Lộng Triều

Chương 24: Q.6 - Chương 24






- Quốc Đống, anh cảm thấy mình rất nhanh sẽ biến hoá.

Thái Chánh Dương nhấp một ngụm rượu. Rượu Whiskey rất mạnh, nhất là khi không cho thêm đá. Triệu Quốc Đống không khỏi thầm kêu khổ, bụng đói mà uống rượu này đúng là muốn chết.

- Phó chủ tịch tỉnh? Hay là Thị trưởng Thành phố An Đô?

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Anh không rõ, nhưng ah cảm thấy con đường chính trị nửa đời sau của anh đã biến hoá.

Thái Chánh Dương cũng rõ ràng mình không nên nói lời này với người khác, nhưng y cảm thấy mình cần người thổ lộ. Mà càng nghĩ thì thấy ngoài Triệu Quốc Đống ra, y không tìm được ai khác.

- Anh nói anh có thể rời khỏi tỉnh An Nguyên?

Mắt Triệu Quốc Đống sáng lên mà nói.

- Khó nói.

Thái Chánh Dương lắc đầu, bây giờ tất cả đều khó hiểu.

- Anh cảm thấy được ánh mắt phức tạp của Quý Thành Công và vẻ khen ngợi của Tô Giác Hoa, đương nhiên còn cả sự khen ngợi của Ninh Pháp. Một câu khen ngợi của Phó Thủ tướng có thể thay đổi vận mệnh một người, nói gì tới anh chỉ là một cán bộ cấp giám đốc sở. Chú tin không?

- Thái ca, đó không chỉ là Phó Thủ tướng mà còn là Ủy viên Bộ Chính trị.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Đây là nhân vật tinh hoa trong Đảng.

- Ha ha, đúng thế.

Thái Chánh Dương hít sâu một hơi, một lần nữa giơ chén lên uống cạn.

- Cho anh thêm chén nữa.

- Thái ca, uống ít thôi, rượu này…

Triệu Quốc Đống do dự một chút mà nói.

- Cuộc đời có mấy lần say, uống rượu say cũng là một đoạn ký ức khó được. Hơn nữa say như thế này cũng đâu có dễ.

Thái Chánh Dương nhìn Triệu Quốc Đống mà cười nói.

- Anh nói đúng, Thái ca, hôm nay em liều mạng tiếp anh. Thêm chai nữa chứ?

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Có gì không được?

Thái Chánh Dương đúng là đang rất hưng phấn nên nói:

- Hôm nay anh em ta uống thoải mái một phen.

Triệu Quốc Đống đưa Thái Chánh Dương về nhà thì đã là hơn 12h đêm. Một cơn gió thổi qua làm hắn tỉnh táo hẳn.

Thái Chánh Dương có lẽ cũng cảm nhận Phó Thủ tướng chú ý tới mình, mà hiệu quả như vậy nằm ngoài dự đoán ban đầu của cả Triệu Quốc Đống và Thái Chánh Dương. Bây giờ chỉ cần xem Phó Thủ tướng coi trọng Thái Chánh Dương đến như thế nào.

Thái Chánh Dương lần này nếu như không thể đạt được Phó Thủ tướng coi trọng thì sẽ có chút phiền phức. Ai có thể tha thứ việc một kẻ vượt mặt lãnh đạo. Có lẽ Tô Giác Hoa có thể, Ninh Pháp có thể nhưng người khác thì sao? Cơ hội có lẽ chính là nguy cơ.

Mùa xuân thường có mưa phùn, ánh đèn sáng rực phá xuyên màn đêm. Khi Triệu Quốc Đống đi ngang qua cổng trường Đại học An Nguyên thì có chút ngạc nhiên phát hiện mấy người khá quen thuộc.

- Xảy ra chuyện gì thế này?

Triệu Quốc Đống nhíu mày dừng xe, nhảy xuống xe. Mấy cô gái này đã hơi say, điều này làm Triệu Quốc Đống có chút phản cảm. Hắn không phản đối việc uống rượu ở vài tình huống thích hợp, nhưng sau khi uống lại có vẻ phóng đáng thế này thì hơi quá đáng, nhất là đối với nữ sinh viên.

Mấy tên thanh niên ngoài xã hội không có ý tốt đang đi quanh mấy cô gái, thi thoảng dùng từ ngữ thô tục, khiêu khích mà trêu đùa ba cô gái.

