Triệu Quốc Đống không còn gỉ để nói, tính cách của Tiểu Âu rất ngang bướng, gì cũng dám nói, đã xác định gì là không quay đầu lại.
Thấy Triệu Quốc Đống chỉ lắc đầu, Dương Thiên Bồi cười nói:
- Quốc Đống, cậu đừng nhăn nhó như vậy. Người ta mong còn không được cơ mà. Tiểu Âu theo anh thấy thì chú nhất định đã khuyên nhưng không tác dụng.
- Bồi ca, anh cũng biết em đã nói với Tiểu Âu bao lần rồi nhưng đâu có tác dụng gì.
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng mà nói.
- Em không biết làm sao bây giờ? Chỉ mong ngày nào đó cô ấy gặp người thích hợp hơn cả.
- Nếu Tiểu Âu không chạm vào thì sao?
Dương Thiên Bồi hỏi tiếp.
- Thì em có thể biết làm gì? Cô ấy muốn sống như thế nào là tự do của cô ấy, cùng lắm em nuôi cô ấy.
Triệu Quốc Đống cắn răng nói.
- Thế giới bây giờ thay đổi quá nhanh, ai biết 10 năm tới sẽ như thế nào.
- Hừ, Quốc Đống, cậu nói giỏi nhỉ. Tiểu Âu là con gái có thể cô đơn với chú cả đời sao? Sau này chú lấy vợ thì Tiểu Âu sẽ như thế nào?
Dương Thiên Bồi lắc đầu nói:
- Chú không có ý tưởng nào khác sao?
Triệu Quốc Đống có chút cảnh giác mà nhìn Dương Thiên Bồi:
- Bồi ca, có phải là Cổ thúc nói gì với anh?
Triệu Quốc Đống tin bản thân Tiểu Âu sẽ không hề nghĩ nhiều như vậy.
- Ai, lão Cổ không phải lo Tiểu Âu cứ tiếp tục như vậy cả đời cũng không phải là cách. Tiểu Âu nếu cứ như vậy thì chú cũng phải có gì đó cho cô bé đó chứ?
Dương Thiên Bồi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Anh không phải nói tiền hay gì đó. Nhà lão Cổ bây giờ đâu thiếu tiền. Hay là sau này Tiểu Âu muốn có con thì chú để Tiểu Âu ra nước ngoài sinh con.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra, một lúc lâu sau mới cười khổ một tiếng:
- Bồi ca, anh có phải là thay đổi tư tưởng không thế? Anh cảm thấy như vậy được không? Là ý của Cổ thúc hay là ý của anh?
Dương Thiên Bồi trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống:
- Chú đừng có châm chọc anh, còn không phải do chú tạo nghiệt sao? Anh và lão Cổ khuyên Tiểu Âu không có tác dụng, mong Tiểu Âu tìm người khác nhưng có được không? Chuyện nam nữ phải tình nguyện, Tiểu Âu không hứng thú thì anh và lão Cổ có thể làm gì? Lão Cổ vì thế mà suốt ngày nhăn nhó, anh phải khuyên lão Cổ đó.
- Bồi ca, đừng nghĩ cách đó. Tiểu Âu còn trẻ, chuyện sau này như thế nào thì sao có thể biết trước. Biết đâu mai Tiểu Âu tìm được người thích hợp hơn thì sao?
Triệu Quốc Đống vội vàng xua tay nói:
- Chúng ta đừng nghĩ xa như vậy có được không?
- Hừ, ai bảo chú làm như vậy chứ? Chú nghĩ xem, Tiểu Âu quá ngang bướng, không biết chơi đến khi nào mới chịu yên.
Dương Thiên Bồi nằm vào trong nước rồi thản nhiên nói:
- Cũng may anh có con trai, nếu gặp chuyện này thì không buồn chết mới lạ.
- Tiểu Chí năm nay thi đại học phải không?
Triệu Quốc Đống nói.
- Ừ, sang năm, nó bây giờ đang tranh thủ học để thi vào trường tốt một chút.
Nhắc tới con trai, tâm trạng Dương Thiên Bồi vui vẻ lên nhiều.
