Long Thần Tại Đô

Chương 164: Chương 164: Vợ đến rồi?




Triệu Quang Khôn đã quỳ xuống!

Làm một nhân vật kiêu hùng tung hoành khắp thủ đô trong suốt mấy chục năm, một tay ông ta dẫn dắt nhà họ Triệu từ một gia tộc cỏn con trở thành bá chủ của các gia tộc hàng đầu nơi đây, vậy mà bây giờ lại hèn mọn chẳng khác gì một con chó già.

Chẳng còn cách nào khác vì thời thế mạnh hơn người!

Nhưng đứng trước Đại tướng Sở, đừng nói là Triệu Quang Khôn mà ngay cả mấy gia chủ của các gia tộc hàng đầu ở thủ đô cũng chẳng là gì cả.

Do vậy, Triệu Quang Khôn đã vứt bỏ thể diện mà quỳ xuống cầu xin sự tha thứ của Diệp Phàm.

Khi những người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì ai cũng đều không khỏi kinh ngạc. Ai nầy đều kinh ngạc há to miệng, lúc này, bọn họ đều cảm thấy có phải mình bị hoa mắt rồi không, chứ sao Triệu Quang Khôn lại quỳ xuống cầu xin Diệp Phàm tha thứ chứ?

Với một nhân vật như Triệu Quang Khôn, dù đến bước đường cùng thì ông ta cũng thà chết chứ không chịu quỳ gối trước người khác, người này chắc chắn sẽ không làm loại chuyện vứt hết sĩ diện, khí tiết tuổi xế bóng là quỳ xuống để cầu xin sự tha thứ của một trưởng bộ phận an ninh quèn của đại học Yến Kinh.

“Trời ạ, có phải tôi bị hoa mắt rồi không? Hay là xuất hiện ảo giác rồi? Chứ sao tôi lại nhìn thấy Triệu lão gia quỳ trước mặt Diệp Phàm thế kia?”

“Tôi cũng nhìn thấy này, việc này…thật sự không ngờ được luôn nhỉ? Triệu lão gia vốn là một nhân vật đứng hàng đầu ở thủ đô, dù là gia chủ các thế gia đứng đầu ở thủ đô cũng không có tư cách nhận đầu gối của ông ta đâu, vậy mà một tên bảo vệ quèn lại có thể khiến hắn làm như vậy sao?”

“Bảo vệ quèn? Tai cậu bị điếc mẹ nó rồi à? Không nghe thấy người mặc thường phục kia nói à? Diệp Phàm là con rể của Đại tướng Sở, dù có là gia chủ của mấy gia tộc danh giá ở thủ đô thì cũng phải run sợ trước Đại tướng Sở thôi.”

“Là con rể đại tướng mà cũng phải đến làm quản lý tổ bảo vệ ở Đại học Yến Kinh à? Như này có phải hơi quá đáng quá rồi không? Dù không cần Đại tướng ra mặt thì doanh nghiệp trong nước nào cũng sẽ trả mức lương cực kỳ hậu hĩnh để mời anh ta về làm tổng giám tốc ấy chứ? Hơn nữa, anh ta còn rất có thực lực, đấu với ba cao thủ nhà họ Triệu mà chẳng khác nào người lớn đấu với trẻ con cả, ba cao thủ đó còn không còn sức mà đánh trả ấy chứ.”



Mọi người xung quanh đều mồm mép tép nhảy, bàn tán rất sôi nổi

Diệp Phàm khẽ cau mày, anh thật sự không ngờ được Xa Thiên Lang lại xuất hiện vào lúc này, điều này làm anh quá bất ngờ

Đúng lúc này, Xa Thiên Lang bước đến gần Diệp Phàm, nói nhỏ bên tai anh: “Ý của Đại tướng là răn đe một chút là được, đừng làm quá đáng. Dù gì nhà họ Triệu cũng là gia tộc đứng đầu ở thủ đô, nếu không để lại đường lui nào, con thỏ bị ép quá cũng sẽ quay ra cắn người đấy, mà dạo này bên phía quân đội đã có người không hài lòng với cậu rồi.”

“Hả? Không hài lòng với tôi? Tại sao?”

Diệp Phàm sửng sốt một chút rồi cau mày.

Anh thật sự không nhớ ra là bản thân đã đắc tội với người trong quân đội lúc nào.

“Việc này…” Xa Thiên Lang do dự một lát rồi nói: “Một lời khó nói hết, sau này có cơ hội thì cậu sẽ biết những ai không hài lòng với cậu thôi, và tại sao họ lại không hài lòng!”

“Còn bây giờ cậu mau chóng xử lý những chuyện trước mắt đã!”

“Tôi đợi cậu ở trong xe, có chuyện quan trọng cần nói với cậu đây.”

Nói xong, Xa Thiên Lang nhanh chóng dẫn theo mấy người lính có trang bị súng về phía xe việt dã quân đội.

Diệp Phàm liếc nhìn Triệu Quang Khôn đang quỳ dưới đất rồi bước đến gần, đứng cách ông ta khoảng hai bước chân, anh bình tĩnh nói: “Chó già, thấy ông cũng có tuổi rồi nên tôi không làm khó ông nữa.”

