Lộng Triều

Chương 16: Q.7 - Chương 16






- Tử Toàn, đừng có hưng phấn như vậy, mở rộng quy mô cũng không có nghĩa là cậu có thể kiêu ngạo làm mạnh, một năm này rất quan trọng, nếu năm nay cậu không thể giành được lợi nhuận tốt thì sang năm sẽ rất khó để vượt qua khó khăn được. Mặt khác cậu mở rộng năng lực sản xuất, gia tăng hiệu ích thì cũng phải bảo đảm an toàn.

Triệu Quốc Đống nhìn thấy Phòng Tử Toàn nhiệt tình tới mức gãi tai cào má nên liền nhắc nhở ngay.

- Quốc Đống, nếu cậu đã nói rõ ràng như vậy thì tôi còn có thể không rõ sao. Yên tâm đi, một năm này tôi sẽ ở lại đó bắt đầu làm, có Trường Khánh và Hứa Vĩ giúp tôi trông nom công nhân, hơn nữa mấy người quản lý kỹ thuật an toàn quặng mỏ đều là người có kinh nghiệm, trong đó còn có một tay lão luyện từ mỏ than quốc danh về hưu, tôi sẽ kéo hắn lên quản lý thay tôi. Nếu sợ xảy ra chuyện thì tôi sẽ mua bảo hiểm cho các công nhân viên chức trong mỏ, nếu thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cũng không được để người nhà bọn họ thất vọng đúng không?

Phòng Tử Toàn cố hết sức thu liễm cảm giác hưng phấn ở trong nội tâm.

- Ừ, lo trước khỏi họ, đáng để đề xướng.

Triệu Quốc Đống gật gật đầu, Phòng Tử Toàn hiện giờ cũng không còn như trước đây, hai năm lăn lộn ở mỏ than cũng coi như đã có chút nghiên cứu về ngành nghề này, ít nhất còn tốt hơn cả mình, mình ngoài việc có thể nhắc nhở xu thế kinh tế cho hắn một chút thì chẳng còn gì để mà nói cả.

- Quốc Đống, nếu ông không có chuyện gì thì cũng có thể tới đó xem, phong cảnh miền Bắc Trung Quốc hoàn toàn khác với non nước ở An Nguyên chúng ta, cảm thụ hương vị thảo nguyên bao la mênh mông cùng với dê bò bạt ngàn, có vậy thì cũng có thể khiến lòng dạ trở nên khoáng đạt rất nhiều. Người ở đó thật thà, giản dị hơn nhiều so với người An Nguyên chúng ta, có chuyện gì là nói luôn, cho dù có mâu thuẫn cãi nhau gì thì cũng không mang thù, chỉ riêng có chịu khổ thì kém người bên chúng ta.

Phòng Tử Toàn cảm thán nói:

- Người bên chúng ta có thể chịu được cực khổ, hợp mắt vừa ý cũng nhiều, không dễ quản lý, may mà có Ngưu Tử Kiến và Hứa Vĩ qua đó giúp tôi một phen.

- Cho nên muốn quản lý xí nghiệp thì quản lý người là quan trọng nhất, có thể quản tốt, dùng tốt thì xí nghiệp này của cậu đã thành công hơn một nửa rồi.

Triệu Quốc Đống cũng tán đồng quan điểm này của đối phương.

- Quốc Đống, giờ cậu không ở Sheraton thì ở đâu? Về phòng giao thông à?

Phòng Tử Toàn thấy xe chuyển hướng mà không giống hướng nhà tập thể phòng giao thông nên kinh ngạc hỏi.

- Cậu khỏi phải để ý, tôi có chỗ ở là được.

Phòng Tử Toàn ở khách sạn Kim Tinh, Triệu Quốc Đống cũng lười giải thích với hắn, chẳng qua hắn cũng đoán đối phương hẳn cũng biết chút ít chuyện của mình. Từ sau khi Khổng Nguyệt rời bỏ mình đi Canada thì Phòng Tử Toàn đều không hỏi cuộc sống riêng tư của mình, về phương diện này cả hai dường như có hiểu ngầm.

