Lòng Tra Công Mỗi Ngày Hoảng Hốt

Chương 66: Chương 66: Cầu hôn ngược lại




Trong ngực Cố Xước đang ôm lấy vợ mình, vợ hắn lại lấy nhẫn từ túi ra rồi dùng ngón cái và ngón trỏ cầm lên đưa đến trước mặt hắn.

Vợ, vợ, vợ mình đang cầu hôn mình đúng không?

Nhưng mà! Có phải vợ hắn đã cầm nhầm kịch bản rồi đúng không?! Chẳng lẽ không phải là vợ hắn nên ngồi, còn hắn thì quỳ một chân rồi giơ nhẫn lên trước mặt vợ à?

Thế nhưng Cố Xước vẫn rất vui vẻ, vui vẻ đến mức muốn bay lên.

Vợ hắn lại tặng hắn một niềm vui lớn đến thế trong ngày sinh nhật, chiếc nhẫn này tinh xảo đến thế, chứng tỏ em ấy đã tốn rất nhiều công sức. Vợ mình lại yêu mình như vậy, sao mình có thể hoài nghi em ấy sẽ chạy theo người khác chứ? Dù suy nghĩ đó chỉ lướt qua trong nháy mắt ngửi thấy khí tức xa lạ trên người em ấy thì vẫn không thể tha thứ được.

Nếu bây giờ Cố Xước có thể ra tay thì hắn đã vả cho mình một cái thật mạnh!

“Cố tiên sinh?” Quý Chước nhìn vẻ mặt càng lúc càng hung ác, tâm tư không biết lại lạc trôi đến đâu rồi bèn vội vàng kéo hắn về.

A! Mình đang ở hiện trường cầu hôn mà!

Cố Xước vội vã hoàn hồn. Hắn đã tiếp nhận giả thiết vợ hắn cầu hôn, giờ phải biểu hiện thế nào đây nhỉ?

Trong lòng Cố Xước vô cùng ngọt ngào, thẹn thùng nói: “Vậy để anh suy nghĩ một chút.”

Quý Chước nhíu mày, vừa định cất nhẫn đi thì Cố Xước liền há miệng cắn lấy nó. Hắn đặt Quý Chước lên chiếc giường hình trái tim, sau đó quỳ một gối trước mặt y, dùng miệng đẩy chiếc nhẫn vào ngón tay mình: “Anh đồng ý.”

Quý Chước cúi đầu hôn hắn, hai người lặng lẽ trao cho nhau một cái hôn.

Hóa ra trên đời này còn có một kiểu hôn như vậy, không liên quan đến tình dục, chỉ cảm thấy ấm áp, hạnh phúc trào tràn giữa răng môi quấn quýt.

Bánh gato được đưa lên.

Đây chính là sinh nhật lần thứ hai lăm của Cố Xước.

Những lần sinh nhật trước của hắn đều là đi chơi một trận với những hồ bằng cẩu hữu của hắn. Tuy nói là sinh nhật, nhưng thực chất đó chỉ là một cái cớ để cuồng hoan. Xưa nay hắn chưa từng nghĩ đến năm sinh nhật lần thứ 25 của mình, hắn sẽ gặp được người yêu, từ nay chiếc thuyền lênh đênh vô định đã có bến đậu. Du hí vạn bụi hoa với cả chủ nghĩa không kết hôn gì gì đó đều là do chưa gặp được đúng người.

Từ nay trở đi, mỗi sinh nhật của hắn sẽ chia sẻ với một người trước tiên.

Đây là sinh nhật vui vẻ nhất trong mấy năm qua của Cố Xước. Cảm giác vui vẻ ấy không phải do cười đùa ầm ĩ mang lại, mà nó là nỗi vui sướng xuất phát tự trong tâm, chảy ngập tràn trong lòng hắn.

