Triệu Quốc Đống cẩn thận nhìn người mà Đường Lăng Phong đề cử cho hắn.
Phó chi đội trưởng chi đội một đội cảnh sát hình sự Cục Công an Thị xã Đằng Hoa Minh, từng làm phó đội trưởng đội cảnh sát giao thông Hoài Châu, sau đó điều Cục Công an Thị xã. Là người quen thuộc tình hình các công ty, hệ thống ngân hàng toàn Hoài Khánh. Chẳng những giỏi về phá án kinh tế, còn có nhiều kinh nghiệm công tác trong ngành hình sự.
Nghe Đường Lăng Phong giới thiệu người này có tính cách quật cường, các phương diện khác đều tốt.
Quan trọng nhất đó là Đằng Hoa Minh cũng là người muốn tiến lên trong chính trị, chẳng qua chỉ là không gặp thời mà thôi. Đường Lăng Phong không ngừng khen tác phong làm việc và năng lực của Đằng Hoa Minh, đây là điều mà Triệu Quốc Đống chú ý nhất.
- Lão Đằng, anh thấy sao về bản danh sách này?
Đằng Hoa Minh không lên tiếng mà chỉ suy nghĩ lời nói của vị Thị trưởng Triệu trước mặt này.
Lúc trước khi Đường Lăng Phong gọi điện cho y, y không ngờ sẽ có việc này. Tổ thu hồi nợ của Thị xã không ngờ lại rút người từ Cục Công an Thị xã. Mà Đường Lăng Phong cũng biết mình ở Đội cảnh sát hình sự không thoải mái nên đề cử mình.
Đằng Hoa Minh biết Đường Lăng Phong đây là muốn tốt cho mình, để y có thể thể hiện trước mặt lãnh đạo Thị xã, như vậy có thể dễ tiến thêm. Nhưng y chưa hiểu rõ về vị Thị trưởng Triệu này, không rõ vị Thị trưởng Triệu này có cân lượng bao nhiêu. Cục trưởng Lý mới đến đảm nhiệm Cục trưởng Cục Công an chưa lâu, y vốn mong mình thể hiện để được Cục trưởng mới tới chú ý. Bây giờ lại điều mình ra khiến y không quá vui.
Thị trưởng Triệu gọi điện đến cho Cục trưởng Lý Trường Giang, Lý Trường Giang không do dự mà đáp ứng ngay cả Đằng Hoa Minh sang làm ở tổ thu hồi nợ. Nghe nói Cục trưởng Lý Trường Giang cũng là thành viên của tổ thu hồi nợ, không biết Cục trưởng Lý muốn lấy lòng vị Thị trưởng Triệu này hay là trong mắt không coi trọng mình.
- Thị trưởng Triệu, tôi đã xem nhưng cảm tưởng thì ngài không nên hỏi tôi, ngài nên hỏi lãnh đạo Thị xã mới đúng. Các ngài có ý tưởng gì thì chúng tôi sẽ làm theo.
Đằng Hoa Minh nói.
- Ồ.
Triệu Quốc Đống có chút thú vị đưa cho đối phương bao thuốc Trung Hoa, Đằng Hoa Minh cũng không khách khí mở ra và đưa tới mời Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống xua tay nói:
- Bản danh sách này có do cục Tài chính đưa cho tôi. Nửa đầu là những công ty có thể đòi tiền, nửa sau không có mấy hy vọng. Tôi muốn nghe cái nhìn về danh sách này của anh.
Đường Lăng Phong khi đề cử Đằng Hoa Minh với hắn cũng khen nhiều. Mặc dù Triệu Quốc Đống biết Đường Lăng Phong không phải người khoác lác, nhưng Đằng Hoa Minh lại giới thiệu đối phương hiểu rõ hết các thế lực ở Hoài Khánh làm Triệu Quốc Đống khá mong chờ.
Đằng Hoa Minh có ánh mắt sắc bén như chim ưng ra còn đâu mọi thứ trông rất bình thường.
- Tôi đã xem một chút, cục Tài chính đưa ra bản danh sách này coi như chính xác, không hề quá. Nhưng bọn họ đây là thông qua bên công thương, thuế mà phán đoán nên có một bộ phận bọn họ không đoán ra được.
Đằng Hoa Minh nói như vậy càng làm Triệu Quốc Đống thêm hứng thú.
- Lão Đằng, ý của anh là có những thứ không quá xấu như bề ngoài?
- Tôi nghĩ Thị trưởng Triệu lấy tôi tới đây không phải để tôi ngồi không. Tôi cũng trọng điểm xem nửa cuối, trong đó tổng cộng có 27 công ty, số tiền vay trên 120 triệu, trong đó có hơn 40 triệu là tương đối khó khăn nhưng vẫn có hy vọng. Ngoài ra còn 80 triệu chính là không hy vọng.
- Trong 27 công ty, nhà máy này thì nhỏ không tính, lớn thì cũng khoảng 14 nhà. Tôi nhì thì thấy cũng có nhiều công ty ở Hoài Khánh, trong đó có một bộ phận đúng là kinh doanh kém, khó có thể trả nợ, nhưng cũng có một bộ phận bề ngoài khó khăn nhưng giám đốc lại vì nhiều nguyên nhân nên có nhiều tiền, còn có hai ba công ty không còn phát triển ở Hoài Khánh nữa mà tới nơi khác, ví dụ như An Đô.
