Long Thần Tại Đô

Chương 339: Chương 339: Thủ đoạn của Nghiêm Thế Đông




Diệp Phàm nổi giận rồi.

Sát ý trong lòng anh đang cuộn trào mãnh liệt.

Vốn dĩ, anh đã căm thù Nghiêm Thế Đông đến tận xương tủy.

Bây giờ Nghiêm Thế Đông lại động vào giới hạn của anh, bắt giữ Sở Thanh Nhã uy hiếp anh, điều này làm anh rất tức giận.

Từ lúc về nước tới giờ, anh chưa bao giờ có sát ý mãnh liệt như thế này đối với ai.

Triệu Vũ đứng bên cạnh Diệp Phàm vừa rồi đã nghe thấy hết những lời Nghiêm Thế Đông nói với Diệp Phàm, cảm nhận được sát ý nồng nặc toát ra từ trên người của Diệp Phàm, cậu ta không khỏi chau mày lại, nỗi sợ hãi hiện lên trong sâu thẳm đôi mắt.

Cho dù cậu ta có là người thân cận bên cạnh Diệp Phàm cũng sợ hãi sát ý của Diệp Phàm.

Ban đầu lúc ở nước ngoài, Diệp Phàm đã từng nổi giận một lần, một mình tàn sát hết cả một tổ chức khổng lồ ở nước ngoài.

Triệu Vũ sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng lúc đó, như là địa ngục trần gian, còn khủng khiếp hơn là chiến trường đánh nhau giữa hai nước lớn.

Cho dù là kẻ độc ác bước ra từ núi thây biển máu, chỉ cần nhìn thấy cảnh Diệp Phàm chém giết sau khi tức giận, kẻ đó cũng sẽ có một loại cảm giác như rơi vào hầm băng, cơ thể không khống chế được mà run lẩy bẩy.

“Anh Phàm, đêm nay có cần phải tiêu diệt người tên là Tần Hiên Long nữa không?”

Triệu Vũ do dự một lát rồi hỏi.

“Không cần nữa!”

Diệp Phàm khua tay!

Trước kia anh muốn giết chết Tần Hiên Long là bởi vì Tần Hiên Long là người đã gây ra sự cố cho chiếc máy bay đã chở Sở Thanh Nhã về nước.

Bây giờ đã biết rõ đó là do Nghiêm Thế Đông ra tay, đương nhiên là anh không cần phải tiêu diệt Tần Hiên Long nữa.

Mặc dù Diệp Phàm và Tần Hiên Long chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung, nhưng bây giờ không phải là lúc bọn họ tiêu diệt nhau, bởi vậy Diệp Phàm tạm thời không ra tay với Tần Hiên Long.

Anh phải đặt hết suy nghĩ vào việc đối phó với Nghiêm Thế Đông.

Vốn dĩ theo kế hoạch trước khi về nước của anh thì phải giải quyết xong vụ thảm sát nhà họ Dương ở Tinh Thành rồi mới thực hiện kế hoạch tiếp theo.

Mặc dù vụ thảm sát nhà họ Dương ở Tinh Thành vẫn còn rất nhiều bí mật, cho dù Diệp Phàm không điều tra ra được, nhưng Nghiêm Thế Đông chắc chắc có liên quan đến vụ thảm sát nhà họ Dương ở Tinh Thành, thế nào cũng không thoát được.

Mà lần này Nghiêm Thế Đông còn động vào Sở Thanh Nhã.

Điều này làm Diệp Phàm hạ quyết tâm sẽ nhổ bỏ tận gốc cái gai Nghiêm Thế Đông này.

Nghiêm Thế Đông là một nhân vật độc ác, là kẻ có dã tâm với hội nghị Hành Sơn Luận Đạo, không dễ đối phó như vậy.

Hơn nữa Nghiêm Thế Đông đang chiếm ưu thế, cho dù là Diệp Phàm, nếu không lên kế hoạch cẩn thận cũng rất có khả năng thất bại dưới tay Nghiêm Thế Đông.

Diệp Phàm không dám sơ suất chút nào, anh chau mày lại, rơi vào trầm tư.

Một lát sau, anh mới nói với Triệu Vũ: “Cậu đi sắp xếp người của chúng ta rút lui đi, lần này đối phó với Nghiêm Thế Đông không cần bọn họ ra tay. Sau đó chúng ta cùng đi đến nhà họ Tiêu một chuyến.”

“Vâng!”

Triệu Vũ gật đầu, quay người rời đi.

Trong sảnh lớn của biệt thự chỉ còn lại một mình Diệp Phàm ngồi trên ghế sofa.

...

Sơn trang Phù Vân nằm ở khu ngoại thành phía bắc của Tinh Thành, là một công trình vô cùng thần bí, thông thường, người bình thường không thể vào bên trong.

Hôm nay, trong một gian phòng ở trong sơn trang Phù Vân, Nghiêm Thế Đông đang ngồi trên sofa, để điện thoại xuống, nheo đôi mắt lại lóe lên tia sát ý lạnh lẽo.

Theo kế hoạch của ông ta, trong thời gian này ông ta sẽ chuẩn bị cho hội nghị Hành Sơn Luận Đạo.

Mục tiêu của ông ta chính là đoạt được hạng nhất trong hội nghị Hành Sơn Luận Đạo.

Nhưng Diệp Phàm lại làm xáo trộn kế hoạch của ông ta.

Hơn nữa, Diệp Phàm còn ra tay với em trai của ông ta-Nghiêm Thế Vân, xử Nghiêm Thế Vân vô cùng thảm thương, điều này làm Nghiêm Thế Đông vô cùng căm tức.

