Có vài người trong đầu đã xuất hiện ý niệm rời khỏi xã, rời khỏi xã tuy qua ngày sẽ rất khó khăn, nhưng mà nghĩ đến không phải chiến đấu với tên khủng bố như Long Thành này, bọn họ có loại cảm giác như trút được gánh nặng, giống như người đang chìm trong nước lại có thể một lần nữa được hô hấp.
Bọn họ đều là hảo thủ đánh nhau, nhưng đó chỉ là đánh nhau.
Long Thành chính là muốn giết bọn họ!
Trong kênh đội ngũ, có hai học sinh thậm chí không thể khống chế mà thấp giọng khóc, đây là chuyện chưa từng phát sinh qua. Những người khác cũng không tốt gì hơn, bọn họ mặt cắt không còn giọt máu, ánh mắt đờ đẫn, thất hồn lạc phách, mặc cho Quang Giáp mở ra hình thức tự động phi hành.
Ở trong thời gian rất dài, trận thảm bại hôm nay sẽ xuất hiện ở trong ác mộng của bọn họ.
Bọn họ không biết, ở phía sau bọn họ, Yến Chuẩn chăm chú nhìn theo bóng lưng bọn họ thật lâu.
Trong Quang Giáp, Long Thành vừa tiếc nuối vừa đau lòng, đó là Quang Giáp cơ bản đều hoàn hảo.
Khi ánh mắt hắn một lần nữa trở lại chiến trường, Yến Chuẩn cầm theo Quỷ hỏa kiếm, bắt đầu quét tước chiến trường.
Long Thành hạ quyết định quyết tâm, nhất định phải kiếm về vốn gốc!
***
Trung Tâm An Ninh, im lặng một cách khác thường.
Mọi người ngơ ngác nhìn màn hình, Quang Giáp tròn trĩnh màu đỏ nọ, đang quét dọn chiến trường. Ở dưới chân nó, từng chiếc Quang Giáp tàn phá bốc lên khói đặc cuồn cuộn, giáp hợp kim dày ở dưới tác động của lực đánh vào bị vặn vẹo, xé rách, từng bó dây dẫn màu sắc khác nhau lộ ra bên ngoài, bốc lên từng tia lửa điện, nhìn ghê cả người.
“Vậy là... là đã xong rồi?”
Không biết ai nói ra những lời này, còn có thể nghe được tiếng nuốt nước miếng một cách khó nhọc khi hắn nói chuyện. Không thấy ai khác đáp lại, trong đại sảnh là im lặng một cách dị thường.
Hơn mười giây sau, mọi người dần dần phục hồi lại tinh thần, trên mặt mỗi người còn lưu lại rung động, bọn họ theo bản năng phát tiết kinh ngạc trong lòng, chợt tiếng hô bốc lên giống như sóng gió động trời không hề có dự báo trước mà tụ tập thành, từ trần nhà trực tiếp ném vào đại sảnh trung tâm an ninh.
“Hắn là làm như thế nào vậy?”
“Phát lại! Nhanh phát lại!”
“Quá mạnh...”
Trên màn hình iên tục phát lại quá trình chiến đấu vừa rồi, đặc tả các góc độ, để cho nhân sĩ chuyên nghiệp này cả kinh giẫm chân, thỉnh thoảng phát ra kinh hô.
“Đợi một chút, tiền đặt cược của chúng ta...”
“Đáng chết, Fermi này kiếm đậm rồi! Tôi sao lại không đặt cho Long Thành?”
Nếu nói tiếng hô vừa rồi là khiếp sợ cùng không thể tin, như vậy tiếng hô hiện tại là mang theo đau lòng thấu trời đất.
“Ha ha, tôi thật khờ! Vì sao lại đặt có hai ngàn?” Một người trong đó như đang nói mê, hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, như sống lại mà cười ha ha: “Long Thành lần này đền thảm rồi! Một chiếc phi thuyền loại nhỏ, hắn có tiền đên sao? Có thắng thì cũng bị đuổi ra trường học, ha ha ha...”
John thủy chung trầm mặc lạnh lùng nói: “Hắn không cần đên.”
Hắn là số ít người thắng đặt cho Long Thành.
“Vì Sao?” “Chẳng lẽ hiệu trưởng đổi tính sao?”
Mọi người mồm năm miệng mười, vẻ mặt không tin.
John liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lấy tay chỉ chỉ đầu: “Đầu óc là thứ tốt, Long Thành có, tôi hy vọng mọi người về sau cũng có giống như Long Thành vậy.”
Hắn tạm dừng một chút, dùng giọng điệu bén nhọn hỏi lại: “Phi thuyền là Long Thành đánh nổ sao?”
“Không phải sao?”
“Cái đệch, thực không phải! Phi thuyền là gặp phải tập kích, bị Quang Giáp đánh nổ!”
“Nhưng mà... nhưng mà Long Thành ở bên trong thả đạn quấy nhiễu điện từ mà!”
Lập tức có nhân viên đầu óc linh hoạt tiếp lời: “Dựa theo quy định, Long Thành có quyền sử dụng phi thuyền trong trường vận chuyển đạn dược mà không thuộc danh sách cấm, đạn quấy nhiễu điện từ phù hợp tiêu chuẩn.”