- Anh có định cho nó ra nước ngoài học không?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Tạm thời thì chưa, xem đã.
Dương Thiên Bồi lắc đầu nói.
- Anh bây giờ quá bận, không có thời gian quản nó.
Hai người đang nói chuyện thì bốn cô gái kia đi vào mời bọn họ đứng lên ra ngoài mát xa.
Hai cô gái cởi quần cộc ướt ra cho Triệu Quốc Đống, sau đó hai người cầm khăn lau khô người cho hắn, rồi đổi quần khác. Triệu Quốc Đống nằm lên giường theo ý hai cô gái. Một cô bò lên trên khẽ đấm lưng cho hắn, một cô khác thì quỳ gối bên giường bóp chân, tay cho hắn.
Hai cô gái khá chuyên nghiệp, Triệu Quốc Đống không chú ý hai cô như thế nào mà đã chìm vào giấc ngủ.
Khi Triệu Quốc Đống tỉnh lại thì đã thấy Dương Thiên Bồi mặc quần áo ngủ xem Tv, mấy cô gái kia đã sớm rời đi.
- Bồi ca, em ngủ bao lâu rồi?
Triệu Quốc Đống tỉnh lại mà thấy người rất thoải mái.
- Ừ, cũng gần 11h rồi. Chú thấy sao?
Dương Thiên Bồi cười nói.
- Được, em mới đầu tưởng rằng đi nhầm chỗ.
Triệu Quốc Đống ưỡn người mà nói.
- Chú muốn làm thì ở đây cũng có. Có đủ loại, có cả gái Nga.
Dương Thiên Bồi thản nhiên nói.
- Bồi ca, anh rơi sâu như vậy sao?
Triệu Quốc Đống nhìn đối phương. Theo hắn biết Dương Thiên Bồi không dính vào mấy vấn đề này, sao bây giờ nói chuyện lại thành thạo đến vậy?
- Cút ngay, cái gì là rơi sâu?
Dương Thiên Bồi thở dài một tiếng.
- Người trong giang hồ mà. Nơi này trước anh cũng tới hai ba lần, sau đó phát hiện nhiều người thích. Anh và Tiểu Huy cũng phải làm hai chiếc thẻ với giá 100 ngàn để mời khách quan trọng tới đây. Chú đừng nói, hừ, đám khách tới đây chơi vui quên trời đất. Hôm nay anh và chú coi như tự tiêu tiền của mình.
- Xem ra nơi này không đơn giản, có thể đứng vững ở An Đô. Ha ha.
Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng.
- Quy mô lớn như vậy, thủ đoạn kinh doanh như vậy, lại ở nơi đây, không muốn phát triển thì cũng khó. Chủ yếu phải xem duy trì được bao lâu.
- Người ta dám đầu tư vài chục triệu ở đây thì không sợ xảy ra chuyện. Hơn nữa chủ nơi này khá biết điều, chính thức vào cấp này chỉ là khách có thẻ vip mà thôi. Chú cho rằng ai cũng có thể tùy tiện tiến vào sao? Không chỉ là tiền đâu.
Dương Thiên Bồi cười nói.
- Càng như vậy thì người muốn đến càng nhiều. Giá không rẻ, hôm nay chúng ta cũng phải mất tầm năm ngàn.
- Hả? Đắt như vậy?
Mặc dù đã sớm chuẩn bị về tư tưởng nhưng Triệu Quốc Đống vẫn có chút giật mình.
- Chú nghĩ thùng nước tắm kia là rẻ sao? Nó có đủ loại thuốc quý làm người ta thoải mái đó.
Dương Thiên Bồi cười cười nhìn Triệu Quốc Đống:
- Có lẽ người trẻ tuổi thì không thấy gì nhưng người trung niên thì lại khác hẳn.
Dương Thiên Bồi không nói thì Triệu Quốc Đống còn không thấy. Hắn nghe xong thì mới thấy cả người đều dễ chịu.
- Bồi ca, thứ này có tác dụng thật sao?
Triệu Quốc Đống có chút tò mò nói.