- Ồ, Quốc Đống ca? Sao anh lại ở đây?

Triệu Quốc Đống đột nhiên đến làm Cổ Tiểu Âu vui mừng và ánh mắt đang mê ly trở nên tỉnh táo hơn một chút. Cô khoác tay Triệu Quốc Đống. Đôi môi ướt át mà chín mọng của Cổ Tiểu Âu thật quyến rũ, cô dùng lưỡi liếm liếm môi làm Triệu Quốc Đống không nhịn được. Bộ ngực căng tròn của cô đè chặt vào tay hắn, thêm đôi mắt chết người kia, Cổ Tiểu Âu đúng là yêu tinh trời sinh.

- Anh lại không thể ở đây?

Triệu Quốc Đống có chút tức giận mà nói. Mỗi lần gặp thì Cổ Tiểu Âu có vẻ đều như bị say, nhất là còn có một vài tên thanh niên có ý đồ xấu. Điều này làm trong lòng Triệu Quốc Đống rất khó chịu. Có lẽ là mắt không thấy, trong lòng sẽ không buồn bực. Nhưng vì sao vừa thấy là hắn lại có chút khó chịu thến này?

Thực ra Triệu Quốc Đống cũng đã đoán được ba cô gái này chắc là đi đứng làm người mẫu cho mấy sản phẩm mới nào đó, hoặc là mặc mấy bộ quần áo gợi cảm, kỳ lạ nào đó, đi vài vòng trong nhà hàng, quán bar coi như xong việc.

Chẳng qua việc làm người mẫu mặc dù cũng có khá nhiều tiền nhưng hoàn cảnh lại làm người ta không thể yên tâm. Khi diễn thường sẽ có người mời cô một hai chén, đi qua vài bàn lại uống một chén, đây là điều làm cho ba cô buồn phiền nhất. Nhưng làm nghề này thì phải tuân theo quy tắc của nó. Các cô là người nghiệp dư, muốn kiếm tiền ở ngành này thì phải chấp nhận mạo hiểm.

Cũng may ba cô đều có chút kinh nghiệm. Cổ Tiểu Âu ngang bướng, Kiều San thông minh, Đồng Úc nhạy bén. Ba người kết hợp vào với nhau đã vượt qua không ít cửa ải khó khăn. Có thể không đi thì sẽ cố gắng không đi, có thể không uống thì cố gắng không uống. Nếu thật sự không được thì luôn phải có một cô giữ được sự tỉnh táo.

Chẳng qua hôm nay có chút đặc biệt, liên tục diễn ba nơi, khách tên nào cũng khó chơi, tránh không được nên phải uống vài chén, cũng may cuối cùng đã thoát được. Các cô vốn định đến cổng trường ăn một chút, không ngờ trời lạnh ít người nên các quán đều đóng cửa. Các cô định về trường thì gặp mấy tên côn đồ suốt ngày đi quanh cổng trường.

Triệu Quốc Đống đi xe Desert Prince làm mấy tên thanh niên chấn động. Nhưng thấy biển bên ngoài nên mấy tên nhìn nhau rồi vây lấy Triệu Quốc Đống và ba cô gái vào giữa.

- Người anh em, sao, ông định đoạt hết không phải mệt chết sao? Một mình ông chịu được không?

Một tên thanh niên nói chuyện khá khách khí:

- Biết điều thì đi sớm đi, để mấy em này cho bọn tao. Cút.

Triệu Quốc Đống mở to mắt nhìn mấy thằng thanh niên đang vây quanh mình. Nhìn đều là tay không, một đám thằng trọc đầu, thằng tóc dài, nếu không trên tay cũng có hình xăm, ngậm thuốc lá. Tóm lại một câu chính là đám lưu manh.

- Lưu lại? Mày cũng không xem mấy thằng như bọn mày mà cũng xứng sao? Nhân lúc tao chưa nổi giận thì cút ngay, đừng làm tao tức.

Triệu Quốc Đống khinh thường nhìn đối phương một cái. Hắn đã lây không bị vây lấy như vậy. Men rượu làm hắn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, càng làm hắn có chút hưng phấn.

