Lộng Triều

Chương 113: Q.19 - Chương 113






Triệu Quốc Đống mang theo tin này về bị mọi người chú ý, mà tin này rất nhanh kích thích các thành phố lớn xung quanh.

Ví dụ như Trịnh Châu và Trùng Khánh đều có ý này, Vũ Hán cùng Thành Đô cũng muốn thử. Chẳng qua An Đô đã đi trước một bước đạt thỏa thuận với Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin, hơn nữa trước đó An Nguyên đã chuẩn bị ngầm từ trước, thậm chí còn sớm ký hợp đồng với một công ty phát triển hệ thống phần mềm sàn giao dịch, yêu cầu trong nửa năm phải đưa ra một hệ thống phần mềm tương tự như trung tâm giao dịch Thâm Quyến, Thượng Hải.

Lăng Chính Dược thậm chí chuyên môn triệu tập lãnh đạo các sở ban ngành kinh tế có liên quan để thảo luận việc này, đưa ra công việc này do Dương Kính Quang phụ trách chính, hắn và Triệu Quốc Đống toàn lực ứng phó, phối hợp, ủng hộ, cần gì cho đó, cần lãnh đạo chủ yếu tỉnh ủy, ủy ban tỉnh ra mặt thì hắn và Triệu Quốc Đống quyết không từ chối.

Lăng Chính Dược đẩy công việc lên độ cao như vậy đủ để thấy hắn coi trọng hạng mục này như thế nào, cũng chứng minh hắn không phải không hiểu gì về công tác kinh tế.

Mặc dù phòng giao dịch sản quyền này không thể thành trung tâm giao dịch chứng khoán công khai như Thâm Quyến, Thượng Hải nhưng đối với Trung Quốc đang trong giai đoạn phát triển kinh tế nhanh chóng này thì công ty vừa và nhỏ luôn gặp khó khăn về tài chính, mà phòng giao dịch này sẽ giúp các công ty vừa và nhỏ có thời cơ phát triển, nếu có thể thông qua sân khấu này tìm được nhà đầu tư chiến lược, hoặc làm công ty đạt được tài chính để phát triển, nếu như An Đô thậm chí An Nguyên có một loạt hệ thống chính sách theo kịp thì chắc chắn sẽ trở thành nơi tốt nhất để công ty vừa và nhỏ trong khu vực đất liền lựa chọn.

Lăng Chính Dược đánh giá cao sự mẫn cảm của Lăng Chính Dược. Vị bí thư tỉnh ủy này vứt bỏ nhân tố khác thì đúng là đáng khen. Nhất là khát vọng phát triển kinh tế của hắn vượt xa so với Ninh Pháp và Ứng Đông Lưu.

Mặc kệ hắn xuất phát từ mục đích gì nhưng hắn muốn kinh tế An Nguyên phát triển, đương nhiên đúng là vì hắn muốn làm thế nên có vài phương diện hắn làm hơi quá, nhất là làm một bí thư tỉnh ủy chỉ huy toàn cuộc thì hơi lệch quỹ đạo một chút tức là anh khiến toàn bộ công việc đi chệch.



- Được rồi Hứa Kiều, hạng mục hợp tác giữa Thạch Hóa và Basf thì do cục Bảo vệ môi trường các cô theo trình tự tiến hành giám sát, đây là nguyên tắc mà hội nghị thường vụ tỉnh ủy đã xác định, hội nghị thường trực Quốc vụ viện phê duyệt cho ý kiến. Kể cả hạng mục bên Trung Hóa và An Hóa thì các cô cũng cần giám sát chặt chẽ, từ tiến hành xây dựng đến sản xuất.

Triệu Quốc Đống xua tay nói, Hứa Kiều có phải là quá cẩn thận không? Chuyện này đã được quyết định mà không ngừng nói ra điều lo lắng, cô trước đây đâu có tính cách này. Điều này làm Triệu Quốc Đống có chút đau đầu.

- Chúng ta nói chuyện khác đi.

- Chủ tịch, chỉ sợ tôi còn phải nói chuyện với ngài về hai hạng mục này. Chờ nói xong thì nói chuyện khác cũng không muộn.

Hứa Kiều rất kiên trì.

- Được rồi, nói đi, cô cảm thấy còn có vấn đề gì?

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng gật đầu. Ít nhất hắn khen thái độ công việc của cô, không giống một số người nói tới công việc là ấp úng.

- Tôi cảm thấy tốc độ đẩy mạnh hai hạng mục này quá nhanh, mặc dù trước đó bên Thông Thành chuẩn bị khá đầy đủ nhưng tôi tới thấy công trường nở hoa khắp nơi, không biết là do yêu cầu của bên đầu tư hay của chính quyền địa phương, đặt ra yêu cầu rất khắt khe với đơn vị thi công. Như vậy dễ gây ra sự cố. Đây vốn không phải công việc của cục tôi, nhưng đây là công ty hóa chất, nhất là trong quá trình thi công lưu lại tai hoạ ngầm có lẽ là quả bom nổ chậm cho tai nạn sau này. Một khi xảy ra chuyện thì ảnh hưởng đối với hoàn cảnh là không thể đoán trước.