Quý Chước thắp nến trên bánh gato, ánh sáng lung linh rọi sáng khắp phòng. Sau đó, y dùng giọng hát trầm thấp truyền cảm của mình hát lên khúc ca sinh nhật. Cố Xước nhắm mắt lại ước, sau đó thổi tắt nến. Trong chớp mắt căn phòng tối đi, trên tường đột nhiên phát ra ánh sáng đủ màu sắc, tia sáng bảy màu đan dệt nên một thế giới cổ tích đẹp đẽ, còn Cố Xước và Quý Chước thì đang ở trong thế giới đó.

Cố Xước vô cùng chấn động.

Vợ hắn thật là lợi hại, thật có bản lĩnh, biết đủ loại phương pháp dỗ dành tán tỉnh người ta thế này. Nếu như y coi trọng người nào thì chỉ cần tốn chút tâm tư đã có thể bắt được vào tay.

Tâm tư này lại dùng trên mình Cố Xước, hắn cảm thấy mình đã hoàn toàn trầm luân trong đó, chẳng cần giãy dụa. Hắn đã hoàn toàn thần phục, cam tâm tình nguyện làm bề tôi của người ấy.

“Vợ, anh vui lắm.” Cố Xước nằm nhoài trên đùi Quý Chước, một hồi lâu sau hắn mới thốt lên một câu.

Quý Chước nâng cằm hắn lên: “Cưng à, anh đã đáp ứng gả cho em rồi, gọi một câu “Chồng ơi” em nghe coi.”

A?!

Cố Xước không phản ứng kịp.

Vì mình là bên được cầu hôn, thế nên địa vị chủ nhân trong gia đình của mình khó giữ à? Rồi hắn lại nhìn Quý Chước, y đang nở nụ cười lưu manh, khí chất trác tuyệt, rất có phong độ chủ nhân gia đình

Quý Chước cầm tay Cố Xước kéo hắn đứng lên, sau đó đẩy ngã xuống giường rồi cởi nút áo của hắn.

“Bảo, bảo bối, em muốn làm gì?”

“Kêu “Chồng ơi” đi nào.”

Cố Xước hơi xấu hổ: “Chồng, chồng ơi, em muốn làm gì?”

“Chịch anh chứ gì nữa.” Quý Chước nói.

Quần áo Cố Xước nhanh chóng bị lột sạch.

“Chồng… Tiểu Chước, em thật sự muốn ây ẩy ầy ây anh à?”

“Chẳng lẽ lại đùa?” Quý Chước vỗ vỗ vào bờ mông căng nẩy của hắn, nói.

Xưa nay Cố Xước vác chim đi chịch người ta chưa từng nằm dưới, hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như thế, nhưng nếu như Quý Chước thật sự muốn…

Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn vì Quý Chước mà phá vỡ quy tắc của mình, dù y có muốn sao trên trời, Cố Xước cũng sẽ tự mình đến hái xuống, huống chi chuyện này còn đơn giản hơn hái sao nhiều.

Cố Xước giống như đã hạ quyết tâm, hắn nằm sõng soài trên giường nhắm mắt lại, thấy chết không sờn nói: “Tiểu Chước, em nhẹ chút, anh sợ đau….”

Cố Xước đã củng cố tâm lý xong, vẫn lẳng lặng chờ, thế nhưng hồi lâu sau phía sau cũng không có động tĩnh gì. Hắn quay đầu lại thì thấy Quý Chước đang ngồi cười lăn lộn.

Quý Chước thật sự bị hắn chọc cười, kẻ ngốc này sao có thể đáng yêu vậy nhỉ? Sợ đến thế kia mà vẫn cứng rắn ép mình nhẫn nhịn, lại như một cô vợ nhỏ bị bắt nạt, thật sự buồn cười quá đi mất! Quý Chước cảm thấy mình như một ông chú kỳ quặc đang lừa gạt cô vợ nhỏ. Mấu chốt là chàng vợ này còn cao to thô kệch, mình đầy cơ bắp, loại tương phản manh này…

Quý Chước cười, lại cảm thấy Cố Xước rất moe rất đáng yêu. Một hoa hoa công tử của ngày xưa, không ngờ sau khi cởi lớp áo kia ra lại là một tên dở hơi như vậy.

