Lộng Triều

Chương 118: Q.14 - Chương 118






Việc buổi trưa không ảnh hưởng đến tâm trạng của Triệu Quốc Đống, ngược lại còn làm hắn hiểu rõ thêm tình hình phát triển kinh tế, xã hội ở tỉnh này, cũng hiểu thêm về tầm nhìn và sự quyết đoán của Liễu Đạo Nguyên.

Điều chỉnh sản nghiệp trên quy mô lớn như vậy nhất định phải trả một cái giá nhất định.

Không thể nghi ngờ cán bộ cấp huyện như Giang Trung Lâm đều kiên quyết chấp hành quyết định của Tỉnh ủy. Nếu không có sự giám sát đầy đủ, thậm chí không trải qua một phen xử lý mạnh tay những người không chấp hành sẽ quyết không thể làm được như vậy. Phải biết rằng cán bộ cấp huyện như Giang Trung Lâm là quần thể hữu hiệu nhất phản đối sự thay đổi chính sách, nhưng Triệu Quốc Đống thấy Giang Trung Lâm một lòng muốn Năng lượng Quốc Toàn tiến vào huyện.

Có lẽ Giang Trung Lâm là người muốn làm thật nhưng nếu không có sự kiên quyết của Tỉnh ủy Kiềm Nam thì Triệu Quốc Đống tin rằng sức chấp hành ở cấp huyện sẽ không kiên quyết đến như vậy.

Làm cho Triệu Quốc Đống cảm thấy mừng còn là chính sách của Kiềm Nam khác với phương thức “nước tiến dân lui”, không chỉ định hình thức chủ thể mà có thể xác định do cả công ty nhà nước bản địa, công ty tư nhân bên ngoài tiến vào, cũng có thể do các công ty nhỏ ở địa phương liên hợp lại, tóm lại phương thức và thành phần khác nhau nhưng chỉ cần đạt được đủ tiêu chuẩn về bảo vệ môi trường, an toàn lao động mà Tỉnh ủy đặt ra là được. Qua đó có thể thấy chính sách của Tỉnh ủy, Ủy ban Kiềm Nam đã ủng hộ mạnh hệ thống kinh tế tư nhân phát triển như thế nào?

Giang Trung Lâm ngồi đến hơn ba giờ chiều liền đi, Hứa Vĩ ngồi với Triệu Quốc Đống đến năm giờ. Triệu Quốc Đống không hy vọng do mình đến mà ảnh hưởng đến công việc, cuộc sống của người khác. Mặc dù hắn đã đề nghị Kiềm Nam nên lựa chọn việc xây dựng nhà máy ở huyện Tây Chương này.

Hắn từ Hứa Vĩ biết được Giang Trung Lâm rất có thể sẽ lên làm Chủ tịch huyện. Người này có năng lực, là người nhanh nhạy, có thể ăn, có thể uống, chẳng qua cũng biết chừng mực không nhận tiền, không đánh bạc. Đây cũng là nguyên nhân mà Hứa Vĩ tạo mối quan hệ tốt với y.

Huyện miền núi nhiều tài nguyên như thế này thì làm một thường vụ huyện ủy, Phó chủ tịch phụ trách kinh tế mà không dính đến tiền là không dễ. Không nhận tiền còn có thể có người nhưng không đánh bạc đúng là quá ít. Ai cũng biết đánh bạc là con đường ngắn nhất để kiếm tiền.

Đương nhiên Giang Trung Lâm không phải không có khuyết điểm. Y thích ăn uống ở nơi có cấp bậc, nhưng cũng là người có nghĩa khí, quan hệ rộng rãi. Theo Hứa Vĩ quan sát thì Giang Trung Lâm này không thiếu phụ nữ nhưng y không quá để ý.

