Diệp Phàm suy nghĩ rồi nói: “Ồ, tôi biết rồi.”
“Cậu ra cổng sau đi mau lên, tôi sẽ chờ cậu trên con phố ngoài cổng sau rồi đưa cậu về.” Đàm Ngọc Yến vội nói: “Cậu đừng lo, sau khi chở cậu về tôi sẽ tới gặp ông tôi, nhờ ông ra mặt xoa dịu tình hình.”
Dù cô không có ấn tượng tốt đẹp gì với Diệp Phàm nhưng lần này Diệp Phàm ra tay đánh Triệu Dị cũng hoàn toàn là do cô.
Hiện giờ, Triệu lão gia tự đưa người tới Đại học Yến Kinh tìm Diệp Phàm gây hấn, đương nhiên cô cũng chẳng thể trơ mắt đứng nhìn.
Hơn nữa cô cũng biết rõ cung cách hành xử của nhà họ Triệu, nếu để Triệu lão gia tới gặp Diệp Phàm thật thì chắc chắn kết cục của anh sẽ vô cùng thê thảm, không chết thì cũng bị đánh đến tàn phế.
“Không cần đâu!” Diệp Phàm dửng dưng cất tiếng.
“Hả...” Đàm Ngọc Yến ở đầu dây bên kia ngây ra trong thoáng chốc rồi vội nói: “Diệp Phàm, tôi biết cậu đánh nhau rất cừ, gia thế cũng không xoàng, nhưng có câu tránh voi chẳng xấu mặt nào, theo như thông tin tôi nghe ngóng được, lần này bên nhà họ Triệu kéo tới rất đông, thậm chí còn có ba cao thủ Triệu gia nữa, nếu họ mà tìm được cậu, tôi lo cậu sẽ lành ít dữ nhiều.”
“Cảm ơn sự quan tâm của chủ nhiệm Đàm, nhưng vấn đề quan trọng là họ đã tìm được tôi rồi.” Diệp Phàm cất giọng bất lực.
Dù rằng anh sẽ không chọn cách đi cổng sau, đó là tôn nghiêm của anh.
Anh là ai chứ?
Anh sẽ bị một Triệu gia bé nhỏ hèn mọn bức ép phải đi theo lối cổng sau sao?
Nhưng anh cũng không hề lừa Đàm Ngọc Yến, vừa ban nãy, tên Triệu Dị bị anh đánh lần trước, giờ đưa theo một đám người cũng đã nhìn thấy Diệp Phàm, bèn tức khắc xông tới bao vây anh.
Triệu Dị vừa vây lấy Diệp Phàm thì mười mấy chiếc xe con đen cũng đã đỗ trước cổng trường Đại học Yến Kinh, cửa chiếc xe đứng chính giữa mở ra, một ông già chống gậy bước xuống, hai người đàn ông mặc vest đen bèn vội tiến lên bung ô che nắng cho ông ta.
Ông già này có vẻ đã rất đứng tuổi, tóc và râu ông ta bạc trắng, lưng cũng đã còng, nhưng đôi con ngươi trong hốc mắt sâu hoắm vẫn lóe sáng. Ông tạo cho người ta cảm giác vững vàng như núi, khiến kẻ khác thấy trĩu nặng như bị đè ép.
Ông già này không hề đơn giản!
Ông ta chính là lão gia của nhà họ Triệu - Triệu Quang Khôn.
Triệu Quang Khôn đã hơn tám mươi tuổi rồi, nhưng bước chân vẫn mạnh mẽ, vững vàng, đem tới cảm giác tràn đầy sinh lực.
Theo sau lưng Triệu Quang Khôn là hai người ông già trẻ hơn đôi chút và một người đàn ông trung niên.
Hai ông già này, một người dáng vóc mập mạp, tóc đã muối tiêu, chừng khoảng sáu mươi tuổi, trên mặt ông ta có một vết sẹo, trông như thể một con rết thân dài vài centimet đang bò trên mặt, vết sẹo kéo từ bên phải trán đến tận phía trái cằm, khiến người đàn ông này trông có vẻ rất dữ tận đáng sợ.
Ông già còn lại cũng chừng hơn sáu mươi, nhưng thân mình ông gầy còm như củi khô, hai bàn tay ông ta linh hoạt lanh lẹ, ngón tay rất dài, đốt ngón tay gồ lên, hình thù quái dị như thể do luyện một môn võ thuật trong thời gian dài mà thành.
Còn người đàn ông trung niên thì mắt sắc lẹm, mũi khoằm như móc câu, cặp môi mỏng dính, trông vừa bạc tình lại vừa dữ tợn.
Hai lão già và tên đàn ông trung niên nọ chính là ba cao thủ nhà họ Triệu. Lão mập tên Cảnh Hùng, ông già gầy như khúc củi khô là Nhậm Bình Sinh, còn gã đàn ông trung niên thì là Tư Không Trấm Tuyệt.
“Ông, tên kia chính là kẻ đã đánh cháu!”
Triệu Dị chỉ thẳng Diệp Phàm, nói với Triệu Quang Khôn.
Triệu Quang Khôn ngẩng đầu nhìn Diệp Phàm, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt, ông ta hoàn toàn chẳng coi anh ra gì.