“Long Thành thật âm hiểm! Vậy phiếu tính tiền phi thuyền này là ký cho ai đây?”
“Ai công kích phi thuyền thì ký cho người đó, có video làm chứng, bọn họ tên nào cũng trốn không thoát.”
“Đám người này thảm rồi.”
Một gã nữ viên lẩm bẩm: “Chỉ có người quen thuộc quy tắc mới có thể tính toán như vậy được, nhắm chừng là chủ ý của Fermi. Người không thể xem tướng mạo, Fermi trông thành thật như vậy, thì ra là một bụng ý nghĩ xấu!”
Nhân viên bên cạnh lập tức tiếp lời: “Thế nào? Động tâm sao? Quả nhiên nam không xấu nữ không thương mà!”
“Không, tôi muốn giết hắn, nếu làm như vậy mà tôi có thể không phải viết báo cáo phân tích.”
“Tôi khẳng định sẽ không để hắn cho cô đâu, để tôi.”
***
Trang bị trung tâm, phòng thí nghiệm May-Catherine.
Fermi: “Đây là tiền vốn cùng tiền lời của em, anh đã chuyển vào tài khoản của em.”
Hắn hai mắt trống rỗng, vẻ mặt chết lặng, một bộ dáng bi thương đến mức tâm đã chết.
Jasmine trên mặt dấu không được vẻ vui mừng, ngay cả tóc mái trên trán cũng hơi hơi nhộn nhạo giống như hải tảo trong nước, mắt sau kính đen chớp động lấp lánh hào quang như kim cương: “May mà em đã bỏ vào 4.900 tiền vốn, oa, lần này kiếm vào rồi!”
4.900 tiền vốn, mang đến cho nàng 21.885 tiền lời.
Cộng thêm 57.000 trước đó, kho tàng của nàng đã có đến 8 vạn!
Fermi nhìn 100 tiền vốn của mình, hối hận đến ruột cũng phát xanh, vì sao! Vì sao mình chỉ đặt 100 đồng? Hắn hiện tại chỉ muốn tìm một viên gạch tự đập vào đầu mình một cái.
Jasmine vẻ mặt ngây ngô cười: “Thật nhiều thật nhiều váy! Thật nhiều thật nhiều tiền!”
Fermi bỗng nhiên ngồi bật dậy: “Jasmine, em sao lại có lòng tin đối với Long Thành như vậy?”
Chẳng lẽ Jasmine phát hiện bí mật gì của Long Thành?
Jasmine phục hồi lại tinh thần, thu hồi vẻ cười ngây ngô, nghiêm trang ngồi thẳng người, trên mặt một lần nữa lộ ra nụ cười ôn nhu ngọt ngào không chê vào đâu được: “Người giết Jasmine hai mươi lần, Jasmine sao sẽ không tin tưởng?”
Fermi: “...”
Ánh mắt Jasmine một lần nữa dừng ở trên tài khoản của mình, nụ cười ngọt ngào trên mặt nháy mắt biến thành nụ cười ngây ngô.
Ngay vào lúc này, Fermi nhận được Catherine gọi, hắn tiếp máy, hữu khí vô lực nói: “Tiến sĩ.”
Catherine có chút kinh ngạc: “Cậu sao uể oải như vậy? Chẳng lẽ Long Thành thua?”
Fermi lắc đầu: “Không, Long Thành thắng.”
Catherine mắt sáng ngời: “Cáp, thắng? Tôi biết mà! Ha ha ha quá tốt rồi! Cậu lập tức đăng nhập vào Trung Tâm An Ninh, lấy một tấm ảnh chụp của Long Thành cho tôi.”
Fermi mặt mờ mịt: “Ảnh chụp?”
“Đúng!” Catherine dặn dò: “Mau một chút, chụp có khí thế một chút.”
Fermi ừm một tiếng, đăng nhập vào Trung Tâm An Ninh, tìm kiếm camera đang quay Yến Chuẩn đang quét dọn chiến trường.
Catherine không kiên nhẫn thúc giục: “Nhanh lên, vào được không? Sao lâu vậy!”
Fermi vội vàng nói: “Vào được vào được!”
Chụp ngay một tấm gởi cho Catherine.
Trong ảnh, trên ngọn đồi xám trắng, Yến Chuẩn màu đỏ đang nguy nga mà đứng, ở dưới chân nó là hài cốt của một Quang Giáp. Hài cốt bốc lên khói đen cuồn cuộn, giống nhau áo choàng đón gió mà bay, phất qua thân hình Yến Chuẩn màu đỏ, làm cho nó tăng thêm vài phần uy vũ cùng thần bí.
Catherine mắt sáng ngời, khen ngợi: “Tấm này không tệ! Nhìn không ra, khô cứng như cậu kỹ thuật chụp ảnh lại tốt như vậy, luyện sao thế? Có phải thích làm những hoạt động không muốn người ta biết hay không?”
Fermi: “...”
Cô là lão đại tôi không dám nói lời nào rồi!