Long Thần Tại Đô

Chương 61: Chương 61: Tranh đấu hỗn loạn




Ầm!

Những lời Diệp Phàm nói giống như một quả bom nổ vang.

Đã là người giỏi giang, đương nhiên ai cũng sẽ có lòng tự kiêu của riêng mình, sao có thể để người khác tùy tiện mắng mình là đồ hèn nhát chứ, câu này khiến không ít người tức giận.

“Báo cáo!”

Một quân nhân cao khoảng một mét tám, mặt hình chữ điền đầy kiên định hô lớn.

Giọng nói của anh ta giống hệt một cái van được mở khóa, từng lời báo cáo liên tục vang lên, đây là lời đề nghị nói chuyện của bọn họ.

Trong lòng Diệp Phàm xuất hiện cảm giác kính nể, nếu chính anh bị người ta đem ra chế giễu như vậy, thì đã sớm nổi giận rồi, nhưng những quân nhân này dù có nổi giận, thì lúc này vẫn có thể duy trì kỷ luật, đúng là được huấn luyện tốt.

Nói cách khác, nếu những quân nhân này vừa bị khiêu khích vài câu đã không còn kỷ luật gì, tùy tiện bộc lộ tính cách của mình khi làm nhiệm vụ, chỉ sợ bọn họ có đắc tội với Trung tướng Lộ, anh cũng tuyệt đối không dạy dỗ bọn họ.

Người không thể kiềm chế bản thân thì mãi mãi không thể làm nên chuyện lớn, đưa bọn họ ra chiến trường, thì kẻ kích động luôn là kẻ chết trước.

Nghĩ tới đây, Diệp Phàm liếc mắt ra hiệu cho trung tướng Lộ.

Nếu đã điều động những quân nhân này tới đây, đương nhiên phải để bọn họ vận động toàn thân một chút, để bọn họ hiểu rõ cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn, sau đó mới dễ dàng dạy bảo.

Thấy ánh mắt của Diệp Phàm, Lộ Trung lập tức hiểu ý.

Diệp Phàm làm quân sĩ tức giận trước khi tiến hành huấn luyện, mạnh tay thị uy với bọn họ, thì sẽ dễ dàng huấn luyện hơn nhiều, phương pháp này đã dùng từ nhiều năm trước rồi.

Không cần biết là phương pháp cũ hay mới, quan trọng là có hiệu quả hay không mà thôi.

Nhưng đối mặt với ba trăm quân sĩ tinh anh đang đùng đùng tức giận, Lộ Kiến Quân thật sự lo lắng không biết rốt cuộc Diệp Phàm có ứng phó được hay không.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, thì trung tương Lộ đứng lên, lớn tiếng nói: “Giới thiệu với các anh một chút, đây chính là huấn luyện viên chiến thuật mà quân đội mời tới, không cần biết trước đây các anh đã vẻ vang thế nào, đã đứng trước huấn luyện Diệp thì tất cả đều là lính mới.”

Cái gì?

Lời Lộ Kiến Quân nói giống như từng tia chớp đánh trúng đầu mọi người, khiến bọn họ lập tức tỉnh táo lại, nhưng sau đó lại càng tức giận hơn.

Bọn họ là ai chứ?

Là tinh anh trong tinh anh của toàn Hoa Hạ này, vậy mà quân đội lại để một tên vớ vẩn nhìn có vẻ chỉ mới thành niên đến huấn luyện cho bọn họ.

Đây không phải huấn luyện, mà là sỉ nhục.

“Báo cáo, thủ trưởng, không phải ai cũng có thể trở thành huấn luyện viên của chúng tôi.”

“Báo cáo, nếu nhất định phải để anh ta huấn luyện chúng tôi, tôi xin rút khỏi đợt tập huấn này!”

“Báo cáo, tôi gia nhập quân đội là để bảo vệ đất nước, không phải để làm viên đá đạp chân cho mấy kẻ con ông cháu cha!”

Rất nhiều giọng nói vang lên trong sân huấn huyện, Lộ Kiến Quân kín đáo giới thiệu thân phận của Diệp Phàm, là để giảm bớt áp lực cho Diệp Phàm, nhưng dựa vào phản ứng gay gắt của quân sĩ thì có thể nhận ra rằng, chẳng những ông ta không đạt được mục đích, mà còn khiến cho tình hình gay go hơn.

Lộ Kiến Quân còn đang muốn cứu vãn tình hình, thì lại bị ánh mắt của Diệp Phàm ngăn lại.

Diệp Phàm nhảy từ trên nóc xe xuống, đi tới trước mặt mọi người, đột nhiên quát lớn: “Câm miệng!”

Ầm ầm.

Những giọng nói vang dội trong sân huấn luyện, trong nháy mắt đều bị áp đảo, trên người Diệp Phàm tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc, dường như đột nhiên đến cả cái nóng từ mặt trời cũng biến mất, khí lạnh chẳng khác nào từ địa ngục tràn lên, khiến mỗi người cảm tưởng trong lòng mình có một tảng đá lớn, thậm chí còn quên cả thở..

Diệp Phàm mỉm cười.

Quân nhân đứng gần Diệp Phàm nhất dựng cả tóc gáy, vào thế phòng thủ theo bản năng, lúc này Diệp Phàm giống hệt một con thú cực lớn cực khủng bố, đang lạnh lùng cười gằn thành tiếng với bọn họ.

“Có tư cách hay không, các anh có thể thử xem.”