Đằng Hoa Minh nói rất nhẹ nhàng làm Triệu Quốc Đống vui vẻ. Xem ra Đường Lăng Phong đề cử Đằng Hoa Minh không hề sai, ít nhất có thể nói ra chi tiết của phần giữa bản danh sách là không đơn giản.
- Lão Đằng, anh nói một chút xem cần làm như thế nào mới có thể đòi tiền của bọn họ. Để cho bọn họ thấy tiền của chính quyền Thị xã Hoài Khánh không dễ dùng như vậy, nợ phải trả tiền, đó là chân lý.
Đằng Hoa Minh nghe vậy liền cười ha hả mà nói:
- Thị trưởng Triệu, ngài không thể đẩy tất nhiệm vụ lên đầu tôi như vậy chứ? Tôi thấy tổ công tác có không ít người từ các đơn vị khác, bốn tháng cũng đủ để làm được nhiều việc.
Đằng Hoa Minh đầy tự tin mà nói, điều này càng làm Triệu Quốc Đống có ấn tượng tốt hơn đối với y. Triệu Quốc Đống cần chính là người có thể làm việc, người có thể gánh vác trọng trách cho mình. Về phần tính cách đối phương ra sao thì không quan trọng.
- Ừ, mấy người bên cục Tài chính nhìn yếu đuối quá, anh để bọn họ chuẩn bị số liệu, viết lách thì còn được. Chính như tôi nói với anh, có thể đòi nợ được thì cục Tài chính đã đòi hết, còn lại đều là người có lai lịch, hoặc là kẻ mềm rắn không nghe. Tôi cũng xuất thân bên công an, cũng biết đối phó đám người không thích rượu mời chỉ thích rượu phạt thì đầu tiên phải thăm dò rõ chi tiết của bọn họ, sau đó đưa ra biện pháp mà xử lý từng tên.
Nghe thấy Triệu Quốc Đống đã từng làm công an, Đằng Hoa Minh cũng cảm thấy thân thiết hơn.
Có lẽ vị Thị trưởng Triệu này là quý nhân của mình, chỉ mong đây là cơ hội để mình phát triển lên cao.
- Thị trưởng Triệu, ngài bố trí như thế nào thì chúng tôi làm như vậy. Nếu như ngành thanh tra, công thương, thuế tài chính cùng cảnh sát có người tham gia tổ công tác thì tôi nghĩ Thị xã cũng đã hạ quyết tâm. Như ngài nói, cục Tài chính trước đó đã làm, thu được bao nhiêu thì đã thu rồi, bây giờ còn lại là kẻ không chịu trả. Như vậy chúng ta sẽ báo trước coi như hết tình nghĩa, sau đó sẽ ra tay.
Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận ra sự mong chờ của đối phương với công việc đầy tính khiêu chiến này. Làm việc này sẽ đắc tội không ít người, nhưng hắn nhận ra đối phương là người kiên quyết, không chịu khuất phục. Chẳng qua người như vậy lại vừa vặn thích hợp với hắn.
- Cái khác không nói, tổ công tác về danh nghĩa do Cục trưởng Cáo cục Tài chính phụ trách, nhưng công tác cụ thể do anh phân công, không sợ mất lòng ai cả. Công việc đòi nợ là công việc ngắn hạn, không thể làm cả đời, hết việc là về cơ quan. Anh chỉ cần có trách nhiệm với tôi, ý của tôi anh có hiểu không?
Triệu Quốc Đống nói rõ ràng như vậy làm cho mắt Đằng Hoa Minh sáng lên.
- Thị trưởng Triệu, tôi hiểu, chẳng qua chỉ dựa vào mấy người hiện nay thì không đủ. Không phải tôi không tin bọn họ, tôi cảm thấy nếu muốn tăng hiệu quả làm việc thì còn cần lấy thêm vài cảnh sát nữa.
Đằng Hoa Minh cắn răng, y biết nếu đã lên thuyền thì không còn đường lui, việc này đã làm phải làm thật mạnh, nếu sợ đắc tội người thì đừng làm.
- Được, anh đưa danh sách, tôi gọi cho Lý Trường Giang lấy người. Kinh phí, xe và cần đơn vị nào phối hợp thì anh có thể trực tiếp gọi cho tôi. Tôi chỉ cần kết quả.
Triệu Quốc Đống lập tức đáp ứng ngay. Nếu như muốn để hổ ra cắn người thì phải cho bọn họ răng nanh sắc bén.
- Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai? Tôi không cần biết anh nghĩ biện pháp gì, sửa đường dây cũng được, sửa chữa thiết bị cũng được. Chỉ một câu là lập tức ngừng bán điện cho công ty kim khí Mỹ Gia.
Người đàn ông trung niên rất tức giận gọi điện. Một người khác ngồi bên nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ mà hút thuốc lá.
- Vi phạm pháp luật? Kiện chúng tôi? Hừ, muốn kiệm thì để y đi kiện đi, tôi luôn hoan nghênh. Tôi nói lão Hạ, chuyện này anh chẳng lẽ còn không biết có chuyện gì. Đây là chính quyền Thị xã muốn xử lý công ty kim khí Mỹ Gia, giám đốc Ổ không còn ở Hoài Khánh, Thị trưởng Triệu mới tới muốn giết người lập uy, anh và tôi bị cuốn vào đó. Nực cười, nếu có thể chống được thì tôi đã làm, còn cần anh dạy tôi.
