Ngoại ô phía nam thủ đô, có một căn biệt thự hai tầng được xây dựa vào vách núi, non xanh nước biếc như tranh vẽ, phong cảnh hấp dẫn.
Bên trong biệt thự, trong đại sảnh được trang trí vô cùng sang trọng, Vương Kinh Đào ngồi thẳng trên chiếc ghế sô pha bọc da. Đối diện hắn ta là một ông cụ râu tóc bạc trắng, đang nằm dài trên ghế sô pha với tư thế thư giãn, trong tay cầm một bao thuốc. Lão kéo một điếu thuốc ra khỏi bao, nhét vào ống điếu trong tay kia. Sau khi đốt thuốc, lão hít từng cơn từng cơn, hít nhả liên tục những đám khói, vẻ mặt hưởng thụ.
Vẻ mặt Vương Kinh Đào nghiêm túc, không dám bất kính với ông cụ kia một chút nào.
“Chuyện đã được giải quyết xong cả rồi chứ?” Sau khi ông cụ kia hít vài hơi thuốc thì hỏi.
“Vâng!” Vương Kinh Đào gật đầu, do dự một chút rồi hỏi ông cụ với vẻ mặt thắc mắc: “Sư thúc, con không hiểu, sao người lại phải dùng kế công phu như vậy để đối phó Diệp Phàm chứ? Nếu cậu ta có thù oán gì với sư thúc thì bằng thực lực của người, chỉ cần ra tay là cậu ta không thể phản kháng nổi chút nào.”
“Nếu sư thúc coi trọng cậu ta, muốn lôi kéo cậu ta vậy thì hoàn toàn có thể tự mình tìm cậu ta, cho đại một ích lợi nào đó thì lập tức cậu ta sẽ phải khom mình trước mặt sư thúc mà?”
“Cuối cùng thì tại sao sư thúc phải ra tay vòng vèo như thế?”
“Hừ!” Ông cụ phủi tay Vương Kinh Đào ra nói: “Ta thật không hiểu nổi, sao sư phụ con là một người bụng đầy mưu mô như thế mà lại dạy ra một học trò ngay thẳng như con? Con thấy tên nhóc Diệp Phàm đó đơn giản lắm sao? Nếu cậu ta thực sự đơn giản như thế, sao người nào đối nghịch với nó cũng nhận kết quả thê thảm như vậy?”
“Đó là vì những người đối nghịch với cậu ra không chọc được vào đại tướng Sở.” Vương Kinh Đào đáp: “Nhưng dù là đại tướng Sở thì khi gặp sư thúc cũng phải kính cẩn đấy thôi?”
“Thằng nhóc này, ta...” Ông cụ nhìn Vương Kinh Đào, thấy đúng là nước đổ đầu vịt, rồi nói: “Nhóc con, ta khai sáng cho con vậy. Tên nhóc Diệp Phàm đó có thể là truyền nhân của “người Thiên Cấm“. Dù là lão già này cũng không dám chắc sẽ giải quyết được tên nhóc Diệp Phàm đó đâu.”
“Người Thiên Cấm? Cấm kỵ của người Thiên Nhân?” Vương Kinh Đào biến sắc.
“Yên tâm chờ đi, chỉ cần tên nhóc kia lấy được viên linh đan từ Thiên Thượng lầu, nó sẽ nhanh chóng liên lạc với con. Đến lúc đó, khà khà!” Ông cụ cong khóe miệng, nở một nụ cười khẽ khiến người khác sợ hãi.
...
Diệp Phàm và Cung Vô Cấu lái xe chạy nhanh về phía thủ đô.
Dọc đường, Cung Vô Cấu đều rất cảnh giác.
Anh ta cảm thấy rất bất an, luôn có cảm giác tối nay sẽ gặp phiền phức.
Lúc ở Thiên Thượng lầu, Diệp Phàm đã đắc tội Tống Kiều. Ông ta là một kẻ độc ác thực sự, ngay cả nhà họ Cung lúc còn thịnh vượng nhất cũng không dám chọc vào Tống Kiều.
Cho nên Cung Vô Cấu cảm thấy chắc chắn tối nay Tống Kiều sẽ trả thù Diệp Phàm và anh ta.
Anh ta không dám chắc cam kết của Thiên Thượng lầu có tác dụng hay không. Dù sao Thiên Thượng lầu đã tồn tại rất lâu rồi, đã tổ chức vô số hội đấu giá đến mức người ta cũng không nhớ nổi nữa. Trong đó, có không ít lần sau khi hội đấu giá kết thúc, người mua được đồ vật vô cùng quý giá trong hội đấu đã bị giết người cướp của trên đường về nhà.
Nhưng Thiên Thượng lầu chưa từng ra mặt chịu trách nhiệm. Chẳng lẽ hôm nay Diệp Phàm muốn Thiên Thượng lầu bảo vệ thì bên đó thực sự sẽ bảo vệ Diệp Phàm chắc?
Cung Vô Cấu cho là, Thiên Thượng lầu chỉ cam kết miệng vậy thôi chứ không thực sự ra tay bảo vệ Diệp Phàm.
Rầm!
