Lộng Triều

Chương 19: Q.15 - Chương 19






- Nhất Hổ, là anh? Đã bao năm không gặp rồi.

Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Giang Nhất Hổ. Đối phương bây giờ trông trầm tĩnh hơn, ngoài việc thoáng có một tia xấu hổ khi thấy Triệu Quốc Đống ra, y bây giờ đã hoàn toàn chuyển thành một nhà kinh doanh.

- Ồ, Triệu ca, sợ là bảy tám năm rồi? Ngài bây giờ sao không về Giang Khẩu thế, muốn gặp ngài cũng không được.

Giang Nhất Hổ cười ha hả nói:

- Tôi biết ngài là người làm việc lớn, không thể nào ở Giang Khẩu lâu được, cũng không tiện đến làm phiền ngài.

- Ha ha, đúng là có duyên nên chúng ta mới có thể gặp nhau ở đây được.

Triệu Quốc Đống nhìn quanh thì thấy mấy tên thanh niên còn không cam tâm đứng đó.

- Đừng nói đây là đàn em của anh đó?

- Không, không, Triệu ca, đây là năm nào rồi chứ. Sau năm ấy được ngài nhắc, tôi đã tự biết giữ mình nên làm gì, hoàn toàn rút lui. Bọn họ đều là nhân viên trong công ty của tôi. Ngài nhìn xem có nhận ra hai người này không? đều là người từ Giang Miếu đi ra đó.

Giang Nhất Hổ lắc đầu nói:

- Tôi bây giờ đều dựa vào sức mà kiếm ăn nên cũng thấy yên tâm hơn.

Triệu Quốc Đống thiếu chút nữa cười ha hả. Tự biết giữ mình dùng được trên người Giang Nhất Hổ sao? Giang Nhất Hổ này sau vài năm có thể được đến mức như thế này coi như thành công.

- Triệu ca, hiểu lầm thôi mà. Ngài hôm nay có lẽ cùng rảnh, khách sạn này có hoàn cảnh tốt hay là chúng ta ngồi xuống một chút?

Khang Chí Khuê rất nhiệt tình mời.

Giang Nhất Hổ ở giang hồ nhiều năm nên đương nhiên biết thân phận của Triệu Quốc Đống bây giờ không như trước đây, đã không phải ai cũng có thể tùy tiện ngồi ăn cơm, nói chuyện với hắn.

Khang Chí Khuê và một người ở đây nếu không nhờ ông bố thì có lẽ cũng không lọt vào mắt Triệu Quốc Đống. Giang Nhất Hổ trước đây đã đánh giá Triệu Quốc Đống nhất định sẽ lên như diều gặp gió. Chỉ là lúc ấy do thân phận của mình nên y không thể tạo quan hệ tốt với Triệu Quốc Đống. Chẳng qua bây giờ có thể nhờ Khang Chí Khuê mà tạo quan hệ cũng không chừng.

Y vung tay lên, những tên khác liền vội vàng chuồn đi. Hai quản lý câu lạc bộ thấy thế đều có chút ngạc nhiên, không biết người mới tới là nhân vật gì mà khiến đối phương tự tát mặt mình, còn được lấy lòng như thế.

Mấy người không liên quan đi hết chỉ còn lại Khang Chí Khuê cùng một người đàn ông trông khá kiêu ngạo tò mò nhìn Triệu Quốc Đống. Khang Chí Khuê lúc này mới mời đoàn người Triệu Quốc Đống vào phòng mình đặt.

Triệu Quốc Đống nói nhỏ vài câu bên tai Vu Quân, Vu Quân lúc này mới hiểu.

Khang Chí Khuê không phải nhân vật liều lĩnh, không có đầu óc. Triệu Quốc Đống biết sau khi mình rời khỏi Hoài Khánh, Khang Chí Khuê cũng đã tạo được cơ nghiệp ở Hoài Khánh. Y nhận không ít các công trình lắp đặt trang thiết bị cho các cơ quan nhà nước.

Vào phòng, Khang Chí Khuê cầm chén rượu lên đi tới trước mặt Trúc Văn Khôi và Khúc Hiểu Yến, không nói gì mà uống cạn ngay. Trúc Văn Khôi cũng không tiện nghiêm mặt, chỉ có thể khách khí nói vài câu

Cẩu Đạo Thành có lẽ uống nhiều vì thế nằm bên ngủ ngay được, không ai để ý tới y. Triệu Quốc Đống thấy thế không khỏi thở dài một tiếng. Đường đường một Phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh mà lại bị người vứt bên như vậy. Việc này là do biểu hiện của y, có đôi khi biểu hiện của một người có thể nhìn ra tính cách của người đó. Cẩu Đạo Thành như thế này đúng là không có hy vọng tiến bộ.