- Không phải là dụ người phạm tội đó chứ?
- Vậy là chú nghĩ linh tinh rồi. Ai bảo chú đi làm chuyện phạm pháp? Chú muốn làm gì thì làm, cần làm gì thì làm, câu lạc bộ bên cạnh có đủ mà, từ ca hát, nhảy múa, hát, về phần thứ kia thì chân tay, miệng là của chú, ai có thể ngăn cản. Nói tóm lại chú vào phải tiêu một khoản nhất định, còn về phần khác thì có việc gì ai có thể quản được.
Dương Thiên Bồi chớp mắt mà nói.
- Ha ha, thú vị, chủ nơi này đúng là thú vị.
Triệu Quốc Đống đang cân nhắc xem chủ nơi này dựa vào ai mà có thể mở được nơi này.
Khi hai người đi ra, Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ thấy đã là 11h30. Hắn định về chỗ Từ Xuân Nhạn nhưng đột nhiên nhớ đến lời Dương Thiên Bồi nói. Đối với Cổ Tiểu Âu thì hắn có vẻ đúng là quá lạnh nhạt, gần như chưa từng chủ động tìm cô, thậm chí cũng không chủ động đi ăn với cô. Dù là Từ Xuân Nhạn hay Trình Nhược Lâm thì hắn cũng không lạnh nhạt đến vậy.
Triệu Quốc Đống vừa vào cửa thì đã thấy tiếng ồn ào đập vào mặt, tiếng nhạc chói tai làm hắn không quá thích ứng.
Trong sàn nhảy các đôi nam nữ như quái thú, như điên rại nhảy theo điệu nhạc, các DJ không ngừng đẩy âm nhạc lên thật cao. Phần thứ chín của bài Hà Đông – Không muốn nói lời tạm biệt không ngừng quanh quẩn khắp sàn nhảy.
Một cảm giác từ lâu ập tới làm Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ. Hắn nhớ bài hát Hà Đông này là thứ mà Đức Sơn thích nhất, âm thanh với những tiết tấu đầy mê hoặc, mà sản nhảy cũng phát ra những điệu nhạc làm các đôi nam nữ thanh niên điên cuồng.
Triệu Quốc Đống cố gắng làm mắt mình quen với hoàn cảnh và tìm anh.
Đây là một trong ba sàn nhảy lớn nhất Thành phố An Đô – Sàn nhảy Thiên Bách Độ. Chẳng qua nơi này cũng nổi tiếng là nơi rất nguy hiểm của Thành phố An Đô. Đám nam nữ bị rượu bia làm mờ đi lý trí có thể xung đột với nhau ở đây. Gần như hàng năm ở đây đều xảy ra vài vụ án mạng, Thiên Bách Độ cứ đóng rồi lại mở, mở rồi lại đóng, không ngừng chỉnh đốn, không ngừng có vụ việc xảy ra.
Tiếng mắng chửi thô lỗ, tiếng gào thét, tiếng kêu đầy phóng đãng hợp thành một bản nhạc quái dị trong đêm. Triệu Quốc Đống không biết đám Cổ Tiểu Âu sao lại tới đây. Khi gọi tới cho Cổ Tiểu Âu, Triệu Quốc Đống chỉ thấy tiếng ồn ào.
Triệu Quốc Đống cuối cùng đã tìm được mục tiêu, nó quá bắt mắt vì có ba cô gái đầy quyến rũ ngồi đó. Mặc dù các cô không nói nhưng Triệu Quốc Đống vẫn có thể dễ dàng phát hiện ra các cô.
Khi Cổ Tiểu Âu hưng phấn ôm vai Triệu Quốc Đống, hắn liền cảm nhận được hôm nay có phiền phức. Vô số ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm vào hắn.
Đám thanh niên 17 đến 20 tuổi ngồi quanh quẩn mấy bàn bên cạnh rất tự nhiên nhìn chằm chằm vào ba cô gái hơn bọn họ hai ba tuổi. Ba cô uống hết cả chai rượu vang, còn có nhiều chai bia nằm bên dưới.