Trên mặt Phòng Tử Toàn lộ ra vẻ mặt giật mình hiểu ra nhưng cũng không nói gì cả.

Khi Triệu Quốc Đống trở lại Tân Giang đình viện thì Xuân Nhạn đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, nghe thấy chuông cửa vang lên liền nhìn qua mắt mèo rồi vội vàng mở cửa.

- Sao em lại đến lúc này? Sáng sớm ngày mai chị với Thu Nhạn sẽ cùng nhau về quê Thiên Châu.

Từ Xuân Nhạn vừa cầm túi xách của Triệu Quốc Đống vừa trách:

- Cũng không thèm gọi điện thoại trước, ngộ nhỡ Thu Nhạn ở đây thì...

- Không phải chị nói em gái chị chưa bao giờ ở chỗ này sao?

Triệu Quốc Đống cười đáp. Nhìn thấy Xuân Nhạn mặc một chiếc áo lót cao cổ ôm khít bộ ngực cao vút cộng thêm chiếc quần len Cashmere bó sát là Triệu Quốc Đống đã cảm thấy người nóng bừng lên, nhất là chiếc quần lót hình tam giác bên trong bó chặt hằn rõ càng khiến người ta nghĩ ngợi miên man.

Từ Xuân Nhạn bị lời của Triệu Quốc Đống chặn lại, Từ Thu Nhạn vốn dĩ ở cùng nàng nhưng từ sau khi phát hiện quan hệ giữa chị mình với Triệu Quốc Đống thì biết ý cùng với một người trong câu lạc bộ thuê phòng ở chung, Từ Xuân Nhạn giữ lại thế nào cũng không được.

- Hừ, còn không phải sợ em...

Từ Xuân Nhạn đỏ bừng mặt, tuy lớn hơn Triệu Quốc Đống hai tuổi nhưng Từ Xuân Nhạn thấy càng ngày mình càng thẹn thùng e lệ trước mặt đối phương.

- Sợ gì chứ? Sợ em ăn cô bé đó phải không? Trai gái yêu nhau đó là luân lí từ đời xưa, em và chị có gây hại cho ai không.

Triệu Quốc Đống thấy bộ dạng ngượng ngùng của Từ Xuân Nhạn là trong lòng lại thấy rung động.

- Vậy cũng không tốt, căn phòng vừa nhỏ mà hiệu quả cách âm cũng kém...

Từ Xuân Nhạn vừa nói xong thì mới phát hiện lỡ lời, trong lòng cực kỳ xấu hổ, rốt cuộc không nói được gì nữa.

- Ừ, Nhạn tỷ, mua một căn nhà đi, lớn một chút, một mình em gái chị ở bên ngoài cũng khiến chị lo lắng, chị ở đây một mình thì em cũng lo lắng, ngộ nhỡ lúc đêm tối có người xông vào, cướp tiền thì thôi chứ chỉ sợ cướp sắc hại mệnh.

Triệu Quốc Đống đã từng đề cập vấn đề này với Từ Xuân Nhạn nhưng nàng lại kiên quyết cự tuyệt, nếu như nói Triệu Quốc Đống gây dựng sự nghiệp giúp nàng thì nàng còn có thể nhận, chứ còn nếu dùng tiền của Triệu Quốc Đống để mua nhà thì nàng cảm thấy địa vị của mình sẽ thực sự chuyển thành tình nhân trong mắt Triệu Quốc Đống, nàng không muốn như vậy.

Tuy rằng quan hệ hiện giờ cũng có chút xấu hổ nhưng Từ Xuân Nhạn cũng rất thỏa mãn, cô đã qua một đời cồng lại không có sở trường gì thì còn có thể chờ đợi điều gì? Nếu thật sự muốn vật lộn chìm nổi ở trong xã hội thì quá nửa đều sẽ lưu lạc theo bụi mù. Những long đong lận đận của vô số chị em xưởng dệt trước đây trong suốt hai năm nay đã chứng minh hết thảy điều này, hiện tại trong câu lạc bộ thể hình này nàng còn tuyển thêm hai chị em cùng làm trong xưởng ngày xưa.

