Lộng Triều

Chương 125: Q.18 - Chương 125






Đối với Triệu Quốc Đống mà nói, Lâm Cao Kim không quá quen về Triệu Quốc Đống nên cảm thấy đối phương có thể nói mấy câu đó cho có, nhưng Tôn Trường Phú lại không hề nghi ngờ. Sau mấy năm tiếp xúc y cảm thấy Triệu Quốc Đống không giống người thường, anh không phải dựa vào tiền là đả động được. Thứ hắn theo đuổi không phải là vật chất.

- Chủ nhiệm Triệu, rất nhiều người làm như vậy cũng là do bất đắc dĩ. Tôi nghĩ nếu như công ty có thể đạt được đãi ngộ và đối xử công bằng thì bọn họ chưa chắc đã muốn làm như vậy.

Tôn Trường Phú trầm ngâm một chút rồi nói.

Triệu Quốc Đống không nghĩ Tôn Trường Phú lại nói câu đầy triết lý như vậy, hắn gật đầu nói:

- Điểm này tôi cũng thừa nhận. Các cơ quan chức năng ở nhiều nơi làm không tốt lắm, đây chẳng những là do tố chất của quan chức hành chính, cũng là do vấn đề từ thể chế. Quốc gia đang dần bắt tay giải quyết vấn đề này. Nhưng tôi cho rằng không thể láy đây làm lý do. Một công ty chính thức thành công phải kiên trì nguyên tắc của mình, có lẽ ở vài chi tiết có thể xử lý linh hoạt nhưng vấn đề trái hay phải thì phải giữ được lập trường của mình.

Nếu là người khác Tôn Trường Phú tuyệt đối sẽ cảm thấy đối phương đang ra vẻ làm quân tử, nhưng từ trên người Triệu Quốc Đống, Tôn Trường Phú không dám đưa ra kết luận này. Ít nhất cho tới bây giờ biểu hiện của Triệu Quốc Đống đủ để hắn nói như vậy.

..

Hoạt động sau bữa tối khá phong phú, tối nay có cuộc biểu diễn thời trang, trang sức,

- Không ngờ câu lạc bộ này cũng có thủ đoạn như vậy. Ngay cả vương miện của hoa hậu Hoàn Vũ cũng lấy đến đây triển lãm, chẳng lẽ chuẩn bị đấu giá?

Triệu Quốc Đống nhẹ nhàng lắc lắc chén rượu trong tay. Mấy hoạt động loại này khá lưu hành ở các câu lạc bộ lớn, nhưng muốn tổ chức đến quy cách như vậy không thể không nói người đứng sau câu lạc bộ Hoa Đình rất có thực lực, không phải ai cũng có thể đạt được quyền quản lý hoạt động như vậy. hoạt động này sẽ tăng hình tượng, thương hiệu của câu lạc bộ leemn.

Tôn Trường Phú cùng Lâm Cao Kim không quá hứng thú với hoạt động loại này, chẳng qua do lễ phép nên tham gia mà thôi. Dù sao tối nay còn dài, bọn họ cũng muốn có thời gian và không gian để trao đổi với Triệu Quốc Đống tiếp.

Hai người bọn họ mặc dù đều là nhân vật đứng trên bảng Forbes nhưng phạm vi nghiệp vụ của Tôn Trường Phú chủ yếu là ở lưu vực dòng Trường Giang và khu vực duyên hải phía nam, không quá quen với khu vực phía bắc, ở Bắc Kinh cũng chỉ có mấy người bạn quan hệ mật thiết. Y tới đây tiếp Triệu Quốc Đống cũng là nhờ bạn đặt giúp. Về phần phạm vi nghiệp vụ của Lâm Cao Kim càng nhỏ hơn, chủ yếu tập trung ở hai tỉnh An Tương, vừa mới mở rộng sang bên Kiềm Nam và Xuyên Du.

- Tinh anh Bắc Kinh hình như rất thích dùng phương pháp này để giết thời gian.

Lâm Cao Kim nhìn quanh, y cảm thấy mấy người mình như không thuộc về quần thể này. Mình và Lâm Cao Kim không thuộc về nơi này còn có thể, nhưng ngay cả Triệu Quốc Đống hình như cũng không quá thích, điều này làm y có chút khó hiểu.

- Tổng giám đốc Lâm, đây cũng là một cách sống, nhiều người cho rằng tiền kiếm được thì phải tiêu. Tốc độ tiêu thụ hàng xa xỉ phẩm của Trung Quốc tăng hàng đầu thế giới, đây là trào lưu. Tổng giám đốc Lâm, sự nghiệp đương nhiên phải dồn nhiều tâm trí nhưng lúc rảnh rỗi tham gia mấy hoạt động như thế này vừa theo kịp trào lưu, cũng là sân khấu mở rộng quan hệ.

Triệu Quốc Đống có cảm giác tôn trọng hai người này vì đều đi lên bằng bàn tay trắng.

….

- Hắn ở bên kia.

Mai Oánh hút hớp nước rồi thản nhiên nói:

- Vẫn là dáng vẻ cách xa ngàn dặm. Tổng giám đốc Chu, tôi cảm thấy hắn hình như rất đề phòng tôi.

- Mai Oánh, là do cô không đủ hấp dẫn hay bản tính của hắn là vậy? Tôi không rõ, nhưng tôi có thể khẳng định nói với cô, hắn rất ủng hộ chúng tôi, không có bất cứ yêu cầu gì với chúng tôi. Cho nên chúng tôi rất hy vọng qua lại với quan chức như vậy. Bởi vì loại quan chức này quá ít, ít đến mức chúng tôi cảm thấy không có, có đôi khi chúng tôi thà đồng ý giao dịch với đám quan chức tham tiền.