Hai thằng thanh niên đang không ngừng mời rượu mấy cô. Nhưng Kiều San ngồi ở giữa lại kiêu ngạo như công chúa, không thèm để ý tới, cứ giơ chén của mình lên uống. Hai tên này có chút buồn bực, có lẽ thấy Triệu Quốc Đống tới nên mới hậm hực cầm chai rời đi.
Cũng may tình hình không quá xấu như mình nghĩ, ít nhất còn trong phạm vi khống chế. Triệu Quốc Đống thở phào nhẹ nhõm, hắn không quá quen với hoàn cảnh này. Theo hắn thấy nơi này nên là dành cho đám thanh niên dưới 25 tuổi, hắn sao có thể quen với nơi này.
Triệu Quốc Đống rất nhanh biết rõ tại sao mấy người tới đây. Hôm nay là sinh nhật của Kiều San, Cổ Tiểu Âu và Đồng Úc chúc mừng cô nên mới chọn nơi này. Sự náo nhiệt của Thiên Bách Độ làm cho con người ta dễ thả lỏng. Ba cô gái tuyệt đẹp đấu rượu ở đây khó tránh khỏi bị đám nam giới thiếu bạn gái nhìn chằm chằm. Không ngừng có người đến mời rượu, mời nhảy, gần như các cô không thể né tránh nên mới có nhiều vỏ chai dưới chân như vậy.
Triệu Quốc Đống cầm chai bia lên uống một ngụm. Hắn đã đuổi được hai thằng đi, chai bia trên bàn nhanh chóng rơi vào bụng hắn. Mà ba cô Cổ Tiểu Âu đang không ngừng cười nói, trêu chọc hắn, nơi này rất nguy hiểm.
Nhiệt độ xung quanh đang không ngừng tăng lên, các ánh mắt căm thù nhìn hắn. Nhất là khi Cổ Tiểu Âu thân thiết ôm vai hắn, thậm chí còn cạ cạ cặp vú to vào tay hắn, Triệu Quốc Đống thậm chí có thể cảm nhận ra không khí đang khẩn trương.
Nhìn ánh mắt tóe lửa của đám thanh niên, có hai thằng đang đi về phía cửa. Triệu Quốc Đống biết hôm nay muốn bình yên ra khỏi sàn nhảy cũng khá phí công. Hắn đã qua thời kỳ dùng nắm tay mà giải quyết mâu thuẫn, đã đến lúc dùng đầu óc.
- Sếp Quảng, tối như vậy rồi không làm phiền chứ?
Tiếng ồn ào của điện thoại làm Quảng Minh rất buồn bực. Đối phương có vẻ rất quen với mình, giọng cũng quen nhưng trong lúc nhất thời y không nghĩ ra.
- Alo, xin hỏi ai đó? Tôi không nghe rõ.
Quảng Minh mới ra khỏi văn phòng, hôm nay y trực ban.
- Tôi là Triệu Quốc Đống, sao, quên bạn cũ rồi ư?
Quảng Minh có chút giật mình mà nói:
- Ồ? Là cậu ư? Đã lâu không gặp, sao hôm nay lại nhớ tớ ông anh này thế?
Sau buổi ở Lam Loan, Triệu Quốc Đống đã tới cảm ơn Đồn công an Nhị khẩu, vị phó trưởng đồn Quảng Minh này làm hắn có ấn tượng tốt, sau đó mời cơm mới biết Quảng Minh tốt nghiệp trường cảnh sát An Đô, chẳng qua chỉ hơn Triệu Quốc Đống vài khóa.
Tính cách Quảng Minh chính trực hơn Khương Bách Toàn khiến y dù có năng lực tốt đến mấy cũng chỉ có thể làm phó. Lãnh đạo đã có ấn tượng anh là người bốc đồng nên khó có thể thay đổi.