Ngay lúc Cung Vô Cấu và Diệp Phàm lái xe qua một đoạn đường cao tốc vô cùng vắng vẻ, đột nhiên một tiếng vang lớn vang lên. Trong rừng cây hai bên đường bỗng có mười mấy cây đại thụ che trời ngã xuống đập về phía chiếc xe chạy giữa đường.
Cũng may Cung Vô Cấu đã chuẩn bị từ trước, đôi mắt đồng tử kép lóe lên ánh sáng kỳ dị. Một loại năng lượng siêu nhiên tỏa ra từ cơ thể, đẩy tất cả sức mạnh trong cơ thể hắn lên mức cao nhất trong nháy mắt. Dù là sức mạnh, tốc độ phản ứng hay độ nhạy bén cũng tăng lên gấp mấy lần so với bình thường.
Cung Vô Cấu ngoặt mạnh tay lái, đồng thời đạp chân ga.
Trong chớp mắt, chiếc xe đang chạy như bay về phía trước quẹo cua một góc chín mươi độ, sau đó đột nhiên ngừng lại, tránh được các cây đại thụ to lớn đổ xuống. Nếu không kịp nhanh thì xe đã bị các cây đại thụ kia đổ xuống đập thành đống nát vụn trong nháy mắt, mà Cung Vô Cấu và Diệp Phàm ngồi trong xe cũng sẽ thành thịt nát.
Tuy Cung Vô Cấu đột nhiên phản ứng kịp, giúp anh ta và Diệp Phàm thoát được một kiếp, nhưng mười mấy cây đại thụ đổ xuống lung tung trước mặt và sau lưng hai người, lấp kín con đường, khiến xe của bọn họ tiến không được mà lùi cũng không xong.
Đúng lúc đó, mấy chục bóng người xông ra từ rừng cây hai bên đường, mỗi tên đứng trên thân cây đại thụ đã đổ xuống đường cao tốc, ánh mắt chăm chăm vào Cung Vô Cấu và Diệp Phàm ở trong xe.
“Tình hình không tốt rồi!” Nhìn mấy chục bóng người lao ra từ hai bên, Cung Vô Cấu biến sắc, vẻ mặt căng thẳng nhìn Diệp Phàm nói: “Thế này nhé, tôi ra ngoài trước, tấn công toàn lực về phía đông. Như vậy thì tất cả bọn chúng sẽ xông về phía đông để bao vây lấy tôi theo bản năng, còn anh nhân cơ hội chạy trốn về phía tây.”
“Trốn?” Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, nói: “Đời này của tôi, dù gặp bất kể chuyện gì thì cũng không trốn bao giờ.”
“Những người này liếc mắt là thấy đã nai nịt kĩ càng, nhìn thân thủ của bọn họ lúc lao khỏi rừng xem, tất cả đều là kẻ hung tàn. Hơn nữa chúng ta cũng không biết trong rừng có người nào mai phục hay không. Vì vậy chắc chắn ta đánh không lại đâu, chỉ có thể trốn thôi. Nếu không cả hai chúng ta đều sẽ chết ở đây.”
Cung Vô Cấu nói.
Lần trước Diệp Phàm đã giúp anh ta cứu Liễu Thanh Mi, chuyện đó khiến anh ta vô cùng biết ơn Diệp Phàm.
Cho nên bây giờ đối mặt với nguy hiểm, anh ta cũng không do dự mà chọn ở lại cản sau, để Diệp Phàm có cơ hội chạy trốn.
“Ha!”
Nghe Cung Vô Cấu nói thế, Diệp Phàm chỉ cười một tiếng, cũng không nhiều lời.
Sau đó, anh đẩy cửa xe ra.
Nhìn lướt qua toàn bộ mấy chục bóng dáng đang vây công mình, vẻ mặt Diệp Phàm bình tĩnh thản nhiên, không có chút sợ hãi nào, sải bước xuống khỏi xe.
“Diệp Phàm!” Thấy Diệp Phàm cứ thế xuống xe, Cung Vô Cấu biến sắc, cũng vội vàng chạy theo ra khỏi xe, nói với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, đến lúc này rồi thì anh đừng quan tâm nguyên tắc cái gì nữa, mau trốn đi. Sau này, anh thoát được rồi thì chăm sóc Thanh Mi giúp tôi, xin đừng để cô ấy chịu chút tổn thương và tủi thân nào.”
“Anh cứ nói thích cô ấy mãi mà lại kín đáo giao cô ấy cho người đàn ông khác là thế nào. Anh yêu cô ấy thật lòng đấy à?” Diệp Phàm bĩu môi, thở dài nói với Cung Vô Cấu: “Được rồi, tôi lười nói nhảm với anh. Anh cứ đứng im ở đây mà xem kĩ, xem tôi chuẩn bị...”
“Giết người đây này!”
Theo tiếng Diệp Phàm hô lên, đôi mắt nheo lại toát ra vẻ lạnh lẽo, sát khí ngút trời mãnh liệt tỏa ra từ người anh.
Vào giờ phút này, anh như một sát thần đã thức tỉnh, sát ý lẫm liệt khiến người khác phát sợ.
“Ngẩng đầu ngắm trăng sáng chút đi, vì các người sẽ không thấy được mặt trời mọc sáng mai nữa đâu.”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.