Lòng Tra Công Mỗi Ngày Hoảng Hốt

Chương 56: Chương 56: Độ cao hai mươi nghìn mét




Khi về đến nhà Quý Chước hơi mệt bèn cởi cúc áo ra rồi ngồi phịch xuống sô pha.

Tính cách của y có chút nội liễm, cũng không thể thích ứng với thế giới kỳ quái lạ lùng đó. Một buổi họp lớp chính là một nơi vui chơi giải trí nho nhỏ, ấy vậy mà y cũng mệt đến thế, xem ra chính mình hoàn toàn không hợp với giới showbiz, còn nói gì đến de với chả but?

Tuy rằng trước mặt có hai cái đùi vàng lớn, nhưng y là một người tự chủ, không thích nép ở sau lưng người khác, bị nuôi như một chú chim hoàng yến.

Quý Chước ngồi liệt ở chỗ đó một lúc, sau đó đến trước chiếc gương toàn thân cởi bỏ quần áo của mình.

Quý Chước nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Y được coi là đẹp trai, nhưng không đẹp kiểu cơ bắp cường tráng. Da y trắng ngần, hơi có cơ bắp, khí chất thanh lãnh do nhiều năm khiêu vũ luyện thành, vòng eo đúng là rất mềm.

Những thứ này đã đủ để hoa hoa công tử như Cố Xước khăng khăng một lòng sao?

Tính mình không tốt lắm, dễ giận, nhất định phải có người dỗ dành mới được.

Đột nhiên Quý Chước có chút hoài nghi tình cảm của Cố Xước với mình nảy sinh từ cái gì.

Trong những năm qua, lẽ nào một hoa hoa công tử như Cố Xước không gặp được người tốt hơn mình, đẹp hơn mình, khí chất tốt hơn mình, hoặc là eo mềm hơn sao? Dựa vào cái gì mà hắn có thể hoàn toàn nghe theo mình, khăng khít một lòng, biến thành thê quản nghiêm?

Lúc lấy lại tinh thần Quý Chước phát hiện sắc mặt của mình rất khó coi, dây chuyền trên cổ cũng bị y kéo xuống, để lại một vệt đỏ trên cần cổ.

Quý Chước ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu mình.

“Mặt dây chuyền này là của bạn trai cậu tặng à? Tôi có biết một người, người đó đối xử với tình nhân rất dịu dàng, nâng người trong lòng bàn tay mà cưng mà chìu, là một tình nhân rất tận tụy, luôn nghĩ tất cả mọi biện pháp để dỗ người ta vui vẻ. Hắn cũng học được điêu khắc, tài năng cũng không tệ lắm. Thứ tự mình khắc ra không giống với thứ bỏ tiền ra mua. Dùng tiền mua, dù giá có cao bao nhiêu đi nữa cũng không hề đáng giá tí nào cả. Vì thế, sau khi biết được hắn biết điêu khắc, tình nhân của hắn đều yêu cầu hắn khắc cho mình thứ gì đó, như thế sẽ cảm thấy mình là người đặc biệt. Sau đó lại xảy ra một chuyện thú vị, tiền nhiệm và đương nhiệm vừa gặp mặt, ái chà khéo quá, anh có tôi cũng có nè. Không chỉ anh có mà tiền nhiệm trước nữa cũng có, cứ như vậy, việc điêu khắc này lại trở thành thứ không đáng giá nhất.”

Trong đầu Quý Chước vẫn quẩn quanh những câu nói này.

Y mặt không biến sắc nghe xong, giống như không nghe ra được sự trào phúng của kẻ đó, chỉ cười đáp một câu “Đúng là thú vị thật”, sau đó nhìn kẻ kia ngượng ngập rời đi.

Mấy lần Quý Chước đã muốn đập vỡ mặt dây chuyền, nhưng chung quy vẫn không đành lòng, vẫn cầm mặt dây chuyền khỉ con ôm nhau vào lòng bàn tay.

