Triệu Quốc Đống vào văn phòng Dương Thiên Bồi nhìn quanh một vòng. Hắn thấy một con chim Ưng đang tung cánh muốn bay đặt trên bàn làm việc.
- Quốc Đống à, ngồi đi, có phải đến quyên góp không?
Dương Thiên Bồi hơi nhíu mày. Lần trước Đồn công an mua xe, mua máy nhắn tin thì Công ty Xây dựng số 2 đã bỏ ra 3000 tệ. Chẳng qua Triệu Quốc Đống không ra mặt mà do Liêu Xương Thịnh tới. Liêu Xương Thịnh và Dương Thiên Bồi cũng có quan hệ khá tốt.
- Ha ha, Dương ca, sao lại còn nhớ việc này vậy? 3000 có thể làm khó Dương ca sao? Có gì khó tìm thằng em, có khi thằng em giúp được thì sao?
Triệu Quốc Đống vỗ ngực nói.
- Chuyện công việc thôi mà. Chú cũng biết anh nhận thầu Công ty Xây dựng số 2 này, chẳng qua năm nay bên Nhà máy dệt không có công trình gì, bên Hoa Liên cũng gần xong, chuyện khác cũng chưa xác định.
Dương Thiên Bồi cười khổ nói:
- Chẳng qua Quốc Đống yên tâm. Cho bên Đồn công an thì anh sẽ cho. Chút tiền đó không làm khó anh.
- Không có việc gì làm ư?
Dương ca, nhận thầu là việc tốt, nó giống như con chim ưng chỉ cần cởi dây trói là nó sẽ bay vút lên trời. Bên huyện thành thì sao?
Triệu Quốc Đống nói.
- Bây giờ tìm việc không dễ dàng gì. Năm nay huyện cũng không có công trình gì lớn, làm một chút thì cũng không có tác dụng mấy. Vài chục người cơ mà.
Dương Thiên Bồi nghĩ đến việc này là có chút đau đầu. Y đúng là không may, nhận thầu khoán mà lại xảy ra chuyện như vậy.
Công ty Xây dựng số 2 là một công ty tập thể, công nhân chính thức là 50, 60 người, hơn nữa còn cả nhân viên hợp đồng nên tổng cộng phải trăm người.
- Không phải nói sắp khởi công cải tạo Quốc lộ An Lam sao? Dương ca sao không đi thử xem?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
- Đó là cải tạo đường cấp hai dài 130km. Công trình này rất lớn, ở riêng Huyện Giang Khẩu đã dài hơn 50km. Chỉ đoạn đi qua Giang Khẩu thì cũng không có công ty nào nuốt hết được. Hơn phân nửa đều là Công ty xây dựng trên tỉnh thầu việc này.
Dương Thiên Bồi lắc đầu nói:
- Công ty Xây dựng số 2 mới ở cấp ba càng không được.
- Vậy ít nhất cũng có thể nhận một đoạn từ công ty lớn mà. Đây không phải thói quen bên xây dựng sao?
Triệu Quốc Đống nói.
- Thói quen, nhưng chú có thể nhận được sao? Không nói nhiều, chỉ cần nhận được tầm năm cây thì cả năm Công ty Xây dựng số 2 cũng không lo đói, tiền dùng không hết.
Dương Thiên Bồi thở dài một tiếng rồi nói:
- Chẳng qua việc tốt này không đến lượt Công ty Xây dựng số 2, dù là làm một chút sợ là cũng không được.
- Công trình này đã được thầu hết chưa?
Triệu Quốc Đống hỏi.
- Anh không để ý. Dù sao việc này không đến lượt Công ty Xây dựng số 2, Công ty Xây dựng số 2 có thể nhận chút việc nhỏ đã thỏa mãn rồi.
Dương Thiên Bồi nhún vai nói.
- Nếu Công ty Xây dựng số 2 nhận được một đoạn thì có thể làm được không?
- Có gì mà không làm được chứ. Công ty Xây dựng số 2 rất nghiêm chỉnh, xây cao ốc mười hai tầng còn được, làm đường có vấn đề gì? Hơn nữa công ty anh chỉ nhận lại, phải theo quy định của công ty cấp một hoặc ấp hai, chỉ cần không quá tham lam, không giảm vật tư thì không vấn đề gì.
Dương Thiên Bồi cười cười một tiếng rồi nói tiếp:
- Rất nhiều công ty cấp hai chỉ chỉ là dựa vào tấm biển mà nhận tiền. Sau khi có được công trình thì phân chia cho các công ty cấp ba, bốn, từ đó nhận tiền quản lý, cho các công ty kia thuê thiết bị, máy móc của bọn họ. Về danh nghĩa có mấy nhân viên giám sát nhưng không có tác dụng mấy. Thực tế bọn họ không làm được mấy công trình, tình trạng này rất phổ biến.
Triệu Quốc Đống do dự một chút rồi quyết định giúp đỡ Dương Thiên Bồi. Không chỉ là vì bãi cát và Nhà máy gạch mà vì Dương Thiên Bồi đáng để giúp. Có cơ hội này thì không chừng Dương Thiên Bồi và Công ty Xây dựng số 2 có tương lai tốt hơn.
- Dương ca, mượn điện thoại của anh được không?
Triệu Quốc Đống chỉ chỉ điện thoại bàn.
- Khách khí làm gì, không gọi cưa gái là được.
