Tiêu Vân Hùng vừa đi vào phòng, nhìn thấy Diệp Phàm ngồi bệ vệ ở trên ghế sofa, sắc mặt lập tức biến đổi, cơ thể như bị hóa đá.
Lúc Tiêu Vân Hùng đi vào vô cùng khí thế.
Sau khi nhìn thấy Diệp Phàm thì sợ run bần bật!
Hiện giờ ông ta vẫn nhớ như in những gì xảy ra vào tối qua, cũng vẫn còn đang sợ hãi.
Nhưng đám người đi theo Tiêu Vân Hùng lại không hề nhận ra Diệp Phàm, đặc biệt là người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt đang ôm cánh tay Tiêu Vân Hùng. Sau khi tiến vào trong phòng, cô ta nhìn thấy Doãn Hiền bị đánh thê thảm, đang quỳ hèn mọn trên mặt đất thì giật mình, sau đó trên gương mặt hiện lên vẻ căm giận.
Cô ta là Doãn Hân Ngọc, là một trong số những người tình được Tiêu Vân Hùng cưng chiều nhất, cũng chính là em gái ruột của Doãn Hiền.
Từ nhỏ hai anh em Doãn Hân Ngọc và Doãn Hiền đã mất cha mẹ, hai người sống nương tựa vào nhau, bởi vậy tình cảm anh em vô cùng thân thiết, thậm chí vì để nhà họ Tiêu ủng hộ Doãn Hiền, năm Doãn Hân Ngọc mới mười sáu tuổi đã tới bên cạnh Tiêu Vân Hùng, làm người tình của ông ta.
Doãn Hân Ngọc càng lớn càng xinh đẹp, ban đầu vốn không được Tiêu Vân Hùng cưng chiều, nhưng giờ đã trở thành một trong số những người được ông ta thích nhất.
Ngoài đẹp ra thì cô ta cũng từng dùng rất nhiều thủ đoạn!
Cô ta không phải là người đơn giản.
“Anh ơi...” Doãn Hân Ngọc vội vàng chạy đến, định đỡ Doãn Hiền lên.
“Tôi cho phép cô đỡ hắn lên hả?” Lúc này Diệp Phàm lên tiếng, lạnh lùng nói với Doãn Hân Ngọc.
Thấy Diệp Phàm nói vậy, lúc này Doãn Hân Ngọc mới nhìn về phía Diệp Phàm đang ngồi bệ vệ trên sofa, mắng chửi: “Mày là ai hả? Chính mày đánh anh trai tao thành như vậy sao?”
“Đúng vậy, chính tôi đánh hắn ta thành như vậy đó!” Diệp Phàm lạnh lùng đáp.
“Được lắm, mày rất ngông cuồng đó, dám đánh anh trai tao như vậy thì hôm nay mày sẽ phải trả giá bằng tính mạng!” Doãn Hân Ngọc nghiến răng nghiến lợi quát lên với Diệp Phàm, sau đó cô ta nhìn về phía Tiêu Vân Hùng vẫn đang sợ ngây người, chưa kịp phản ứng lại nói: “Vân Hùng, anh trai em bị người ta đánh thành như vậy, anh mau mau cho người đánh hắn tàn phế cho em đi, em muốn hành hạ hắn từ từ tới chết!”
Nhưng Tiêu Vân Hùng lại làm như không hề nghe thấy những gì Doãn Hân Ngọc nói.
Doãn Hân Ngọc sững người, vội vàng đi hai bước tới bên cạnh Tiêu Vân Hùng, khoác cánh tay của Tiêu Vân Hùng, ra sức lay nói: “Vân Hùng, anh sao vậy? Anh mau bảo bọn họ báo thù cho anh trai của em đi!”
Cho tới tận giờ phút này Tiêu Vân Hùng mới thoát được khỏi sự sợ hãi.
Nhưng Tiêu Vân Hùng lấy lại bình tĩnh cũng không hề để ý tới Doãn Hân Ngọc, ông ta đẩy Doãn Hân Ngọc ra, sau đó vội vàng bước tới chỗ Diệp Phàm, sau đó quỳ phịch xuống trước mặt Diệp Phàm.
“Kính chào Diệp tiên sinh!” Tiêu Vân Hùng vô cùng thành khẩn nói với Diệp Phàm: “Xin lỗi cậu, xin lỗi cậu, là do tôi không quản lý tốt đàn em của mình, để chúng mạo phạm tới Diệp tiên sinh, vô cùng xin lỗi cậu. Diệp tiên sinh hãy cứ yên tâm, tôi sẽ cho chúng một bài học nhớ đời, xả giận giúp Diệp tiên sinh.”
Hành động này của Tiêu Vân Hùng khiến tất cả những người có mặt sợ ngây người.
Lời ông ta nói khiến mọi người phải xôn xao bàn tán.
Không có bất cứ ai ngờ được đường đường là Tiêu nhị gia Tiêu Vân Hùng, sau khi nhìn thấy Diệp Phàm lại quỳ xuống tại chỗ, thái độ hèn mọn tới mức vậy.
Chuyện này khiến tất cả mọi người cảm thấy mình đang hoa bắt.