Hứa Kiều nghiêm túc nói.

- Vậy cô có đề nghị gì?

Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.

- Bên cục giám sát an toàn lao động vì hội nghị thường vụ đã thông qua, bên Thông Thành lại rất tích cực nên bọn họ khá buông lỏng ở phương diện này. Tôi đã nhắc việc này với chủ tịch Ứng Hoa nhưng hắn không quá để ý, tôi rất lo lắng nếu xảy ra chuyện thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Chủ tịch, ngài có thể nói một câu với cục trưởng Cổ, yêu cầu y chú ý nhiều hơn với hai hạng mục bên Thông Thành.

- Tôi hiểu rồi.

Triệu Quốc Đống lấy máy ra gọi ngay cho Cổ Viễn Sơn, hắn nói với giọng điệu khá nghiêm túc, Cổ Viễn Sơn cũng hứa nhất định sẽ làm theo yêu cầu của Triệu Quốc Đống, tăng cường giám sát việc xây dựng hai hạng mục của Thông Thành.

Thấy Triệu Quốc Đống gọi điện xong, Hứa Kiều mới yên tâm. Sau khi từ Thông Thành về, đó là tảng đá đè nặng trong lòng cô. Lúc ấy cô đã đưa ra ý kiến với lãnh đạo liên quan bên Thông Thành, nhưng cô cảm thấy bên Thông Thành chỉ mong sớm hoàn thành hai hạng mục này, bề ngoài là chăm chú lắng nghe lời cô nói nhưng thực ra không quá để ý, hơn nữa đây đúng là không phải chức trách của cục Bảo vệ môi trường.

Sau khi về cô đã báo cáo với Long Ứng Hoa, Long Ứng Hoa có phản ứng giống bên Thông Thành, chỉ tỏ vẻ sẽ quan tâm một chút nhưng không coi trọng.



Ngay khi Triệu Quốc Đống và Hứa Kiều đang bàn về vấn đề tuyển cử cuối năm, Cổ Viễn Sơn ở một chỗ khác nhận được điện lại không cho là đúng.

Long Ứng Hoa chắp tay sau lưng chăm chú nhìn công trường xây dựng,.

- Sao thế, vẻ mặt không được tốt thì phải.

Long Ứng Hoa thu ánh mắt thản nhiên nói với Cổ Viễn Sơn.

- Ôi, không phải do hai hạng mục bên Thông Thành sao? Không biết chủ tịch Triệu sao nhát gan như vậy, không ngừng nhắc tôi chú ý tăng cường giám sát an toàn của hai hạng mục bên Thông Thành. Công ty chưa xây dựng xong thì có thể có bao vấn đề chứ. Nếu thi công có vấn đề, chết một hai người cũng là rất bình thường mà, không biết chủ tịch tỉnh rốt cuộc nghĩ như thế nào nữa. Tôi thấy lúc hắn làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng thì Ninh Lăng làm nhiều hạng mục lớn như vậy cũng đâu có vấn đề gì.

Cổ Viễn Sơn lạnh nhạt nói.

- Hắc hắc, thân phận bây giờ đã khác nên quan tâm công việc cũng khác.

Long Ứng Hoa cười nói.

- Chủ tịch Triệu bây giờ chú ý dân sinh, mở miệng là nhắc tới xã hội hài hòa, vấn đề dân sinh, nó khác hẳn so với quan niệm tư tưởng toàn tâm toàn ý phát triển mà hắn đưa ra ở Ninh Lăng.

- Ồ, chú ý là việc tốt nhưng cũng không thể ảnh hưởng tới phát triển mà. Chủ tịch Ứng Hoa, chúng tôi cũng có điểm khó xử.

Cổ Viễn Sơn hiện lên nụ cười kỳ quái.

- Được rồi, anh đừng giả ngu trước mặt tôi nữa. Anh làm ở mảng này nhiều năm chẳng lẽ còn cần tôi dạy anh?

Long Ứng Hoa trầm giọng nói.

- Dù là công việc gì cũng phải phục tùng công việc trung tâm. Trong nhiều đại hội bí thư Lăng đã nhấn mạnh An Nguyên chúng ta vẫn là tỉnh không quá phát triển. Mặc dù tổng GDP không thấp nhưng thu nhập bình quân đầu người lại kém xa so với khu vực duyên hải. Công việc trung tâm của chúng ta là phát triển kinh tế, phải bài trừ mọi lực cản, chỉ có phát triển kinh tế mới có thể nói tới nhân tố khác.

Cổ Viễn Sơn gật đầu, việc này liên quan tới tranh luận ở trên cao, biện pháp tốt nhất của hắn chính là im lặng.

- Nhưng bây giờ quan điểm hài hòa và dân sinh cũng lưu hành, theo tôi đây chỉ là dùng mánh lới quên đi căn bản.

Long Ứng Hoa vốn định nói một câu là quên mình đã phát triển lên như thế nào nhưng nghĩ lại một chút nên hắn cắt bớt đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.