Khi Triệu Quốc Đống giới thiệu Vu Quân và Trúc Văn Khôi với Khang Chí Khuê, Khang Chí Khuê có chút giật mình. Dù sao chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển cũng là nhân vật tai to mặt lớn ở tỉnh. Dù chưa chắc có thể lập tức giúp đỡ được gì cho công ty của y nhưng tạo quan hệ với nhân vật như vậy cũng không có gì xấu cả.

Triệu Quốc Đống cũng chú ý tên trẻ tuổi bên cạnh Khang Chí Khuê. Khang Chí Khuê chỉ giới thiệu qua một chút mà thôi, không giới thiệu quá sâu.

Thiết Quốc Thái, người cùng hùn vốn với Khang Chí Khuê. Công ty Khang Chí Khuê bây giờ đã tiến quân vào ngành xây dựng, xem ra thị trường Hoài Khánh đã làm Khang Chí Khuê kiếm được một món không nhỏ. Công ty bây giờ đã tạo được quy mô, bảo sao thái độ của Khang Nhân Lương đối với Triệu Quốc Đống khá tốt, có lẽ cảm ơn hắn là người dẫn đường cho người con.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống nhìn thì thấy tên Thiết Quốc Thái này có chút tự tin. Người trẻ tuổi có bản lĩnh thì có nhưng cũng phải dựa vào thế của phụ huynh mới được. Ví dụ như Khang Chí Khuê tuy có tài nhưng nếu không có hơi ấm của ông bố thì chỉ sợ cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn, muốn phát triển như ngày hôm nay sẽ rất khó khăn.

Nói chuyện một lúc, Trúc Văn Khôi cũng nhận ra Khang Chí Khuê kia muốn nói chuyện riêng với Triệu Quốc Đống nên gọi Vu Quân và Cẩu Đạo Thành rời đi.

- Triệu ca, Quốc Thái là con thứ hai của cục trưởng Cục đường sắt tỉnh, không biết anh nghe tới chưa?

Khang Chí Khuê cũng biết năng lực của Triệu Quốc Đống. Tân cục trưởng Cục đường sắt An Nguyên mới nhận chức tuần trước. Triệu Quốc Đống cũng đã gọi điện chúc mừng đối phương vì trước đây do có quan hệ với Lưu Triệu Quốc nên ngồi cùng ăn cơm vài lần. Lúc ấy Thiết Sơn ới là phân cục trưởng phân cục An Đô. Mặc dù sau này không có cơ hội gặp mặt nhưng tết hay dịp lễ là Triệu Quốc Đống đều gọi điện hoặc nhắn tin chúc mừng.

- Ồ?

Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nhìn Thiết Quốc Thái:

- Con thứ hai nhà Sơn ca? Bảo sao tôi thấy quen quen. Chẳng qua giọng cậu không có âm tiết Tứ Xuyên, điều này không giống bố cậu. Cậu chắc ở bên mẹ hả?

Thiết Sơn là người Tứ Xuyên nên giọng đặc tiếng miền nam. Y đi bộ đội ở miền bắc, cùng lấy vợ miền bắc như Lưu Triệu Quốc.

Bị Triệu Quốc Đống gọi bố mình là anh khiến Thiết Quốc Thái đang kiêu ngạo thành lùn thêm một chút. Y nhìn Triệu Quốc Đống mà bớt đi vẻ tự cao, thêm vài phần cung kính. Bố mình là người Tứ Xuyên mặc dù nhiều người biết nhưng mẹ mình ở tỉnh Liêu không có mấy người hiểu.

- Triệu ca biết bố tôi?

- Cũng đã có vài năm không ngồi ăn với Sơn ca. Lúc ấy Sơn ca còn ở phân cục An Đô thì tôi cũng đã ngồi vài lần.

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Ngày xưa Lưu Triệu Quốc dẫn mình đi gặp bạn vẫn như mới hôm qua.

- Mấy năm nay Sơn ca ít về An Đô, tôi cũng không ở An Đô nên không có thời gian ngồi với nhau.

