Lộng Triều

Chương 116: Q.19 - Chương 116






Cáo già, lời này chẳng những đánh lui câu hỏi thứ nhất của Hác Mộng Hiệp, hơn nữa còn xảo diệu đá câu hỏi thứ hai sang chân Triệu Quốc Đống. Vu Đan vào thường vụ thị ủy Ninh Lăng mặc dù là ý đồ của Miêu Chấn Trung nhưng đương nhiên cũng có giao tiếp qua với Triệu Quốc Đống. Lúc này Trần Anh Lộc đá sang cho Triệu Quốc Đống, làm Triệu Quốc Đống không thể trực diện ứng phó Hác Mộng Hiệp, trả lời tốt hay không đều là vấn đề của Triệu Quốc Đống. Một bên là Miêu Chấn Trung, một bên là Hác Mộng Hiệp, cái này phải xem bản lĩnh của Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Trần Anh Lộc, vị lão lãnh đạo ngày xưa này đúng là có bản lĩnh ngày càng tăng, chiêu thái cực đảy sang mình làm mình không thoát thân được.

- Trưởng ban thư ký Anh lộc nếu nói như vậy thì tôi cũng sẽ nói một chút.

Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh nói.

- Đồng chí Vu Đan là cán bộ từ tỉnh đoàn xuống Ninh Lăng, còn trẻ, có tài, lại là nữ đồng chí, làm bí thư thị đoàn Ninh Lăng chưa lâu thì xuống quận Tây Giang làm chủ tịch quận. Theo tôi nhớ đồng chí Vu Đan có biểu hiện rất xuất sắc, có điểm cân quắc anh thư. Quận Tây Giang – Thị xã Ninh Lăng mấy năm nay phát triển kinh tế rất nhanh đã chứng minh năng lực xuất sắc của Vu Đan trong phương diện này. Tôi cảm thấy một nữ cán bộ có thể nhanh chóng quen thuộc công việc và làm ra thành tich là không hề đơn giản.

- Về phần tiến một hay hai bước thì theo tôi thấy phải chia làm hai vấn đề. Mặc dù làm thường vụ thị ủy Ninh Lăng nhưng công việc chủ yếu vẫn là ở quận Tây Giang, đây cũng là một sân khấu để Vu Đan tăng lên năng lực và tầm nhìn của mình. Có thể để Vu Đan đứng ở góc độ càng cao hơn cân nhắc vấn đề, trợ giúp Vu Đan trưởng thành. Trưởng ban Mộng Hiệp, ban anh có không ít nữ cán bộ, nhưng nữ cán bộ làm lãnh đạo chủ yếu địa phương không nhiều. Tôi cảm thấy tỉnh cần phải bồi dưỡng nhiều mới đúng. Về sau cán bộ tuyên truyền cũng phải đi xuống, cũng phải có thể hiện càng xuất sắc hơn mới đúng.

- Bí thư Lăng, lão Tề, tôi cảm thấy ở điểm này Ban Tổ chức cán bộ cần lựa chọn nhiều hơn. Trưởng ban Mộng Hiệp, anh nói có đúng không?

Câu nói của Triệu Quốc Đống đã nhẹ nhàng phá vỡ được ý đồ của Trần Anh Lộc. Chẳng nhưng điểm ra bên Ban Tuyên giáo có nhiều nữ cán bộ nên được Ban Tổ chức cán bộ lựa chọn, cũng đưa ra nên cung cấp sân khấu cho các nữ cán bộ, lời này có thể nói là đầy lý lẽ. Dù là Hác Mộng Hiệp hay là Tề Hoa đều chỉ có thể gật đầu. Lăng Chính Dược có chút buồn bực, Tề Hoa có biểu hiện quá thất vọng. Trần Anh Lộc lại xảo diệu chuyển quả bóng vào chân Triệu Quốc Đống, không ngờ Triệu Quốc Đống lại có năng lực phản ứng và tài ăn nói lợi hại như vậy, rất tự nhiên điểm ra tôn chỉ của vấn đề, còn thuận tiện phê bình Ban Tổ chức cán bộ.

