Lộng Triều

Chương 19: Q.6 - Chương 19






Quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và La Đại Hải khá tốt. La Đại Hải cũng rất hài lòng với Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống thường chủ động nhường hoặc ủng hộ La Đại Hải trong vấn đề nhân sự, điều này làm La Đại Hải thỏa mãn.

Mặc dù biết mình chỉ làm Bí thư huyện ủy hơn năm nữa, nhưng dù sao y cũng là Bí thư, ở nhiều chuyện cần y quyết định. Ở điểm này La Đại Hải biết rõ ràng.

- Quốc Đống, cậu nói thu hút các công ty bên ngoài tới mua nhà máy chè của huyện ta, điểm này tôi không phản đối. Chỉ là tại sao bây giờ lại muốn bọn họ chỉnh đốn trước, hơn nữa bây giờ còn cố gắng tạo xu thế để làm gì?

La Đại Hải không nghĩ ra tại sao Triệu Quốc Đống lại muốn bỏ tiền ra trước mà tạo thế.

- Bí thư, chúng ta chào đón các công ty bên ngoài đến mua các nhà máy chè nhỏ của huyện, đẩy mạnh ngành sản xuất này phát triển. Nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta không có phương hướng phát triển trong vấn đề này. Ba nhà máy có thể chỉnh đốn thành một, tăng thương hiệu chè Hoa Lâm. Chúng ta cũng có ưu thế thương hiệu của mình, ngày sau khi các công ty đến đàm phán liên doanh hoặc thu mua thì chúng ta có thể bán với giá cao hơn. Nói trắng ra đó là chúng ta đẩy các nhà máy nhỏ lên để có giá cao hơn.

La Đại Hải cười cười lắc đầu.

Triệu Quốc Đống lúc này cũng biết tính kế, khi thu hút các công ty từ ngoài vào thì không giống thái độ các người khác. Luôn tìm cách tính kế đối phương, hơn nữa luôn tìm mọi biện pháp chiếm ưu thế, khiến đối phương phải nhường nhịn. Điểm này La Đại Hải rất hài lòng.

La Đại Hải không phải người bảo thủ, nhưng y vẫn duy trì việc cảnh giác khi thu hút các công ty vào. Nhất là lo lắng tài sản quốc gia mất đi, cho nên khi thu hút các công ty vào thì La Đại Hải có thái độ cẩn thận.

Nhưng là Bí thư huyện ủy, y đương nhiên hiểu rõ việc thu hút các công ty là xu thế tất yếu. Nhất là huyện nghèo như Hoa Lâm, nếu muốn thoát khỏi mũ huyện nghèo thì phải lợi dụng tài chính, kỹ thuật, quản lý từ ngoài vào để tăng thu nhập cho huyện.

Cho nên y hy vọng nắm chắc một mức độ, vừa thu hút các công ty vào huyện để giúp đỡ Hoa Lâm phát triển, nhưng lại không thể tùy tiện bán tài sản quốc gia. Ví dụ như vấn đề tính giá khu du lịch, y đã mời các chuyên gia đến tính toán, thậm chí còn yêu cầu phải tính giá đất theo giá trị thật.

- Thiết Thần sang Tân Châu rồi chứ?

- Đã đi nhưng chưa chắc đã thành nhưng phải thử.

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Đây chưa chắc là đoạt miếng ăn trong miệng hổ, nếu công ty Quảng Đông thèm muốn các nhà máy chè bên Tân Châu như vậy, thì sao lại không hứng thú với Hoa Lâm chúng ta. Các nhà máy bên Hoa Lâm chúng ta nhỏ hơn bên Tân Châu, càng hấp dẫn hơn đối với bọn họ. Bên Tân Châu không muốn liên doanh với Quảng Đông thì đó sẽ là điều tốt cho chúng ta.

- Ừ, bảo lão Hoàng tiếp xúc.

La Đại Hải nói:

- Chúng ta chào đón các công ty lớn từ ngoài vào tham gia phát triển ngành sản xuất chè của Hoa Lâm, nhưng không có nghĩa chúng ta bán với giá rẻ. Quy mô nhà máy Hà Khẩu không nhỏ, nếu hợp hai nhà máy kia vào thì cũng có một chút quy mô. Hơn nữa cậu nói chè Bích Vụ Sơn cũng có chút tiếng tăm ở phía nam, nếu bên Quảng Đông tới hợp tác thì chúng ta cần phải đàm phán cụ thể. Ngoài ra cũng phải khảo sát xem quy mô và danh tiếng của đối phương trong ngành, cùng với việc bọn họ có dự định đầu tư nhiều ở Hoa Lâm hay không.

- Đúng thế.

Triệu Quốc Đống lập tức đồng ý ngay. Mới đầu hắn còn lo lắng huyện khát vọng thu hút các công ty tiến vào, khi đàm phán với bên Quảng Đông sẽ có hại, cho nên mới đề nghị hợp ba nhà máy lại, tạo thương hiệu, tạo ưu thế cho Hoa Lâm, tăng giá. Bây giờ La Đại Hải nói như vậy là tốt rồi.

La Đại Hải đừng có mà nghĩ giá các nhà máy Hoa Lâm cao quá. Mong bán đậu với giá thịt thì đến lúc đó nhất định sẽ không thành công, gà bay, trứng vỡ thì buồn cười. Trên danh nghĩa Hoa Lâm, Bồng Sơn, An Hà là ba trụ sở chính của chè tỉnh An Nguyên, nhưng quy mô nhỏ hơn bên Hà Nam nhiều. Mà Hoa Lâm lại kém hai huyện bên Tân Châu, nếu quá đáng thì công ty Quảng Đông sang bên Hồ Nam thì xong.

