Trong nháy mắt, toàn thân hắn cắm đầy cây kim loại màu bạc, tựa như con nhím, trí mạng nhất là chỗ mi tâm, một cây kim loại đâm hầu như nhập vào hơn phân nửa.
Hắn trừng to mắt, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin, máu tươi uốn lượn chảy xuống, hắn ngửa mặt đã ra.
Người nam đứng ở chốt mở đèn trong phòng trên người cắm vài mũi kim loại, hắn bảo vệ được yếu hại, không có trở ngại. Chờ hắn nhìn thấy đồng bạn cắm đầy mũi châm bạc ngã xuống đất chết, mí mắt muốn rách, bi thanh đau đơn hô: “Lão Lưu!”
Fisher hiện tại bộ dáng cũng không tốt hơn bao nhiêu, hắn sắc mặt tái nhợt, đôi mắt ảm đạm. Một lần bùng nổ vừa rồi, vượt qua năng lực điều khiển bằng não của hắn, hắn cảm giác đầu mình giống như sắp nổ tung vậy.
Hắn cố lấy một tia dư lực cuối cùng, nắm lên Triệu Nhã, hướng về cửa phòng ném đi.
“Chạy!”
Triệu Nhã đập mạnh lên trên cửa, cả ầm ầm sập xuống, nàng trực tiếp cả cửa lẫn người đều văng ra ngoài. Triệu Nhã vốn bởi vì hít vào một ít gây tê thể khí có chút mơ màng, dưới đau đớn, đột nhiên tỉnh táo lại. Nàng giãy dụa đứng lên, tóc tai bù xù nào còn có hình tượng nữ thần gì nữa, giày cao gót sớm đã không biết ở nơi nào, nàng chân trần dọc theo hành lang liều mạng chạy về phía trước.
Người nam còn lại kia không có đuổi theo Triệu Nhã, đưa lên một khẩu súng ngắn thể tích kinh người trong tay, họng thẳng chỉ Fisher, bóp cò súng.
Phành, đầu Fisher nổ tung giống dưa hấu.
Thi thể không đầu mềm nhũn ngã xuống đất.
Nam tử kéo mặt nạ phòng độc trên mặt xuống, gương mặt chữ quốc (国) của hắn lúc này nhìn qua dị thường dữ tợn, ánh mắt hung ác, trên má xăm chữ “Tội (罪)“. Hắn mang theo vũ khí yêu thích nhất của hắn, một cây súng ngắn nòng lớn, trứ danh 【 Lãnh Chùy 】.
【 Lãnh Chùy 】, dài 44 cm, nặng 9. 6 kg, thân súng rất nặng, xuất từ tay thợ làm súng nổi tiếng Khâu Ly. Có kim loại đặc thù, có thể chịu tải năng lượng bùng nổ công suất cao, uy lực so với súng trường thường quy còn mạnh hơn, mỗi một phát súng tựa như búa tạ, có thể so với cầm trong tay một khẩu pháo nhỏ. Kỳ diệu nhất là, nòng súng của nó lại không quá nóng, cho nên được xưng là 【 Lãnh Chùy 】.
【 Lãnh Chùy 】 uy lực cường đại, tốc độ bắn kinh người, nhưng mà sức nặng so với súng ngắn trầm trọng hơn rất nhiều, sức giật cường đại, yêu cầu đối với người sử dụng cũng là hà khắc, chỉ có tay súng lực lượng xuất chúng, am hiểu kỹ năng súng ngắn, mới có thể phát huy ra uy lực của nó.
Hắn tiêu phí số tiền lớn mua nó, vô cùng yêu thích, thương không rời tay.
Một súng giết Fisher, hắn chỉ cảm thấy vui sướng nói không nên lời, sải bước ra khỏi phòng, hướng về phía Triệu Nhã mà đi đến.
Triệu Nhã rất sợ hãi, hành lang thật dài, liếc mắt một cái nhìn đến cuối, hai sườn đều là cửa phòng, nàng không biết phòng nào có đường ra, không biết phòng nào có người có thể cứu mình.
Nàng nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước, đi qua mỗi một phòng, nàng dùng sức đẩy cửa phòng, nhưng đều không chút động đậy.
Một đầu khác của hành lang, người nam kia cầm theo súng, không nhanh không chậm đi tới, tựa như ác ma trong địa ngục.
“Cứu mạng!”
“Ai tới cứu tôi!”
Không có đáp lại, không có người, mỗi một phòng đều không có người.
Cuối của hành lang, một căn phòng cuối cùng, nàng đẩy ra, cửa khóa, cũng không có người.
Triệu Nhã ngược lại không hô, nàng nhìn ác ma không ngừng tới gần mình, vuốt lại mái tóc hỗn loạn hỏi: “Các người đến cùng là ai? Các người muốn tiền? Tôi cho các người, gấp đôi!”
