Long Thần Tại Đô

Chương 420: Chương 420: Tiêu Lang giúp đỡ




Vù! Vù! Vù!

Nhưng lúc Tần Hiên Long đang tiến về phía Diệp Phàm, vài thanh kiếm khí xuyên qua không trung, lao đến chém Tần Hiên Long.

Tần Hiên Long nhìn thấy thế, vung cây kiếm cổ trong tay, chặn lại mấy thanh kiếm khí đó.

“Tần Hiên Long, giữa chúng ta không phân sống chết!?

Một thanh niên bước ra, chính là Tiêu Lang.

Cậu ta vừa vào đại điện liền nhìn thấy cảnh Tần Hiên Long định giết Diệp Phàm, cậu ta không hề do dự lập tức ra tay.

Mặc dù lần tranh giành Tam Bảo Tiên Hạ trong kho tàng châu báu Tiêu Lang và Tần Hiên Long là một trong vài người có thực lực trên đỉnh kim tự tháp, nhưng vừa vào kho tàng châu báu trong Tam Bảo Tiên Hạ, Tiêu Lang và Tần Hiên Long đã lao vào chém giết nhau.

Vì thế, hai người lại là người cuối cùng đến đại điện.

“Tiêu Lang, cậu muốn cứu Diệp Phàm sao? Cậu đừng quên, Diệp Phàm là kẻ thù mà giới tu hành Tương Nam của các cậu muốn đối phó.

Bây giờ cậu cứu anh ta, trừ phi cậu câu kết với Diệp Phàm?

Hay là nói, cậu chính là nội ứng ẩn nấp trong giới tu hành ở Tương Nam của Diệp Phàm?”

Nhìn thấy Tiêu Lang, Tần Hiên Long cười lạnh lùng rồi nói.

Anh ta biết quan hệ giữa Tiêu Lang và Diệp Phàm, nhưng không có bất kỳ bằng chứng gì, vì thế, mặc dù anh ta muốn giết chết Tiêu Lang nhưng lại không có cách nào gán tội danh câu kết với Diệp Phàm cho Tiêu Lang.

Nhưng bây giờ, trong lúc cấp bách Tiêu Lang đã ra tay cứu Diệp Phàm, anh ta lập tức bắt lấy điểm này, tấn công Tiêu Lang.

Quả nhiên, nghe Tần Hiên Long nói, mười mấy thanh niên có mặt ở đây đều là thành viên trong khối liên minh của giới tu hành Tương Nam, lập tức nhìn về phía Tiêu Lang.

Bọn họ lộ vẻ mặt nghi ngờ.

Tình huống vừa rồi rõ ràng là Tiêu Lang cứu Diệp Phàm.

Nếu như Tiêu Lang không câu kết với Diệp Phàm, sao lại ra tay cứu anh ta chứ?

Hơn nữa, Diệp Phàm còn là kẻ thù lớn của khối liên minh giới tu hành ở Tương Nam, vì thế, không thể không nói, hành vi của Tiêu Lang có chút bất thường.

Nhưng Tiêu Lang vô cùng bình thản, không thề coi lời nói của Tần Hiên Long ra gì, cậu ta cười khẩy với anh ta rồi nói: “Tần Hiên Long, anh không cần gây xích mích như thế.

Anh tưởng rằng thế hệ trẻ trong giới tu hành Tương Nam chúng tôi đều là kẻ ngốc sao?

Anh là người ngoài, đến địa phận Tương Nam, đòi giết chết tôi sao? Giữa chúng ta chỉ có thù lớn.

Còn về Diệp Phàm, anh ta là kẻ thù lớn của khối liên minh giới tu hành Tương Nam, quãng thời gian này, tôi đã vạch ra kế hoạch giết chết anh ta rồi, anh ta khó có thể thoát được cái chết!

Lúc này, tôi chỉ muốn giết anh, cứu Diệp Phàm? Anh đang đùa đấy à?”

Lời của Tiêu Lang rất có tác dụng, mấy thanh nhiên thế hệ trẻ trong giới tu hành Tương Nam ban đầu bị dao động bởi sự kích đểu của Tần Hiên Long lập tức không nghi ngờ Tiêu Lang nữa, ngược lại ai ai cũng nhìn Tần Hiên Long với vẻ mặt khó chịu.

Dù sao, ai cũng không muốn thừa nhận mình là kẻ ngốc!

Hơn nữa, Tần Hiên Long không phải là thành viên của giới tu hành Tương Nam, nhưng sau khi đến địa phận Tương Nam, lại không an phận, còn dám có ý đồ lấy Tam Bảo Tiên Hạ.

Điều quan trọng là Tần Hiên Long quá cao ngạo, tác phong làm việc hoàn toàn không coi người khác ra gì, mà anh tài thế hệ trẻ giới tu hành ở Tương Nam, có ai không tự nhận mình là thiên tài chứ, ai ai cũng chí khí cao, vì thế không hề có thiện cảm với Tần Hiên Long.

Lúc nãy Tiêu Lang ra tay, mặc dù đã cứu Diệp Phàm.

Nhưng ở một góc độ khác, giống như Tiêu Lang căm thù Tần Hiên Long đến tận xương thủy hơn, chỉ đơn thuần vì ân oán với Tần Hiên Long nên mới ra tay.

Vì thế, chuyện lúc nãy chưa chắc là Tiêu Lang cứu Diệp Phàm, nhưng lời nói của Tần Hiên Long rõ ràng có ý gây xích mích, điều này ai cũng có thể nhìn ra.