“Nhưng tục ngữ đã có câu: ‘Tội sống có thể miễn, tội chết khó chạy thoát.’”

“Sau này, tôi không muốn nhìn thấy đứa cháu ăn hại kia của ông ở thủ đô nữa, nếu không, tôi đảm bảo nhà họ Triệu sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thủ đô, không để lại một vết tích nào đấy.”

“Vâng vâng…”

Nghe Diệp Phàm nói xong, Triệu Quang Khôn thở phào trong lòng, ông ta gật đầu như giã tỏi, đáp: “Tôi xin đảm bảo, cả đời này thằng cháu tôi sẽ không đặt chân đến thủ đô dù là nửa bước.”

“Ừ!”

Diệp Phàm gật đầu, không quan tâm đến Triệu Quang Khôn nữa.

Anh nói với Khổng Văn Dung và Đàm Ngọc Yến mấy câu, sau đó đi về chiếc xe việt dã đang đỗ ở bên đường. Anh mở cửa xe rồi ngồi vào trong.

Chiếc xe việt dã nổ máy rồi chạy đi.

Trên ghế sau của xe việt dã, Diệp Phàm đang ngồi cùng Xa Thiên Lang.

“Cận vệ Xa, anh nói đi, có chuyện quan trọng gì cần nói với tôi?” Diệp Phàm hỏi Xa Thiên Lang.

“Vợ cậu đã đến thủ đô rồi.” Xa Thiên Lang đáp.

“Vợ tôi?” Diệp Phàm cau mày, vô cùng khó hiểu hỏi lại: “Sở Thanh Nhã đến thủ đô cũng được một thời gian rồi, không phải là giờ anh mới biết đấy chứ? Cô ấy đến đây thì làm sao?”

“Không phải Sở Thanh Nhã mà là cô Sở.” Xa Thiên Lang cau mày đáp.

“Cô Sở?” Diệp Phàm ngẩn người, lúc sau mới phản ứng lại, thân phận bây giờ của anh là “con rể” của Đại tướng Sở. Sau khi anh bình tĩnh lại, liền hỏi Xa Thiên Lang: “Cô Sở đến thủ đô thì liên quan gì đến tôi? Chẳng phải Đại tướng đã nói với cô ấy, người “con rể” này chỉ là tạm thời rồi sao?”

“À…”

“Ý gì đấy? Vệ sĩ Xa, chẳng lẽ mọi chuyện Đại tướng Sở làm đều không có sự đồng ý của cô Sở?”

“Khụ, việc này…” Cận vệ Xa khẽ sờ gáy, vô cùng bối rối đáp: “Có điều này mà cậu vẫn chưa biết, đó là tính tình cô Sở có hơi… Cho nên tuy Đại tướng vẫn luôn tìm cơ hội để giải thích chuyện của cậu nhưng hiện tại vẫn chưa tìm được thời cơ.”

“Bên quân đội mấy người làm việc không đáng tin thế à?”

Diệp Phàm lườm Xa Thiên Lang.

Khuôn mặt Xa Thiên Lang đỏ, ông ta hoàn toàn không thể phản bác Diệp Phàm.

Diệp Phàm lườm Xa Thiên Lang, khó hiểu hỏi: “Mấy người không giải thích rõ với cô Sở, bây giờ nói chuyện này với tôi thì có tác dụng gì?”

“Việc này….” Xa Thiên Lang xoa tay, rất “vô liêm sỉ” đáp:” Là thế này, sau khi cô Sở biết chuyện thì mượn cớ phải đến thủ đô để bàn chuyện làm ăn với khách hàng, cô ấy đã đến đây, cũng đánh tiếng muốn gặp cậu một lần. Đại tướng cảm thấy đây là chuyện của thế hệ sau mấy người, ông ấy không tiện nhúng tay nên bảo tôi qua đây đưa cậu đến gặp cô Sở.”

“Mẹ kiếp…”

Diệp Phàm bỗng không nhịn được, chỉ hận không thể lập tức mắng chửi Xa Thiên Lang xối xả một trận.

Việc này mất mặt đến mức nào?

Rõ ràng là chuyện do bên quân đội vô dụng, làm bậy làm bạ!

Bây giờ lại nói là chuyện của thế hệ sau, muốn anh đi chùi đít giùm à?

Trên đời này còn việc nào mất mặt hơn chuyện này không?

“Mau cho tôi xuống, tôi không thèm đi gặp cái cô Sở c** chó gì kia lắm.” Sau khi không nhịn được mà mắng Xa Thiên Lang xong, anh lập tức đòi xuống xe.

“Đừng đừng,…” Xa Thiên Lang cười ngượng ngùng với Diệp Phàm: “Khi tôi đến, Đại tướng đã nói với tôi, rằng chuyện này là sai sót của ông ấy, đã khiến Diệp Phàm anh phải chịu ấm ức. Vì thế Đại tướng hứa rằng, chỉ cần anh đi gặp và giải quyết được chuyện này với cô ấy”

“Thì đại tướng sẽ tặng anh tấm bia đã được vớt lên từ đáy sông Hoàng Hà.”

“Đại tướng nói, trên tấm bia đó có manh mối liên quan đến đám người của trời mà cậu đang điều tra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.