Người đàn ông trung niên càng nói càng tức. Vốn gặp chuyện này đã bực mình, bây giờ Chi Cục trưởng chi cục Cung ứng điện Hoài Châu gọi tới tìm cách, tất nhiên đối phương có quan hệ với công ty kim khí Mỹ Gia. Nhưng chuyện này y không thể tính tới tình cảm cá nhân.
Chính quyền Thị xã không quản được mũ của y, nhưng Sở Cung ứng điện tỉnh gọi xuống yêu cầu cục Cung ứng điện Thị xã phối hợp công việc của chính quyền Thị xã. Chuyện này trước đây chưa từng có, phải biết nhiều lúc chính quyền Thị xã phải sang bàn với cục, không ngờ Thị trưởng Triệu mới tới lại có năng lực lớn như vậy.
- Tôi không nói nhiều với anh, đây là lệnh. Cục trưởng Uông có biết không ư? Anh nghĩ tôi giả truyền thánh chỉ sao? Tôi nói với anh, Cục trưởng Uông sai tôi làm đó, anh chẳng những phải làm mà phải làm tốt. Anh không tin gọi cho Cục trưởng Uông đi.
Người đàn ông trung niên hung hăng dập máy xuống. Người đàn ông bên cạnh cười nói:
- Lão Quân sao phải tức như vậy? Hạ Trung Đức là người như thế nào thì chúng ta còn lạ gì. Công ty kim khí Mỹ Gia nhất định có quan hệ gì với y. Chẳng qua chuyện này không thể thương lượng được vì tên Triệu Quốc Đống có năng lực động trời. Giám đốc Lương không nói thừa một câu, chỉ nói chúng ta vô điều kiện phối hợp công việc với Thị trưởng Triệu Hoài Khánh, anh nói nó có ý gì? Còn không phải là năng lực của tên Triệu Quốc Đống sao? Chuyện này chúng ta phải làm, mà phải làm tốt. Họ Hạ nếu không làm tốt thì tôi nghĩ chức chi Cục trưởng của y coi như xong đời.
- Cục trưởng Uông, tôi biết lão Hạ có quan hệ mật thiết với công ty kim khí Mỹ Gia, đây là công ty lớn dùng điện, nhiều năm như vậy thì sao không có quan hệ cá nhân. Nhưng tôi đã nói đến nước này rồi còn gì nữa. Công ty kim khí Mỹ Gia chẳng lẽ không rõ là việc gì sao, nghĩ rằng lão Hạ có thể giải quyết hộ sao? Nực cười.
Cục trưởng Uông đưa cho họ Quan điếu thuốc rồi nói:
- Được rồi lão Quan, đừng chấp nhặt với họ Hạ, chúng ta cần làm gì thì làm, đến lúc đó chúng ta còn phải thường xuyên tới báo cáo công việc với Thị trưởng Triệu.
- Cục trưởng Uông, Triệu Quốc Đống này có lai lịch gì mà có thể để giám đốc Lương ra mặt?
Họ Quan cầm điếu thuốc châm rồi hít sâu một hơi.
- Giám đốc Lương? Giám đốc Lương thì có lẽ không hiểu việc này, chỉ sợ là bên trên trực tiếp gọi xuống.
Cục trưởng Uông cười cười một tiếng.
- Hả? Bên trên? Triệu Quốc Đống này có lai lịch gì?
Họ Quan có chút giật mình nói.
- Theo tôi biết Triệu Quốc Đống điều từ Ninh Lăng sang. Năm ngoái Ninh Lăng đã đạt được hạng mục xây dựng trụ sở sản xuất thiết bị ngành điện của Công ty Quốc Điện bằng cách đánh bại Trùng Khánh, Liễu Châu, nghe nói do một tay Triệu Quốc Đống làm. Ừ, nhiều người không chú ý là năm 95 Triệu Quốc Đống từ Sở Giao thông xuống Ninh Lăng. Lão Quan, anh biết năm 95 ai làm giám đốc Sở Giao thông không?
Thấy đối phương ra vẻ thần bí, họ Quan có chút tò mò nói:
- Giám đốc Sở Giao thông? Cái này tôi không rõ lắm.
- Bộ trưởng Thái, Thái Chánh Dương.
Họ Quan vội vàng nói:
- Bộ trưởng thái? Khó trách, có quan hệ này thì giám đốc Lương còn không cúi đầu sao?
- Hừ, cho nên chúng ta chỉ có thể dựa theo yêu cầu của sở mà làm. Tôi nghĩ Công ty kim khí Mỹ Gia mà gây phiền phức thì chính quyền Thị xã cũng có thể ra mặt giải quyết. Công ty kim khí Mỹ Gia nếu thông minh thì sẽ hiểu vấn đề trong đó. Nợ mấy triệu thì sớm trả có phải xong không?
…….
Đằng Hoa Minh dẫn theo hai nhân viên lạnh nhạt quan sát cửa tiểu khu. Đã hai tiếng mà người này còn chưa ra. Đây là một khu biệt thự ở ngoại ô Thành phố An Đô, xe vào vẫn không ra. người này đừng có mà ở trong đó chơi gái rồi không ra.
- Đội trưởng Đằng, người này nếu chạy BMW và ở biệt thự thì chẳng lẽ không bỏ ra được hai triệu sao? Cần gì phải làm khó nhau vậy?