Chẳng qua sau khi gặp Triệu Quốc Đống làm vận mệnh Quảng Minh thay đổi đôi chút. Sau bữa ăn đó, Quảng Minh và Triệu Quốc Đống coi như làm bạn. Cái khác không nói, nói tóm lại phân Cục trưởng phân cục Hoa Khê – Triều Ứng cũng dần có ấn tượng tốt đối với Quảng Minh. Khi Khương Bách Toàn lên làm phó phân Cục trưởng, Quảng Minh cũng đánh bại các đối thủ khác thành Trưởng đồn công an.
Khi Triệu Quốc Đống ở Sở Giao thông cũng mời Quảng Minh và Khâu Nguyên Phong đến ăn cơm vài lần, chẳng qua sau đó hắn tới Ninh Lăng nên ít liên lạc.
- Ha ha, anh Quảng, tôi gặp chút phiền phức trên địa bàn của anh nên gọi tới cầu cứu.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Sao, có gì cậu cứ nói.
Quảng Minh ngẩn ra. Triệu Quốc Đống có năng lực như thế nào thì y không rõ. Y chỉ biết Bí thư Đảng ủy chính pháp kiêm Cục trưởng Cục công an thành phố Lưu Triệu Quốc có quan hệ mật thiết với hắn, Triều Ứng đề bạt mình không phải vì năng lực của mình. Thời này anh muốn đi tới đâu có dễ, phải có quan hệ.
- Tôi có cô em gái và hai bạn của nó ở Thiên Bách Độ, tôi cũng ở đây. Có lẽ một nhóm thanh niên muốn gây chuyện. Tôi lo có việc nên chưa đi, lại sợ gây phiền phức trên địa bàn của anh cho nên…. Bây giờ mặc dù vẫn chưa có chuyện gì nhưng tôi lo bọn chúng sinh sự. Anh bố trí hai người tới giúp chút, đừng xảy ra chuyện là được.
Quảng Minh bỏ máy xuống rồi gọi cho cảnh sát trực ban rồi dẫn người lên hai chiếc xe cảnh sát chạy thẳng tới Thiên Bách Độ. Thiên Bách Độ là câu lạc bộ phức tạp nhất trên địa bàn, dù không có việc thì Quảng Minh thi thoảng cũng dẫn người tới. Thứ nhất đề phòng kẻ say gây chuyện, hai là nhắc nhở chủ câu lạc bộ.
Quảng Minh dẫn theo cảnh sát xuất hiện ở Thiên Bách Độ, Triệu Quốc Đống mới yên tâm vì không có chuyện nữa.
Ba cô Cổ Tiểu Âu có vẻ không ý thức tính nghiêm trọng của vấn đề nên vẫn vui vẻ uống.
Mấy tên thanh niên đều đang chuẩn bị gây chuyện vì Triệu Quốc Đống cái tội một mình ôm ba cô gái. Triệu Quốc Đống biết ở tình huống này rất hay xảy ra.
Cảnh sát xuất hiện làm nhiều người phải sợ. Khi tình hình chưa cực đoan thì sự xuất hiện của cảnh sát sẽ cứu vãn được tình hình. Nhưng khi đã có xung đột mà anh muốn khống chế thì không dễ.
Khi theo xe đến Đồn công an, Triệu Quốc Đống không xuống dưới. Ba cô gái đang say rượu ngồi trong xe, hắn không biết nếu mình không tới thì ba cô sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Đương nhiên nói đi lại nói lại, nếu không không đến thì ba cô cũng không dám uống nhiều như vậy.
Triệu Quốc Đống ném cho Quảng Minh hai bao Trung Hoa rồi nói.
- Vất vả các anh em, hôm nào mời cả sếp Triều, đúng, còn cả sếp Khương đi ăn một bữa. Đã lâu không gặp bọn họ.
Quảng Minh không thể không thừa nhận con người có cảnh ngộ khác nhau. Đối phương học kém y vài khóa mà bây giờ đã làm Bí thư huyện ủy, hơn nữa còn có thể quen biết thân với sếp Triều, thậm chí là Bí thư Lưu của Cục công an thành phố.
Xe Audi vững vàng chạy trên đường, Triệu Quốc Đống đúng là có chút hối hận sao lại cao hứng gọi cho Cổ Tiểu Âu để bây giờ phải đưa ba cô gái say xỉn về nhà.