Ông ta đã mất đi sự bình tĩnh của ngày xưa, lập tức bỏ hết mọi việc xuống, đặc biệt đến Tinh Thành tuyên chiến trực tiếp với Diệp Phàm, không giết chết Diệp Phàm thật sự không thể trút hết nỗi căm hận trong lòng ông ta.

Mặc dù Nghiêm Thế Đông chẳng thèm để Diệp Phàm vào mắt, nhưng ông ta không phải là người lơ là qua quýt, mà ngược lại ông ta rất thận trọng.

Mặc dù mất đi sự bình tĩnh cũng không hành động liều lĩnh.

Sau khi ông ta trở lại Tinh Thành luôn dốc toàn lực để điều tra dữ liệu về Diệp Phàm, cũng suy tính xem nên ra tay với Diệp Phàm như thế nào.

Đến tận hai ngày trước Tần Hiên Long chủ động tìm đến ông ta, đều là người trong giới tu hành, Nghiêm Thế Đông mặc dù không có tư chất trời cho cao như Tần Hiên Long nhưng cũng được coi là người nổi bật trong thế hệ trẻ của giới tu hành.

Bởi vậy nên Nghiêm Thế Đông và Tần Hiên Long đã từng quen biết.

Mối quan hệ của hai người mặc dù không tốt nhưng cũng không tệ.

Tần Hiên Long tìm đến Nghiêm Thế Đông, không chỉ cung cấp cho Nghiêm Thế Đông rất nhiều manh mối liên quan đến Diệp Phàm, hơn nữa còn giao Sở Thanh Nhã cho Nghiêm Thế Đông.

Lúc đó Nghiêm Thế Đông không hề nghĩ rằng bắt cóc Sở Thanh Nhã có thể ảnh hưởng tới Diệp Phàm, nhưng sau khi gọi một cuộc điện thoại cho Diệp Phàm, ông ta mới phát hiện ra hiệu quả của việc lợi dùng Sở Thanh Nhã uy hiếp Diệp Phàm mạnh hơn ông ta nghĩ rất nhiều.

“Diệp Phàm, đối đầu với tao, dù người đứng sau mày có là ai thì cũng chỉ có con đường chết!”

Nghiêm Thế Đông lạnh lùng nói.

Mặc dù ông ta đã chuẩn bị đầy đủ, nắm chắc một trăm phần trăm có thể giết chết Diệp Phàm.

Nhưng sau khi nghĩ tới Tần Hiên Long, sắc mặt ông ta lại trở nên ngưng trệ.

Tần Hiên Long xuất thân từ học viện Tung Hoành, không thể tham gia hội nghị Hành Sơn Luận Đạo được, bởi vậy, nhìn bên ngoài Tần Hiên Long không có bất cứ uy hiếp gì đến ông ta.

Nhưng từ đầu đến cuối Nghiêm Thế Đông luôn cảm thấy bất an, trực giác mách bảo ông ta, lần này Tần Hiên Long đến Tương Nam, cũng không phải là muốn báo thù Diệp Phàm, mà có mục đích khác, thậm chí rất có khả năng là nhằm vào ông ta.

Trong lúc Nghiêm Thế Đông đang vắt não suy nghĩ xem mục đích thật sự của Tần Hiên Long đến Tinh Thành.

Một luồng khí đen không biết từ đâu xuất hiện bên cạnh ông ta, luồng khí đen tạo thành hình xoắn ốc, lờ mờ tạo thành một bóng người, một đôi mắt đỏ ngầu như màu máu lóe ra tia lạnh lẽo.

Nhìn thấy bóng người khí đen tạo thành, sắc mặt Nghiêm Thế Đông lập tức thay đổi, nhanh chóng thu lại tâm tư, chắp tay nói với luồng khí đen: “Bái kiến Tôn chủ.”

“Ừm!” Bóng người khí đen tạo thành gật đầu nói: “Hội nghị Hành Sơn Luận Đạo chuẩn bị đến đâu rồi?”

“Cũng đã chuẩn bị tạm ổn rồi.” Nghiêm Thế Đông vội vàng nói.

“Điều ta muốn là tuyệt đối không được sơ hở một chút nào.” Bóng người khí đen tạo thành nhấn mạnh nói.

“Tôn chủ yên tâm, kế hoạch tôi đã chuẩn bị tuyệt đối sẽ không xảy ra bất trắc.”

“Vậy à? Nhưng theo tin tức ta nhận được, bởi vì chuyện của em trai ngươi, mà ngươi đã làm xáo trộn kế hoạch ban đầu!”

“Ờm...” Nghiêm Thế Đông biến sắc, vội vàng nói: “Tôn chủ minh xét, tôi không làm theo kế hoạch không phải bởi vì em trai tôi, mà vì đề phòng thằng nhóc tên Diệp Phàm làm chuyện xấu với tôi.”

“Ngươi không cần phải giải thích với ta, ta không cần biết ngươi làm như thế nào, chỉ cần đạt được kết quả ta mong muốn là được, nếu ngươi không đạt được thì ngươi cũng biết rõ kết cục của mình như thế nào rồi.” Bóng người khí đen tạo thành lạnh lùng nói.

“Tạ Tôn chủ khiển trách.” Vẻ mặt Nghiêm Thế Đông lộ ra vẻ sợ hãi, vội vàng gật đầu nói.

Sau khi Nghiêm Thế Đông nói xong, Bóng người khí đen tạo thành liền biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.