Lộng Triều

Chương 27: Q.6 - Chương 27






Vi Biểu ngồi đó không nói gì, Triệu Quốc Đống cũng ngồi đó uống trà, một lúc lâu cũng không nói gì.

Cầu Quế Khê phải dựa theo yêu cầu thiết kế, cầu có bốn làn xe, cộng thêm làn dành cho xe thô sơ và người đi bộ… như vậy cần đầu tư trên 20 triệu.

Theo ý tưởng của huyện nếu trên Thị xã có thể giải quyết được một nửa là tốt nhất. Nếu không thì 40, 30% thì cũng có thể chấp nhận. Số còn lại huyện vay ngân hàng một phần, phần khác do Công ty xây dựng bỏ trước, chia làm hai ba năm mà trả. Ý tưởng là rất tốt nhưng không ngờ lại gặp phải việc này.

Cháu của Lý Đỉnh Nam muốn nắm lấy cầu Quế Khê thì đương nhiên chỉ ngoài mặt mà thôi, không chừng sau lưng còn dính tới không ít người.

Đầu tư hơn 20 triệu, đối với Hoa Lâm một năm thu được có 30, 40 triệu đó là con số khổng lồ, chỉ là cầu Quế Khê này do ai xây dựng lại chưa có kết luận.

Không xác định chính là do phương thức thanh toán.

Ai cũng hy vọng nhanh chóng lấy lại tiền công trình, tốt nhất có thể có một khoản tài chính khởi động. Nhưng đó là khi hạng mục có đầy đủ ti. Đối với huyện nghèo như Hoa Lâm, quốc lộ Tân Hoa cùng quốc lộ Bồng Hoa đã làm Hoa Lâm kiệt quệ. Bây giờ mà khởi công cầu Quế Khê thì đúng là không đỡ được nữa. Biện pháp duy nhất là kéo tiền thanh toán.

Huyện hy vọng một Công ty xây dựng có thực lực tài chính mạnh nhận xây dựng cầu Quế Khê. Công ty lớn thứ nhất có danh dự, lực lượng kỹ thuật tốt, có thể đảm bỏ chất lượng công trình tốt. Thứ hai là công ty lớn sẽ có tài chính mạnh, nếu chia làm ba năm trả tiền sẽ giảm bớt áp lực tài chính đối với Huyện Hoa Lâm.

Công ty Xây dựng số 3 tỉnh và công ty xây dựng Hoa Trung đều có ý xây dựng cầu Quế Khê, hơn nữa huyện cũng tiến hành khảo sát về thực lực và tư chất của hai công ty này, cảm thấy khá thích hợp. Mà mấy Công ty xây dựng trên thành phố hỏi thăm qua yêu cầu xây dựng thấy Hoa Lâm phải ba năm mới trả tiền nên sợ chạy.

Trong vài trường hợp lãnh đạo Thị xã cũng rất hàm súc nói nên do Công ty xây dựng ở Ninh Lăng làm, phải cố gắng giúp Công ty xây dựng địa phương, thịt béo không nên đưa ra cho người ngoài. Nhưng đối với Huyện Hoa Lâm thì công ty bản địa rất khó có thể chấp nhận yêu cầu như vậy. Mức lớn nhất bọn họ có thể chấp nhận thanh toán tiền trong hai năm.

Đây là chiêu đầu tiên khiến Thị xã không muốn bỏ tiền. Sau này không chừng còn có nhiều phong ba, ai phụ trách việc này sẽ có không ít phiền phức.

Suy nghĩ một chút, Triệu Quốc Đống coi như hiểu được vấn đề này. Muốn cởi chuông phải tìm người treo chuông. Nếu muốn Thị xã bỏ tiền thì phải qua cửa Lý Đỉnh Nam là xong.

- Lão Vi, chuyện này cứ để đó, chúng ta tính xem sao. Thị xã không bỏ tiền, hạng mục xây dựng cầu Quế Khê phải để đó. Huyện không thể có khoản tài chính lớn như vậy.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:

- Nhưng làm như thế nào để thông được trên Thị xã thì tôi phải bàn với Bí thư La.

- Tôi thấy điều ngài đoán nhất định là gần đúng rồi. Ba năm thanh toán là nguyên tắc của chúng ta, có người có ý đồ dùng cách này ép huyện phải nhường, chỉ sợ chúng ta làm như vậy thì bên kia cũng khó khăn.

Vi Biểu gật đầu nói.

- Tôi biết rồi, chúng ta dù sao cũng cần cân bằng một chút mà.

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng mà nói:

- Tiền đúng là đáng chết, luôn ép chúng ta bất đắc dĩ thỏa hiệp, nhưng không có nó thì anh nửa bước khó đi.

Nhìn Vi Biểu rời đi, Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế mà suy nghĩ.

Trong Hội nghị thường vụ Huyện ủy đã có ý kiến khác nhau về thủ tục xây dựng cầu Quế Khê. Trong hội nghị thường trực Ủy ban huyện xác định về nguyên tắc đưa ra Hội nghị thường vụ Huyện ủy không được thông qua.

Mặc dù trước đó Triệu Quốc Đống đã trao đổi với La Đại Hải, La Đại Hải cũng hiểu khó khăn của Ủy ban huyện nhưng lại không tỏ rõ thái độ có ủng hộ hay không, mà chỉ nói muốn nghe ý kiến các thường vụ khác.

Thái độ của Vạn Triêu Dương và La Đại Hải khá mập mờ, Lỗ Đạt cùng Bàng Quân cũng không tỏ rõ thái độ, chỉ nói là cần cẩn thận nghiên cứu. Chỉ có Tào Uyên đứng về phía hắn, điều này làm Triệu Quốc Đống rất buồn bực.