Dương Thiên Bồi trêu hắn.
Triệu Quốc Đống gọi đến văn phòng của Thái Chánh Dương.
Thái Chánh Dương cầm máy nghe thấy tên của Triệu Quốc Đống liền vô thức nhìn quanh.
- Quốc Đống, cậu cũng biết gọi cho tôi sao? Tôi đang tìm cậu đó.
- Thái ca có việc gì thì nhắn vào máy nhắn tin của em là được mà.
Triệu Quốc Đống nói ra số máy của mình rồi nói:
- Thái ca tìm em có việc gì?
- Tập đoàn Trường Thành đã xong đời, Trung ương đã ra tay với nó.
Trong giọng Thái Chánh Dương lộ rõ một tia vui vẻ.
- Rất bình thường, ra tay chậm thì phiền phức càng nhiều, vấn đề càng lớn.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng, hắn cũng đoán được vụ án này sẽ xảy ra.
- Nghe nói bên trên có người dính vào.
Thái Chánh Dương nhỏ giọng nói.
- Nhiều người ủng hộ Tập đoàn Trường Thành như vậy, khó tránh khỏi có người có vấn đề, chủ yếu xem bên hệ thống công an, Tòa án làm như thế nào mà thôi.
Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu:
- Thái ca, anh khẩn trương gì chứ, liên quan gì tới anh đâu?
- Ha ha, chúng ta không phải đưa ra bài viết về việc vay tiền của dân một cách trái phép sẽ khiến hệ thống tài chính sụp đổ sao? Có vẻ như chúng ta đâm thủng quả bong bóng này.
Thái Chánh Dương nói chuyện càng nhỏ hơn nữa.
- Quả bong bóng này sớm muộn sẽ vỡ. Bài viết của anh có tác dụng lớn đối với cấp trên và dân chúng, đây cũng là việc lớn đối với Thái ca. Nếu không bên trên sao biết Thành phố An Đô còn có Thái ca?
Triệu Quốc Đống cười nói. Dịp tết Triệu Quốc Đống và Thái Chánh Dương đã tiến hành bàn về việc Tập đoàn Trường Thành huy động tiền dân chúng với lãi suất rất cao. Kết quả điều tra và bàn bạc cho thấy rõ cách này ảnh hưởng tới hệ thống tài chính quốc gia, càng nguy hiểm là bây giờ thiếu hệ thống giám sát. Đây là bọt biển, bong bóng, nếu nó mở rộng sẽ ảnh hưởng tới ổn định xã hội.
Cho nên Thái Chánh Dương mới có bài viết kia, qua đó mới từ trợ lý Thị trưởng chuyển thành Phó thị trưởng.
- Được rồi, chú đừng kể khổ với tôi. Cuối tuần rảnh thì lên An Đô. Tôi gọi Triệu Quốc, lão Liễu cùng lão Hùng tới. Không chừng lão Liễu, lão Hùng sẽ được phân công công việc mới.
- Hả? Liễu ca cùng Hùng ca sẽ bị điều chỉnh? Đi đâu vậy?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc. Hùng Chính Lâm còn dễ, y lên chức sẽ thành phó giám đốc, cho dù không lên chức cũng có thể tới vị trí quyền lực lớn ở quận, huyện nào đó. Nhưng Liễu Đạo Nguyên thì khác, y là Phó trưởng ban thường trực Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, nếu đi xuống thì khó phân công.
- Bây giờ còn chưa rõ, chẳng qua nhất định sẽ được điều chỉnh. Lão Liễu làm ở vị trí này đã vài năm, nếu muốn tiến thêm thì sợ là phải xuống địa phương rèn luyện, có thành tích mới được. Lão Hùng thì phải xem anh ta, có thể đến thành phố cấp ba làm thường vụ hay không thì khó nói. Nếu không chỉ có thể đến quận nào đó làm Bí thư.
- Ha hâ, Thái ca, anh cũng phải cố gắng Liễu ca tiến thêm bước nữa chỉ sợ là Thường vụ tỉnh ủy. Hùng ca lên làm phó giám đốc thì cũng không cò xa anh mấy, anh không thể dừng bước không tiến.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút. Liễu Đạo Nguyên là Phó trưởng ban thường trực Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, nếu muốn tới thì chỉ có làm Bí thư của ba nơi là Miên Châu, Kiến Dương, Tân Châu mà thôi. Không thể có nơi khác.
Miên Châu có kinh tế chỉ kém hơn An Đô, trụ cột kinh tế tốt, xây dựng thành phố khá ổn. Kiến Dương có điều kiện về địa lý, ngay cạnh An Đô, kinh tế cũng phát triển. Mấy năm nay phát triển rất nhanh. Tân Châu mặc dù sát cùng phía nam, cơ sở kém một chút nhưng có tài nguyên phong phú, lại có vài công ty lớn, là nơi có ba con sông chảy qua, điều kiện giao thông tốt.
Bí thư ba nơi này mặc dù chưa có ai làm Thường vụ tỉnh ủy, nhưng khi kinh tế của ba nơi này tiến mạnh hơn các thành phố khác, ba nơi này có tiếng nói lớn hơn tại tỉnh An Nguyên. Theo hắn nhớ thì Bí thư của ba thành phố này đều thành Thường vụ tỉnh ủy, không cũng là Phó chủ tịch tỉnh.