Triệu Quốc Đống không biết ba cô uống bao nhiêu. Theo hắn biết Cổ Tiểu Âu uống kém nhất, ngược lại Kiều San và Đồng Úc lại uống giỏi. Chẳng qua xem ra tối nay hai cô này cũng uống nhiều.
- Tiểu Âu, bọn em làm gì mà lại đến đó uống rượu?
Triệu Quốc Đống thấy mắt Cổ Tiểu Âu mê đi vì say nên không nhịn được hỏi.
- Anh, ai cũng nói Thiên Bách Độ có không khí tốt, âm nhạc sôi động, dễ làm người ta vui vẻ. Hôm nay sinh nhật Kiều San nên em cùng Tiểu Úc đến đó ăn mừng một phen.
Cổ Tiểu Âu có chút hưng phấn mà nói:
- Anh, cảnh sát kia có phải bạn anh không? Em thấy anh ta vừa xuất hiện đã khiến đám người xung quanh ngoan ngoãn hẳn lại. Ánh mắt chúng nói chuyện vào em, Kiều San và Đồng Úc, hận không thể lột sạch quần áo bọn em xuống. Hì hì.
- Ai bảo bọn bà và San San ăn mặc quyến rũ như vậy?
Đồng Úc ngồi sau xe không nhịn được nghiêng người. Kiều San đúng là đã say, đầu dựa vào bụng Đồng Úc, hai chân mở rộng. Bên dưới váy mặc dù có quần tất nhưng Triệu Quốc Đống lái xe đằng trước nhìn qua kính chiếu hậu có thể thấy rõ quần lót của cô màu gì.
- Ai bảo thủ như bà chứ. Mới 22 mà đã mặc như bà già 40 tuổi.
Cổ Tiểu Âu đắc ý nói.
- Tiểu Úc, bà không thấy mấy thằng nhóc đó sao? Tôi trêu bọn họ để bọn chúng không làm gì được, tối về nằm mơ đi.
Triệu Quốc Đống lắc đầu không biết nói gì. Cổ Tiểu Âu này không biết sao mà hay nghĩ linh tinh như vậy? Một khi uống rượu vào không thể khống chế được và xảy ra chuyện thì sao? Lúc ấy muốn khóc cũng không được.
Vừa vào đến căn nhà của Cổ Tiểu Âu, Cổ Tiểu Âu đã không nhịn được dẫn đầu lao vào Wc, nôn không ngừng. Triệu Quốc Đống chưa kịp đỡ Cổ Tiểu Âu lên giường, Kiều San đã nôn.
Một tay Triệu Quốc Đống đẩy lên giường, ngay cả giày của cô bé cũng không kịp cởi, hắn đã bế Kiều San chạy vào Wc. Cũng may phòng nhà Tiểu Âu không lớn, hắn chạy vài bước đã đưa Kiều San đến Wc. Cô bé không ngừng nôn và ho đến độ nước mắt chảy ra. Triệu Quốc Đống thầm than sao tự chuốc khổ vào mình như vậy?
Rượu mà không nôn ra sẽ khó chịu cả đêm, tốt hơn hết là nôn sớm. Triệu Quốc Đống dìu Kiều San, một tay vỗ lưng cô giúp cô dễ nôn.
Đồng Úc cũng cảm thấy mình không thể chịu được, cô rất buồn nôn.
Cô vốn không uống mấy, nhưng kết quả Cổ Tiểu Âu và Kiều San trêu nên uống vài ly bia, thêm cả việc đấu rượu nên uống vài ly. Cô muốn vào Wc nhưng xe cảnh sát đến làm không kịp. Bây giờ nhịn lâu như vậy càng làm cô khó chịu. Cô định về là vào Wc ngay, không ngờ nhà Tiểu Âu chỉ có một phòng Wc. Tiểu Âu chưa xong thì Kiều San đã nôn, một lúc không ra làm Đồng Úc rất khó chịu. Cô kẹp chặt hai chân lại cảm thấy quần mình ướt ướt.