Một cậu thanh niên có chút buồn bực nói.
- Không phải mà y cảm thấy tiền của công ty đầu tư tín dụng có thể cứ lấy mà tiêu, bây giờ ai có thể làm gì y. Y không về Hoài Khánh thì lo gì. Một câu chính là hai triệu đối với chúng ta là con số lớn nhưng đối với chính quyền lại là con số lẻ, tên này căn bản không để tâm tới chuyện đó nữa.
Đằng Hoa Minh nhớ tới lời dặn của Triệu Quốc Đống. Cần tiền đưa tiền, cần người đưa người, cần xe đưa xe. Đằng Hoa Minh có lần đến gặp chủ nợ, chủ nợ mời khách, ưn uống xong không chịu trả tiền. Đằng Hoa Minh gọi về cho Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống nói một câu là tịch thu xe, có chuyện do hắn phụ trách.
Nghe nói chủ xe thông qua một vị Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân Thị xã tìm tới Triệu Quốc Đống, không biết Triệu Quốc Đống nói chuyện ra sao mà vị Phó chủ nhiệm về không rên một tiếng. Vị chủ xe kia phải vội vàng chạy quanh lấy tiền, có lẽ một hai ngày tới sẽ trả vốn lẫn lãi. Xe còn có thể dùng một hai ngày, như vậy cũng tốt, có xe đi.
- Đội trưởng Đằng, ra rồi.
Một cậu khác nhỏ giọng nói.
- Ồ, đừng khẩn trương, y đổi xe rồi kia, thông báo đám Tiểu Vương ngăn lại, chúng ta theo sau.
Đằng Hoa Minh cũng có chút khẩn trương. Mặc dù trong tay có văn bản nhưng muốn nói đối tượng nghi ngờ lừa đảo thì hơ quá, mời y hỗ trợ điều tra còn có thể. Chỉ là người này có lẽ có quan hệ rộng ở An Đô, không chừng sẽ bị cảnh sát An Đô ngăn lại.
Đằng Hoa Minh đến nơi thì Tiểu Vương đã chặn xe Lexus kia lại. Hai người phụ nữ xuống xe và chạy sang hẻm nhỏ. Đằng Hoa Minh ngẩn ra, người này đúng là có đề phòng.
- Giám đốc Tương, xin lỗi.
- Họ Đằng, các anh đây là vi phạm pháp luật, đây là Thành phố An Đô, không phải Hoài Khánh.
Giám đốc Tương khinh thường nói.
- Giám đốc Tương, chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ, mời anh thông cảm. Xin mời anh đưa chìa khóa cho chúng tôi, chúng ta phải đưa xe của anh về Hoài Khánh.
Đằng Hoa Minh nói.
Đối phương thấy mấy tên đi cùng Đằng Hoa Minh đang nhìn chằm chằm thì biết không thể tranh cãi, y không nói gì mà đưa chìa khóa tới rồi nói:
- Họ Đằng, tôi xem anh làm như thế nào ra khỏi An Đô.
- Giám đốc Tương, không cần tức như vậy, chúng tôi lấy xe của anh cũng không ăn được mà. Tôi đã nói rồi, tôi nhận lệnh làm việc, mong anh hiểu cho. Tiểu Vương và Tiểu Lý lái xe BMW của Giám đốc Tương về, chúng ta lập tức về Hoài Khánh. Giám đốc Tương, mời theo tôi một chuyến, anh tình nghi lừa đảo nên phải về phối hợp điều tra.
Giám đốc Tương không thèm để ý chỉ hừ lạnh một tiếng rồi theo đám người Đằng Hoa Minh lên xe.
Ba xe mới chạy được một đoạn thì đã bị cảnh sát An Đô chặn lại, đối phương lấy lý do bị bắt cóc mà báo cảnh sát.
- Xin lỗi, tôi cảm thấy đây là tranh chấp kinh tế, không nên do cơ quan công an tham gia, các anh đây là vi phạm pháp luật. Hơn nữa các anh không làm theo trình tự, không thông báo cho chúng tôi.
Một đám người của Cục Công an Thành phố An Đô chạy tới rồi lạnh lùng nói.
Đằng Hoa Minh biết gặp phải người trong ngành. Văn bản trong tay mình là không đủ, hơn nữa theo trình tự nếu muốn gọi người cũng phải thông báo cơ quan công an địa phương, Đằng Hoa Minh đương nhiên không thể nào thông báo cho cảnh sát An Đô.
Mặc dù Triệu Quốc Đống nói rõ có việc gì do hắn gánh vác nhưng Đằng Hoa Minh không muốn gây phiền phức cho Triệu Quốc Đống, cho nên muốn làm thật nhanh. Nhưng không ngờ đối phương phản ứng nhanh, mà tốc độ phản ứng của cảnh sát An Đô càng nhanh hơn, tất nhiên đã được lãnh đạo dặn từ trước.
Sau một phen trao đổi, thái độ của cảnh sát An Đô khá cứng rắn, yêu cầu bọn họ muốn dẫn người, bắt xe thì cần tuân theo trình tự, chỉ bằng tờ giấy mà mang người là vi phạm quy định, không cho phép đám người Đằng Hoa Minh đưa xe về. Hơn nữa bên An Đô còn uy hiếp sẽ phản ánh vấn đề với Sở công an.