Miêu Chấn Trung rất bình tĩnh không có gì khác lạ, Triệu Quốc Đống bị Trần Anh Lộc nhằm vào nhưng hắn biểu diễn quá xuất sắc. Lăng Chính Dược khá uất ức vì mình không thể khống chế cục diện.

Mình cần Triệu Quốc Đống ra mặt xử lý như vậy sao? Hác Mộng Hiệp nói vài câu còn nghĩ rằng hắn là nhân vật siêu nhiên ư?

Hừ, chút tâm tư của hắn thì mình còn không biết sao? Lần trước hắn đưa ra ý kiến cần cân nhắc cán bộ bên Ban Tuyên giáo trao đổi với địa phương, Tề Hoa không để ý tới. lần này Hác Mộng Hiệp làm khó Tề Hoa là cố ý. Không ngờ Triệu Quốc Đống lại mượn thế mà dùng.

Hác Mộng Hiệp thấy Triệu Quốc Đống ra mặt đương nhiên sẽ không nói thêm. Trần Anh Lộc đột nhiên chặn ngang làm hắn có chút bất ngờ. Hắn vốn định nhân cơ hội làm khó dễ, trêu chọc Tề Hoa – con rối của Lăng Chính Dược. Không ngờ Trần Anh Lộc lại khá thông minh đẩy vấn đề cho Triệu Quốc Đống.

Hác Mộng Hiệp hơi gật đầu không nói nữa giống như nhận lời giải thích của Triệu Quốc Đống, tán thành đề nghị của hắn.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống lại cảm thấy ánh mắt của Lăng Chính Dược như đang muốn trao đổi gì đó với người bên phía mình vậy. Ánh mắt đó đương nhiên không có mục tiêu là mình, mà là ngoài Dương Kính Quang ngồi cạnh mình ra thì chỉ có Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Phùng Cương. Nghĩ vậy Triệu Quốc Đống vô thức rùng mình, ánh mắt rất tự nhiên liếc bên kia.

Phùng Cương ngồi cạnh Dương Kính Quang như không cảm thấy gì, vẫn cúi đầu viết gì đó, thi thoảng chỉnh chiếc kính gọng đen trên mũi, mày nhăn lại thành hình chữ “xuyên”.

Triệu Quốc Đống không biết mình có phải quá mẫn cảm không nhưng nghi hoặc này đã chôn trong lòng hắn.



- Cục trưởng Khâu, ừ, chờ hai hôm nữa phải gọi là giám đốc Khâu rồi.

Cận Lỗi không giấu được vẻ vui mừng, hắn cười ha hả ngồi xuống ghế.

- Lúc nào sếp đi nhận chức?

Khâu Nguyên Phong cười cười xua tay nói.

- Cận Lỗi, cậu đừng có nói này kia, chuyện còn chưa xác định đã bị cậu đồn ầm lên. Nếu thật sự không có thì không phải làm tôi rất mất mặt sao?

- Hắc sắc, sếp, chuyện hội nghị thường ủy thông qua còn có thể có thay đổi sao?

Cận Lỗi cũng biết Khâu Nguyên Phong rất cẩn thận, không tuyệt đối nắm sẽ không nói bừa.

- Chẳng qua lần này là đợt điều chỉnh lớn với Cục công an Thành phố An Đô chúng ta và Sở công an. Cục có ba lãnh đạo đi, Sở công an cũng vậy. Đây có phải là do các lãnh đạo tỉnh không hài lòng với công việc của Cục công an và Sở công an không?

Khâu Nguyên Phong liếc nhìn đối phương. Cận Lỗi này có đầu óc nhạy bén, nghiệp vụ tinh thông, không nghĩ ra cũng khó khăn. Xem ra Cận Lỗi ngồi ở chức vụ chính ủy phân cục Liên Hồ không lâu là sẽ lên.

Cận Lỗi đánh hơi rất chính xác, tỉnh thậm chí là lãnh đạo chủ yếu của tỉnh cũng sớm muốn điều chỉnh bộ máy đội ngũ công an.

Đinh Sâm lúc làm bí thư đảng ủy chính pháp chủ yếu cầu ổn. Hơn nữa hai năm qua Lưu Triệu Quốc khá nhún nhường, tỉnh không tìm được cơ hội thích hợp để điều chỉnh. Bộ Phú Hải đảm nhiệm chức giám đốc Sở công an cũng có dấu hiệu muốn động, đầu tiên là khai đao đối với Cục công an An Đô nhưng Đinh Sâm chưa đi, Lưu Triệu Quốc lại kiêm chức thường vụ thị ủy An Đô, Phú Hải cánh chim chưa đầy, đối phương không làm gì được.

