Lộng Triều

Chương 1: Q.4 - Chương 1






- Bí thư Triệu.

- Làm gì thế?

Triệu Quốc Đống không ngẩng đầu mà vẫn nhìn bàn cờ:

- Hai mã chiếu tướng, tôi xem anh chạy đi đâu.

- Ha ha, Bí thư Triệu, hai mãi chiếu chưa chắc làm tôi hết cờ, chỉ cần thở một hơi là tôi sẽ đoạt lại thế trận.

Người đàn ông trung niên ngồi trước mặt Triệu Quốc Đống đang tính nước.

- Lão Mạc, vấn đề nằm ở chỗ anh không có thời gian mà thư giãn.

Triệu Quốc Đống có chút đắc ý cầm cốc trà lên uống. Thời tiết này mà uống loại trà lạnh này rất được, uống cũng không kém gì Nước suối Thương Lãng.

- Cậu đừng ngông nghênh, để tôi suy nghĩ một chút. Tôi xuống sĩ, cậu ép lên thì tôi sẽ nhường một bước, không được, đây là nòng pháo, ừ xem ra không được rồi, tôi phải lui một bước.

Người đàn ông trung niên đặt quân cờ lại chỗ cũ.

- Lão Mạc, anh tốt xấu cũng là Chủ tịch xã, sao lại chơi xấu thế? Anh nói xem anh đã đánh lại mấy nước rồi. Thắng bao Hồng sơn của anh khó như vậy sao?

Triệu Quốc Đống bất đắc dĩ xua tay nói:

- Tiểu Giang, cậu mua giúp tôi hai bao Hồng sơn, đường đường một Phó bí thư, một Phó chủ tịch mà vì hai bao thuốc lại ngồi đây mất gần tiếng.

- Ha ha, lão Triệu đây là cậu chủ động muốn mua đó, không phải tôi nhờ đâu đó.

Lão Mạc cười cười đầy vui vẻ:

- Đánh cờ chỉ là giải trí, hơn nữa không nói không cho đánh lại. Cờ của tôi không bằng cậu, đánh cuộc với cậu không bằng tôi tự đi mua thuốc.

Tiểu Giang vội vàng chạy đi mua, không đầy hai phút đã lao vào nói:

- Bí thư Triệu, đây là tiền thừa.

Triệu Quốc Đống tiện tay đưa cho lão Mạc một bao, sau đó rút vài điếu, cho mỗi cán bộ trong phòng ăn một điếu. Phòng ăn lập tức đầy làn khói.

Triệu Quốc Đống xuống Xã Lĩnh Đông đã được một tuần. Huyện ủy đã có quyết định miễn chức Phó bí thư, Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát, bổ nhiệm làm Phó bí thư Xã Lĩnh Đông.

Xã Lĩnh Đông cách thị trấn Thành Quan 13km, cách xã Ngõa Hồ - Huyện Mai chỉ có 3km, khoảng cách với huyện thành Huyện Mai chỉ có 11km, chẳng qua đường rất xấu.

Xã Lĩnh Đông là một xã đồi núi, nhưng ở đây lại ít núi đá.

Khu vực Đông Sơn có năm xã, một thị trấn, là khu vực điển hình về nông nghiệp, ngành công nghiệp chậm phát triển. Các công ty của xã, thị trấn gần như không có mấy. Cho nên khi Giang Khẩu tiến hành cải cách công ty tập thể thì cũng không có gì đáng để lấy ra. Vì thế được đưa vào giai đoạn thứ hai.

Năm xã, thị trấn của khu vực xếp cuối sổ của toàn huyện, mà Xã Lĩnh Đông không thể nghi ngờ đứng cuối trong khu vực. Đây chính là xã có kinh tế phát triển nhất của Giang Khẩu.

Triệu Quốc Đống tuần trước cùng đi với phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Vưu Huệ Hương tới Xã Lĩnh Đông nhận chức. Vốn Ban Tổ chức cán bộ bố trí Trưởng phòng đưa Triệu Quốc Đống đi nhận chức. Nhưng Vưu Huệ Hương lại lấy lý do ủng hộ cán bộ đến xã xa nhất rèn luyện nên cần tự mình đưa tới.