Không thể nghi ngờ tê giám đốc Tương – Tương Trung Hoa này cũng có chút lai lịch và quan hệ ở Thành phố An Đô. Cảnh sát An Đô chặn nhanh như vậy, lại là người của Cục công an thành phố thì nhất định được báo trước.
Đằng Hoa Minh cũng cảm thấy việc này khó giải quyết, đối phương cũng là người trong ngành, mình lấy lý do Tương Trung Hoa là tình nghi lừa đảo mà lập án là hơi gượng ép. Nếu chưa điều tra mà trực tiếp bắt người sẽ mang tới ảnh hưởng trái, nếu làm lớn chuyện thì sẽ có di chứng phía sau. Vì thế Đằng Hoa Minh mới không thể mạo hiểm làm như vậy.
Thấy mấy nhân viên nhìn mình, Đằng Hoa Minh cũng biết bây giờ rất khó xử. Lần này mà không làm được sẽ khiến tinh thần của mọi người xuống thấp, hơn nữa y và anh em mất gần nửa tháng mới tìm được tung tích của Tương Trung Hoa, đưa về cũng có thể ảnh hưởng tới đám người vây tiền khác, cho nên nhất định phải bắt.
Khi Đằng Hoa Minh gọi cho Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống đang tham gia hội nghị tổng kết ngành xây dựng toàn Thị xã. Hội nghị này vốn không cần hắn tham gia, chỉ cần Đặng Nhược Hiền phụ trách mảng này tham gia là đủ. Nhưng Triệu Quốc Đống nghe thấy có hội nghị này thì thấy đây là cơ hội, vì thế hắn trao đổi với Trần Anh Lộc cùng với Hà Chiếu Thành để chủ động tham gia.
Trước đó Đằng Hoa Minh liên tục lấy xe của mấy con nợ, đề là những con nợ có nhiều tiền mà không chịu trả. Điều này tạo thành phong ba không nhỏ ở Hoài Khánh, cũng có không ít người tìm tới cửa nhưng Triệu Quốc Đống không thèm để ý.
Triệu Quốc Đống không chấp nhận thỏa hiệp với bất cứ ai, điều này cũng làm mọi người bình tĩnh lại.
Triệu Quốc Đống rất nhanh gọi cho Lưu Triệu Quốc, sau khi giới thiệu qua hắn liền nói rõ tình cảnh của mình, muốn Lưu ca ủng hộ. Lưu Triệu Quốc liền mắng Triệu Quốc Đống vài câu muốn thành tích mà không để ý tới pháp luật. Chẳng qua Lưu Triệu Quốc vẫn đồng ý giúp hắn.
Đằng Hoa Minh tuy gọi cho Triệu Quốc Đống nhưng không biết có hiệu quả không? Y đã liên lạc với một chi đội trưởng của Đại đội cảnh sát hình sự An Đô, nhưng đối phương cũng tỏ vẻ khó xử. Y nói đây là do một vị Phó cục trưởng Cục công an thành phố giao xuống cho nên cũng không tiện hỏi, chỉ có thể làm theo ý lãnh đạo.
Tương Trung Hoa lúc này khá kiêu căng. Khi cảnh sát An Đô chặn đường y liền biết mình không sao. Cũng không uổng mình lăn lộn tại đất An Đô này nhiều năm.
Thực ra không phải Tương Trung Hoa không có tiền nhưng ai cũng lấy tiền của công ty tín dụng, sao một mình y phải trả chứ? Y chưa bao giờ nghĩ đến sẽ trả lại khoản tiền này. Bây giờ nếu bị thu xe mà trả tiền thì Tương Trung Hoa cảm thấy quá mất mặt.
Tình nhân của Tương Trung Hoa coi như biết ý, lập tức gọi cho lãnh đạo liên quan, cuối cùng đã có thể ngăn được trên địa bàn Thành phố An Đô, cũng không uổng công y thua nhiều tiền khi chơi mạt chượt với bọn họ.
Nhưng bên phía Hoài Khánh cũng không cam tâm, không chịu thả người. Thái độ của cảnh sát An Đô mặc dù kiên quyết nhưng lời nói không quá nghiêm khắc, hai bên đang giằng co. Điều này làm Tương Trung Hoa có chút tức giận.
Sau mấy phen gọi điện thoại, Đằng Hoa Minh biết người dẫn đội của cảnh sát An Đô tại đây là một vị Trương đại đội trưởng, tạm thời do lãnh đạo phái tới. Mới đầu còn tưởng rằng là bắt người trái phép, nhưng sau đó Đội trưởng Trương thấy Đằng Hoa Minh cũng quen người ở đội của mình nên mới hòa hoãn lại. Dù sao đều là chuyện cấp trên giao cho, mọi người chấp hành mà thôi.
Nghe Đằng Hoa Minh nói qua về sự tích của Tương Trung Hoa, Đội trưởng Trương cũng rất khó chịu. Ai muốn lo cái việc này chứ, vừa nhìn là biết tên hủ bại bụng to, còn bao hai ả phụ nữ, ra mặt cho kẻ như vậy đúng là không đáng. Nhưng lãnh đạo ra lệnh thì y dù không hài lòng vẫn phải làm.
