Lộng Triều

Chương 12: Q.19 - Chương 12






Liễu Đạo Nguyên và Triệu Quốc Đống ăn xong vừa đi ra hành lang thì phía đối diện cũng có mấy người đi ra.

Một thanh niên đi trên cùng rất nhanh chóng và tự nhiên đi tới tách hai người Liễu Đạo Nguyên sang hai bên. Ba người từ phía đối diện vừa nói chuyện vừa đi tới. Ngoài ra còn có hai người đàn ông theo sau xem ra giống như thư ký.

Triệu Quốc Đống không ngờ ở đây lại gặp việc này, còn có người tách hắn và Liễu Đạo Nguyên sang bên để nhường đường cho ba người đang đi tới kia, để bọn họ có thể nhanh chóng vào thang máy.

Liễu Đạo Nguyên thật ra rất bình tĩnh, bị người ngăn liền dừng lại. Triệu Quốc Đống vốn định đẩy đối phương nhưng thấy Liễu Đạo Nguyên lắc đầu nên cũng dừng lại.

Ba người đối diện có lẽ do nguyên nhân ánh sáng hơn nữa đang nói chuyện vui vẻ nên không chú ý tới hai người, trực tiếp đi ngang qua.

Tên thanh niên chắn trước người Triệu Quốc Đống và Liễu Đạo Nguyên đều khá chuyên nghiệp, thấy ba người kia đi liền đi tới, y đưa tay ra ra hiệu có thể vào thang máy. Nhưng y lại chặn Liễu Đạo Nguyên và Triệu Quốc Đống ở bên có lẽ không định làm hai người vào cùng.

Triệu Quốc Đống có chút tức giận, thằng này thật quá đáng. Hai người mình đi trước nhưng lại bị đẩy sang bên. Tuy nói có thể tới đây dùng cơm không phú là quý nhưng làm cho mình và Liễu Đạo Nguyên đứng đây nhìn người khác đi thang máy, mình phải đợi thì đúng là quá khinh người.

Triệu Quốc Đống không để ý tới ánh mắt ra hiệu của Liễu Đạo Nguyên, Triệu Quốc Đống kiên định đẩy thằng chắn trước mình ra:

- Anh làm như vậy có phải không quá thích hợp không? Có biết ai tới trước tới sau không?

Tên bị đẩy không nhịn được dừng lại xoay người nhìn đầy tức giận. Ánh mắt y nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống nhưng hai tay vẫn duy trì trạng thái ngăn cách.

Triệu Quốc Đống lạnh lùng nhìn đối phương, không thèm để ý tới ánh mắt u ám của hắn.

- Ồ, Tiểu Trần, không được vô lễ.

Mấy người tiến vào thang máy liếc cái là nhận ra Liễu Đạo Nguyên đứng sau Triệu Quốc Đống. Một người vội vàng chạy ra ngăn đối phương lại:

- Bí thư Liễu.

- Ồ, bộ trưởng Thiết.

Liễu Đạo Nguyên gật đầu bắt tay đối phương, hai người phía sau cũng đi theo ra.

Bộ trưởng Thiết – bộ trưởng Bộ Tài chính, mà người còn lại là Đào Hòa Khiêm cùng với một người Triệu Quốc Đống càng quen hơn.

Thiết Như Sơn cùng Đào Hòa Khiêm nhìn Triệu Quốc Đống. Mặc dù Thiết Như Sơn không quá quen Triệu Quốc Đống nhưng tốt xấu công việc hay có qua lại nên gặp mấy lần. Y cười cười bắt tay xin lỗi Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống tỏ vẻ không sao cả. Người còn lại Liễu Đạo Nguyên không quen nên Triệu Quốc Đống giới thiệu thay: thường vụ tỉnh ủy tỉnh Tương, Bí thư thị ủy tỉnh thành Bạch Nhất Minh.

Hai bên đều gật đầu chào nhau. Thiết Như Sơn mời hai người vào thang máy, Liễu Đạo Nguyên lắc đầu tỏ vẻ chiếc khác đã tới nên không cần.

Đợi thang máy đóng lại, một thang máy khác cũng tới, hai người Liễu Đạo Nguyên tiến vào. Hai người đều im lặng không nói vì cảnh vừa rồi làm người ta phải suy nghĩ miên man.

….

Về tới nhà Triệu Quốc Đống nằm trằn trọc mãi không ngủ được.

Câu nói của Liễu Đạo Nguyên làm Triệu Quốc Đống rất giật mình. Ý đồ của trung ương, câu nói này làm hắn phải suy nghĩ. Liễu Đạo Nguyên nói làm hắn thoáng cái từ mớ hỗn đỗn lao ra thấy trời đất rộng lớn hơn.

- Sao vậy anh?

Lưu Nhược Đồng cảm thấy tâm trạng của Triệu Quốc Đống hơi khác. Trong thời gian trước Triệu Quốc Đống rất bận, vè là lăn ra ngủ ngay. Bây giờ khó khăn lắm mới được nhàn vài hôm vậy mà sao Triệu Quốc Đống lại thành ra thế này.

- Không có gì.

Triệu Quốc Đống thay đồ ngủ rồi ngồi xuống giường.

Lưu Nhược Đồng có chút giật mình, Triệu Quốc Đống có trạng thái này thì nhất định có chuyện gì đó làm hắn không hiểu.

- Chẳng lẽ còn có việc không thể nói với em sao?

Giọng Lưu Nhược Đồng rất bình thường nhưng cũng rất tự nhiên.