Triệu Quốc Đống vừa lớn lối như vậy làm mấy thằng thanh niên tức giận, mắt đỏ rực lên. Nhưng thằng đứng cuối đang khoanh tay lại có chút cảnh giác. Có thể nói lớn lối như vậy thì tất nhiên cũng có bản lĩnh. Nếu không thằng ngốc mới có thể nói ra lời này khi bị vây quanh. Dù là hắn gọi điện báo cảnh sát, trong năm phút cảnh sát cũng không thể tới, mà người này không có bản lĩnh đã sớm bị đánh ngã rồi.

Xoạt một tiếng, một thằng thanh niên lấy thanh cửu tiết tiên quấn quanh eo ra một thằng khác cũng lấy ra một con dao mỏng bên hông.

- Mẹ nó chứ, mày nghĩ mình là ai? Mọi người cẩn thận chút không lại làm mấy em bé bị thương, lại không có hàng mà chơi.

Triệu Quốc Đống nghe đối phương nói mà thấy ghê tởm. Hắn không buồn đáp lời. Hắn bước lên một bước dài, tay trái vung lên, chân phái cũng đá mạnh ra. Thằng vừa nói không kịp kêu một tiếng đã bị đánh bay ra ngoài vài mét.

Thằng cầm cửu tiết tiên vừa lao tới, Triệu Quốc Đống đã sớm xoay tròn một còng, vung tay túm được cổ tay đối phương, bẻ một cái. Thằng thanh niên kêu “A” một tiếng, cửu tiết tiên rơi xuống mặt đất.

Không đợi Triệu Quốc Đống tiến lên, một thằng ở cuối cùng đã rút khẩu súng bên hông ra chỉ thẳng vào Triệu Quốc Đống mà nói:

- Thằng chó, đứng yên cho tao.

- Ồ, súng à, sợ quá, mày thử xem có một súng làm tao chết không.

Triệu Quốc Đống cũng không ngờ đám thanh niên này còn có súng trong tay, còn có thằng phản ứng nhanh như vậy. Hắn thực ra không sợ khẩu súng bắn đạn sắt này. Đạn sắt có thể không bắn trúng hắn, nhưng rất khó có thể nói mấy viên sắt nhỏ có thể bắn vào mấy cô gái không. Mấy viên sắt mà bắn vào mặt các cô gái thì đúng là mất hết thẩm mỹ.

Thấy Triệu Quốc Đống không thèm để ý, đối phương đúng là có chút lo lắng. Loại súng này chỉ có thể bắn một phát, bắn xong là hết. Chẳng may bắn không trúng đối phương, hoặc không đánh ngã đối phương thì với thân thủ của đối phương thì chỉ sợ lúc ấy mình sẽ ngã.

- Thằng kia, mày từ đâu ra? Chuyên môn tới gây chuyện với bọn tao hả?

Thằng thanh niên cũng không dám xác định. Triệu Quốc Đống mặc quần áo có vẻ không giống đám như y, nhưng tay chân đối phương lại lợi hại, còn đi xe xịn, không chừng thằng này cũng có lai lịch. Tên thanh niên nghĩ như vậy.

- Cút ngay. Tao không muốn nói nhảm với bọn mày. Tao không phải người như bọn mày. Chẳng qua bọn mày mà gây chuyện thì không thoát khỏi tay tao đâu.

Triệu Quốc Đống thấy mấy cô gái đang rất hưng phấn vì màn này. Hắn cười khổ một tiếng, mấy cô bé này còn nghĩ đây là trò chơi sao? Khẩu súng kia mà bắn thì không ai biết mặt các cô không có vết sẹo.

- Lên xe.

Thấy đối phương còn đang do dự, Triệu Quốc Đống quay đầu lại mắng một câu:

- Tiểu Âu, mấy em mau lên xe.

Cổ Tiểu Âu có chút không muốn nhưng Đồng Úc và Kiều San đã có phản ứng, vội vàng mở cửa vào trong xe. Cổ Tiểu Âu thấy hai cô đã lên xe thì mới có chút lưu luyến lên ghế trên. Thấy mấy cô đã lên xe, Triệu Quốc Đống mới dịu giọng đi một chút.

- Được rồi, bọn mày đi đi, đừng giở trò với tao, vô dụng thôi. Nếu thật sự bắn ra không bắn trúng tao thì bọn mày thảm rồi. Bắn trúng tao thì bọn mày còn thảm hơn.

Triệu Quốc Đống nói câu này với giọng rất lạnh lùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.