Cố Xước nhận ra Quý Chước đang nói đùa. Hắn nhìn dáng vẻ người ấy cười không thể khép miệng được, có chút tức giận: “Vợ, em còn cười nữa, anh giận rồi.”

Quý Chước càng muốn cười tiếp nữa. Cố Xước để trần thân trên nằm đó, lắc lắc đầu, giận đến phồng má.

Vợ xấu xa quá!

“Khụ.” Quý Chước đưa một chiếc nhẫn đến trước mặt Cố Xước. Chiếc nhẫn này giống như đúc với chiếc Cố Xước đang đeo trên tay, rõ ràng là một cặp nhẫn tình nhân.

“Cố tiên sinh, đến lượt anh.”

Mắt Cố Xước sáng lên, hai bên má đang phồng lên xẹp xuống trong nháy mắt. Vợ hắn quả thật là siêu siêu siêu tốt!

Cố Xước nhận lẫy nhẫn, sau đó mặc sơ mi và áo khoác vào, còn vuốt tóc nữa, sau đó mới quỳ một gối trước mặt Quý Chước.

“Quý tiên sinh, anh hai lăm tuổi, tướng mạo đoan chính, không có ham mê bất lương, có xe có nhà, em suy xét một chút, gả cho anh nhé.”

“Không suy xét.” Quý Chước nói.

Cố Xước: “….”

“Em đồng ý.”

Cố Xước: “Quý tiên sinh, em thật tinh mắt.”

Quý Chước: “Bình thường thôi.”

Cố Xước: “Đừng khiêm tốn.”

Quý Chước như cười như không nhìn hắn. Cố Xước không khoe khoang được, có chút chột dạ, uể oải nói: “Vợ, em mắt mù nên mới nhìn trúng anh.”

Quý Chước giơ tay ra, ngón tay y thon dài trắng nõn, chiếc nhẫn kia đeo trên tay y nhìn vô cùng đẹp đẽ.

Cố Xước hôn lấy tay y.

Hai người cùng ăn bánh gato, sau khi tắm xong thì vùi trên giường cùng xem điện thoại.

Điện thoại Cố Xước vẫn vang lên, không ít người nhắn tin chúc mừng sinh nhật hắn, hai người cứ đọc từng tin từng tin. Đại ca Cố Minh vẫn phóng khoáng như cũ, trực tiếp gửi một hồng bao cho Cố Xước.

“Đại ca anh thật sự là tổng tài bá đạo, có phải chị dâu của anh là cô vợ nhỏ của tổng tài bá đạo không?” Quý Chước đầy mặt bát quái.

“Anh trai anh đúng là kiểu tổng tài bá đạo. Lão có hai ham muốn lớn, ấy là khiến người ta phá sản và cầm tiền đập chết người. Nhưng mà chị dâu anh không phải tiểu kiều thê gì đâu. Chị ấy là bạn học cấp ba của anh anh, là bạn học bảy năm từ trung học đến đại học. Nhân duyên với con gái của anh trai anh không tốt, sau đó chị dâu anh bảo: “Nếu không ai gả cho cậu thì tớ gả nhé.” Sau đó anh trai lại thật sự cưới chị ấy. Chị ấy cũng là một nữ cường nhân, 30 tuổi đã làm giám đốc của một công ty đa quốc gia châu Á, những năm gần đây mới quay về gia đình một chút.” Cố Xước nói.

Dáng vẻ của chị dâu Cố vẫn dịu dàng ôn nhuận, Quý Chước không ngờ chị cũng là một người phụ nữ truyền kỳ.

Mẹ Cố cũng gửi một hồng bao cho Cố Xước, có điều lại là hồng bao biểu tượng cảm xúc.

Cố Xước: “…Là mẹ ruột à?”