Triệu Quốc Đống nhìn cô. Quan hệ hai người trở lại trạng thái nhạt như nước ngày xưa. Thời gian này công việc của Lưu Nhược Đồng cũng ít hơn, hai người tuy đỡ hơn trước đôi chút nhưng luôn thiếu cảm giác hoa lửa vậy.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống cảm thấy loại quan hệ này mới là bình thường nhất, mà vấn đề giấu trong lòng hắn có lẽ chỉ có thể trao đổi với Lưu Nhược Đồng.

Hắn nói qua những lời của Liễu Đạo Nguyên ra với cô.

- Anh cảm thấy Liễu ca giấu gì đó?

Lưu Nhược Đồng nghi hoặc.

- Không rõ, hoặc là Liễu ca cảm thấy anh công tác ở địa phương sẽ phát huy được lớn hơn nữa.

Triệu Quốc Đống miễn cưỡng nói.

- Đơn giản như vậy.

Lưu Nhược Đồng một bên suy nghĩ một bên nói:

- Quốc Đống, có lẽ anh bi mới coi như chính thức tới gần vòng tròn chính trị trung tâm.

- Trung tâm.

Triệu Quốc Đống giật mình, từ này nghe rất xa lạ, chưa ai đề cập tới từ này. Kể cả kể cả Thái Chánh Dương cùng Liễu Đạo Nguyên, thậm chí Qua Tĩnh cũng chưa nhắc tới, nhưng từ này lại đại biểu quyền lực lớn.

Đại hội Đảng sắp diễn ra, bộ máy trung ương mới sắp hình thành, một nhóm lão đồng chí sẽ lui, một nhóm cán bộ trẻ sẽ lên.

- Chúc mừng cậu Quốc Đống, biểu hiện và thành tích của cậu được trung ương tán thành, cũng có nghĩa là …

Lưu Nhược Đồng lẩm bẩm câu nói của Liễu Đạo Nguyên. Trong câu này nhất định giấu ý gì đó nhưng chỉ có thể do Triệu Quốc Đống tự cảm nhận. Lưu Nhược Đồng mặc dù không rõ tình hình cụ thể nhưng cũng mơ hồ biết một chút.

Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng. Hắn đương nhiên biết hàm nghĩa sau lưng đó, mặc dù là lúc ăn cơm hắn vẫn còn mơ hồ nhưng khi ra tới hành lang thấy Thiết Như Sơn, Đào Hòa Khiêm cùng với Bạch Nhất Minh nói cười vui vẻ, hắn đã rõ.

Mặc dù mục tiêu chính của trung ương, chính phủ là dân giàu nước mạnh, nhưng khi chấp hành phương hướng này vẫn có khác biệt. Mầ như vậy sẽ hình thành nhiều vòng tròn nhỏ muôn hình muôn vẻ. Tất cả đều muốn thông qua phương thức tập trung dân chủ của Đảng để thực hiện quan điểm ý kiến của mình, làm quan điểm của mình thành chủ lưu.

Như vậy mình sắp muốn tiến vào quần thể tinh anh của 1,3 tỷ cán bộ nhà nước thì không tránh khỏi bị người trong quần thể này chú ý. Vậy mình nên đối mặt như thế nào?

….

- Chú sao có thể tin rằng anh và lão Liễu không cùng đường? Hoặc là anh và hắn cũng có cùng suy nghĩ

Trên gương mặt béo của Hùng Chính Lâm hiện nụ cười như có như không.

- Hùng ca..

Triệu Quốc Đống chấn động, mắt cũng sáng lên.

- Quốc Đống, rất nhiều chuyện chú sẽ từ từ hiểu. Vì thế thời gian làm việc ở Ủy ban kế hoạch phát triển là rất quan trọng đối với chú. Nếu chú làm theo suy nghĩ trong lòng mình để làm được tất cả thì sao phải băn khoăn nhiều. Lão Liễu đây là trao đổi bình thường với chú, chú và hắn coi như là đồng liêu đi.

Hùng Chính Lâm lắc đầu cười nói:

- Chú đó, thật sự là cảm thấy chú lên quá nhanh cũng chưa chắc là việc tốt.

Triệu Quốc Đống gật đầu.

- Lão Liễu nói không phải là chuyện xấu, giống như anh nói với chú vậy. Anh tin chú có sức phán đoán của mình, có những lúc cần nói ít làm nhiều hoặc ngược lại. Vẫn là câu kia, chỉ cần chú làm việc theo quan điểm của mình là đủ, không cần suy nghĩ nhiều. Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia là nơi đưa ra quy hoạch, chính sách và phổ biến. Trước khi chính sách được đưa ra thì sẽ bị nhiều nhân tố ảnh hưởng.

Hùng Chính Lâm không tin Triệu Quốc Đống hoàn toàn không biết gì cả, có lẽ là do hắn không ý thức được mình nhanh như vậy đã đi tới cấp độ đó nên vô thức thấy có chút khẩn trương và sợ hãi. Hắn còn không có hoàn toàn chuẩn bị tư tưởng ở phương diện này. Nhưng với năng lực thích ứng của hắn thì Hùng Chính Lâm tin chỉ trong thời gian ngắn là hắn sẽ điều chỉnh được tâm trạng của mình, thản nhiên đối mặt tất cả.

Tuổi trẻ đúng là tốt, nhìn tóc vẫn còn đen nhánh của Triệu Quốc Đống, lại nhìn mình đã có sợi bạc, trong lòng Hùng Chính Lâm dâng lên một cảm giác không nói thành lời. Có người trưởng thành sẽ có người già đi, giang sơn luôn xuất anh tài…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.