Vì vậy, với sự so sánh như thế, tất cả mọi người càng tin Tiêu Lang hơn.

Hơn nữa quãng thời gian gần đây, Tiêu Lang trở thành thủ lĩnh của khối liên minh giới tu hành ở Tương Nam, luôn sắp xếp vạch ra kế hoạch đối phó với Diệp Phàm.

Mọi hành động của Tiêu Lang đều khiến thế hệ trẻ trong giới tu hành ở Tương Nam vô cùng khâm phục, ai ai cũng có quan hệ khá tốt với Tiêu Lang, muốn làm bạn với cậu ta.

Sự chênh lệch về tình cảm đương nhiên khiến họ tin tưởng Tiêu Lang hơn là Tần Hiên Long.

“Ha ha!” Tần Hiên Long cười lạnh lùng, anh ta nhìn chằm chằm Tiêu Lang, sự hung dữ lóe lên trong đôi mắt, trầm giọng nói: “Tiêu Lang, tôi thực sự coi thường cậu rồi, không ngờ cậu lại khéo ăn khéo nói như thế, dắt mũi đám ngu ngốc ở giới tu hành Tương Nam.”

Tần Hiên Long là người thông minh.

Nhưng anh ta quá tức giận nên có phần đánh mất lý trí.

Lời nói hoàn toàn là tâm trạng của anh ta, không hề quan tâm đến cảm nhận của người khác.

Có thể nói, câu nói vừa nãy của anh ta đúng là không có EQ.

Mặc dù các thanh niên giới tu hành Tương Nam dường như đều tin tưởng Tiêu Lang, nhưng cũng không có sự căm giận quá lớn đối với Tần Hiên Long, nhưng câu nói mà anh ta vừa phun ra khiến tất cả thanh niên giới tu hành Tương Nam đều phẫn nộ.

Bọn họ đều là thiên tài, ngày thường luôn được bề trên khen ngợi, trong các thế lực tu hành có cảm giác được mọi người vây quanh ủng hộ và kính trọng.

Bây giờ Tần Hiên Long lại mắng họ là những kẻ ngu xuẩn.

Sao có thể chịu đựng được chứ?

“Tần Hiên Long, anh là cái thá gì chứ? Thực sự tưởng rằng mình là thiên hạ vô địch sao? Giở trò lưu manh ở khu vực Tương Nam, cẩn thận cái mạng chó của anh rơi ở đây.”

“Tôi đã thấy Tần Hiên Long chướng mắt từ lâu, chúng ta liên thủ giúp minh chủ, giết Tần Hiên Long tại đây.”

“Được đấy, ngang ngược ở khu vực Tương Nam của chúng ta sao? Bắt nạt khu vực Tương Nam của chúng ta không có ai sao?”

“Tần Hiên Long, anh thực sự quá ngang ngược, có thể anh xếp hạng thần tử cao trong giới tu hành Hoa Hạ, nhưng không phải đứng đầu, theo tôi được biết, lúc đầu anh khiêu chiến với thần tử đứng thứ ba Tiêu Bách Xuyên, nhưng bị anh ta tát như con chó vậy.”

……

Các thanh niên thế hệ trẻ trong giới tu hành Hoa Hạ đều chỉ trỏ Tần Hiên Long, thậm chí có vài người còn lôi chuyện cũ của anh ta ra.

“Mày muốn chết à!”

Tần Hiên Long giận tím mặt, hét lên với thanh niên nhắc đến chuyện cũ của anh ta, giơ tay lên, thanh kiếm khí liền bộc phát, chém về phía người thanh niên đó.

Chuyện bị thần tử đứng thứ ba bạt tai mà không đánh trả lại được luôn là điều cấm kỵ trong lòng Tần Hiên Long.

Anh ta sẽ không nương tay với bất kỳ ai động đến cấm kỵ của mình.

Mặt thanh niên đó biến sắc, mặc dù anh ta mạnh mồm nhưng thực lực kém xa Tần Hiên Long.

Anh ta thực sự không thể nào chặn được thanh kiếm khí mà Tần Hiên Long vung ra.

Nhưng lúc này Tiêu Lang đã ra tay.

“Tần Hiên Long, anh dám làm anh em trong khu vực Tương Nam bị thương, chính là tìm đến cái chết.”

Tiêu Lang vừa ra tay liền chặn được kiếm khí của Tần Hiên Long, đồng thời hét lớn, vung kiếm lao đến giết anh ta.

Tiêu Lang rất mạnh, không hề thua kém Tần Hiên Long.

Hơn nữa, lúc Tiêu Lang ra tay, những người khác trong giới tu hành Tương Nam cũng phẫn nộ gào thét, tất cả đều xông lên bao vây tấn công Tần Hiên Long.

Tần Hiên Long lập tức càng trở nên phẫn nộ!

Anh ta lạnh lùng lướt nhìn đám người cùng Tiêu Lang bao vây tấn công mình, trong đôi mắt bắn ra sát ý cuộn trào.

“Nếu các người đều muốn tìm đến cái chết, vậy thì hôm nay tôi sẽ làm một cuộc tàn sát, giết đến khi khu vực Tương Nam của các người không còn ai dám hung hăng càn quấy nữa.”

Sát ý của Tần Hiên Long cuộn trào, anh ta gào to lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.