- Giờ cũng rất tốt, không cần thiết.

Từ Xuân Nhạn lắc đầu, giọng điệu tuy dịu dàng nhưng thái độ thì rất kiên quyết.

Triệu Quốc Đống cũng đành chịu, bởi vì mình thường thường tới đây nên hai chị em chỉ còn cách tách ra, điều này thật sự có phần bất cận nhân tình, khiến cho Triệu Quốc Đống cũng có chút lúng túng.

Dường như là cảm thấy được sự mất hứng của Triệu Quốc Đống, Từ Xuân Nhạn thản nhiên cười:

- Thật mà, Thu Nhạn cùng với một người khác thuê ở cùng, khá thuận tiện.

Triệu Quốc Đống cũng không nói nhiều mà chỉ nâng cằm Từ Xuân Nhạn lên, đôi môi dày gợi cảm khá giống Sophia Loren, vừa đặt môi xuống là đầu lưỡi liền cạy mở hàm răng đối phương rồi chui tọt vào bên trong càn quét.

Nụ hôn nồng nhiệt lập tức khiến Từ Xuân Nhạn quên hết thảy, hai tay ôm chặt eo Triệu Quốc Đống, chỉ có thể ư ử líu ríu, tay của Triệu Quốc Đống đã đột nhập từ dưới vạt áo rồi nhanh chóng tìm kiếm móc cài áo lót, hai ngón tay khẽ miết một cái là hai ngọn núi trước ngực được giải phóng ngay tức khắc.

Triệu Quốc Đống hưng phấn lạ thường, một động tác đơn giản kéo tuột áo lông cừu lên, rồi cởi nịt vú của Từ Xuân Nhạn xuống trong tiếng kinh hô của nàng. Từ Xuân Nhạn lập tức biến thành một mỹ nhân bán nude, cơ thể trắng như tuyết cứ thế phơi bày trong không khí se lạnh.

Triệu Quốc Đống tham lam xoa bóp cặp vú ngạo nghễ trước ngực đối phương, nụ hoa dưới sự chăm sóc thô lỗ của hắn nhanh chóng sưng mọng, không đợi Từ Xuân Nhạn kịp phản ứng, hai tay Triệu Quốc Đống trượt xuống dưới chui qua cạp quần kéo một phát thật mạnh khiến cho cả quần ngủ lẫn quần lót lập tức tuột xuống đầu gối.

Trong tiếng kêu của Từ Xuân Nhạn, Triệu Quốc Đống một tay ôm đầu gối, một tay ôm lưng bế thẳng một mạch vào trong phòng ngủ, Từ Xuân Nhạn xấu hổ chỉ còn cách lấy tay che mặt mà không dám lên tiếng.

Men rượu dần dần góp phần tăng mưa xuân, đôi uyên ương quấn chặt vào với nhau.

Triệu Quốc Đống nhẹ nhàng vân vê núm vú sưng tấy trước ngực người phụ nữ còn đang say mê trong cơn cao trào, phụ nữ vẫn còn co giật cách quãng sau khi quan hệ đích xác không nhiều lắm. Mảnh đất phì nhiêu này ngoại trừ mình ngẫu nhiên đến cày cấy thì không ai có thể đặt chân tới, điều này khiến Triệu Quốc Đống phần nào mừng thầm, biết rõ như vậy thì có hơi thấp hèn nhưng thằng đàn ông nào mà không như thế? Tuy rằng ngoài miệng đều nói độ lượng hơn người khác nhưng khi thật sự biết được người phụ nữ của mình thân mật với thằng đàn ông khác thì nỗi chua xót này chẳng có người nào vui vẻ nhấm nháp.