Tương Trung Hoa nhìn Đằng Hoa Minh và tên cầm đầu đội ngũ cảnh sát An Đô ở đây có vẻ thân thiện, mình lại bị vứt sang bên thì đúng là có chút tức giận. Nhưng đám người Đằng Hoa Minh đã sớm thu điện thoại của y, không cho y gọi điện thoại. Y muốn gọi điện để giục giải quyết cho nhanh nhưng không có cách nào.
- Lão Đằng, xin lỗi. Tôi cho anh nửa tiếng, bây giờ còn có ba phút. Trong ba phút mà không có hồi âm thì tôi chỉ có thể mời các anh rời đi. Chuyện nợ nần giữa chính quyền Thị xã Hoài Khánh và giám đốc Tương này chỉ có thể thông qua con đường khác mà giải quyết. Có phải không?
Đội trưởng Trương cầm lấy điếu thuốc mà Đằng Hoa Minh đưa tới, châm hút rồi nói:
- Các anh đây là lạm dụng chức quyền.
- Lão Trương, Tương Trung Hoa nợ tiền của chính quyền, chính quyền còn có bao người vay tiền khác, nếu không đòi được tiền về thì dân chúng sẽ phá trụ sở chính quyền mất, nặng nhẹ là biết được ngay. Về phần vấn đề lạm dụng quyền lực hay không thì tôi nghĩ không cần tôi phải suy nghĩ, sẽ có lãnh đạo quyết định.
Đằng Hoa Minh cười cười mà nói.
- Ừ, tôi hiểu, chẳng qua thời gian tới thì mời anh hiểu cho.
Đội trưởng Trương đang nói chuyện thì điện thoại di động vang lên.
- Đội trưởng Hạ, tôi đây, đúng, là tôi dẫn đội, đội trưởng Mã giao cho. Đúng, bây giờ đang ở huyện Bạc, phân cục huyện Bạc chỉ phụ trách làm chốt chắn, bọn họ không rõ tình hình, đối tượng báo bị bắt cóc.
Đội trưởng Trương sang bên nhỏ giọng nói:
- Tình hình là như thế này, tôi đã nghe bên Hoài Khánh nói, bọn họ đây là gọi người nghi ngờ lừa gạt, ừ, nhất định là vi phạm quy định nhưng dẫn đội của Hoài Khánh là một vị phó chi đội trưởng Đại đội cảnh sát hình sự Cục Công an Thị xã, tôi đã xem thẻ công tác. Đúng thế, tình hình là như vậy, đội trưởng Mã bảo tôi đưa người và xe về.
- Hả? Giao cho Hoài Khánh? Đội trưởng Hạ, cái này … không tốt lắm, tôi ăn nói sao với đội trưởng Mã.
Đội trưởng Trương có chút khẩn trương, hai vị lãnh đạo sao lại có ý kiến khác nhau?
Bên kia lớn tiếng nói:
- Trương Hoa Tường, anh có ngu không vậy? Mã Siêu là Đại đội trưởng hay là tôi? Tôi bảo anh giao cho Hoài Khánh thì anh làm. Mã Siêu hỏi thì bảo là tôi ra lệnh.
Đội trưởng Trương nghe vậy lại vui vẻ. Bị đội trưởng mắng thì cũng có cái ăn nói với đội trưởng Mã. Y thầm đoán chắc bên Hoài Khánh thông qua quan hệ nào đó đè từ trên xuống, như vậy cũng tốt, mình có thể gọi điện rồi đi.
- Đội trưởng Mã, có chút phiền phức, đội trưởng Hạ vừa gọi tới nói tôi giao người cho Hoài Khánh. Đúng, đội trưởng Hạ rất tức giận, nếu không sếp gọi cho sếp Hạ hỏi một câu, tôi không dám hỏi nhiều. Được, tôi chờ điện của sếp.
Đằng Hoa Minh thấy Đội trưởng Trương gọi điện đi liền biết chuyện đã đổi khác. Y thầm nghĩ Thị trưởng Triệu đúng là giỏi, có thể nói chuyện ở bên An Đô.
Một lát sau Đội trưởng Trương đi tới vỗ vai Đằng Hoa Minh rồi nói:
- Lão Đằng, coi như ông lợi hại, người giao cho ông.
Tương Trung Hoa mặc dù không rõ cảnh sát An Đô nói chuyện gì với cảnh sát Hoài Khánh, nhưng từ vẻ mặt hai bên là biết không tốt gì. Lại nhìn hai bên bắt tay, nói chuyện vui vẻ, y biết mình xong rồi.
Y biết vay tiền không thể nói là phạm tội, nhưng Đảng cộng sản muốn xử lý anh thì đưa anh tạm giữ nửa tháng cũng không khó. Y không ngờ chỗ dựa của mình lại rụt nhanh như vậy, uổng công mình mất tiền.
Xe cảnh sát An Đô biến mất trong làn bụi, Đằng Hoa Minh liền cuối cùng đi đến bên Tương Trung Hoa mà nói:
- Giám đốc Tương, xin lỗi là phải mời anh theo chúng tôi về Hoài Khánh, về quê hương mà. Anh bây giờ cũng không mấy khi trở về, xem xem Hoài Khánh biến hoá lớn như thế nào.
Tương Trung Hoa rất tức giận trừng mắt nhìn Đằng Hoa Minh rồi lên xe.
Khi đám người Đằng Hoa Minh ép Tương Trung Hoa về Hoài Khánh, Triệu Quốc Đống cũng đang tham gia hội nghị.
