Lộng Triều

Chương 17: Q.15 - Chương 17






Về phòng ăn mà Triệu Quốc Đống không vui vẻ gì. Từ giọng của Nhâm Vi Phong, hắn biết một tin đó là Tề Hoa phụ trách mảng công nghiệp cùng với Tào Ninh phụ trách mảng xây dựng đô thị, giao thông có quan điểm giống Tần Hạo Nghiên, nói cách khác đây không chỉ là vấn đề của riêng Tần Hạo Nghiên nữa.

Bọn họ đều lo bị Trung ương phê bình, lo Trung ương đánh giá về mình. Đến vị trí của bọn họ, ai không muốn đi xa hơn. Nếu bởi vì mấy “việc nhỏ, việc không quan trọng” ảnh hưởng đến tiền đồ của mình, có ai lại đi làm.

Đương nhiên chủ yếu nhất vẫn là Tần Hạo Nghiên. Chỉ cần Tần Hạo Nghiên tỏ thái độ rõ ràng thì dù Tề Hoa cùng Tào Ninh có phản đối cũng không ảnh hưởng quá nhiều.

Chỉ là Tần Hạo Nghiên sẽ tỏ thái độ rõ ràn sao? Triệu Quốc Đống không dám chắc.

Dù Quách Xuyên có là em vợ Tần Hạo Nghiên, có các quan hệ lợi ích trong đó nhưng đối với người như Tần Hạo Nghiên thì tính tới tiền đồ chính trị của mình vẫn luôn là ưu tiên hàng đầu. Chỉ khi xác định việc không ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị thì y mới tính tiếp.

Nếu như trên hội nghị thường trực Ủy ban có thể hình thành ý kiến thống nhất, như vậy Tần Hạo Nghiên có thể hùa theo. Bây giờ Triệu Quốc Đống đã tranh thủ được Nhâm Vi Phong nhưng còn chưa đủ, còn cần thêm người nữa.

Triệu Quốc Đống đi vào với vẻ mặt đầy suy nghĩ, cả Vu Quân, Trúc Văn Khôi và Cẩu Đạo Thành nhìn mặc dù không rõ trước khi đi Nhâm Vi Phong đã nói gì với hắn, nhưng đều đoán chắc là kết quả không quá kém.

Ăn xong mấy người sang phòng hát.

Vào đêm, Cẩu Đạo Thành trông sôi nổi hơn nhiều. Nữ tiếp viên của khách sạn Phỉ Thúy Hồ này khá được, không ít đều là sinh viên đại học, đương nhiên cũng có thể chỉ là lấy danh mà thôi. Vu Quân không quá thích cái này nhưng có mấy cô em trông như sinh viên vào làm mọi người cũng thấy thoải mái.

Trúc Văn Khôi có lẽ có quan hệ tốt ở khách sạn này nên chỉ gọi cái là có một đống các em trẻ đẹp tới, lại còn không ngừng được gọi Trúc ca.

Triệu Quốc Đống không khỏi chẹp miệng, Trúc Văn Khôi này đúng là nhân tài, giỏi về kinh tế, giỏi văn, giỏi võ, ở trường hợp nào cũng ứng phó tự nhiên.

Câu lạc bộ giải trí Phỉ Thúy Hồ nằm bên ngoài khuôn viên khách sạn nhưng cũng thuộc hạng sang trọng.

Chỉ từ trang thiết bị phòng hát có thể thấy được. Những bức tranh đẹp treo trên tường, bộ loa đều là hàng nhập khẩu nguyên chiếc từ Đức.

Triệu Quốc Đống không quá thích đi hát nhưng Vu Quân và Cẩu Đạo Thành đi nên hắn phải đi cùng. Hắn cũng đang mong nhờ hai người này đẩy nhanh việc phê duyệt hạng mục cho Ninh Lăng. Mà về sau Ninh Lăng cũng có nhiều việc cần nhờ Ủy ban kế hoạch phát triển nữa.

Cũng may Vu Quân không quá phóng đãng như Cẩu Đạo Thành, hơn nữa nói chuyện cũng khá hòa hợp. Vì thế Trúc Văn Khôi và Cẩu Đạo Thành sang phòng khác, Triệu Quốc Đống và Vu Quân ngồi ở trong phòng uống rượu.

Vu Quân trước là Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy sang làm chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển. Y trước đó không làm mảng kinh tế, cũng không biết đi con đường nào mà có thể sang bên Ủy ban kế hoạch phát triển làm chủ nhiệm.

Vu Quân mặc dù không quá quen nghiệp vụ nhưng người này cũng có khả năng của mình. Y có thể nói đã khống chế tốt Cẩu Đạo Thành là người giỏi nghiệp vụ. Mà Cẩu Đạo Thành cũng biết mình gần như không có hy vọng lên chức vì thế thanh thản làm cấp dưới cho Vu Quân.

Vu Quân giỏi nói chuyện, có thể trò chuyện vui vẻ với Triệu Quốc Đống. Chẳng qua hai cô gái bên cạnh lại khá chán, gặp hai người không để ý tới mình nên chỉ có thể ngồi bên uống rượu và hát.

Hai cô gái này trông cũng được, Vu Quân chưa chắc không có suy nghĩ nhưng có lẽ do ngại Triệu Quốc Đống là người ít tiếp xúc nên đành ngồi im.

