Lộng Triều

Chương 115: Q.20 - Chương 115






Thực tế tin Lăng Chính Dược phải đi đã đồn ra từ mùa hè, chẳng qua lúc đó chỉ là lời đồn thổi. Nhưng đến qua đợt lễ quốc khánh thì lời đồn bắt đầu có trọng lượng hơn.

Lăng Chính Dược đến An Nguyên năm 2006, thoáng cái hơn bốn năm. Y và Triệu Quốc Đống tóm lại mặc dù có chút mâu thuẫn nhưng không công khai hóa. Điểm này cả Lăng Chính Dược và Triệu Quốc Đống đều biết rõ nếu vượt quá một mức độ thì cả hai người đều lưỡng bại câu thương.

Có lời đồn bí thư tỉnh ủy tỉnh Tô sắp tới tuổi, cuối năm sẽ lên Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc nhận chức, mà chức bí thư tỉnh ủy do ai làm cũng là điều đáng để suy nghĩ. Chủ tịch tỉnh Tô bây giờ nhận chức chưa đầy hai năm, khả năng làm bí thư tỉnh ủy là rất nhỏ, nói cách khác rất có thể điều từ nơi khác tới. MÀ với địa vị quan trọng củ tỉnh Tô thì điều bí thư tỉnh ủy tỉnh khác đến là rất lớn.

- Quốc Đống, đừng ra vẻ trước mặt tôi, cậu sợ là sớm nghe hơn tôi, chẳng qua đây là lời đồn cậu có dám coi là thật hay không mà thôi.

Nguyễn Đại Thanh mỉm cười.

- Ồ, lời này nói cũng đúng, lời đồn có khắp nơi, mọi lúc, giống như có người nói tôi muốn tới làm bí thư tỉnh ủy Điền Nam vậy.

Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.

Hai người từ từ đi tới, Diệu Hồ cuối thu rất đẹp. Mặc dù cách An Đô hơi xa nhưng Triệu Quốc Đống có đôi lúc vô thức muốn tới đây, đây là nơi làm hắn có rất nhiều suy nghĩ tốt đẹp.

Đô thị Ninh Lăng hướng về phía đông khiến Diệu hồ và núi Diệu Phong càng lúc càng thành trung tâm đô thị. Một khu rừng và hồ nước khổng lồ kết hợp lại vốn có người thấy phí phạm tài nguyên, nhưng bây giờ dù là lãnh đạo thị xã hay là dân chúng bình thường đều cảm thấy quyết định khi đó là sáng suốt như thế nào. Bởi vì có hồ nước, rừng rậm khổng lồ như vậy, phát huy tác dụng lá phổi xanh mới khiến cho dân chúng cảm thấy sự thoải mái dù là các căn nhà cao tầng không ngừng mọc lên.

Tám cổng của công viên núi Diệu Phong mở cửa suốt ngày đón dân chúng đến đây nghỉ ngơi, tập thể dục. Dân chúng có thể thông qua nhiều cách như xe riêng, xe đạp, xe bus tới đây.

Xe cá nhân càng lúc càng tăng đã thành cơn ác mộng với nhiều đô thị, mà ở Ninh Lăng thì anh luôn có thể tìm được bãi đỗ xe ngầm, ở trình độ rất lớn giảm được sự khó khăn của việt tìm điểm đỗ xe. Mà xe điện công cộng chạy khắp ngõ ngách đô thị khiến cao trào xe riêng ở Ninh Lăng cũng được hạn chế đôi chút.

- Khả năng cậu đến Điền Nam không cao. Cậu đến An Nguyên làm chủ tịch tỉnh mới có hơn ba năm, năm ngoái tốc độ tăng trưởng của An Nguyên đứng đầu cả nước, năm nay có lẽ An Nguyên ít nhất đứng trong top 3, khoảng cách với tỉnh Dự càng lúc càng lớn, khoảng cách với tỉnh Tích đang được thu nhỏ, đã uy hiếp đến địa vị thứ tư nhiều năm của tỉnh Tích. Xu thế phát triển hiện nay của An Nguyên cần được củng cố thêm nữa. là tỉnh lớn của khu vực trung tây, nếu như cùng tỉnh Dự có thể tiếp tục duy trì xu thế này thì câu nói khu vực trung tây suy yếu sẽ tự sụp đổ.

Nguyễn Đại Thanh lắc đầu nói.

- Nguyễn Tỷ, xem ra chị sắp đến Ban Tổ chức cán bộ trung ương nhận chức rồi, có phải là chuẩn bị trước nên mới tìm hiểu tình hình các tỉnh như vậy không?

Triệu Quốc Đống dừng lại nhìn từ trên xuống.

- Nói thật đi, trước mặt tôi đừn giấu làm gì.

Nguyễn Đại Thanh cả kinh, mặt hơi nóng lên, cắn môi trầm ngâm một chút mới từ từ nói.

- Có khả năng này.

Có thể nghe từ miệng Nguyễn Đại Thanh nói như vậy thì cũng có nghĩa tin tức cơ bản là thật. Triệu Quốc Đống biết rõ trong lòng, hắn vốn chỉ nghe chút âm thanh không ngờ hôm nay thuận miệng nói mà lại là thật. Hắn cũng khá giật mình nhưng không thể hiện ra mặt.

- Nguyễn tỷ, giấu sâu thật đó. Tôi thấy lão Bạch chưa chắc đã biết tin này. Lúc nào nhận chức thế?

Nguyễn Đại Thanh thoáng do dự mới nói:

- Có lẽ tháng sau, chưa xác định.

Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi, nếu là như vậy có nghĩa bắt đầu từ tháng sau đến cuối năm sẽ là đợi điều chỉnh nhân sự mới. Triệu Quốc Đống không khỏi động tâm, chẳng lẽ …

Nguyễn Đại Thanh tựa hồ cảm ứng được gì đó, cô nhìn Triệu Quốc Đống:

- Quốc Đống, có một số việc rất khó nói, cậu cảm thấy nó đáng tới thì có lẽ gọi ngàn gọi vạn cũng không được. Nhưng đôi khi lơ đãng thậm chí lúc cậu không tưởng tượng thì nó lại tới.

- Nguyễn tỷ, lời này sao tôi nghe thấy đang an ủi tôi, làm tôi đừng ôm hy vọng quá lớn?

Triệu Quốc Đống tự giễu.

- Tôi biết bản thân mình. Ở tuổi của tôi thì với lý lịch bây giờ đã là rất bắt mắt, còn hy vọng xa vời nữa có phải là lòng tham không đáy không?

- Ha ha, cậu không tự tin vào mình như vậy sao?

Nguyễn Đại Thanh hỏi lại.

Triệu Quốc Đống cười cười không nói.

….

Lăng Chính Dược đặt hai tay lên cửa sổ quan sát bóng tối bên ngoài, tâm trạng rất phức tạp.

Một cơn gió lạnh từ ngoài ùa vào nhưng y như không cảm nhận được. Trái tim sôi trào dần bình tĩnh lại, nhưng lúc này y chỉ cảm thấy mình như đi vào cõi thần tiên.

Điều này là rất bình thường, mỗi lần gặp đợt điều chỉnh nhân sự lớn, mỗi người gặp tình huống như vậy thì ai có thể bình thản được. Lăng Chính Dược không muốn lừa mình, ít nhất y làm không được.

Trung ương khá hài lòng với cục diện An Nguyên, có thể nói hai năm 2009, 2010 là hai năm xoay người của An Nguyên. Trong hai năm khi kinh tế trong nước suy thoái vì ảnh hưởng chung của tình hình kinh tế quốc tế nhưng An Nguyên lại tăng trưởng nhanh, đây là kỳ tích. Về sự nghiệp dân sinh cũng có điểm sáng, nó càng làm cho An Nguyênw trở thành tâm điểm chú ý của nhiều người.

Nhưng đây không phải điểm làm trung ương hài lòng nhất. Hai năm liền thu nhập của dân đô thị và nông thôn đều tăng mạnh, hai điểm này còn tăng xa hơn cả GDP, cũng đứng đầu cả nước, đây mới là điều làm trung ương coi trọng.

Ở tình hình chính trị hiện nay bắt đầu chuyển từ GDP sang GAP, GDP tăng trưởng nếu không nhất trí với thu nhập của người dân thì thậm chí còn phản tác dụng.

Lăng Chính Dược cảm thấy mấy năm mình ở An Nguyên là mấy năm mình có thu hoạch lớn nhất. So với mấy chục năm chìm nổi ở trên bộ, đến tỉnh làm việc càn có thể khiến anh cảm thấy trọng lượng quyền lực trong tay, dùng tốt thì tạo phúc một phương, dùng không tốt sẽ tạo hậu họa khôn cùng.

Hơn bốn năm ở An Nguyên mới là giai đoạn mình chính thức trưởng thành, mặc kệ mình có muốn chấp nhận sự thật này hay không. Sâu trong lòng Lăng Chính Dược xác nhận điểm này, cộng tác với Triệu Quốc Đống mới là lửa thử vàng đối với mình. Từ ý nghĩa nào đó Lăng Chính Dược còn phải cảm ơn có đối thủ như Triệu Quốc Đống, do đối phương biểu hiện quá đặc biệt khiến mình không thể không toàn diện đề cao, làm mình tăng lên về mọi mặt, như vậy mới không thất bại.

Đúng là do không ngừng va chạm và thỏa hiệp với Triệu Quốc Đống, Lăng Chính Dược cảm thấy mình đã chính thức thay da đổi thịt, làm cho mình trải qua cuộc tẩy lễ, lột xác, từ không hiểu gì mấy về công tác kinh tế đến hiểu rõ. Chỉ khi chính thức dung nhập kinh tế vào chính trị thì mới là cơ sở để khống chế cục diện.

Lăng Chính Dược cũng không cho rằng biểu hiện của mình trong mấy năm qua là kém, mặc dù trong giai đoạn đầu mình có chút sai lầm ví dụ như sử dụng Tề Hoa cùng Long Ứng Hoa, đây chủ yếu là do lúc đầu mình không hiểu tình hình của An Nguyên. Còn như đám cán bộ trưởng thành trong tay mình như Trần Anh Lộc, Viên Chí Kiên, Lô Vệ Hồng, Đàm Lập Phong, Lăng Chính Dược khá hài lòng. Làm bí thư tỉnh ủy nếu muốn lưu lại điểm sáng trên bản đồ chính trị tỉnh đó thì không thể thiếu một nhóm cán bộ trưởng thành lên.

- Bí thư Lăng, trưởng ban Tần tới.

Thư ký nhẹ nhàng mở cửa, thấy sếp đứng trước cửa không nhúc nhích, y không biết nên làm phiền hay không nhưng cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói.

- Ồ, mời vào đi.

Lăng Chính Dược thu thập tâm trạng, cố làm mình bình tĩnh lại, gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.