Lần này hắn tạm thời tham gia hội nghị. Ngoài Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Thị xã Phương Hùng tiến hành báo cáo về ngành xây dựng ra, sau đó đến lượt Phó thị trưởng phụ trách mảng xây dựng Đặng Nhược Hiền phát biểu.
Triệu Quốc Đống chủ động tham gia hội nghị cũng làm cho công tác tổ chức có chút khó khăn. Cuối cùng chủ trì hội nghị - Phó chủ nhiệm Hoàng Ủy ban Xây dựng bàn với Đặng Nhược Hiền một phen rồi quyết định mời Thị trưởng Triệu nói chuyện cuối cùng.
Đặng Nhược Hiền cũng mơ hồ biết lần này Triệu Quốc Đống đến tham gia hội nghị cũng không có chuyện gì tốt. Bây giờ công tác thu hồi nợ đã bị Hà Chiếu Thành đẩy sang cho Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống làm Phó thị trưởng thường trực phụ trách mảng tài chính, vấn đề thu hồi nợ này thì hắn không thể trốn nổi. Chẳng qua nửa năm trước khoản nợ thu được đã thu, còn lại toàn nợ xấu khó đòi, không là những nhân vật có lai lịch lớn, trách nhiệm quan trọng, thời gian cấp bách. Anh muốn kiếm thịt trên đám người còn lại là không dễ.
Chẳng qua khi Đặng Nhược Hiền nghe được Triệu Quốc Đống nói về ý đồ tới đây của mình, y đúng là phải há hốc mồm.
- Cái này, Thị trưởng Triệu, cái này có vẻ không ổn?
Đặng Nhược Hiền chỉ cảm thấy miệng mình khô khốc.
Chuyện này Thị xã chưa nghiên cứu, mặc dù nói có một số công ty nợ tiền nhưng đặt ra quy định như vậy thì tôi lo sẽ có phản ứng không hay.
- Thị trưởng Đặng, tôi đã xem rồi, thực ra các công ty tham gia ở đây không dính nhiều, chỉ có vài công ty mà thôi. Tôi cảm thấy các công ty ít nhất phải nói chữ tín. Nếu không giữ chữ tín với khách hàng, xã hội, chính quyền thì sao phải làm việc với bọn họ?
Triệu Quốc Đống từ tốn mà nói. Hai người lúc này ra đằng sau ngồi nghỉ đợi Phương Hùng báo cáo xong rồi quay vào.
- Lúc anh vay tiền thì nói dễ nghe, bây giờ đòi tiền thì không ngừng lấy lý do đùn đẩy, nói nguyên nhân khách quan với chính quyền, nếu không tránh mà không gặp. Không thu hồi nợ được thì tài chính Thị xã phải gánh chịu. Tôi cũng không còn con đường nào khác, Bí thư Trần cùng Thị trưởng Hà đặt nhiệm vụ này lên vai tôi, tôi chỉ có thể xin một thanh kiếm, cứ trong phóng viên quyền lực của Thị ủy, Ủy ban, chỉ cần không vi phạm pháp luật thì có thể dùng bất cứ biện pháp gì. Dù có nguy hiểm thì tôi chịu.
Đặng Nhược Hiền trầm ngâm một chút, y cũng biết Triệu Quốc Đống bị ép thời gian quá chặt nên động tác khá cứng rắn.
Công ty Mỹ Gia bị dừng cung ứng điện đã gây xôn xao không nhỏ. Ổ Kiến Vân gọi tới cho y, nhưng y không thể lên tiếng. Giám đốc công ty Mỹ Gia là em họ của Ổ Kiến Vân, nghe nói Ổ Kiến Vân có cổ phần. Chẳng qua gặp phải Triệu Quốc Đống không nể mặt ai thì bây giờ ai nói giúp cũng không tốt. Đặng Nhược Hiền thậm chí cũng biết Triệu Quốc Đống đã được Trần Anh Lộc cho phép, bây giờ ai mà có ý kiến là chống đối với Thị ủy.
Ngoài ra còn mấy giám đốc công ty bị mời đến văn phòng tổ công tác, vào thì dễ, nhưng ra thì đều phải ký cam kết, còn phải để xe lại bãi đỗ xe Ủy ban Thị xã. Bốn năm xe Lexus, BMW được đặt trong bãi đỗ xe Ủy ban.
Xem ra thanh đao của Triệu Quốc Đống bắt đầu muốn đưa sang mảng mình quản lý. Đặng Nhược Hiền mặc dù có chút không vui nhưng cũng có thể hiểu nỗi khổ của đối phương.
- Thị trưởng Triệu, Trần cùng Thị trưởng Hà biết chuyện này không?
- Thị trưởng Đặng, anh không nên hiểu lầm. Tôi cũng biết hội nghị này tôi tham gia là không hợp lý, nhưng anh cũng biết còn chưa đầy ba tháng là tới tháng sáu, tôi nếu cứ từ từ mà làm thì chỉ sợ tài chính Thị xã sẽ phải bỏ ra rất nhiều. Năm nay chính quyền Thị xã không phải muốn cấp nhà đợt cuối cho cán bộ sao? Muốn làm như vậy thì phải có tiền.
