Long Thần Tại Đô

Chương 260: Chương 260: Sự kiện lớn ở Tinh Thành




Sau khi Triệu Vũ phế bỏ cánh tay của Tiêu Ngọc Long, lập tức vội vàng rời đi cùng với Diệp Phàm.

“A...”

Tiêu Ngọc Long ôm cánh tay kêu gào thảm thiết, từng cơn đau đớn làm hắn sắp sửa ngất đi, hắn nhìn bóng dáng rời đi của Diệp Phàm và Triệu Vũ, hai mắt bắn ra tia sáng oán độc.

Hắn chính là đại thiếu gia nhà họ Tiêu, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu thiệt lần nào.

Lần này lại thua trên tay Diệp Phàm.

Còn mất đi một cánh tay.

Thù này.

Nhất định hắn sẽ báo.

Mộ Dung Mộng Dao cũng nhìn bóng dáng của Triệu Vũ và Diệp Phàm, mắt đẹp lóe lên.

Quần chúng hóng hớt xung quanh im lặng như hến, tuy bọn họ có thể tới tham gia bữa tiệc do Tiêu Ngọc Long tổ chức, nhiều ít gì cũng có chút liên quan với Tiêu Ngọc Long.

Nhưng mà giờ phút này, lại không có một người nào dám đứng ra thay Tiêu Ngọc Long cản Diệp Phàm và Triệu Vũ lại cả.

“Người này thật sự hung tàn, không ngờ còn dám trực tiếp phế đi một cánh tay của Tiêu thiếu gia.”

“Rốt cuộc anh ta có địa vị gì chứ, không cho nữ thần Mộng Dao thể diện thì thôi đi, không ngờ còn dám phế đi một tay của Tiêu thiếu gia, đàn em của anh ta còn lấy một địch hai, đánh bại hai tên vệ sĩ của Tiêu thiếu gia nữa.”

“Từ trước đến nay chưa từng thấy người này ở trong Tinh Thành, chắc chắn không phải người Tinh Thành rồi, là từ nơi khác đến.”

“Chẳng trách anh ta lại dám kiêu ngạo đến như vậy, chắc chắn là chưa biết đến thế lực của nhà họ Tiêu trong Tinh Thành, cho nên mới dám đụng đến Tiêu thiếu gia.”

...

Gần như chín mươi chín phần trăm mọi người cho rằng Diệp Phàm không cho Âu Dương Mộng Dao thể diện, lại dám phế đi cánh tay của Tiêu Ngọc Long là bởi vì Diệp Phàm là người ở ngoài đến, không biết được thế lực của nhà họ Tiêu ở Tinh Thành.

Bởi vậy, những người này cảm thấy, Diệp Phàm sẽ chết sớm thôi.

Phế đi cánh tay của Tiêu Ngọc Long, chắc chắn nhà họ Tiêu sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhất định sẽ bắt đầu trả thù Diệp Phàm.

Ở Tinh Thành này, nhà họ Tiêu muốn giết một người, không phải là chuyện dễ như trở bàn tay ư?

Âu Dương Mộng Dao không nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Diệp Phàm và Triệu Vũ nữa, quay sang nhìn Tiêu Ngọc Long ôm cánh tay bị phế nằm dưới đất kêu gào lăn lộn.

“Tiêu thiếu gia, anh không sao chứ? Anh chịu đựng một chút, tôi lập tức gọi xe cứu thương đến ngay.” Mặt Âu Dương Mộng Dao hoang mang rối loạn chạy đến bên cạnh Tiêu Ngọc Long, vừa nôn nóng vừa quan tâm nói với Tiêu Ngọc Long.

“Tôi, tôi nhất định phải tự tay làm thịt thằng chó chết đó.” Tiêu Ngọc Long cố nén đau đớn, nói với Âu Dương Mộng Dao: “Mộng Dao tiểu thư, thực sự xin lỗi, chuyện lần này đã làm cô sợ rồi, cô yên tâm đi, nhất định tôi sẽ bắt được hai tên rác rưởi kia, khiến cô hết giận.”

Âu Dương Mộng Dao cũng không đơn giản như bên ngoài, sau lưng cô ta có nhân vật lớn chống lưng, cho dù là Tiêu Ngọc Long cũng không thể đắc tội nổi nhân vật lớn đó, thậm chí còn cam tâm làm người hầu cho nhân vật lớn kia nữa.

Cho nên, cho dù Tiêu Ngọc Long bị phế đi một cánh tay, từng cơn đau đớn làm hắn ta gần như muốn ngất đi, nhưng mà lúc hắn ta nói chuyện với Âu Dương Mộng Dao, trong giọng nói vẫn mang theo sự xin lỗi, giống như là sợ chọc Âu Dương Mộng Dao tức giận vậy đó.

“Ha ha!” Âu Dương Mộng Dao khẽ cười nói: “Tiêu thiếu gia, không cần phải xả giận giúp tôi, chỉ cần báo thù cho chính mình là được rồi. Chắc xe cứu thương sẽ đến nhanh thôi, tôi có chút việc gấp, đi trước đây.”