Ngồi trong Đảng ủy Khu Đông Sơn nửa tiếng, đoàn người đưa Triệu Quốc Đống tới Xã Lĩnh Đông. Triệu Quốc Đống cứ như vậy chính thức nhận chức Phó bí thư Xã Lĩnh Đông.

Xã Lĩnh Đông chỉ có 20 ngàn người, nhưng diện tích lại hơn 60 km vuông, nhiều núi, ít đất, ruộng nước không có mấy. Nông dân phần lớn là trồng ngô, khoai tây, thuốc mà sống. Cả xã có một nhà máy sửa chữa thiết bị nông nghiệp, nhưng nhìn không ra một công ty nào cả.

- Tiểu Hà, cậu vừa bận làm gì vậy?

Triệu Quốc Đống cũng dần quen với cuộc sống từ từ ở Xã Lĩnh Đông này.

- Chiều này Phòng Chiêu thương của huyện xuống khảo sát, điều tra công tác thu hút đầu tư của Xã Lĩnh Đông chúng ta. Vừa nãy Chủ tịch Thôi từ điện gọi về nói Bí thư Triệu phụ trách tiếp đón, báo cáo việc thu hút đầu tư của Xã Lĩnh Đông chúng ta.

Tiểu Hà là nhân viên mới được nhận vào văn phòng.

- Lãnh đạo nào dẫn đoàn? Là Phó Trưởng phòng Hoàng Trung Kiệt sao?

Triệu Quốc Đống ngẩn ra, lúc này hắn mới nhớ đến Hoàng Trung Kiệt đã được điều đến làm Phó Trưởng phòng Chiêu thương. Bây giờ mình báo cáo công việc với đối phương, thú vị.

Buổi chiều tiếp đón mất 20 phút. Tình hình Xã Lĩnh Đông thì cả huyện đều rõ, Phòng Chiêu thương đến chỉ cho có mà thôi, ai lại đầu tư vào cái khu nghèo khó này? Đường xá khó đi, theo lý ở đây có thể sang được xã Ngõa Hồ huyện Mai, nhưng hai xã đều thuộc dạng nghèo nhất huyện, ai còn tâm trí đâu mà sửa đường.

Bữa ăn có mấy món như thỏ, gà nướng, cộng với rượu mía, đây là những món ngon nhất của Xã Lĩnh Đông. Nhưng mấy đồ đặc sản này ăn khá ngon. Hoàng Trung Kiệt và Triệu Quốc Đống ăn khá được.

- Bí thư Triệu, anh bây giờ thì tốt rồi, đến Xã Lĩnh Đông hưởng phúc, đây đúng là nơi tốt để sống. Nghe nói Xã Lĩnh Đông không có gì, chỉ có mỗi người đẹp, đây là ổ đào hoa, các cô gái đều trắng đẹp. Các cô này tới An Đô, Trùng Khánh, Vũ Hán, Bắc Kinh, Thượng Hải làm bảo mẫu đều được chào đón.

Hoàng Trung Kiệt bây giờ nói chuyện với Triệu Quốc Đống đã tùy tiện hơn. Bây giờ hai bên coi như ngang nhau.

- Ha ha, xem ra Xã Lĩnh Đông đúng là giỏi phát triển việc đưa người ra ngoài làm việc. Chẳng qua là các cô gái đi ra thì danh tiếng không tốt mấy.

Triệu Quốc Đống từ tốn đáp. Hắn thấy Hoàng Trung Kiệt đã mơ hồ có vẻ xa cách. Triệu Quốc Đống nghe nói Hoàng Trung Kiệt đã bắt đầu ôm chân Phùng Đông Hoa. Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng không buồn tính toán với đối phương. Dù sao Hoàng Trung Kiệt cũng đã cố gắng làm việc một thời gian, được lãnh đạo coi trọng cũng là chuyện tốt.