Nam tử đi tới trên mặt lộ ra cười nhạo: “Chạy à, sao lại không chạy?”
Triệu Nhã ra vẻ bình tĩnh: “Đề nghị của tôi thế nào, các người cần bao nhiêu tiền? Cứ ra giá!”
“Ra giá?” Nam tử trên mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, nắm lấy tóc Triệu Nhã, như bệnh tâm thần: “Chúng mày rất có tiền phải không? Ha ha ha, hiện tại đã biết sợ? Không phải có tiền sao? Tiền có thể cứu mày sao? Đến đây, đến đây!”
Triệu Nhã tóc bị kéo đau đến nước mắt đã chảy xuống, nhưng mà nàng biết lúc này, cầu xin tha thứ gì đều không có tác dụng, ngược lại sẽ chỉ kích phát bạo ngược trong lòng đối phương.
Nàng cắn chặt môi.
“Huynh đệ của tao đã chết biết không? Huynh đệ của tao đã chết biết không?”
Hắn kéo mạnh tóc Triệu Nhã, kéo Triệu Nhã tới gần hắn, sau đó đè đầu Triệu Nhã lại, hung hăng đập ở trên cửa phòng bên cạnh.
Phành, cửa phòng bị đập mở ra.
Căn phòng tối đen không ánh sáng, một bóng người không tiếng động đứng ở bên trong bóng đen, bị ngọn đèn hành lang xua tan hắc ám, lộ ra thân hình gầy yếu.
Có người!
Nam tử đồng tử chợt co rút lại, tóc gáy sau đầu nháy mắt dựng đứng lên.
Cách một cánh cửa, hắn thế mà không có bắt giữ được bất cứ khí tức nào.
Hầu như bản năng, hắn tay trái bắt lấy yết hầu Triệu Nhã, mang thân thể Triệu Nhã che ở trước mặt mình, một tay khác đưa lên【 Lãnh Chùy 】 trong tay!
Long Thành cũng không nghĩ tới xui xẻo như vậy, cửa phòng bị phá ra. Cách cửa phòng, hắn đã nghe rõ ràng đại khái, bất quá hắn không có để ý tới những chuyện linh tinh, chỉ chờ sau đó lặng yên rời khỏi. Nhưng mà vạn vạn không nghĩ tới, đối phương thế mà phá ra cửa phòng.
Sát khí trong mắt người nam nháy mắt bị Long Thành bắt giữ, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bật lên trong lòng, ở lúc người này vừa mới muốn đưa lên súng ngắn, Long Thành đã động.
Bước thấp, cong lưng, xoay eo, khép tay, đâm đánh.
Triệu Nhã phát hiện phòng có người, còn chưa thấy rõ bóng dáng đối phương, chợt hoa mắt, như một trận gió nhẹ. Con mắt nửa nhắm ấn giấu ở trong bóng đen cuồn cuộn hào quang thâm trầm tối nghĩa, ở trong tầm nhìn của nàng vẽ xuất một đạo ánh sáng bạc mỏng manh.
Một khuôn mặt lạnh lùng, không hề có dấu hiệu xuất hiện ở trước mặt nàng.
Ngay sau đó, vai phải truyền đến đau đớn làm cho nàng hầu như ngất đi, nàng hoảng sợ mở to hai mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, miệng mở lớn nhưng không có phát ra thanh âm gì.
Một cánh tay mảnh khảnh, giống như một mũi khoan thép, đâm thủng vai phải của nàng.
Bàn tay đâm thủng bả vai nàng, bắt lấy yết hầu của người nam.
Triệu Nhã đau đớn chưa từng có làm cho ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, phía sau truyền đến một tiếng răng rắc, hình như là thanh âm xương cốt vỡ nát.
Cánh tay rút ra khỏi bả vai nàng, đau đớn mãnh liệt làm cho nàng phát ra một tiếng hét thảm, thân thể mềm nhũn mất đi chống đỡ, té ngã trên đất. Người nam phía sau nàng, cũng ầm ầm ngã xuống đất.
Triệu Nhã nằm ở trên đất vô lực giãy dụa, sợ hãi khó có thể diễn tả bằng lời làm Triệu Nhã toàn thân lạnh như băng, đầu óc trống rỗng. Một đôi giày thể thao trắng đã giặt đến ngã vàng, cái quần dài màu xanh lục dài rộng không hợp thân, ánh vào tầm nhìn của nàng. Nàng từng ở trên người những công nhân xây dựng, nông phu thấy qua cách ăn mặc cùng loại. Ngọn đèn ở cửa sáng như tuyết, đánh vào trên thân người nam nọ không biết vì sao lại mơ hồ không rõ, ngược lại chiếu cái bóng phía sau hắn càng thêm hắc ám thâm trầm.
Đối phương không có dừng lại, không có kiểm tra chiến quả, giống như làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể, đôi giày thể thao trắng cũ băng qua trên người nàng.