Nói xong, Âu Dương Mộng Dao đi ra khỏi phòng, nhanh chân rời đi.

Sau khi Diệp Phàm và Triệu Vũ rời khỏi Tiêu Tương sơn trang rồi, lập tức lái xe đi về chỗ ở, Diệp Phàm ngồi ở ghế sau càu mày, trầm tư.

Anh cũng không tin những gì Âu Dương Mộng Dao nói.

Nhưng anh không dùng thủ đoạn mạnh mẽ với Âu Dương Mộng Dao là bởi vì anh biết, cho dù Âu Dương Mộng Dao là một cô gái không bình thường đến cỡ nào, không có chỗ dựa, vậy cuối cùng cũng chỉ là một cô gái.

Nói cách khác, nếu Âu Dương Mộng Dao có liên quan đến việc giết cả nhà họ Dương ở Tinh Thành, vậy chắc chắn cũng là việc do “chỗ dựa” của Âu Dương Mộng Dao làm.

Mà “phủi sạch” quan hệ giữa Âu Dương Mộng Dao và Dương Thần, khiến cho mạng lưới tình báo của Diệp Phàm cũng không thu nhận được bất cứ manh mối nào, điều này có nghĩa: “chỗ dựa” sau lưng Âu Dương Mộng Dao cực kì không đơn giản, là nhân vật lớn có thể một tay che trời.

Triệu Vũ vừa lái xe, vừa thông qua kính chiếu hậu nhìn Diệp Phàm ngồi ở ghế sau vài lần rồi hỏi: “Anh Phàm, Tiêu Ngọc Long đã bị phế đi một cánh tay, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, mà anh ta lại còn là con cháu được lão thái gia nhà họ Tiêu yêu thương nhất, thậm chí còn bồi dưỡng anh ta trở thành người nối nghiệp của nhà họ Tiêu, chờ sau khi nhà họ Tiêu biết được tin tức rồi, có khả năng sẽ có hành động lớn, sợ là chúng ta sẽ phải khai chiến toàn diện với nhà họ Tiêu rồi.”

“Cậu sợ sao?” Diệp Phàm lấy lại tinh thần từ trong trầm tư, bình tĩnh nói.

“Sợ? Ha ha, sao có thể chứ!” Triệu Vũ cười lớn nói: “Mấy năm nay em sắp chán đến chết ở Tinh Thành rồi, đã muốn hoạt động gân cốt từ lâu.”

“Vậy thông báo với mọi người, chuẩn bị sẵn sàng khai chiến toàn diện với nhà họ Tiêu đi.” Hai mắt Diệp Phàm nheo lại, lóe lên ánh sáng lạnh lùng.

Tuy là anh không muốn khai chiến toàn diện với nhà họ Tiêu sớm như vậy.

Nhưng cũng không có nghĩa là anh sợ phải khai chiến toàn diện với nhà họ Tiêu.

Nên biết rằng, vì điều tra sự kiện diệt sạch cả nhà họ Dương kia, anh đã sắp xếp rất nhiều thứ, chiến lực ẩn núp ở Tương Nam cho dù khai chiến toàn diện với tám dòng họ lớn ở Tương Nam, cũng có thể dễ dàng đánh bại được tám dòng họ lớn ở Tương Nam luôn.

“Anh Phàm, anh muốn làm một trận lớn sao? Nhưng nếu như vậy, toàn bộ kế hoạch lúc trước của chúng ta sẽ bị rối loạn hết.” Triệu Vũ ngẩn người nói.

“Không sao cả, bởi vì tôi muốn thay đổi kế hoạch lúc trước.” Diệp Phàm nói.

“Em hiểu rồi!” Triệu Vũ nói: “Tôi lập tức thông báo những người khác chuẩn bị sẵng sàng, một khi khai chiến toàn diện, lập tức có thể tiêu diệt nhà họ Tiêu trong vòng một giây.”

....

Tiêu Ngọc Long được đưa đến bệnh viện, chuyện anh ta bị người ta phế bỏ một cánh tay cũng nhanh chóng được những người đứng đầu nhà họ Tiêu biết được.

Ở trong căn phòng bệnh đơn sang trọng nhất bệnh viên nhân dân Tinh Thành, Tiêu Ngọc Long đang nằm trên giường bệnh ngủ, toàn bộ cánh tay đều bị quấn bằng vải trắng, những người đứng đầu nhà họ Tiêu đều đi vào phòng bệnh, vô cùng quan tâm vết thương của Tiêu Ngọc Long.

Một ông già mặc bộ quần áo Tôn Trung Sơn, vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt còn chứa lửa giận ngập trời.

Ông ta chính là lão thái gia nhà họ Tiêu, tên là Tiêu Thừa Thiên.