Y vẫn cho rằng mình là một người điều giáo*, đã huấn luyện Cố Xước thành một bạn trai hoàn mỹ, còn mình vẫn đứng ở địa vị chủ động. Bây giờ nhìn lại, hình như y đã sai rồi.

Tự bao giờ mà tên ngốc kia đã chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng mình đến vậy.

Thế giới của kẻ ngốc rất đơn thuần, yêu thích một người có thể nâng người đó lên trời, chờ đến khi không còn thích thì sao?

Hắn có thể phủi mông bỏ đi, vậy còn mình?

Quý Chước ngẩng đầu lên nhìn liền phát hiện chính mình trong gương cực kì khó coi, tóc rối bù xù, viền mắt ửng đỏ, vô cùng chật vật.

Đố kị.

Bất an.

Tự chán ghét bản thân.

Xưa đến nay y vẫn luôn ngẩng đầu, lòng mang ngạo khí, không chịu để chính mình phải chật vật. Thế nhưng Cố Xước lại nhiều lần làm cho y trở nên không còn giống chính mình nữa.

Quý Chước đứng lên đá một phát vào gương.

Thành phố S.

Bên này Cố Xước đang xã giao với khách hàng. Cứ lúc nào tạm nghỉ uống rượu hắn lại mở di động ra nhìn xem Quý Chước có trả lời không.

Họp lớp kết thúc rồi hả?

Có uống rượu không?

Chơi có vui không?

Nhìn soái ca không thể quá hai giây! Cố Xước còn tùy hứng ngầm hạ một nhiệm vụ!

Cố Xước hỏi rất nhiều, nhưng bên kia lại không trả lời,

Lẽ nào họp lớp quá đà rồi?

Tuy rằng Cố Xước mượn anh trai mình chút tiền để đến tuyên thệ chủ quyền, nhưng nghĩ đến dáng vẻ hút người của vợ mình, hắn vẫn có chút lo lắng.

“Cố tổng, cơm cũng xong rồi, chúng ta đi chơi cái khác nhé?” Nhà đầu tư hứng thú hừng hực nói.

Cố Xước trừng mắt nhìn: “Chơi cái gì?”

“Cố tổng đừng khiêm nhường thế chứ, anh nên hiểu hơn tôi mới đúng.” Nhà đầu tư ám muội nói.

Hiểu, tất nhiên là hắn hiểu!

Nhưng hiện giờ hắn đã có vợ muốn giữ mình trong sạch!

“Tôi đến phòng vệ sinh trước đã.”

Cố Xước tới nhà vệ sinh, bước vào phòng riêng, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Quý Chước.

Lần thứ nhất không nhận, lần thứ hai, bên kia gọi cho hắn trước.

“Bảo bối….”

“Ừ.”

Thanh âm của Quý Chước mệt mỏi yếu xìu, hình như còn có gì đó là lạ.

Cố Xước nhất thời cảnh giác: “Em uống rượu? Uống nhiều không?”

Bên kia trầm mặc không đáp.

Cố Xước hơi cuống lên: “Bảo bối, em uống rượu không được lái xe, tốt nhất là tìm người lái xe thuê… Thuê lái xe cũng không an toàn, ai biết đối phương có phải người tốt không. Nếu có ai khác đưa em về, tuyệt đối không thể để người đó vào cửa!”

“Em đã ở nhà.”

Cố Xước cũng không thở phào được “Trong nhà không có người khác chữ?”

“Có.”

Suýt chút nữa Cố Xước chưa kịp thắt dây nịt đã lao ra.

“Cát Cát.”

Cố Xước: “….”

Hắn cảm giác như mình đang ngồi roller coaster, hồi bay vút lên trời hồi rơi vèo xuống đất, lúc trên lúc dưới, vô cùng run sợ.