Triệu Quang Khôn chính là người điều khiển cả Triệu gia, ông ta bạt mạng lăn lộn ở đất Thủ đô suốt mấy chục năm, đưa nhà họ Triệu từ một gia tộc nhỏ từng bước trở thành dòng họ bậc nhất Thủ đô.
Có thể nói ông ta chính là một kẻ tàn ác!
Vậy nên trong mắt Triệu Quang Khôn, một con kiến hôi như Diệp Phàm nào xứng có được sự coi trọng của ông ta?
Hôm nay ông ta đích thân tới Đại học Yến Kinh gặp Diệp Phàm không phải vì xem trọng anh, mà là do đứa cháu trai yêu quý Triệu Dị của mình.
Còn nếu không, chỉ cần một cú điện thoại thôi là ông ta đã có thể khiến một tên nhãi nhỏ bé như Diệp Phàm biến mất, chẳng cần đích thân tới Đại học Yến Kinh.
Đám người quanh đó thấy Triệu Quang Khôn đích thân tới đây mà sợ hết hồn trước bầu không khí hùng hổ, căng thẳng. Nhiều người sợ tới độ mặt trắng bệch, cắt không còn giọt máu.
“Trời ạ, Triệu... Triệu lão gia đích thân tới đây ư, có chuyện lớn gì xảy ra vậy?”
“Kia chẳng phải là quản lý tổ bảo vệ mới của trường ta đó sao? Sao anh ta lại dây phải nhà họ Triệu vậy? Đến Triệu lão gia cũng đích thân ghé tới đây, anh ta gặp họa lớn rồi.”
“Triệu lão gia tàn ác lắm đấy, ông ta dám nói dám làm, hồi còn trẻ, đám đối thủ cùng vai vế mà lọt vào tay ông ta là chẳng ai có kết cục tốt đẹp cả. Sao Trưởng bộ phận an ninh trường ta lại có gan động vào Triệu lão gia vậy?”
“Hai hôm trước có một video rất nổi trên mạng đấy. Đó là video Triệu Dị bị người ta cho một trận đòn phải không? Chẳng lẽ người đánh Triệu Dị lại là quản lý tổ bảo vệ mới trường mình? Triệu lão gia nổi tiếng chiều chuộng con cháu, anh ta đánh Triệu Dị đồng nghĩa với tự đâm đầu vào chỗ chết rồi!”
...
Đám người vây xem quanh đó đều rầm rì bàn tán.
Triệu lão gia đích thân ra mặt, khí thế trận giằng co này quá đáng sợ, hầu hết mọi người đều nghĩ lần này Diệp Phàm xong đời rồi, không chết cũng thành ra tàn phế.
Nhưng vẻ mặt Diệp Phàm lại vẫn cứ dửng dưng lạnh nhạt như không, anh hoàn toàn chẳng để đám người Triệu gia vào mắt. Diệp Phàm bình tĩnh nói với Đàm Ngọc Yến đầu dây bên kia: “Chủ nhiệm Đàm, tôi cúp máy trước đây, tạm biệt.”
Đàm Ngọc Yến nghe đám người Triệu gia tìm thấy Diệp Phàm rồi mà sợ điếng người, cô còn chưa kịp hoàn hồn thì Diệp Phàm đã cúp máy, khiến Đàm Ngọc Yến cũng phải luống cuống ít nhiều.
Dù Đàm Ngọc Yến chắc chắn chỉ cần ông nội mình ra mặt là có thể xoa dịu ân oán giữa Diệp Phàm và nhà họ Triệu.
Nhưng điều quan trọng là hiện giờ cô có gọi điện cũng đã muộn rồi, nước xa không cứu được lửa gần.
Diệp Phàm cúp máy, liếc mắt nhìn đám người Triệu gia đứng chắn trước mặt mình rồi dừng lại trên người Triệu Dị, anh khẽ nhếch môi, nở nụ cười quỷ quyệt, nói: “Tôi nhớ lần trước tôi có nói với cậu, nếu không muốn chết thì đừng có đụng vào tôi, đúng không?”
“Khỉ gió, thẳng khốn kiếp, mày tưởng mình giỏi mấy chiêu đánh đấm là khá lắm rồi à? Tao nói cho mày biết, lần trước mày đánh tao, nhưng hôm nay, tao sẽ cho mày chết ngắc.” Nét mặt Triệu Dị hung tàn, phách lối cất lời.
Hắn ta hận Diệp Phàm tới tận xương tận tủy.
Vì Triệu Dị cảm thấy, lần trước hắn không chỉ bị Diệp Phàm đánh một trận, mà quan trọng nhất là Diệp Phàm đã khiến hắn mất mặt trước Đàm Ngọc Yến, nếu không dạy cho Diệp Phàm một bài học, nỗi hận trong lòng Triệu Dị cũng không thể nguôi nổi.
Soạt!
Nhưng Triệu Dị vừa dứt lời, Diệp Phàm đã sải bước, trong chớp mắt anh đã xông tới trước mặt Triệu Dị, nhanh như thể vừa dịch chuyển tức thời, anh vươn tay, tóm lấy cổ họng Triệu Dị rồi khẽ siết, định bóp gãy cổ hắn.