Khi cô lảo đảo tiến vào Wc, Triệu Quốc Đống còn nghĩ cô muốn nôn nên nói:
- Tiểu Úc, em thật sự muốn nôn thì có thể nôn vào chậu rửa mặt.
Kiều San vừa vào Wc thì thấy không thể khống chế được nữa, cô nói với giọng nghẹn ngào:
- Anh mau ra đi.
- Sao thế Tiểu Úc? Em khó chịu ở đâu ư?
Triệu Quốc Đống có chút ngạc nhiên. Hắn thấy Đồng Úc không phải giống như buồn nôn, mặt đỏ bừng, hai tay đặt trên cạp váy, hai chân giữ chặt vào nhau trông khá kỳ lạ.
Đồng Úc không nhịn được nên muốn khóc.
- Anh mau ra đi, đưa San San ra, em muốn đi Wc, em không nhịn được nữa.
- Hả?
Triệu Quốc Đống thấy Đồng Úc như vậy thì đoán có lẽ mất khống chế. Nhưng Kiều San bây giờ đang dựa vào thành bồn cầu mà nôn, trong lúc nhất thời hắn không biết làm gì nên thuận tay cầm một chậu nhựa ở sàn đưa cho Đồng Úc.
- Mau, vào đây.
Đồng Úc không nhịn được mà khóc nhưng bây giờ không suy nghĩ nhiều. Cô lột quần và quần lót xuống, ngồi xuống mà tiểu.
Triệu Quốc Đống há hốc mồm khi thấy cảnh này.
Đồng Úc che mặt khóc. Cô đúng là không ngờ mình lại gặp cảnh này. Mình không ngờ cởi quần đi Wc trước mặt một người đàn ông.
Triệu Quốc Đống cũng không biết làm gì vì lần đầu gặp phải. Đồng Úc có lễ không dám đứng lên kéo quần trước mặt hắn nên chỉ biết ôm mặt ngồi đó khóc. Chẳng lẽ cô không biết bên dưới cứ như thế lộ ra trước mặt hắn sao?
Triệu Quốc Đống không muốn suy nghĩ nhiều. Dù sao các cô đều say nên mất khống chế. Hắn liền đi lên đỡ cô dậy, kéo quần của cô lên. Chẳng qua chỉ thoáng nhìn đã làm hắn điên đảo tâm hồn.
Khi Triệu Quốc Đống kéo Đồng Úc lên, Đồng Úc xấu hổ đến độ không thể đứng vững. Nhất là khi hắn kéo quần làm cô càng hoảng loạn.
Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng không biết xử lý sao với việc này. Hắn chỉ có thể vỗ vỗ vai Đồng Úc mà an ủi, hắn có thể nói gì chứ?
Khi Triệu Quốc Đống bế Kiều San nôn đến độ trời đất quay cuồng lên, Kiều San đã không thể đứng vững. Hôm nay là sinh nhật của cô nên cô được mời nhiều nhất. Uống rượu cùng bia đúng là không hề nhẹ.
Triệu Quốc Đống lau mặt cho Kiều San xong, sau đó mới bế cô từ Wc ra.
Cổ Tiểu Âu đã ngủ, chẳng qua ngủ trông không đẹp mắt chút nào. Váy cô không buồn cởi, giày ném ở đầu giường, tất chỉ cởi được một chiếc, chiếc còn lại vẫn ở đầu gối, cặp đùi trắng nõn lộ ra, quần lót màu tím đỏ ôm chặt vào mông, thậm chí cả khe rãnh kia cũng mơ hồ thấy.
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng, ngay cả khi đã có quan hệ với Cổ Tiểu Âu nhưng tư thế này của cô cũng làm hắn phải nuốt nước bọt.
Cũng may Cổ Tiểu Âu giường ngủ của Cổ Tiểu Âu đủ lớn, ba người chen nhau cũng được. Kiều San và Đồng Úc có lẽ đã ở đây không ít. Triệu Quốc Đống đặt Kiều San lên giường rồi nhìn lại thì thấy Đồng Úc đã cuộn mình thiếp đi trên ghế.