Khang Chí Khuê cũng không biết Triệu Quốc Đống từng có qua lại với Thiết Sơn. Thiết Sơn tuy nói chỉ là cán bộ cấp giám đốc sở nhưng lại không hề đơn giản. Cục đường sắt An Nguyên còn quản lý cả đường sắt hai tỉnh xung quanh, nghe nói bây giờ bộ đường sắt đang muốn cắt các phân cục, Cục đường sắt An Nguyên sẽ thành một đầu mối quan trọng về giao thông đường sắt. Thiết Sơn có thể điều về làm cục trưởng chính là dấu hiệu của lên chức.

Chẳng qua Khang Chí Khuê cũng sớm có chuẩn bị tư tưởng về việc này. Triệu Quốc Đống quan hệ rộng là điều bình thường. Chỉ là y có chút bội phục mấy năm trước Triệu Quốc Đống mới chỉ tầm 24, 25 tuổi mà đã có quan hệ với Thiết Sơn.

Biểu hiện của Triệu Quốc Đống cũng làm Thiết Quốc Thái có chút giật mình. Y vốn có chút tự cao nhưng chỉ vài câu của đối phương đã làm y thấy mình không bằng đối phương.

Khang Chí Khuê lúc này lại nghĩ nên tận dụng cơ hội này. Nghiệp vụ của công ty bên Hoài Khánh Dương thuận lợi nhưng quy mô công ty đã lớn, muốn tìm cơ hội phát triển mới. Ninh Lăng hai năm qua đầu tư xây dựng quá nhiều làm y ngứa ngáy trong lòng. Nếu không phải ông bố vẫn ngăn cản thì y sớm đã tìm tới Ninh Lăng rồi.

- Chí Khuê, cậu muốn sang Ninh Lăng làm ăn không? Bên Hoài Khánh có thuận lợi chứ?

Triệu Quốc Đống nói.

- Cũng có nhưng Triệu ca cũng biết tôi và Thiết Quốc Thái hùn vốn lập công ty, y cũng học trường Kiến trúc ra, hai người chúng tôi cũng muốn đàng hoàng kiếm tiền, không đi đường xấu tránh làm bố mẹ mất mặt. Nghe nói Triệu ca đến Ninh Lăng hai năm làm nơi đây phát triển nhanh, tôi cũng suy nghĩ sang đó làm ăn. Chẳng qua bố tôi luôn nói anh sang Ninh Lăng mới hơn năm, bảo tôi đừng gây phiền phức cho anh. Vì thế tôi vẫn chịu, bây giờ không ít công việc ở Hoài Khánh đã kết thúc nên tôi vẫn suy nghĩ có nên làm phiền anh …

Nhân lúc Thiết Quốc Thái vào WC, Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:

- Chí Khuê, tôi cũng không giấu cậu, hai năm gần đây Ninh Lăng có nhiều động tác nhưng năm nay cậu cũng thấy là chính sách có thay đổi. Cậu cũng thấy đó, tôi lần này lên tỉnh chính là chạy vài hạng mục lớn nhưng đến giờ tỉnh vẫn không chịu mở miệng.

Nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy, mắt Khang Chí Khuê sáng lên, tay không tự giác đặt lên đầu gối xoa xoa. Y một bên cẩn thận suy nghĩ ý trong lời nói của Triệu Quốc Đống, một bên nghĩ xem mình có thể đạt được gì.

Triệu Quốc Đống rời khỏi khách sạn đã là gần 1h sáng. Mùa đông An Đô khá lạnh nhưng trong lòng hắn lại rất nóng.

Thiết Quốc Thái nếu làm chính trị tuyệt đối là nhân tài nhưng chỉ tiếc y quá coi trọng tiền tài, đi kinh doanh. Năng lực lĩnh ngộ của đối phương rất cao, Triệu Quốc Đống chỉ thoáng điểm một chút là nghe ra ngay vấn đề.

Thu hoạch tối nay không nhỏ. Tuy nói Thiết Quốc Thái muốn đến Ninh Lăng phát triển khó tránh khỏi vài lời nói đâu đâu nhưng thời này nếu anh muốn làm việc mà sợ đầu sợ đuôi sẽ chẳng làm được gì. Hơn nữa Thiết Quốc Thái cũng là người biết nặng nhẹ, Triệu Quốc Đống không quá lo lắng.

Đây có được coi là một cuộc giao dịch không? Suy nghĩ này thoáng hiện lên trong đầu Triệu Quốc Đống.

Trên hội nghị thường trực Ủy ban, hạng mục lớn như sân bay Ninh Lăng nhất định sẽ có nhiều tranh luận.