Tào Uyên cũng không tốt đẹp gì, ít nhất ở phẩm chất là đáng nghi ngờ. Tin tức Quế Toàn Hữu đạt được khá chính xác.

Yến Tu Hòa lúc ở Vân Lĩnh là nói một không hai. Tào Uyên là Chánh văn phòng Huyện ủy là người có thể tranh chức Phó bí thư, mà y tự nhận mình là tâm phúc của Yến Tu Hòa, lập nhiều công lao cho Yến Tu Hòa. Về tình về lý Yến Tu Hòa lên chức thì phải nghĩ cách cho y lên chức. Nhưng kết quả cuối cùng do Trưởng ban Tuyên giáo lên chức thành Phó bí thư Huyện ủy, điều này làm Tào Uyên rất thất vọng.

Do thất vọng, Tào Uyên chẳng những than thở, còn gây rối. Khi Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy xuống khảo sát Yến Tu Hòa, Tào Uyên còn hàm sú nói Vân Lĩnh bây giờ đang nợ nặng nề vì mấy công trình thành tích của lãnh đạo chủ yếu.

Mà nghe nói Yến Tu Hòa vốn có thể thành Thị trưởng Thiên Châu, cuối cùng lại thành Phó thị trưởng, nhất định có liên quan tới việc kia.

Nói tóm lại Tào Uyên ở Vân Lĩnh là kẻ trở mặt thành thù. Chẳng qua cũng có không ít người thầm khen Tào Uyên dám can đảm chống đối lại Yến Tu Hòa như vậy. Ít nhất Bí thư Thị ủy Kỳ Dư Hồng bây giờ khá hài lòng với Tào Uyên.

Chỉ tiếc Vi Biểu không phải thường vụ huyện ủy.

Sau khi hiểu rõ Tào Uyên, Triệu Quốc Đống cũng tìm hiểu được về mấy cấp phó của mình. Miêu Nguyệt Hoa thì không nói tới, khi đụng phải vấn đề không quan trọng thì cô luôn đứng về phía hắn. Nhưng lúc quyết định thì cô ả luôn lắc lư.

Hoàng Thiết Thần là người đối việc không đối người, thường im lặng để tỏ thái độ của mình. Còn Uông Minh Hi lại khác, đây là đối việc không đối người. Muốn y hết lòng với mình, Triệu Quốc Đống không có khả năng đó.

Bây giờ xem ra chỉ có Vi Biểu là đáng tin.

Mặc dù thời gian trước có chút ngăn cách nhưng khi hắn thành Chủ tịch huyện khiến điều đó tan đi. Vi Biểu này có kinh nghiệm công tác phong phú, năng lực phối hợp và quan hệ khá tốt. Khuyết điểm duy nhất chính là tính cách yếu đuối một chút, lấy lời của Tương Uẩn Hoa mà nói đó là người làm cấp phó phù hợp, nhưng không phải Bí thư hay Chủ tịch thích hợp.

Triệu Quốc Đống lúc này mới phát hiện mình rất cô đơn trong Hội nghị thường ủy. Nếu như hai người Vạn Triêu Dương, La Đại Hải ủng hộ hắn thì không vấn đề gì. Nhưng nếu bọn họ im lặng thì hắn quá yếu.

Lỗ Đạt vì thái độ của Nghiêm Lập Dân nên không còn thân thiện như trước, điều này làm Triệu Quốc Đống rất khó hiểu. Chẳng lẽ nói một Phó bí thư Huyện ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật lại cứ muốn làm cấp dưới cho Nghiêm Lập Dân sao, không hiểu vị trí của mình sao? Nếu là như vậy thì đối phương làm tới chức Phó bí thư là đến cuối.

Bàng Quân càng không cần phải nói, tuyệt đối mâu thuẫn, nhưng chuyện bên Ủy ban thì y không có quyền lên tiếng. Y nhiều lắm chỉ có thể gây phiền phức cho Triệu Quốc Đống trong Hội nghị thường ủy mà thôi. Chánh văn phòng Huyện ủy - Hà Lương Tài và Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy – Giản Hồng là hai thường vụ khá yếu, thường không lên tiếng trong hội nghị. Chính ủy Quân sự huyện Biên Phong về cơ bản không tham gia hội nghị, trừ khi có nhắn nhủ về chỉ thị của lãnh đạo cấp trên.

Vì muốn phát triển chè Hoa Lâm, Triệu Quốc Đống cũng học cách uống chè đen này. Loại trà này uống có mùi khá nặng, mới đầu không quen nhưng quen rồi sẽ thấy rất ngon.

Phải có bộ máy của mình, đây là kết luận của Triệu Quốc Đống. Đặt hy vọng vào người khác là quá ngây thơ. Lúc trước hắn vốn nghĩ hai người La Đại Hải và Vạn Triêu Dương sẽ hoàn toàn ủng hộ mình là ngu ngốc. Trong công việc cụ thể nó khác hẳn, nhất là khi có lãnh đạo cấp trên lên tiếng can thiệp.

Bây giờ còn chưa muộn để hàn gắn. Cầu Quế Khê là cảnh báo đối với hắn, đáng để hắn suy nghĩ lại.

- Lão Quế, anh tới văn phòng tôi.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi gọi cho Quế Toàn Hữu. Phân hóa cũng được, lôi kéo cũng được, kết bè kết đảng cũng được, dù sao cũng cần người quen thuộc tình hình tham mưu cho hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.