- Bảo mẫu của Khu vực Đông Sơn đi ra đúng là có tiếng. Nghe nói không ít lãnh đạo tỉnh cũng thích đến đây tìm bảo mẫu. Nhanh nhạy khéo léo mà còn nói rất ngọt, người chăm chỉ nên đi đâu cũng có người thích, cũng không phải làm chuyện xấu mà. Tôi thấy cũng tốt, khu vực Đông Sơn không có công ty gì, cả ngày ở nhà sao được. Chờ lớn lấy chồng có con, dần dần biến thành người phụ nữ nông thôn ư? Có thể ra ngoài nhìn một chút, không chừng có thể tìm được người đàn ông tốt, như vậy sẽ có cuộc sống tốt hơn cả đời ở nông thôn.

- Trưởng phòng Hoàng, lời này của anh chỉ có thể nói ở đây thôi, nếu lãnh đạo nghe thấy thì không chừng ăn mắng đó. Ai muốn ở khu vực mình phụ trách lại có việc này. Cái này khác gì Philippines đâu, nước ngoài thì thấy không sao, nhưng Trung Quốc lại khác.

Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng.

- Ha ha, Bí thư Triệu, không phải ở đây chỉ có hai chúng ta thôi sao?

Hoàng Trung Kiệt cũng hiểu mình nới hơi quá nên có chút xấu hổ mời rượu. Hai nữ đồng chí đi cùng y đã sớm rời bàn. Rượu đường uống thì ngọt, mới uống thì không sao, nhưng về sau lại rất dễ say.

Triệu Quốc Đống đang định trả lời thì điện thoại di động vang lên.

- Thái ca, sao lại nghĩ đến mà mời em ăn cơm vậy? Em đang ở đâu ư? Nhất định là Xã Lĩnh Đông rồi, nếu không sao sóng yếu như vậy?

Triệu Quốc Đống đứng lên đi ra cạnh cửa sổ rồi nói:

- Hả, anh nói Liễu ca đã về, đang ngồi cùng anh? Các anh đang ở đâu? Hỉ Lai Đăng? Thái ca, đây là điểm bình thường các anh tiêu sài sao? Ha ha, cẩn thận Ủy ban kỷ luật nhìn chằm chằm đó. Đương nhiên Liễu ca về thì phải chiêu đãi tốt.

- Em về bây giờ ư? Bây giờ về cũng mất hơn hai tiếng. Cái gì? Liễu ca có chuyện muốn nói với em? Em nhất định sẽ lên. Như vậy đi, em sắp ăn xong rồi, em sẽ về Giang Khẩu. Có khách trên huyện tới Xã Lĩnh Đông, em nhờ xe bọn họ về Giang Khẩu là được. Nếu không anh bảo Tiểu Tống tới cửa Ủy ban huyện chờ em chút, có lẽ hai bên cùng tới một lúc đó. Vâng, cứ như vậy đi.

Triệu Quốc Đống bỏ máy xuống và thầm than mình tới Xã Lĩnh Đông liền ít liên lạc với bạn bè ngay. Bình thường hay tụ tập với đám đồng nghiệp Ban quản lý và Công an huyện, nhưng đến Xã Lĩnh Đông đúng là không tiện. Chẳng qua Liễu Đạo Nguyên vừa về, hơn nữa có việc cần nói với hắn, nghe giọng Thái Chánh Dương khá nghiêm túc, chẳng lẽ là?

Triệu Quốc Đống nhếch miệng cười mình. Lần trước Liễu Đạo Nguyên bảo hắn tới Tân Châu, hứa hai năm sẽ thành Trưởng phòng,, hắn lại từ chối, bây giờ đã hơn năm, hắn vẫn đang ở chức Phó Trưởng phòng mà thôi.

- Bí thư Triệu, phải về huyện thành ư?

Hoàng Trung Kiệt nghe được vài câu cuối cùng của Triệu Quốc Đống.

- Ừ, đi nhờ xe Trưởng phòng Hoàng có được không?

- Không sao, ngồi được mà.

Hoàng Trung Kiệt đứng lên lấy tăm rồi nói:

- Gà núi đúng là ngon. Bí thư Triệu đúng là có phúc ăn, có thể cho tôi mang về hai con không, Trưởng phòng tôi cũng thích món này.

- Không vấn đề gì, anh còn cần nói sao? Chẳng qua anh đây là kể khổ tôi đó. Ở đây cả ngày ăn gà, tôi sắp thành con gà rồi.

Triệu Quốc Đống cười cười nói lại một câu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.