Ngay cả Hứa Vĩ cũng nhìn ra Giang Trung Lâm muốn tạo quan hệ tốt với Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống cũng có ấn tượng tốt đối với Giang Trung Lâm nên bảo Hứa Vĩ cho Giang Trung Lâm số điện thoại của mình. Thêm một người bạn là thêm một con đường. Mặc dù Giang Trung Lâm thoạt nhìn có cấp bậc thấp nhưng Triệu Quốc Đống lại thích tính cách của đối phương.

Bàn lúc này chỉ còn lại năm người, đây là do Đồng gia cảm thấy thân phận của Triệu Quốc Đống không bình thường nên đặt riêng một bàn cho mấy người ngồi, tránh những ánh mắt hâm mộ, thậm chí là ghen ghét nhìn tới.

Bữa ăn ra tết thường ăn hai bữa, người có quan hệ thân thiết trưa hôm sau còn ăn bữa nữa. Mặc dù có chuyện buổi chưa nhưng không ảnh hưởng đến sự vui vẻ của khách. Thậm chí buổi chiều tin tức còn truyền khắp thị trấn.

Lý Tài Thần trước mặt bà con tát con trai, còn tự mình xin lỗi, chiều còn uống trà với khách. “Con rể” của Đồng gia rất nhanh chóng truyền khắp thị trấn.

Lý Tài Thần là ai? Là người có hàng chục triệu ở Ô Vưu này, mấy năm gần đây mặc dù ra ngoài kiếm tiền nhưng chỉ cần về thị trấn là Bí thư đảng ủy, chủ tịch thị trấn đều phải đến nhà dùng cơm.

Bữa ăn này không chỉ có Lý Tài Thần, còn có cả Phó chủ tịch huyện cũng tới nữa, vinh dự đến mức như thế nào? Phải biết rằng trước đây vị Phó chủ tịch huyện này đâu có quen biết gì cán bộ thị trấn sắp về hưu là Đồng lão nhị.

Họ hàng bắn bảy đại bác không tới đều tới Đồng gia xem “con rể” này. Bị đưa lên giá lửa không chỉ có Triệu Quốc Đống còn có Đồng Úc và người Đồng gia. Đồng phụ cười đến độ mặt cứng lại, trước mơ hồ có chút đắc ý bây giờ lại hơi sợ. Bây giờ Đồng Úc và Tiểu Triệu kia còn không thừa nhận quan hệ yêu đương của cả hai, nếu có vị họ hàng nào hỏi quá nhiều, Quốc Đống phủ nhận thì Đồng gia còn đâu mặt mũi?

Cũng may chuyện này không xảy ra. Mặc dù có không ít họ hàng tới hỏi nhưng Quốc Đống kia vẫn duy trì thái độ khiêm tốn, tự nhiên, luôn gật đầu cười cười cảm ơn bà con chúc tụng. Điều này làm Đồng phụ thở dài một tiếng, đồng thời cũng làm cho Đồng Úc cảm thấy yên tâm, vui mừng.

Trời mùa đông nên nhanh tối, khi bàn Triệu Quốc Đống ăn xong trời đã tối đen.

Triệu Quốc Đống ra ngoài vừa vặn gặp Đồng Úc. Thấy Triệu Quốc Đống đi quanh cửa, Đồng Úc do dự một chút rồi nói:

- Quốc Đống ca đừng đi xa, trời tối rồi.

- Sợ anh gặp việc hay không tìm được đường?

Triệu Quốc Đống nhét tay vào túi quần và cười nói:

- Hay là em dẫn đường?

Đồng Úc suy nghĩ một chút rồi nói:

- Chúng ta đi ra ngoài một vòng vậy. Bây giờ cũng không có gì, mấy người Tiểu Âu mệt nên không muốn đi đâu cả.

Nhiệt độ mùa đông ở Kiềm Nam không quá thấp nhưng người phương bắc sẽ không quá quen. Không khí ẩm ướt khiến người phương bắc e ngại. Vì thế anh Đồng Úc chiều còn lên huyện mua ba chiếc thảm điện về nếu không không biết mấy cô gái kia ngủ như thế nào nữa?