Bên phía Tần Hạo Nghiên mặc dù thông qua Quách Xuyên nhưng y có chấp nhận hay không cũng khó nói. Mà mọi việc Quách Xuyên làm cũng trên điều kiện không ảnh hưởng đến ông anh rể. Khả năng lớn nhất là Tần Hạo Nghiên đứng trung lập, nếu hội nghị có ý ủng hộ thì y sẽ thuận thế mà theo.

Ngoài Tần Hạo Nghiên ra, Nhâm Vi Phong thì Triệu Quốc Đống không quá lo lắng. Chuyện Nhâm Vi Phong đã đáp ứng sẽ không thay đổi, đây là nguyên nhân mà Triệu Quốc Đống tin tưởng Nhâm Vi Phong. Nhưng chỉ dựa vào Nhâm Vi Phong là không đủ. Tào Ninh và Tề Hoa cũng rất có trọng lượng. Nhất là Tào Ninh phụ trách mảng xây dựng, giao thông thì càng có quyền lên tiếng hơn ai hết.

Tào Ninh là người cao ngạo nhưng lại được Ninh Pháp đánh giá tốt. Vì thế trước khi đi Ninh Pháp đã đỡ Tào Ninh lên làm Phó chủ tịch tỉnh. Nhưng Tào Ninh lại không quá hợp với Ứng Đông Lưu, đương nhiên đây là do Triệu Quốc Đống quan sát gần hai năm qua mới nhận ra được.

Ninh Pháp mặc dù đã đi khỏi tỉnh An Nguyên nhưng y là ủy viên Bộ Chính trị nên sức ảnh hưởng không hề mất. Hơn nữa người như Ninh Pháp thì cấp dưới không thể nào không cố giữ liên lạc được.

Làm cho Triệu Quốc Đống cảm thấy bất ngờ chính là bạn gái của Thiết Quốc Thái chính cháu gái Tào Ninh.

Thiết Quốc Thái ở Thiết gia không bằng ông anh trai Thiết Quốc An được ông bố tin tưởng, nhưng dù sao cũng là con Thiết gia.

Thiết Quốc Thái hồi học đại học vì thích đánh nhau nên thiếu chút nữa bị đuổi học, hơn nữa còn làm một cô hoa khôi của trường bụng to.

Thiết Quốc Thái sau khi tốt nghiệp đại học cũng ở xã hội hai năm, chịu không ít thiệt mới dần đi vào đường chính. Y và Khang Chí Khuê hùn vốn lập công ty thiết kế, lắp đặt. Y cũng được người nhà giới thiệu bạn gái là cháu của Tào Ninh – khi ấy còn làm giám đốc Sở tài chính. Cô gái đang làm việc ở cục Thống kê Thành phố An Đô.

Thiết Quốc Thái làm công tác với Tào Ninh như thế nào thì không cần Triệu Quốc Đống nói rõ. Với đầu óc thông minh của Khang Chí Khuê thì đương nhiên biết nên đi làm như thế nào. Đối với Tào Ninh mà nói thì đây không vi phạm nguyên tắc gì cả. Trên có chủ tịch tỉnh, Phó chủ tịch thường trực tỉnh, dưới còn có Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh và Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng, coi như xong hết trình tự ở tỉnh An Nguyên còn phải qua cửa Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia. Mà trách nhiệm cũng là do hội nghị thường trực Ủy ban, y là Phó chủ tịch phụ trách cũng không có trách nhiệm mấy.

Thiết Quốc Thái rất nhạy bén, Triệu Quốc Đống hơi chỉ điểm một chút là y hiểu ra. Bảo sao mình chỉ dẫn đối phương vào Hoài Khánh là đối phương làm rất tốt ở đó.

Việc có thể làm cũng đã làm, Triệu Quốc Đống đã không còn gì vướng bận nữa. Hạng mục sân bay Ninh Lăng là áp lực lớn đối với hắn, thích công trình mặt mũi, tiêu tốn tài chính nhà nước đều sẽ bị chụp lên đầu hắn. nếu không phải năm ngoài Ninh Lăng phát triển nhanh như vậy thì chỉ sợ hắn sẽ bị nói nhiều hơn nữa.

Sân bay có lẽ sau khi xây dựng hai ba năm cũng phải do thị xã bỏ tiền jc ấp nhưng hiệu quả của nó không thể dùng tiền mà tính toán. Nó có tác dụng không thể kể hết với việc tăng địa vị, tính cạnh tranh và hấp dẫn của Ninh Lăng. Đây cũng là nguyên nhân mà Triệu Quốc Đống kiên trì với quan điểm của mình.