- Chẳng qua Bí thư La, tôi cảm thấy nếu như thật sự đàm phán với công ty Quảng Đông thì phải nắm chắc một nguyên tắc. Đó chính là có thể tạo được thương hiệu chè Hoa Lâm – Bích Vụ Sơn hay không? Có thể lợi dụng nó mà phát triển ngành sản xuất chè ở Hà Khẩu chúng ta không? Nhất là cải tạo các trang trại trà, đề cao phẩm chất của nó.

Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói:

- Nếu như bọn họ có thể làm được điểm này thì tôi camrn thấy chúng ta nhường một chút cũng đáng giá.

La Đại Hải ngẩn ra, lập tức hiểu ngay.

- Cậu có phải là do tôi đẩy giá cao quá sẽ dọa người Quảng Đông chạy không?

- Ha ha, Bí thư, ngài có tình cảm với các công ty Hoa Lâm chúng ta, muốn lập tức thay đổi tình hình này thì nhất định cũng không muốn.

Triệu Quốc Đống gãi đầu cười nói.

- Được rồi, cậu nói tôi hơi cổ hủ cũng được. Yên tâm, tôi đóng mặt đỏ, cậu đóng mặt trắng, chúng ta cùng diễn bài này.

La Đại Hải cười nói:

- Cậu thì tôi tin được, thay đổi người khác thì tôi sẽ lo lắng. Hai chúng ta biết là được, đừng để người khác biết, có người không kín miệng, đến lúc đó chúng ta sẽ bị động.

- Được.

Nghe La Đại Hải nói như vậy, Triệu Quốc Đống mới yên tâm.

- Đúng rồi Quốc Đống, cậu nghĩ sao về người làm trưởng phòng công an?

La Đại Hải vốn không định đề cập vấn đề này nhưng muốn tránh cũng không ổn. Bàng Quân suốt ngày đề cập với y, Nghiêm Lập Dân cũng gọi điện một lần hy vọng Hoa Lâm nhanh chóng xác định, cũng nói đã trao đổi với Triệu Quốc Đống. Điều này làm La Đại Hải rất buồn bực. Triệu Quốc Đống có vẻ chưa nói chuyện này với y.

- Bí thư, có phải Bí thư Nghiêm gọi điện cho ngài?

Triệu Quốc Đống hiểu ngay nên nói:

- Bí thư Nghiêm nói với tôi, đưa ra nếu Bàng Quân không kiêm chức trưởng phòng công an thì do Liên Chương – Trưởng ban Trị an Cục công an thành phố đảm nhiệm chức trưởng phòng công an. Trần Lôi điều lên thay Liên Chương.

- Không được. Trưởng phòng công an nhất định phải xuất phát từ huyện ta, không thể do Thị xã phái xuống.

- Tôi cũng vậy, tôi đã đề cử Trần Lôi làm trưởng phòng công an với Bí thư Nghiêm.

Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:

- Bí thư La, ý của tôi là cứ kéo dài, để Trần Lôi tiếp tục chủ trì công việc, phải làm cho Bí thư Nghiêm xuống thang mới được. Các lần họp trên Thị xã để Trần Lôi tham gia, từ từ mọi người sẽ chấp nhận sự thật này.

La Đại Hải thấy Triệu Quốc Đống không hề nhắc tới Bàng Quân, y biết Triệu Quốc Đống đã quyết tâm đẩy Bàng Quân ra ngoài.

- Như vậy cũng là một biện pháp, nhưng chỉ sợ không tiện cho việc triển khai công việc của Trần Lôi.

- Ha ha, Bí thư, nếu không do Ban Tổ chức cán bộ phát văn bản bổ nhiệm Trần Lôi làm chính ủy, sau đó làm Trần Lôi thường xuyên lên báo cáo công việc với Bí thư Nghiêm.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.

La Đại Hải nhíu mày, làm chính ủy, Phó Trưởng phòng phụ trách thì chức Trưởng phòng chạy thoát sao?

- Quốc Đống, như vậy cũng không ổn, càng làm Bí thư Nghiêm không vui. Không bằng trao đổi với Bí thư Nghiêm trước.

La Đại Hải lắc đầu nói:

- Chúng ta cũng phải nhường một chút.

- Vậy nhường như thế nào?

- Trần Lôi làm Trưởng phòng, mời Cục Công an phái một Chính ủy xuống.

La Đại Hải nói làm Triệu Quốc Đống phải nhíu mày:

- Bí thư La, điều này sợ ngày sau không dễ dàng tiến hành việc thu quyền.

- Quốc Đống, Ninh Lăng đã lên cấp, Cục công an là cơ quan trực thuộc Ủy ban Thị xã. Bí thư Nghiêm lại kiêm ba chức, Thường vụ thị ủy, Bí thư đảng ủy Chính pháp, Cục trưởng Cục Công an. Tôi thấy đây là xu thế tất yếu.

Triệu Quốc Đống nghĩ tới việc Khâu Nguyên Phong từ Giang Khẩu điều tới Thanh Giang, hắn cũng hiểu đây là xu thế Cục Công an muốn xen vào các huyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.