“Bảo bối, anh báo cáo với em một chuyện, nhà đầu tư có ý này nọ, anh dẫn hắn ta đi gặp, sắp xếp xong xuôi sẽ đi, tuyệt đối không nhìn người khác thêm tí nào cả. bảo bối, em có đồng ý cho anh đi không?”

“Không đồng ý.”

“Há, vậy anh không đi nữa.”

Cố Xước cúp máy sau đó gọi một cú điện thoại cho thư ký bảo sắp xếp xong xuôi, còn mình thì bồi nhà đầu tư tới cửa club.

“Cố tổng, không cùng chơi hả?”

“Vợ tôi quản.”

Nhà đầu tư thông cảm liếc nhìn hắn.

Cố Xước: …..

Có gì để thông cảm cho hắn chứ? Hắn vui vẻ lắm!

Cố Xước về khách sạn lại muốn gọi video cho Quý Chước, nhưng Quý Chước không nhận.

Cố Xước liền gửi tin nhắn thoại đến: “Bảo bối, anh nhớ em.”

Nhà đầu tư gọi hắn đi chơi, hắn cũng muốn chứ, nhưng không phải là chơi người khác mà là chơi vợ hắn.

Cố Xước hưng phấn nói: “Bảo bối, chúng ta tới chơi đi!”

Bên kia trầm mặc một chút: “Anh rất muốn chơi?”

Cố Xước cho rằng có hi vọng: “Ừ!” Ngữ khí hắn lại trầm thấp xuống, “Bảo bối, giờ em đang mặc quần áo hả?”

Cố Xước cầm điện thoại đi vào buồng tắm, hào hứng chờ bên kia đáp lại, nhưng bên kia mãi không thấy hồi phục.

Lòng Cố Xước lộp bộp một cái, luôn cảm thấy đầu dây bên kia vợ mình có gì đó không đúng.

Hắn gọi điện thoại tới, không ai nhận.

Lẽ nào đang tắm?

Trước khi điện thoại vang lên Quý Chước có nhận được mấy tin nhắn do Giang Ly gửi.

Lúc y và Cố Xước vừa ở bên nhau, Giang Ly kiên trì mỗi ngày nhắn một tin bày tỏ hướng đi của mình, vô cùng phấn khởi muốn khiêu chiến Quý Chước. Sau đó lại dần dần ngưng chiến tranh, trừ ngày lễ nhắn cho y một tin thì cũng không liên hệ gì khác. Quý Chước cảm thấy nhất định cậu ta đã bị thứ khác hấp dẫn, cũng không để ý.

Cậu ta gửi một tấm ảnh của mình.

Thiếu niên trong hình mặc một chiếc hoodie màu đỏ có mũ trùm, quần baggy màu đen, trên đầu đội một chiếc mũ đen, môi hồng răng trắng, rất mốt.

“Ông chú, có phải đã bị sững sờ vì sự đẹp trai của tôi rồi không?”

Quý Chước cảm thấy rất vô vị, vốn không muốn để ý đến cậu ta. Ngay sau đó Giang Ly lại gửi đến một tấm hình, là sảnh trước một khách sạn.

“Tôi đang ở thành phố S, đúng lúc quá, người đàn ông của chú cũng ở khách sạn này. Tôi muốn đến phòng của hắn ta. Tôi đã nói sẽ ngủ với người đàn ông của chú, hôm đó không hợp lắm, vậy ngày hôm nay tôi sẽ làm nạ ~”

Đó chính là khách sạn Cố Xước ở.

Quý Chước cau mày nhìn chằm chằm bức hình kia một hồi lâu.

Lúc Cố Xước muốn chơi đã gửi tin nhắn thoại cho y, giọng kia dâm đãng biết bao. Mình không có tâm tình chơi với hắn, vừa lúc lại có người muốn chơi cùng.

Quý Chước vô cùng buồn bực, ném thẳng di động xuống đất.

Điện thoại trên đất đổ chuông rất lâu, nhưng y không nhận.

Sáng mai còn phải gặp một người, vé máy bay là vào chiều mai.