Cơ thể mềm mại cuộn tròn vào trong lòng mình, tay Triệu Quốc Đống nhanh chóng đi tuần một vòng trên người người phụ nữ, từ khe mông đến bụng, từ ngực cho đến vai, trắng bóng mịn màng động lòng người.

- Ngày mai về quê à?

- Ừ, định đưa bố mẹ tới An Đô, thuê hai phòng nhỏ, vợ chồng em trai chị cũng tính tới An Đô làm công cho nên trong nhà không còn ai.

Từ Xuân Nhạn thỏ thẻ.

- Chị còn có em trai?

Triệu Quốc Đống có phần ngạc nhiên, hắn vẫn tưởng là Từ Xuân Nhạn chỉ có hai chị em gái.

- Chị không thể có em trai sao? Nó vẫn luôn ở quê không ra ngoài, hiện tại xí nghiệp ở quê cũng đã sụp đổ rồi, hai vợ chồng không có công việc nên đang ầm ĩ đòi ly hôn, đứa bé thì mới một tuổi cho nên chị muốn nó đến An Đô tìm công việc.

Từ Xuân Nhạn thở dài một hơi:

- Hiện giờ sao xí nghiệp quốc doanh đều tàn tạ thế? Cứ xí nghiệp này đến xí nghiệp khác đóng cửa, cho dù cầm được mấy ngàn đồng thì cũng tiêu hết, cuộc sống sau này sẽ như thế nào?

- Không được, để cho nó tới chỗ Bồi ca được không? Trước kia nó làm gì? Nhà nào cũng đều phải trải qua khó khăn, Tolstoy không phải đã từng nói: "Gia đình hạnh phúc thì đều giống nhau, còn gia đình bất hạnh thì có bất hạnh khác nhau.

Triệu Quốc Đống thở dài nói.

- Ở nhà làm thợ sửa điện nước trong xưởng công cụ kim khí.

- À, vừa khéo, công ty kiến trúc và công ty bất động sản đều cần.

Triệu Quốc Đống nghĩ rồi nói:

- Nhạn tỷ, bố mẹ chị đều phải tới đây thì sao chị ở lại chỗ này được, hiện giờ có thuê một căn nhà nhỏ ở An Đô cũng không tiện, em thấy hay là mua một căn nhà đi. Lan Khê Ngự Uyển và Plaza Khê Bạn cũng chỉ tháng 5, tháng sau là bàn giao công trình, có gì thì lấy một căn ở đó đi.

- Không cần, Quốc Đống, căn nhà nơi đó thì cũng không phải loại gia đình chị ở được.

Từ Xuân Nhạn lắc đầu.

- Nhạn tỷ, chị cũng đừng như vậy nữa, chẳng lẽ quan hệ giữa chúng ta còn phải phân định rạch ròi chuyện tiền nong sao?

Triệu Quốc Đống trượt người xuống đối mặt với Từ Xuân Nhạn:

- Một căn nhà nhỏ đối với em mà nói thì chẳng tính là gì, chỉ là một chút tâm ý mà thôi, nếu không thì như vậy đi, mua một căn nhà thích hợp dưới danh nghĩa chị, nếu chị không muốn thì có thể để bố mẹ chị ở, coi như là của hồi môn của em cho chị để sau này lập gia đình đi.

Từ Xuân Nhạn nhìn chằm chằm hai mắt Triệu Quốc Đống, hắn thản nhiên nhìn lại, ánh mắt trong suốt, không có bất cứ tạp chất nào, một chút nước mắt từ từ xuất hiện ở khóe mắt sau đó nghẹn ngào bật khóc úp mặt vào ngực Triệu Quốc Đống, cơ thể kiều mị cũng ép sát vào thân người đàn ông. Có được một người đàn ông khéo hiểu lòng người và săn sóc tỉ mỉ như vậy thì dù có làm tình nhân bí mật không danh không phận cả đời cho hắn thì đã làm sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.