Long Thần Tại Đô

Chương 83: Chương 83: Thường gia muốn chạy trốn




“Số hiệu.”

“3379685.”

“Nói đi.”

“Gặp phải khó khăn, sự phát triển của gia tộc bị cản trở và chịu giới hạn của năng lực nào đó, cần phải kiểm tra người gây trở ngại đó là ai.”

“Ông có cơ hội yêu cầu trợ giúp miễn phí một lần, chỉ có một lần duy nhất, từ nay về sau, liên lạc của ông với chúng tôi sẽ bị cắt đứt, ông có chắc không?

“Chắc chắn!”

Hai chữ cuối cùng Thường Kình Thiên cơ hồ như nghiến răng nói ra.

Chỉ có hắn mới biết gia tộc vì để đạt được cơ hội này rốt cuộc đã phải trả cái giá lớn như thế nào, có thể nói nếu như không sử dụng, đây chính là con át chủ bài cuối cùng của Thường gia.

“Ủy thác đã nhận được, ba giờ sau lập tức có mặt.”

Sau đó là tiếng cúp máy, Thường Kình Thiên có chút ngẩn người, sau đó lại một lần nữa ấn số điện thoại trước đó, song đường dây bên kia lại truyền tới âm thanh mù.

Đã không gọi được nữa rồi.

Trong khoảnh khắc, trong lòng Thường Kình Thiên lạc lõng trống vắng.

Chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi, theo như Thường Kình Thiên Thấy, con át chủ bài chính là sử dụng tại thời khắc quan trọng nhất, nếu như không dùng, đó mới gọi là lãng phí.

Càng huống hồ chỉ cần tìm ra là ai đứng đằng sau giở trò, Thường Kình Thiên tin rằng với thực lực hiện giờ của Thường gia, tuyệt đối có thể chuyển bại thành thắng, t

hậm chí bởi vậy mà lên một tầng cao mới cũng không biết chừng.

Chớp mắt ba tiếng đồng hồ đã trôi qua, Thường Kình Thiên còn nỗ lực ở những phương diện khác nữa, kết quả vẫn giống như trước, không thu được bất kỳ hiệu quả nào.

Vừa hết ba tiếng, Thường Kình Thiên nhận được một email.

Đọc được nội dung của email, Thường Kình Thiên từ tràn đầy tự tin ban đầu, khuôn mặt dần dần tái xanh, cuối cùng không có cách nào đành thở dài một hơi.

Nếu có người hoặc thế lực chĩa vào, Thường Kình Thiên tự hỏi Thường gia không yếu thế dưới bất kì người nào, cho dù cuối cùng thực sự không địch lại được, cũng sẽ tuyệt đối không để cho đối phương được thoải mái.

Nhưng hiện tại thật sự muốn đối phó với Thường gia lại là ý chí của quốc gia, Thường gia thực sự có năng lực đối kháng sao?

Thường Kình Thiên cũng thật sự bất lực.

Thường Gia trong những năm nay phát triển lớn mạnh, có thể nói vinh quang lừng lẫy một thời, trong đó đương nhiên đã làm không ít những thủ đoạn và việc vi phạm pháp luật, suy cho cùng mâm lợi ích lớn như vậy, Thường gia ăn nhiều, người khác không có ăn, tự nhiên sẽ xảy ra tranh chấp.

Tranh chấp, tự nhiên sẽ không từ thủ đoạn.

Thường Kình Thiên tin rằng những gia tộc khác cũng không trong sạch gì, hoặc có thể tốt hơn Thường gia một chút xíu.

Những chuyện này thường ngày không có người điều tra, mọi người cũng giả vờ như không nhìn thấy, nhưng thật sự động đến, Thường gia cũng “chạy trời không khỏi nắng“.

“Không ngờ tới, lại vì một người nhỏ bé như vậy mà từ bỏ.”

Nhìn thấy hình ảnh Diệp Phàm trên màn hình, Thường Kình Thiên hai tay nắm chặt thành quyền, trong mắt tràn ngập hận ý.

Nhưng mà, thêm một lần nữa, ông ta lại đưa ra lựa chọn giống nhau, chỉ có thể nói, tạo hóa trêu ngươi.

Ngồi ngây ra trước máy tính rất lâu, Thường Kình Thiên cuối cùng cũng hạ nhẫn tâm, gọi điện thoại cho con trai lớn của mình.

“Lập tức triệu tập mọi người trong gia tộc lại!”

Không giải thích, cũng không nói nhiều, Thường Kình Thiên dặn dò một câu liền cúp máy.

Không thể ở trong nước được nữa, Thường gia tốt nhất lựa chọn trốn đi nơi khác lánh nạn, việc mà ông ta cần làm rất nhiều, không còn thời gian giải thích nữa.

Theo dặn dò của Thường Kính Thiên, cả gia tộc Thường gia trong phút chốc bắt đầu hành động, bao gồm cả Thường Nguyệt Nga, người đang tìm Diệp Nguyệt ở khắp mọi nơi, đương nhiên còn có Đường Kiến Thụy, người giờ giờ khắc khắc quan sát động tĩnh của Thường gia.

Đường Kiến Thụy biết được, Diệp Phàm đương nhiên cũng biết.

“Thường gia muốn chạy trốn?”

Trong căn phòng lưu trữ hồ sơ, Diệp Phàm- người đang thu dọn đồ đạc nhếch khóe miệng, quét mắt liếc hai người cũng đang dọn dẹp là Diệp Nguyệt cùng Liễu Thanh Mi, suy nghĩ một chút rồi rời khỏi phòng.

Trong phòng, Liễu Thanh Mi vốn đang lau chùi bàn trà bỏ khăn lau trong tay xuống, có chút uể oải nói: “Nguyệt Nhi, em nói đi chị có chỗ nào lại đắc tội đến anh em rồi, thời gian dài mà không có chút phản ứng nào với chị.”

“Em làm sao biết được.” Diệp Nguyệt không biết làm sao, than thở một tiếng, tâm tư của Liễu Thanh Mi trong lòng cô biết rõ, theo lý mà nói một đại minh tinh nổi danh toàn cầu lại hạ mình đến làm việc nhà, có thể nói rất biết vâng lời ngoan ngoãn, chỉ cần là người thì sẽ yêu thích điên cuồng chứ, nhưng anh trai của cô lại giống như một bức tượng phật đá, không ngấm chút tình cảm nào, cũng không nể mặt người ta chút nào.

Liễu Thanh Mi nghe thấy chầm chậm thở dài, trong lòng không ngừng cổ vũ bản thân cố lên, tuyệt đối không thể bỏ cuộc giữa đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.