“Đậu xanh rau má, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy? Sao Tiêu nhị gia lại quỳ trước người trẻ tuổi kia? Rốt cục thì người trẻ tuổi kia có bối cảnh gì vậy, khiến ngay cả Tiêu nhị gia cũng phải sợ hãi?”
“Khó lường, chắc chắn là vô cùng khó lường, chắc chắn địa vị của người trẻ tuổi này rất đáng sợ, khiến ngay cả nhà họ Tiêu ở Tinh Thành cũng sợ hãi!”
“Đây mà là sợ sao? Sao tôi thấy Tiêu nhị gia như đang xin tha mạng vậy?!”
“Xuỵt, anh nói nhỏ thôi, nếu để Tiêu nhị gia nghe được những lời anh nói, cho dù bây giờ ông ta đang sợ hãi người trẻ tuổi kia, nhưng chắc chắn sau này sẽ tới đòi nợ, đến khi đó anh không biết mình chết như nào đâu.”
***
Đám người vây xem xôn xao cả lên.
Khi bọn họ tỉnh hồn lại thì vẫn không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
Đường đường là Tiêu nhị gia lại quỳ trước mặt người khác.
Nên biết đây là Tinh Thành, là địa bàn của nhà họ Tiêu!
Hiện giờ Tiêu Vân Hùng đang cảm thấy sợ hãi tột độ, sợ muốn vỡ cả mật. Tối hôm qua ông ta đã vô cùng sợ hãi trước thực lực Diệp Phàm bộc lộ ra, hôm nay lại đắc tội với Diệp Phàm... Vậy có khác nào là muốn chọc giận Diệp Phàm chứ!
Một khi Diệp Phàm nổi giận, vậy nhà họ Tiêu xong đời rồi!
Cho nên hiện giờ Tiêu Vân Hùng mới “run lẩy bẩy” như vậy, giờ sao ông ta còn quan tâm tới thể diện được cơ chứ?
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Tiêu Vân Hùng, không nói gì cả.
Lúc này Doãn Ngọc Hân mới thoát khỏi cảm giác sợ hãi, vội vàng nói với Tiêu Vân Hùng: “Nhị gia, anh làm gì vậy? Sao anh lại quỳ trước hắn ta chứ? Hắn là cái thá gì hả? Nơi này là Tinh Thành, là địa bàn của Tiêu nhị gia mà!”
“Hiện giờ hắn ta đánh anh trai em thành như vậy, chẳng lẽ Nhị gia không xả giận thay cho anh trai em sao?”
“Anh sao vậy?”
Chátttt!
Nhưng Tiêu Vân Hùng lại vung tay tát mạnh vào mặt Doãn Hân Ngọc, gào lớn: “Im miệng ngay cho ông đây, cô là ai, đây là chỗ cho cô nói chuyện hả? Nếu như cô muốn chết thì ông đây sẽ làm theo ý nguyện của cô luôn.”
“Nhị gia... Em... Em...”
Doãn Hân Ngọc sợ ngây người.
Cô ta hầu hạ bên cạnh Tiêu Vân Hùng đã rất lâu, đây là lần đầu tiên thấy Tiêu Vân Hùng giận dữ như vậy. Cô ta sợ hãi câm như hến, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Đến tận bây giờ hai người Doãn Hiền và Ân Vinh đang quỳ trên mặt đất mới phản ứng lại được, bọn họ cũng sợ ngây người, hoàn toàn không ngờ rằng Tiêu nhị gia mà họ coi là cứu binh vừa thấy Diệp Phàm đã quỳ rạp xuống đất.
Chuyện này thực sự... quá tuyệt con mẹ nó vọng mà!
“Diệp tiên sinh, cậu muốn xử lý như nào thì tôi cũng nhất định sẽ khiến cậu cảm thấy hài lòng, xin cậu đừng giận cá chém thớt, trừng phạt nhà họ Tiêu.” Tiêu Vân Hùng đắn đo đôi chút, sau đó nói với Diệp Phàm.
Ông ta là một kẻ lòng dạ ác độc.
Đã đến nước này, ông ta không chút do dự, muốn vứt bỏ hai anh em Doãn Hiền và Doãn Hân Ngọc.
“Ông tự xem mà xử lý, xử lý tốt thì tôi sẽ không so đo, nếu không xử lý tốt, vậy tôi sẽ tự ra tay, cũng tiện tay xử lý luôn nhà họ Tiêu của ông đó.” Diệp Phàm lạnh lùng nới với Tiêu Vân Hùng.
“Vâng! Vâng! Vâng!”
Thấy Diệp Phàm nói vậy, Tiêu Vân Hùng như được đại xá, vội vàng gật đầu đáp.
“Chú Dương, Tiểu Như, chúng ta đi thôi nào!” Diệp Phàm không thèm nhìn Doãn Hiền, Ân Vinh một cái, dẫn theo cha con Dương Phong, Dương Khiết Như đi ra khỏi phòng.
Ngay sau khi Diệp Phàm rời khỏi, Tiêu Vân Hùng lạnh lùng nhìn ba người Doãn Hiền, Doãn Hân Ngọc, Ân Vinh ở dưới đất, hai mắt nheo lại, ánh mắt lạnh lùng băng giá, nói với người ở sau lưng: “Chặt ba người này cho chó ăn, nhớ kỹ phải quay video lại, sau này còn phải đưa cho Diệp tiên sinh xem!”