Lộng Triều

Chương 107: Q.14 - Chương 107






Còn có vô số nhân tố do hắn làm thay đổi, thế giới thực tế mà thế giới hắn biết có điểm khác nhưng nó sẽ mang đến điều gì cho cuộc sống của hắn?

Triệu Quốc Đống vẫn suy nghĩ vấn đề này. Mà tối nay tranh luận với Trường Xuyên và Vân Hải về vấn đề sản nghiệp càng khiến hắn suy nghĩ nhiều hơn.

Hắn nên làm gì cho quốc gia và thế giới này?

Trường Xuyên mang đến một tin tức cho Triệu Quốc Đống chính là Phòng Tử Toàn có kế hoạch rất lớn muốn bàn với anh em bọn họ trong đợt tết này. Có thể tưởng tượng được mọi người bên cạnh hắn đều là nhân tài trong lĩnh vực bọn họ làm. Điều này càng làm Triệu Quốc Đống thêm khát khao nắm giữ quyền lực lớn hơn nữa, làm cho hắn trở nên chói mắt trong con đường hắn chọn.

12h đã điểm, tiếng pháo hoa, tiếng pháo đinh tai bắt đầu bao phủ bầu trời An Đô. Mặc dù đây là khu biệt thự nhưng cũng có không ít người dùng cách truyền thống đón mừng năm mới.

Qua 12h, hai ông bà không quen thức đêm nên đi ngủ sớm, lưu lại không gian cho người trẻ tuổi.

….

Một chiếc áo khoác được khoác lên vai, Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng. Thực ra hắn sớm cảm thấy đối phương sẽ tới, hắn không biết mình nên dùng cách gì ứng phó với cô. Cô quan tâm hắn một cách tự nhiên, không hề có vẻ giả tạo, điểm này hắn không thể phủ nhận.

- Đã 1h rồi, anh đi ngủ đi.

Lam Đại đứng sau lưng Triệu Quốc Đống. Cô cảm thấy rất an toàn khi đứng cạnh hắn.

- Không có gì cả, đêm 30 rất yên tĩnh nên có nhiều việc cần suy nghĩ thôi.

Triệu Quốc Đống không quay đầu lại mà chỉ lạnh nhạt nói.

- Là công việc hay tình cảm?

Lam Đại vô thức đưa tay bóp vai cho Triệu Quốc Đống. Đối với Triệu Quốc Đống mà nói đó là sự hưởng thụ, đối với Lam Đại mà nói cũng là hưởng thụ. Có thể làm Triệu Quốc Đống thoải mái thì cô cũng rất hưng phấn và vui sướng.

- Không hoàn toàn như vậy, một năm qua đi cũng cần tổng kết một chút. Con người không thể không nghĩ đến quá khứ mà, phải không?

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Lam Đại, một năm qua đi em có cảm giác gì?

- Em?

Lam Đại lộ ra vẻ phức tạp:

- Công tác ở trên chi nhánh rất nhiều nhưng có thể rèn luyện bản thân. Nhưng đó chỉ là phục vụ tổ chức, yêu cầu cao về năng lực tiếp đón, mới đầu em không quá quen. Nhưng em đã nhanh chóng vượt qua thời gian khó khăn đó, có thể nói Tống tỷ ở trên đó giúp em rất nhiều.

Tống Như Phỉ chính là phó chủ nhiệm của văn phòng An Đô tại Bắc Kinh, 35 tuổi, là người phụ nữ có năng lực. Lúc làm việc ở Bộ năng lượng thì Triệu Quốc Đống đã gặp qua người này.

- Tống Như Phỉ là nhân tài chẳng qua chồng lại không tốt đẹp gì, bị xét mấy năm tù thế?

Triệu Quốc Đống cũng biết đôi chút tình hình trên An Đô.

- Tống tỷ đã ly hôn với y, nghe nói y bị xử bảy năm tù.

Lam Đại hơi buồn bã nói:

- Nếu không vì chuyện này thì Tống tỷ đã sớm được lên chức.

Chồng Tống Như Phỉ là một trưởng phòng có thực quyền ở Ủy ban kinh tế An Đô, yêu rượu như mạng. Trong một lần uống rượu không biết có phải bị người chuốc và gài bẫy hay không mà quan hệ với một cô bé chưa đầy 14 tuổi. Mặc dù cô bé này thoạt nhìn như 16, 17 tuổi nhưng cuối cùng vẫn bị xử vì tội hiếp dâm.

Đây là đả kích rất lớn đối với Tống Như Phỉ, cũng khiến con đường chính trị của cô ta bị ảnh hưởng lớn. Đáng lẽ cô ta đã được chủ nhiệm nhưng vì việc này nên vẫn chỉ ở chức Phó chủ nhiệm mà thôi.

- Là vàng sẽ luôn sáng. Tống Như Phỉ có thể làm tốt ở văn phòng chi nhánh như vậy, lãnh đạo thành phố An Đô cũng không mù mắt, chỉ là cần tránh điều tiếng dư luận mà thôi.

Triệu Quốc Đống cười nói.

Nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy, Lam Đại cũng vui vẻ nói:

- Quốc Đống, nếu anh là Bí thư thị ủy An Đô thì tốt quá. Tống tỷ nghe được lời này của anh nhất định sẽ rất vui.

- Xấu hổ quá, anh là Bí thư thị ủy Ninh Lăng, không phải Bí thư thị ủy An Đô. Nếu như Tống Như Phỉ đồng ý sang làm chủ nhiệm văn phòng chi nhánh Ninh Lăng ở Bắc Kinh thì anh thật ra có thể làm chủ.

Triệu Quốc Đống cười cười trêu chọc.