Bây giờ dòng nước ngầm ở Hoài Khánh đang chảy rất nhanh, nhưng hầu hết đều là do hành động của Triệu Quốc Đống gây lên. Có lẽ một thời gian nữa sẽ đến giai đoạn “dân oán”
- Thị trưởng Hà khi giao nhiệm vụ đã dặn tôi chuẩn bị hai khu đất có hoàn cảnh tốt một chút, phương tiện trụ cột cố gắng hoàn thiện. Mấy việc này anh là chuyên gia nên biết tính toán qua thì không hề rẻ. Chuyện thu hồi nợ cứ kéo dài thì sao có thể có tiền làm nhà tập thể?
Triệu Quốc Đống nói thẳng như vậy làm tâm trạng Đặng Nhược Hiền trở nên phức tạp. Vị Phó thị trưởng thường trực Triệu Quốc Đống này xem ra muốn làm việc thật ở Hoài Khánh, chẳng qua phong cách này của hắn có thể kéo dài bao lâu? Bây giờ Trần Anh Lộc và Hà Chiếu Thành muốn lợi dụng hắn nên có thể buông tay cho hắn làm. Nhưng đến cuối cùng có lẽ Triệu Quốc Đống sẽ là cái đích cho mọi người chỉ trích.
Chẳng qua Đặng Nhược Hiền cũng biết Triệu Quốc Đống có thể lên làm Phó thị trưởng thường trực thì sau lưng có chỗ dựa cực mạnh. Chẳng qua có chỗ dựa là một chuyện, nếu đắc tội quá nhiều người thì sao có thể triển khai công việc. Dần dần chính bản thân anh sẽ thấy không còn gì thú vị, cuối cùng là buồn bực mà lui.
- Thị trưởng Triệu, có vài chuyện tôi không muốn nói nhiều. Nhưng tôi thấy chúng ta khá hợp ý nên tôi cảm thấy mình nên nói vài câu thì tốt hơn.
Đặng Nhược Hiền cẩn thận nói:
- Có một số việc anh tìm cách đẩy mạnh thì đúng là có hiệu quả, nhưng anh có nghĩ đến tác dụng phụ của nó không? Tác dụng phụ trong lúc nhất thời chưa thấy, nhưng nếu nó tích tụ rồi bộc phát ra thì sẽ mang tới phiền phức khá lớn.
Mắt Triệu Quốc Đống sáng lên. Đặng Nhược Hiền có thể nói như vậy đã chứng minh Đặng Nhược Hiền coi mình là bạn. Người ngồi trên vị trí lãnh đạo Thị xã đúng là không dễ gì nói ra câu này.
- Thị trưởng Đặng, nói về tuổi anh hơn tôi, về kinh nghiệm công tác anh là tiền bối. Tôi có thể tới Hoài Khánh công tác cũng là duyên phận, có thể làm đồng nghiệp với anh cũng là vinh hạnh của tôi.
Triệu Quốc Đống có chút cảm động, đương nhiên nhiều năm ở quan trường cũng khiến hắn biết cách che giấu bản thân.
- Tôi cũng biết việc đòi nợ trong thời gian này khiến có vài người oán thán, tôi cũng không phải không muốn làm qua loa cho xong, chỉ là tôi nghĩ khoản tiền lớn như vậy, nếu như thật sự cần tài chính Thị xã bỏ ra bù cho bọn họ thì tôi lại thấy không cam tâm. Sao Thị xã phải bỏ ra mấy chục triệu lau mông cho các công ty? Dù sao tôi mới tới nên không quen biết ai, như vậy nếu anh cho tôi mặt mũi, sau này tôi sẽ cảm ơn. Nếu anh thấy có thể chèn ép tôi thì tôi xin lỗi, tôi cứng mềm không ăn, cũng thích động vào mấy người không thể trêu vào.
Đặng Nhược Hiền thở dài một tiếng, y định nói lại bị Triệu Quốc Đống ngăn lại.
- Thị trưởng Đặng, ý của anh tôi xin ghi nhận. Nói thật tôi mới tới Hoài Khánh nên chưa quen biết nhiều. Thị trưởng Đặng nếu không chê thì sau này chúng ta ngồi với nhau nhiều một chút, chuyện hôm nay anh cứ coi như không biết, tôi đóng làm Bao Công cho mọi người xem.
Đặng Nhược Hiền cười khổ một tiếng và không nói nữa. Triệu Quốc Đống này không ngu nên có suy nghĩ của hắn. Chẳng qua người này tuy có tâm cơ nhưng xem ra lại là người cương trực.
Đặng Nhược Hiền và Triệu Quốc Đống không ở trên bàn Chủ tịch làm mọi người bên dưới bàn tán xôn xao, không biết hai vị Thị trưởng ở phía sau bàn chuyện gì?
Đây vốn là hội nghị năm nào cũng diễn ra, đưa ra vài quy hoạch và ý tưởng cho năm mới mà thôi. Chẳng qua hội nghị này bình thường đều lộ ra tin tức vài hạng mục xây dựng của Thị xã, cho nên dù là các Công ty xây dựng, Công ty vận chuyển hay công ty bất động sản đều muốn tới tham gia. Ít nhất bọn họ phải cho Thị trưởng Đặng mặt mũi.
Khi Triệu Quốc Đống, Đặng Nhược Hiền tươi cười xuất hiện, mọi người liền nhìn lên, ngay cả Phương Hùng cũng vô thức cao giọng nói nhanh một chút để đến lượt Đặng Nhược Hiền nói chuyện.