Diệp Phàm cười nhạt, đảo mắt nhìn qua từng người, kinh thường nói: “Một đám rác rưởi, có dám tới đây thử một chút không?”

Các quân sĩ vốn đang bị khí thế của Diệp Phàm áp chế lại lập tức nổi giận, ai nấy đều tự mình khởi động nóng lòng muốn thử.

“Không nghe thấy thủ trưởng của các anh nói gì sao? Sau này tôi chính là huấn luyện viên của các anh, còn bây giờ các anh muốn làm gì cũng được.”

Diệp Phàm vừa dứt lời, liền có một người từ trong hàng quân bước ra, giơ nắm đấm lên mặt Diệp Phàm.

“Thế mới là quân nhân chứ.”

Diệp Phàm hài lòng mỉm cười, sau đó bất ngờ đá một cái.

Quân nhân vừa rồi liền giống như diều đứt dây, bay ra xa mấy mét, sau đó đập trúng một người khác đang đứng trong hàng ngũ.

Diệp Phàm phủi cái chân không dính một hạt bụi của mình, rồi nhìn mọi người: “Chỉ tiếc là quá yếu.”

Tất cả mọi người đều trợn mắt há miệng.

Quân nhân vừa bị Diệp Phàm đánh, mọi người đều thấy rõ.

Hà Nguyên Quang, vừa mới mười tám tuổi đã giành được chức vô địch ở giải đấu vật không giới hạn, sau đó được quân đội đặc cách tuyển chọn, sau nửa tháng huấn luyện thì được giao nhiệm vụ, chiến tích vinh quang nhất là ba tháng trước, anh ta tay không giết sạch một trại khủng bố số lượng cả trăm người, là một kẻ tàn nhẫn.

Xét về năng lực đấu tay không, chỉ có chưa tới ba người trong quân là có thể đánh thắng anh ta.

Một người mạnh như vậy, mà đối mặt với Diệp Phàm, một chiêu cũng không chống đỡ nổi.

“Đều lên cả đi, trong số các anh chỉ cần một người có thể chạm vào người tôi, thì coi như tôi thua.” Diệp Phàm hứng thú, khiêu khích vẫy ta với quân sĩ.

Người giỏi nhẫn nhịn cũng không thể nhẫn nhịn nổi nữa!

“Đánh hắn!”

“Xông lên!”

“Cùng nhau lên đi!”

Những quân nhân kia đồng thanh hét lên, một đám người đông nghịt nhào về phía Diệp Phàm, nhìn kỹ, là có thể nhận ra trông thì có vẻ bọn họ đánh lung tung, nhưng thực ra có rất nhiều kết cấu ngầm, mỗi người đều có phạm vi tấn công riêng, có mấy người đã vây chặt khoảng trống để lùi lại tránh đòn phía sau lưng Diệp Phàm.

Ngay cả Diệp Phàm cũng phải thừa nhận những người này không hổ là tinh anh trong tinh anh, năng lực chiến đấu và phối hợp chiến đấu, đều là hàng đầu, nếu đội lính đánh thuê Thần Long vẫn còn, đối mặt với bọn họ, chỉ sợ là cũng phải chịu thiệt.

Nhưng đối với Diệp Phàm thì những người này lại chẳng có gì to tát.

“Cũng ra gì đấy.”

Nói rồi, Diệp Phàm khởi động tốc độ nhanh nhất của anh, còn chưa có ai kịp nhìn thấy đã có chuyện gì xảy ra, thì nhóm người đầu tiên xông về phía Diệp Phàm đã toàn bộ bay lên không trung.

Sau đó, sân huấn luyện hoàn toàn biến thành một cuộc tàn sát.

Sân huấn luyện vốn trống trải, nhưng sau cuộc chiến của ba trăm quân nhân kia, trên khoảng sân trống la liệt người với người.

Diệp Phàm bước đi giữa bọn họ, một đám người đang nổi giận đùng đùng còn chưa kịp nhìn thấy cái bóng của Diệp Phàm thì đã bị đánh bay.

Chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi, ba trăm người không thiếu một ai đều bị Diệp Phàm đánh.

“Xông lên!”

Mấy quân nhân bị Diệp Phàm đánh bay từ dưới đất bò dậy, liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại tiếp tục cùng nhau lao vào cuộc chiến.

Bọn họ đã biết được sự lợi hại của Diệp Phàm, nhưng tính cách vĩnh viễn không khuất phục của quân nhân trở thành động lực cho bọn họ, cứ vậy mà khoanh tay chịu trói, bọn họ không làm được.

Cứ luân phiên như vậy!

Mỗi quân nhân bị đánh bay, sau khi điều chỉnh lại trạng thái của mình sẽ tiếp tục tham gia vào cuộc chiến, cho dù có phải chết, bọn họ cũng phải hạ gục Diệp Phàm.

Danh dự của quân nhân, không thể bị vấy bẩn!

Trên bục chủ tịch, Lộ Kiến Quân và Trung tướng Cao chứng kiến trận chiến này mà không khỏi há hốc miệng.

Là người ngoài cuộc, bọn họ rõ ràng hơn ai hết, trong cuộc chiến này rõ ràng Diệp Phàm không dùng toàn bộ sức lực, dù bị quân sĩ vây chặt nhưng vẫn rất thong thả, nhưng mỗi lần anh ra tay, là có một người bị đánh bay, như thể Diệp Phàm đang tản bộ vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.