Trúc Văn Khôi và Khúc Hiểu Yến lên xe đến khách sạn Tây Hà. Đây là khách sạn bốn sao mà Ủy ban Ninh Lăng hay đặt khi tiếp khách trên An Đô.

Ủy ban có lời đồn Trúc Văn Khôi và Khúc Hiểu Yến có quan hệ mờ ám. Triệu Quốc Đống cũng nhận ra điều này nhưng hắn không nói gì vì nó không ảnh hưởng đến công việc chung.

….

- Anh nói Bí thư Triệu thấy chúng ta đi như vậy có nhìn ra gì không?

Khúc Hiểu Yến thành thạo lái xe Buick Regal. Đây là loại xe mà Ủy ban thị xã mua mới cho toàn bộ các Phó thị trưởng, xe cũ chuyển xuống cho cấp bên dưới.

Xe Buick Regal mới mua là loại GL2.5 có vẻ hơi đắt, vì thế mọi người khi dùng đều hiểu ý gỡ tấm biển 2.5 mà gắn biển 2.0 lên.

- Em không đi như vậy thì hắn mới có cái nhìn, như vậy nói rõ trong lòng chúng ta lo lắng.

Trúc Văn Khôi không thèm để ý nói, tay thật ra đang đặt trên đùi Khúc Hiểu Yến.

- Nhưng mà …

Khúc Hiểu Yến trừng mắt nhìn Trúc Văn Khôi, vỗ mạnh tay vào tay đối phương.

- Có gì chứ, hắn biết cũng có gì chứ, nói không chừng còn tốt đó.

Trúc Văn Khôi điều chỉnh ghế để mình ngồi dễ chịu hơn. Mùi nước hoa trong xe kết hợp với mùi hương cơ thể của người phụ nữ bên cạnh đúng là làm người ta xao động.

Xe Buick Regal có không gian rộng và ghế bằng da thật rất thích hợp với người cao to như y. Vì thế khi hội nghị thường trực Ủy ban bàn xem nên mua Buick Regal hay Accord, Trúc Văn Khôi chủ trương mua Buick Regal.

- Anh nói gì? Có ý gì?

Khúc Hiểu Yến có chút giật mình thiếu chút nữa rời tay lái.

- Anh nói rõ ra xem nào.

Khúc Hiểu Yến vội vàng nhìn đường, đi chậm lại nhưng vẫn không chịu bỏ qua câu hỏi của mình.

- Không có ý gì cả. Em cho rằng hắn là người mù sao? Chuyện ở thị xã có gì có thể giấu được hắn? Hắn có gì mà không biết. Việc này của chúng ta đối với hắn mà nói là quá bình thường. Anh sạch sẽ về kinh tế, đứng thẳng lưng, việc hắn bố trí anh đều làm tốt, chẳng lẽ còn vì chuyện như thế này làm khó anh?

Trúc Văn Khôi lạnh nhạt nói:

- Anh thật ra suy nghĩ anh nếu như bị hắn thấy mình không có vấn đề gì, không chừng hắn còn cảm thấy anh có vấn đề khác.

- Anh nói là hắn biết quan hệ của hai chúng ta?

Khúc Hiểu Yến có chút khẩn trương. Nếu Bí thư thị ủy biết mình có tình nhân thì ấn tượng này sẽ thay đổi như thế nào? Có lẽ cả đời không hy vọng tiến bộ.

- Em sợ đến như vậy sao?

Trúc Văn Khôi cười ha hả nói:

- Em có phải là cảm thấy hắn biết quan hệ của chúng ta sẽ đánh giá thấp em, thậm chí ảnh hưởng đến tiến bộ của em?

Khúc Hiểu Yến đỏ mặt nói:

- Chẳng lẽ hắn biết quan hệ giữa chúng ta là chuyện tốt sao?

- Chuyện tốt hay không cũng khó nói, anh cũng không tiện bình luận. Nhưng dù là anh hay em cũng tuyệt đối không phải là chuyện quá xấu. Điểm này anh có thể chắc chắn.

- Tại sao?

Khúc Hiểu Yến phát hiện mình không rõ ý người đàn ông này. Là mình đột nhiên ngu hay là lời của đối phương quá sâu sắc, nhiều hàm ý?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.