Mẹ Cố rep rất nhanh: “Không phải.”

Cố Xước: “….”

“Giận rồi?”

Mẹ Cố nhanh chóng gửi đến một biểu tượng cảm xúc không có tiền: “Mẹ thật sự không có tiền mà.”

Điện thoại của Quý Chước vang lên, vừa mở ra, mẹ Cố đã gửi cho y một hồng bao hàng thật giá thật, mức độ khí phách kia không thua kém Cố Minh chút nào hết.

Đây mà là không có tiền á?

Cố Xước nghiêm túc nhìn y: “Vợ, nói thật đi, em không phải là con rơi bên ngoài của mẹ anh đấy chứ?

Quý Chước: “…Mẹ em mà biết sẽ tẩn anh.”

Cố Xước cả kinh, chỉ lo sẽ đắc tội mẹ vợ: “Lời này không thể nói cho mẹ em biết đâu đấy.”

Hắn vội vàng dời sự chú ý của Quý Chước đi: “Trước đây không phải ông bô anh rất lăng nhăng à? Tìm hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác. Ban đầu mẹ anh không hề biến sắc, sau khi nuôi lớn anh và đại ca thì có cuộc sống của riêng mình. Mẹ thường hay ra ngoài múa quảng trường với người ta, lại đi du lịch nữa. Rất nhiều bạn nhảy thích mẹ, hình như mẹ anh còn coi trọng một người trong đó nữa đấy. Hai người họ cực kỳ hợp nhau, còn định trốn nhà theo giai nữa cơ. Ông bô vừa quay đầu lại, cứ nghĩ mình sẽ thấy một bà vợ luống tuổi lấy nước mắt rửa mặt, ai dè đâu người ta lại còn thoải mái hơn cả mình, góc tường sân sau còn suýt nữa bị đào, trong lòng liền khó chịu rồi bắt đầu bảo vệ bà vợ luống tuổi nhà mình. Vì thế có lẽ mẹ anh có khả năng có con riêng.”

“Mẹ chúng ta là người rất tốt.” Quý Chước nói.

Cố Xước gật gật đầu: “Có thể làm con trai của mẹ quả thật rất may mắn.”

Một lát sau, Cố Xước đọc tin nhắn mới trong điện thoại, sợ ngây người.

“Vợ, vợ ơi.”

“Sao thế?”

“Một bà mẹ khác của bọn mình nói chuyện với anh nè.”

Quý Chước lại gần nhìn, lần này lại là mẹ ruột của mình. Mẹ y là người thích chủ nghĩa cổ điển, rất ít dùng điện thoại di động, thế mà lại nhắn tin với Cố Xước!

Sinh nhật vui vẻ.

Còn tặng kèm một tấm hình hồi Quý Chước còn bé.

Cố Xước chăm chú nhìn vào Quý Chước nho nhỏ xinh xinh trong ảnh, dường như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của bảo bảo.

“Lúc trước anh có nói qua với mẹ, không ngờ mẹ lại nhớ kỹ đến vậy!” Cố Xước được yêu mà sợ, còn tặng hắn một món quà lớn đến vậy.

Sinh nhật lần này của Cố Xước là sinh nhật hạnh phúc nhất trong 25 năm qua của hắn, cũng là sinh nhật đặc biệt khó quên.

Hôm sau, hai người lái xe đến Cố gia. Trước đây Cố Xước trải qua sinh nhật với chúng bạn, sau đó lại về nhà ăn sinh nhật tiếp. Lần này cũng không ngoại lệ.

Lúc Quý Chước và chị dâu Cố đang bận rộn trong phòng bếp, Cố Xước liền kéo mẹ Cố mắt đang tỏa ánh sao lập lòe vào phòng ngủ.

Cố Xước ngượng nghịu nói: “Mẹ ơi, con muốn kết hôn với Quý Chước, mẹ đi hỏi ngày lành tháng tốt hộ con được không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.