Đồng phụ nhìn Đồng Úc và Triệu Quốc Đống đi xa không khỏi yên tâm. Y hỏi mấy lần nhưng con gái chết không thừa nhận là bạn gái của Triệu Quốc Đống kia. Không là người yêu thì tết đến nhà làm gì? Chẳng lẽ điều kiện của Đồng Úc nhà mình không xứng với cậu ta? Dù thân phận cậu ta khác người nhưng tìm vợ chỉ cần có tính cách tốt và đẹp là được mà. Hơn nữa con gái mình cũng đã tốt nghiệp đại học, đâu có kém.

Trời tối nên ở quê ít người qua lại, thi thoảng mới thấy xe đạp điện hoặc xe máy vụt qua.

- Quốc Đống, hôm nay thật sự cảm ơn anh.

Đồng Úc nhét hai tay vào trong túi áo khoác nhìn chằm chằm về phía trước.

- Cảm ơn gì chứ? Là giúp em ngăn tên kia cứ quấn lấy em sao?

Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng.

- Không hoàn toàn như vậy, cảm ơn anh đã giấu giúp em, nếu không nhà em và họ hàng không biết sẽ nghĩ về em như thế nào nữa?

Đồng Úc nhỏ giọng nói.

Nói đến việc này, Triệu Quốc Đống cũng không biết đáp lại như thế nào. Một người đã có vợ như hắn lại làm trò này đúng là không đúng được. Nhưng nếu hắn nói thật thì sẽ như thế nào? Chỉ sợ sẽ tạo thành tổn thương không thể vãn hồi đối với Đồng Úc và Đồng gia. Có đôi khi lừa dối với ý tốt cũng sẽ mang lại kết quả tốt.

- yw, em cứ định tiếp tục như thế nào sao?

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng nói.

- Anh hy vọng em sớm lấy chồng sao?

Đồng Úc đột nhiên ngừng lại, quay mặt hỏi.

- yw, anh không muốn nói nhiều về việc này. Anh chỉ muốn nói là quan niệm xã hội, đạo đức không cho phép anh và em có quan hệ đặc biệt gì. Thời tam thê tứ thiếp đã là chuyện hơn trăm năm trước, anh chỉ có thể nói thời đại này rất nhiều người mong được như vậy nhưng không thể.

Triệu Quốc Đống cung kính nói:

- Có thể em nghĩ đến Tiểu Âu, không sai, anh và Tiểu Âu có quan hệ kia, quan hệ này đáng bị chê trách. Với tính cách của Tiểu Âu thì cô còn có thể kiên cường chịu một chút, nhưng dù như vậy anh vẫn thấy không thích hợp. Nhưng do cả hai đã đi đến bước này nên chấm dứt hay không đã không còn quan trọng nữa.

- Em có gì khác chứ? Sao anh biết em không thể?

Đồng Úc dừng lại nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống:

- Em chỉ muốn hỏi anh một câu, em có chút hình bóng nào trong tim anh không? Em muốn anh nói thật. Anh không cần phải có áy náy hay do đạo đức ảnh hưởng gì cả, cũng không cần nghĩ đến tâm trạng và lựa chọn của em. Em chỉ muốn nghe anh nói thật.

Triệu Quốc Đống cũng dừng lại. Hắn nhìn Đồng Úc mà không biết nói gì.

- Anh nói đi.

Đồng Úc nghẹn ngào nói.

Triệu Quốc Đống chỉ do dự một chút. Mặc dù hắn hiểu mình có chút đàn bà, tình cảm không dám nói nhưng do đạo đức mà. Đạo đức là gì, đạo đức chỉ là theo hình thức Xã hội chủ nghĩa mà thôi, chẳng lẽ nói người hơn trăm năm trước không có đạo đức?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.