Đinh Sâm vừa đi, Tương Hữu Tuyền lên chức cũng có ý đồ, hơn nữa lãnh đạo chủ yếu của tỉnh và lãnh đạo thành phố cũng đều muốn phẫu thuật đội ngũ công an hai cấp.

Lần điều chỉnh này Lưu Triệu Quốc vẫn giữ được chức thường vụ thị ủy là điều ít ai nghĩ tới. Chẳng qua để Tạ Vĩnh Kiệt thay làm cục trưởng, chẳng qua đây chỉ là tạm thời. Lưu Triệu Quốc nhất định sẽ phải đi, ai cũng thấy rõ nên bây giờ cần là cân nhắc Lưu Triệu Quốc đi đâu.

Mấy ngày nay Lưu Triệu Quốc trông già đi không ít, mặc dù cố gắng thể hiện bình tĩnh nhưng các người làm việc chung nhiều năm với Lưu Triệu Quốc đều thấy rõ.

- Hài lòng hay không bây giờ cũng khó nói. Cái nhìn của mỗi một vị lãnh đạo đều khác nhau. Ôi, tôi đúng là có chút không nỡ rời đi nhưng không có bữa tiệc nào không tàn, không ai ngồi ở một vị trí ả đời.

Khâu Nguyên Phong như an ủi mình, như nói với người bên cạnh.

- Sếp Khâu, vậy sếp Lưu đi đâu?

Cận Lỗi xen miệng vào.

Khâu Nguyên Phong khẽ thở dài một tiếng. Hắn hiểu tâm tư của Lưu Triệu Quốc. Hắn muốn lên đảng ủy chính pháp tỉnh, nhưng là rất hiển nhiên hắn cùng Tương Hữu Tuyền cũng không có quan hệ gì, hơn nữa có tin Tương Hữu Tuyền hy vọng có một cấp phó trẻ tuổi, muốn bài xích Lưu Triệu Quốc ra ngoài. Đây là đả kích rất lớn đối với Lưu Triệu Quốc.

Bây giờ có cách nói Lưu Triệu Quốc sẽ tới Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân làm phó chủ tịch, hoặc là lên Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh làm một vu Đảng ủy, điều này làm Lưu Triệu Quốc rất tức giận. Cho nên trong thời gian này Lưu Triệu Quốc đều chạy quanh tìm lãnh đạo liên quan, chẳng qua Lưu Triệu Quốc vẫn chưa đi tìm Triệu Quốc Đống.

- Sếp Lưu đi đâu không phải tôi, anh có thể quyết định, bây giờ vẫn không rõ. Chẳng qua sếp làm ở An Đô chúng ta hơn mười năm, rất vất vả, dù thành phố hay tỉnh đều phải có an bài hợp lý.

Khâu Nguyên Phong lắc đầu nói.

Hắn không quá lo lắng mấy vấn đề này, hắn lo chính là tâm trạng của Lưu Triệu Quốc Nghe nói Lưu Triệu Quốc còn làm ầm lên tận chỗ Miêu Chấn Trung, nếu chọc giận lãnh đạo chủ yếu thì có thể xảy ra nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi. Mà bây giờ đã có một vài lời đồn đi ra, nói Lưu Triệu Quốc có vài vấn đề bị Ủy ban kỷ luật chú ý mật thiết, bây giờ chỉ chờ có người nhảy ra công kích Lưu Triệu Quốc là Ủy ban kỷ luật sẽ thừa cơ tiến vào. Khâu Nguyên Phong nghe được tin này mà không khỏi sợ hãi.

Không ít người biết quan hệ giữa Lưu Triệu Quốc và Triệu Quốc Đống nhưng cũng có nhiều người biết Triệu Quốc Đống và Lưu Triệu Quốc mấy năm qua không đi lại, thậm chí Lưu Triệu Quốc cũng chưa bao giờ đề cập đến tên Triệu Quốc Đống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.