Tiêu Thừa Thiên là một người rất lợi hại, sau khi kế thừa vị trí gia chủ nhà họ Tiêu rồi, đã tăng thực lực tổng thể của nhà họ Tiêu lên ba mươi phần trăm, khiến nhà họ Tiêu vững vàng chế trụ được bảy dòng họ khác trong tám dòng họ lớn ở Tương Nam, trở thành dòng họ có vị trí đứng đầu không thể dao động trong tám dòng họ lớn ở Tương Nam.

Lúc trước nhà họ Trương cũng thuộc tám dòng họ lớn ở Tương Nam, nhưng mà bởi vì bị nhà họ Tiêu chèn ép, nếu như không phải có nhà họ Dương nhúng tay vào, chỉ sợ nhà họ Trương đã sớm bị nhà họ Tiêu thu tóm từ lâu.

Sau đó nhà họ Dương ở Tinh Thành bị giết hết cả nhà, có ba phần sản nghiệp là bị nhà họ Tiêu thâu tóm.

Nhà họ Tiêu bây giờ, gần như đã trở thành “hoàng đế” ở Tinh Thành rồi, không có bất cứ kẻ nào, bất cứ thế lực nào dám trêu chọc nhà họ Tiêu cả.

Nhưng hôm nay, Tiêu Ngọc Long lại bị người khác phế một cánh tay ở ngay trong Tinh Thành

Điều này đúng là động thổ trên đầu thái tuế mà.

Khiến cho Tiêu Thừa Thiên vô cùng tức giận.

“Ông nội, nhất định ông phải báo thù cho con đó.” Tiêu Ngọc Long nằm trên giường bệnh nói với Tiêu Thừa Thiên.

“Ngọc Long, con cứ yên tâm đi, nhất định ông sẽ báo thù cho con.” Trong mắt Tiêu Thừa Thiên bắn ra sát ý dày đặc, trầm giọng nói: “Dám đánh cháu nội của Tiêu Thừa Thiên ta bị thương, nhất định ta sẽ khiến cậu ta trả một giá đắt.”

“Ngọc Long, cậu ta phế đi một cánh tay của con, nhất định ta sẽ bẻ gãy hết tay chân cả nhà cậu ta.”

“Có phải là do mấy năm nay nhà họ Tiêu chúng ta quá khiêm tốn rồi không? Khiến cho người khác quên mất, Tinh Thành này là thiên hạ của nhà họ Tiêu.”

Ngay lúc Tiêu Thừa Thiên nói chuyện, một người đàn ông trung niên vội vàng đi vào phòng bệnh.

Nhìn qua người đàn ông trung niên này chừng hơn bốn mười tuổi, hai mắt lóe sáng, vô cùng thâm thúy, là một người tàn nhẫn có lòng dạ vô cùng sâu.

“Bố!” Người đàn ông trung niên nói với Tiêu Thừa Thiên: “Đã điều tra mọi chuyện rõ ràng, người trẻ tuổi phế đi cánh tay của Ngọc Long chính là Diệp Phàm, người của nhà họ Diệp ở Giang Châu, thời gian trước đã làm ra vài chuyện không nhỏ ở thủ đô.”

“Mặt khác, cậu ta đã đến cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận kết hôn với Sở Thiên Tiên rồi, lúc còn gây chuyện ở thủ đô, cậu ta cũng dựa vào thân phận con rể của đại tướng Sở khiến cho nhiều người không dám động vào cậu ta.”

“Hình như cậu ta có quan hệ không tệ với Hàn Lôi, mấy hôm trước lúc cậu ta vừa đến Tinh Thành, Hàn Lôi còn cùng cậu ta đi đến tập đoàn Ngân Phong của An Khánh nữa.”

Người đàn ông trung niên này là chú ba của Tiêu Ngọc Long, Tiêu Vân Hùng

Tiêu Vân Hùng là đứa con xuất sắc nhất của Tiêu Thừa Thiên, năng lực cực kì mạnh, nhà họ Tiêu có được thực lực ngày hôm nay, tuyệt đối không thể thiếu được công lao của Tiêu Vân Hùng.

Chẳng qua con cái của Tiêu Vân Hùng lại không biết cố gắng, không được Tiêu Thừa Thiên yêu thương.

Nói hết những tin tức mà mình điều tra được cho Tiêu Thừa Thiên rồi, Tiêu Vân Hùng nói: “Ba, con cảm thấy vẫn nên âm thầm xử lí chuyện này, nếu thật sự dồn Diệp Phàm vào chỗ chết, đại tướng Sở cũng sẽ không ngồi yên đâu.”

“Hừ, ở Tinh Thành, nhà họ Tiêu của ta chính là trời, cho dù đại tướng Sở có không ngồi yên thì sao nào? Không lẽ ông ta còn dám nhúng tay vào việc của nhà họ Tiêu ư?” Tiêu Thừa Thiên lạnh lùng nói: “Lập tức tập hợp người lại cho ta, đi tìm cái thằng nhóc con Diệp Phàm kia, nhất định hôm nay ta phải xẻo sống cậu ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.