Lam Đại nghe xong không khỏi phì cười:

- Thời gian trước có lời đồn anh muốn tới An Đô làm Thị trưởng, khi đó Tống tỷ nói anh nếu làm Thị trưởng An Đô thì An Đô nhất định sẽ có biến hoá lớn.

- Ồ, Tống Như Phỉ đánh giá cao anh như vậy sao?

Triệu Quốc Đống hơi động tâm. Tống Như Phỉ mới hơn 30 đã làm Phó chủ nhiệm văn phòng chi nhánh An Đô trên Bắc Kinh đương nhiên có bản lĩnh và quan hệ rộng. Ở An Đô cô ta cũng làm việc thuận lợi, nếu không phải vì chồng thì có lẽ còn có thể trực tiếp làm Phó chánh văn phòng Ủy ban An Đô. Trong một lần nói chuyện với Khâu Nguyên Phong, Triệu Quốc Đống đã nghe được rằng Tống Như Phỉ này có quan hệ với Nghiêm Lập Dân, nhưng chuyện rất bí ẩn. Khâu Nguyên Phong chỉ là ngẫu nhiên gặp phải.

- Ừ, Tống tỷ nói tính cách Thị trưởng Diêu khá mềm mỏng, có nhiều chuyện Ủy ban nhân dân thành phố có thể tự quyết định và làm trước nhưng do quá cẩn thận nên cứ đợi Thị ủy quyết định, cuối cùng không có kết quả gì. Nó giống như việc văn phòng chi nhánh muốn xây dựng lại trụ sở, hội nghị thường trực Ủy ban nhân dân thành phố đã thông qua nhưng có lãnh đạo bên Thị ủy phản đối và phải gác lại. Kết quả giá khu đất định mua đã tăng lên gấp đôi.

Lam Đại không biết gì về chỗ dựa của Tống Như Phỉ. Cô chỉ biết Tống Như Phỉ đối tốt với mình, vì thế cô không hề giấu diếm.

- Ồ, vậy người của Ủy ban nhân dân thành phố An Đô đều đánh giá Thị trưởng Diêu như vậy sao?

Triệu Quốc Đống ra hiệu Lam Đại ngồi xuống cạnh mình.

Lam Đại vốn định lấy ghế tới nhưng Triệu Quốc Đống chỉ chỉ vào bên cạnh làm cô thấy có chút khác thường. Giường là thứ nhạy cảm, nhất là ở trong phòng ngủ nữa chứ, đó là không gian riêng của Triệu Quốc Đống.

Trên đầu giường đặt quyển sách mà Triệu Quốc Đống thích xem trước khi đi ngủ, ngoài ra còn có một chiếc đồng hồ báo thức tinh xảo. Điều này làm Lam Đại có chút bất ngờ vì không ngờ Triệu Quốc Đống lại thích thứ này.

Ngồi trên giường làm trong lòng Lam Đại khẽ run lên. Ngồi gần như vậy là điều Lam Đại chưa từng được tận hưởng, nhất là vừa ngồi vừa nói chuyện nữa chứ, có lẽ không khí thân cận trong nhà làm khoảng cách giữa hai người vô thức kéo gần lại.

- Không phải, nhiều người cảm thấy Thị trưởng có năng lực, chỉ là quan hệ giữa Ủy ban và Thị ủy không tốt. Hơn nữa quan hệ giữa mấy Phó thị trưởng bên Ủy ban cũng không hòa hợp. Thị trưởng Diêu bị vây giữa cơn lốc, Thị trưởng Chu có ý kiến lớn đối với Thị trưởng Diêu, cho rằng Thị trưởng Diêu muốn thoát khỏi tình hình thực tế của An Đô, đưa ra các ý tưởng hão huyền.

Lam Đại suy nghĩ một chút rồi nói.

- Ồ, vậy em cảm thấy quy hoạch của Diêu Văn Trí có phải thực sự không hợp thực tế không?

Triệu Quốc Đống cười nói.

Lúc suy tư trông Lam Đại rất đẹp, khuôn mặt trắng hồng dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp, đôi mi vểnh lên trông hơi giống Cổ Tiểu Âu nhưng nó lại vểnh hơn Cổ Tiểu Âu một chút.

- Cái này thì em không biết, Ủy ban nhân dân thành phố đưa ra quyết định đều là việc lớn, em sao có thể phán đoán.

Lam Đại lắc đầu nói.

- Vậy Tống Như Phỉ nói như thế nào?

Triệu Quốc Đống hỏi tiếp. Có những lúc quan điểm của Tống Như Phỉ không chừng là quan điểm của Nghiêm Lập Dân.

- Tống tỷ hình như không nói mấy về vấn đề này. Ngoài việc có chút nuối tiếc vì việc xây dựng trụ sở của văn phòng, các chuyện khác không nói gì. Tống tỷ chỉ nói làm tốt công việc của mình mà thôi.

Lam Đại nói.

Xem ra Tống Như Phỉ là người giữ mồm rất kín. Nghiêm Lập Dân đóng vai trò gì trong cuộc đấu giữa Tôn Liên Bình, Diêu Văn Trí thì cũng khó nói. Bây giờ việc tranh chức Thị trưởng An Đô mặc dù coi như đã kết thúc nhưng Triệu Quốc Đống đoán vị Thị trưởng từ Bắc Kinh xuống có lẽ chỉ là quá độ, còn có thể đấu với Tôn Liên Bình nữa. Mà Tôn Liên Bình cũng đã bị Tỉnh ủy đánh giá không tốt do việc mất đoàn kết với Diêu Văn Trí. Nếu như không đạt được thành tích trong công việc thì lần tới Trung ương điều chỉnh chưa chắc đã là Thị trưởng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.