Hắn vào phòng đun nước, sau đó vào Wc dọn dẹp một chút.
Hắn lấy khăn lông lau mặt, cổ cho Cổ Tiểu Âu. Cô đảo người và lẩm bẩm gì đó. Triệu Quốc Đống nâng Tiểu Âu lên, cởi váy của cô, cởi áo len, áo lót ra, sau đó lấy váy ngủ trong tủ ra mặc cho cô rồi nhét cô vào chăn.
Tiếng điều hòa ông ông, thấy Kiều San nằm ngửa trên giường, Triệu Quốc Đống liền cởi hết váy, quần tất của cô, lật cô lại. Kiều San trong mơ màng có lẽ cảm nhận được gì đó. Cô mơ màng biết Triệu Quốc Đống lột sạch quần áo của mình, chỉ còn lại một chiếc quần lót, sau đó mặc váy ngủ cho cô rồi nhét cô vào chăn.
Đồng Úc giả vờ ngủ nhưng vẫn ti hí mắt nhìn chằm chằm Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống làm việc khá quen thuộc và không e ngại nhiều. Đồng Úc sớm biết Triệu Quốc Đống và Tiểu Âu có quan hệ nên quen thuộc như thế kia là bình thường, nhưng còn Kiều San, chẳng lẽ Triệu Quốc Đống và Kiều San cũng có quan hệ kia?
- Tiểu Úc, Tiểu Úc.
Triệu Quốc Đống đến gần làm Đồng Úc sợ đến độ muốn nhảy dựng lên, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn giả vờ đã ngủ.
Thấy Đồng Úc không có phản ứng, Triệu Quốc Đống do dự một chút rồi bế Đồng Úc lên giường, sau đó cởi quần jean của cô xuống. Chiếc quần lót in nhân vật hoạt hình xuất hiện trước mặt hắn.
Đồng Úc rất xấu hổ mà muốn lên tiếng. Khi Triệu Quốc Đống cở áo lót của cô, Đồng Úc càng khẩn trương hơn. Cũng may Triệu Quốc Đống làm nhanh và mặc ngay váy ngủ cho cô.
Bố trí xong cho ba cô, hắn tắt đèn phòng ngủ và thở dài một tiếng.
Hôm nay đúng là làm hắn đổ mồ hôi, không còn chút sức lực nào. Hắn vào tắm một trận mới thư thái lại. Ở nhà Cổ Tiểu Âu có áo ngủ của hắn, hắn nhìn đồng hồ thấy đã 2h liền ngồi trong phòng tìm sách đọc.
Đột nhiên hắn nghe trong phòng có tiếng Cổ Tiểu Âu gọi.
- Anh, anh.
- Sao thế?
Triệu Quốc Đống đứng lên nói.
- Em khát.
Giọng Cổ Tiểu Âu vẫn mơ màng như trước.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng rồi rót nước ấm đi vào phòng.
- Dậy uống.
Triệu Quốc Đống ngồi xuống cạnh giường nâng Tiểu Âu lên, đặt cốc vào miệng cô.
Uống ngụm nước, Tiểu Âu tỉnh táo đôi chút. Cô giữ tay Triệu Quốc Đống rồi nói:
- Anh đừng đi, ở lại đây đi.
Triệu Quốc Đống nhỏ giọng nói:
- Em bảo anh ngồi thế này cả đêm ư?
Cổ Tiểu Âu có vẻ thấy không ổn nên suy nghĩ một chút rồi chen vào trong.
- Anh nằm đây một lúc.
- Được rồi, Tiểu San và Tiểu Úc đều nằm ở đây, đừng làm hai cô ấy thức.
Triệu Quốc Đống dán miệng vào tai Tiểu Âu mà nói.
- Không đâu, hai đứa nó uống nhiều hơn em, bây giờ ngủ say mà.
Cổ Tiểu Âu bị Triệu Quốc Đống thổi khí nóng vào tai nên người nóng chút. Cô biết hai người Đồng Úc và Kiều San nằm bên mình nhưng không biết sao lại nũng nịu nói.
- Anh lên đi, không có anh ở bên em không ngủ được.