Triệu Quốc Đống thật ra không thích những nơi như thế này. Thoáng cái hết hai tiếng mà chưa có dấu hiệu kết thúc. Hắn muốn đi nhưng như vậy lại thất lễ. Vu Quân bắt đầu chơi xúc xắc với hai cô gái kia, tất nhiên là muốn tỏ vẻ “anh hùng” với gái.

Triệu Quốc Đống đang định ra ngoài lại nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập. Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc mở cửa thì thấy một nhân viên phục vụ mặt mày sợ sệt nói:

- Thừa ngài, xin lỗi đã làm phiền. Khách phòng bên có phải cùng đi với ngài không?

- Phải, sao thế?

Triệu Quốc Đống đoán có chuyện gì rồi. Mấy nơi này hầu hết đều là rượu xong rồi vào nên người ta dễ nóng nảy.

- Cái này, xin ngài sang khuyên một chút. Những vị khách này có lẽ đã uống rượu nên mất bình tĩnh. Quản lý bảo tôi tới xin ngài khuyên giúp một chút.

Cô gái trên trán đã đổ mồ hôi, có lẽ là mới đi làm chưa lâu nên ít gặp việc này. Dù sao khách sạn này cũng là khách sạn cấp năm sao, khách tới đều là người có quyền có thế vậy mà hôm nay lại gặp hai vị khách hung hãn.

Triệu Quốc Đống có chút buồn bực, sao mình cứ đến mấy nơi như thế này lại gặp chuyện vậy? Trúc Văn Khôi làm ăn gì vậy hả?

- Có chuyện gì vậy?

Vu Quân nghe tiếng bên ngoài cũng đi ra.

- Không có gì, có thể là bên lão Trúc có chút chuyện, tôi sang xem một chút.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói. Làm chủ nhân nên dù như thế nào hắn cũng phải sang xem một chút.

- Không có việc gì chứ?

Vu Quân uống hơi nhiều nên khá mệt, giọng đã lạc đi nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo:

- Tôi gọi điện cho chủ nơi này, nơi này mà còn có thể có chuyện sao?

- Không cần đâu, tôi sang xem một chút.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Tôi không giải quyết thì phiền anh, được chứ?

- Ha ha, Quốc Đống, An Đô không phải bến tàu của anh, nhưng tôi tin không có chuyện anh không giải quyết được.

Vu Quân cười nói rồi nhìn hai cô gái phía sau:

- Đi, vào thôi, chờ anh em của anh sang bên kia xem một chút là được.

- Đại ca, hay là em cùng anh sang bên đó.

Cô gái Tiểu Mỹ được bố trí cho Triệu Quốc Đống vội vàng đi theo.

Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nhìn cô gái.

Lúc trước hắn không quá chú ý vì không thích các cô gái làm ở nơi như thế này. Dù có đẹp hắn cũng không có hứng thú vì chỉ gặp thoáng qua mà thôi.

Cô gái này nhìn qua mới 18, 19 tuổi, đây là còn do trang điểm chứ theo Triệu Quốc Đống thấy tuổi thật chỉ tầm 16, 17 là cùng, cũng không biết là học cấp ba hay học trung cấp nghề nữa. Nghe giọng giống người An Nguyên.

- Cô đi cùng tôi? Không cần đâu.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.

- Đại ca, anh để em đi cùng đi, em ở đây không phải thành bóng đèn sao? Tiểu Mỹ không biết là do uống rượu hay là gì mà hai má đỏ hồng lên.

Triệu Quốc Đống không nói gì, cũng không quản đối phương mà đi theo nhân viên phục vụ đi sang căn phòng mà mấy người Trúc Văn Khôi đặt.

Còn chưa tới nơi Triệu Quốc Đống đã nghe thấy tiếng ầm ĩ. Hắn có chút đau đầu, mình còn phải giải quyết chuyện này sao? Không biết mình là Bí thư thị ủy hay là Trưởng đồn công an?

Trúc Văn Khôi mặt xanh mét, Khúc Hiểu Yến đứng cạnh y cũng đỏ bừng mặt đầy tức giận. Phía sau bọn họ là Cẩu Đạo Thành có vẻ đã say phải vịn tay vào tường, miệng còn đang chửi bới.

Đối phương là một nhóm người trẻ tuổi, cũng có một hai người tuổi hơi cao hơn một chút đang tạo thành hình vòng cung vây lấy mấy người Trúc Văn Khôi. Hai người đứng giữa khoanh tay có vẻ là nhân vật chính, còn có một người dựa lưng vào tường xem trò, một người như quản lý câu lạc bộ đang cẩn thận đứng bên khuyên nhủ nhưng hai bên không ai chấp nhận. Một người đang không ngừng gọi điện báo cáo.

Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nhìn xem phía đối phương là ai. Trúc Văn Khôi thông minh như vậy đương nhiên không thể gây chuyện, dù có chuyện cũng phải xử lý được mới đúng. Khúc Hiểu Yến trông rất tức giận, nhưng ánh mắt nhìn Cẩu Đạo Thành lại có vẻ tức tối. Chẳng lẽ là Cẩu Đạo Thành gây chuyện?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.