Cố Xước mơ hồ cảm thấy Quý Chước giận rồi.

Nếu như ở nhà, nhất định hắn sẽ mặt dày mày dạn dỗ dành người ta. Nhưng khi cách xa nhau ngàn dặm, phươg tiện liên hệ duy nhất chính là một chiếc điện thoại di động.

Phương thức này thật ra vô cùng mỏng manh, Quý Chước không trả lời wechat, không nhận điện thoại, cái phương thức này cũng đứt đoạn.

Cố Xước không đoán được nguyên nhân y tức giận, hắn bất an lăn qua lộn lại không ngủ được.

Hắn lại bật TV xem. Trong Tv đang chiếu chương trình hài hước, hắn xem hồi lâu cũng chẳng thấy hài, liền thuận tay sờ sang bên cạnh, nhưng lại sờ phải khoảng trống. Cố Xước đột nhiên hối hận vì đã không đưa theo một chiếc áo Quý Chước hay mặc, như vậy chí ít hắn có thể ôm vào ngực, có cái để tưởng niệm. Lòng hắn trống rỗng, chỉ ngồi ngẩn người trên sô pha nhìn chằm chằm cảnh thành phố ngoài cửa sổ.

Giờ Quý Chước đang làm gì nhỉ?

Nhất định là đã ngủ rồi.

Dáng vẻ em ấy ngủ rất ngoan, có thể duy trì một tư thế suốt cả buổi tối.

Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Cố Xước nhìn thời gian, ba giờ sáng. Ba giờ sáng, ai đến gõ cửa phòng hắn?

Hắn vốn cảm thấy có thể là đối phương đã tìm nhầm phòng, thế nhưng chuông cửa không hề có ý dừng lại, trái lại càng lúc càng dồn dập, cũng biểu thị rằng người nhấn chuông đang vô cùng nôn nóng và mất kiên nhẫn.

Cố Xước xỏ giày ra mở cửa.

Đến khi cửa mở ra và nhìn người đang đứng đó, Cố Xước ngây ngẩn cả người, gần như hoài nghi rằng mình đang nằm mơ.

Quý Chước mặc một chiếc áo gió màu đen đứng ngoài cửa, mặt bị lạnh đến mức đỏ bừng, trên người đẫm khí lạnh. Y cứ như một chàng tiên đột nhiên xuất hiện ngoài cửa phòng Cố Xước.

Tâm tình của Cố Xước đã không thể dùng hai chữ “Kinh hỉ” để hình dung được nữa.

Vợ hắn cực kỳ yêu hắn.

Cố Xước muốn ôm ôm hôn hôn bế cao cao.

Quý Chước lại đẩy hắn ra rồi đi thẳng vào phòng. Y bật đèn lên, đi vào phòng ngủ trước tiên, sau đó lại vào phòng vệ sinh, là dáng vẻ muốn kiểm tra phòng.

Cố Xước vừa vui vừa buồn.

Vui vì Quý Chước quan tâm đến mình, buồn vì Quý Chước không tin tưởng mình.

“Bảo bối, em đi máy bay suốt đêm hả? Mệt không? Chắc là lạnh lắm, em nhanh đi tắm đi.” Cố Xước theo sát phía sau y, muốn ôm y vào ngực, muốn khử trừ hết khí lạnh trên người y.

Thế nhưng Quý Chước lại đứng thẳng đẩy hắn ra.

Mặt y lạnh lùng, cầm trong tay một thứ, sau đó thứ đó bay thẳng đến đập vào người Cố Xước.

Cố Xước vội vã tiếp được món đồ đó, lúc này với phát hiện là đồ mình điêu khắc, có chút buồn bực nói: “Bảo bối, đây là tín vật đính ước của chúng ta, em ném như vậy sẽ hỏng đó, nhanh đeo vào đi!”

Quý Chước lạnh mặt nói: “Trả lại cho anh.”

“Cái gì?”

“Chúng ta chia tay đi.”

“???”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.