Chu Đạt lạnh lùng nói:

- đây coi như là vụ đầu tư lâu dài, chúng tôi hy vọng để hắn thành bạn mật thiết với tập đoàn.

Mai Oánh nhìn thẳng vào đối phương. Chủ tịch, tổng giám đốc của tập đoàn Hâm Đạt nghe nói đều từng làm giang hồ, mãi sau mới thoát ra khỏi giang hồ về con đường chính. Chẳng qua kia đã là chuyện hơn 20 năm trước. Mai Oánh biết Chu Đạt là nhân vật tàn nhẫn, mình bị đối phương nắm trong tay nếu muốn thoát thì không thể không thỏa mãn yêu cầu của đối phương.

Cô có lần từng nghĩ rằng Chu Đạt có phải hứng thú với cơ thể mình không? Dù sao cô tự tin mình rất hấp dẫn, hơn nữa còn là ngôi sao nổi tiếng cả nước, bất cứ người đàn ông nào cũng khó chống lại sức hấp dẫn đó. Vậy mà hai người Chu Đạt lại cho mình một vấn đề khó khăn như vậy.

- Tôi không rõ các anh sao lại cứ muốn đối phó người đàn ông đó. Tôi cảm thấy tập đoàn Hâm Đạt các anh bây giờ có thực lực rất mạnh mà.

Câu nói của Mai Oánh bị Chu Đạt cắt ngang.

- Rất nhiều chuyện cô không thể hiểu, đó là điều bình thường. Cho nên cô chỉ có thể làm ngôi sao điện ảnh. Chúng tôi làm công ty cũng không hiểu về vòng tròn của làng giải trí các cô. Chúng tôi cỉ cần làm những việc mà mình muốn làm là đủ.

Mai Oánh thở dài một tiếng.

- Được rồi, tôi sẽ cố hết sức.

- Cố hết sức? Mai Oánh, nhớ hẹn của chúng ta đó. Cô không được thì tôi phải đổi người, đương nhiên cô sẽ phải đối mặt đám người kia.

Mặt Chu Đạt càng lạnh hơn.

- Tôi cũng có thể nói rõ với cô, tập đoàn lớn như Hâm Đạt chúng tôi sẽ không chơi mấy trò tự diệt mình, điểm này cô có thể yên tâm. Quay mấy thứ gì gì đó hoặc là muốn dùng thủ đoạn áp chế, ép buộc thì Hâm Đạt không thể nào làm ra. Chúng tôi hy vọng chỉ là thông qua cô để tạo được quan hệ mật thiết với đối phương, chỉ như vậy mà thôi. Hy vọng cô hiểu rõ.

Mai Oánh lạnh lùng nhìn đối phương, mình có thể tin sao?

Mặc dù Chu Đạt nói đầy lý lẽ nhưng thời này không có yêu và hận vô cớ, không có chuyện tự nhiên được lợi. Tốn nhiều công sức để mình quyến rũ Triệu Quốc Đống như vậy, chẳng lẽ chỉ để mình ngủ với Triệu Quốc Đống, làm tình nhân của hắn rồi không có yêu cầu gì sao? Sao có thể chứ?

- Cô có thể nghi ngờ nhưng tôi nghĩ quyền chủ động không nằm trong tay cô.

Chu Đạt ít nhiều đoán được tâm tư của Mai Oánh.

Có lẽ đối với Mai Oánh này mà nói ngủ một đêm với Triệu Quốc Đống không có vấn đề gì mấy, thậm chí duy trì quan hệ bí ẩn cũng không có gì. Đối phương ngại mình lợi dụng loại quan hệ kia để áp chế, ép buộc Triệu Quốc Đống, vậy sẽ mang tới thảm họa cho cô ta.

Điểm này Chu Đạt cũng có thể hiểu, chỉ là có nhiều vấn đề không đơn giản như Mai Oánh nghĩ mà thôi.

- Chuyện chính thức vượt quá giới hạn pháp luật thì cô hoàn toàn có thể từ chối, trong lòng cô chắc cũng có giới hạn chứ? Tôi không nói nhiều, cô tự nắm bắt. Đừng quên lời hứa của cô với chúng tôi, chúng tôi làm được lời hứa của mình, nếu cô không thực hiện được thì đừng trách tôi bất nhân.

Mai Oánh im lặng không nói.

- Bên cạnh hắn có người, tôi lo…

Mai Oánh lát sau mới nói.

- Tôi biết, Tôn Trường Phú cùng Lâm Cao Kim, đều là người từ tỉnh An Nguyên tới, là nhân vật trên bảng Forbes, tôi không phải đã nói rồi sao. Có rất nhiều người muốn ôm lấy hắn, Hâm Đạt không động thì sẽ có người khác hành động trước. Cô cảm thấy Tôn Trường Phú cùng Lâm Cao Kim chỉ đơn giản mời Triệu Quốc Đống dùng cơm sao? Hôm nay nhiều người trong làng giải trí các cô tới đây như vậy, cô dám nói hai người bọn họ không có tâm tư gì khác không? Cô có tin lát nữa cô sẽ thấy có người dẫn bạn của cô tới gặp Triệu Quốc Đống không?

Trên mặt lộ rõ vẻ tự tin và đắc ý, Chu Đạt bưng chén rượu lên uống cạn.

- Được rồi, tôi không nói nhiều nữa, cứ làm theo yêu cầu của cô, phải xong trong trong thời gian ngắn nhất. Cô là chuyên gia diễn rồi, bọn họ là nghiệp dư, tôi tin cô biết làm như thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.