Cô gái xinh đẹp Lục Nhị đến làm Triệu Quốc Đống khá vui vẻ. Một năm không gặp, Lục Nhị đột nhiên xuất hiện làm cho tâm trạng hắn vui vẻ hơn chút.
- Em cùng Sở Lỵ tỷ. Lệnh Hồ Triều là kẻ trọng sắc khinh bạn, bây giờ chỉ lo thân thiết với Sở Lỵ tỷ. hai người bọn họ vứt em sang bên.
Lục Nhị vui vẻ đi vào văn phòng Triệu Quốc Đống. Cô nhìn quanh và nói:
- Thị trưởng Triệu, em không làm phiền ngài chứ?
- Ồ, Lục Nhị câu nệ như vậy từ bao giờ thế? Theo tôi nhớ Lục Nhị không phải thế mà.
Triệu Quốc Đống ra hiệu Lục Nhị ngồi xuống và cười ha hả nói:
- Sao lâu như vậy mới tới thăm tôi? Không phải Sở Lỵ bảo đi cùng thì chắc cô không tới phải không? Đây đúng là điển hình người đi trà lạnh.
Lục Nhị hơi đỏ mặt, cô vội vàng giải thích:
- Không phải đâu Thị trưởng Triệu, ngài bây giờ là Thị trưởng, mỗi ngày đi vạn dặm, em sao có thể đến làm phiền ngài. Thực ra em định lên An Đô để gặp ngài nhưng ngài lại đi họp. Em đã đến chỗ liên doanh ngồi mấy lần rồi.
- Ồ, Lệnh Hồ sao không nói với tôi. Mà tôi bận đến mức như vậy sao?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
- Là em bảo Lệnh Hồ đừng nói với ngài. Ngài bây giờ bận hơn trước nhiều. Ngài lại mới tới Hoài Khánh nên cần thời gian quen thuộc. Em muốn chờ ngài chính thức thành Thị trưởng mới tới chúc mừng mà.
Lục Nhị khá dẻo miệng, nói cũng có lý lẽ.
Lục Nhị nói xong liền rất tự nhiên đi rót nước thêm cho Triệu Quốc Đống, sau đó đặt xuống rồi tiện tay cắm lại bình hoa.
Triệu Quốc Đống không khỏi thầm than phụ nữ đúng là cẩn thận hơn đàn ông. Lệnh Hồ Triều làm việc này tuy tốt nhưng vẫn không thể bằng Lục Nhị.
- Ha ha, tôi bây giờ được bầu nên cô mới tới thăm hả?
Triệu Quốc Đống hài lòng cười cười. Lục Nhị là cô gái khá ngoan ngoãn. Mặc dù trước đó hắn có ấn tượng không tốt với cô. Nhưng sau khi lên Tây Giang, Lục Nhị rất nhanh bằng biểu hiện thực tế của cô làm Triệu Quốc Đống phải nhìn lại.
Lục Nhị là người bình tĩnh xử lý mọi việc nhưng không hề hám lợi, hoặc là nói cô có thể dùng lý trí phân tích cuộc sống của mình để tìm được đường đi thích hợp nhất đối với cô. Đương nhiên cô có lẽ sẽ tiến hành việc mượn lực lượng bên ngoài để mình sống tốt hơn, Triệu Quốc Đống cũng cho rằng đó là điều cần thiết.
- Hì hì, em chưa từng nghĩ Thị trưởng Triệu sẽ gặp vấn đề gì. Em tin ngài ở cổ đại nhất định là người có thể bày mưu nghĩ kế thắng xa ngàn dặm, tất cả biến hoá đều nắm trong bàn tay ngài.
Lục Nhị gần như là mù quáng sùng bái Triệu Quốc Đống. Biểu hiện của Triệu Quốc Đống lúc ở Ninh Lăng làm cho cô rất khâm phục.
Hắn đánh cờ trong Hội nghị thường vụ Thị ủy, Giản Hồng, Ngụy Hiểu Lam phát triển mạnh, người Triệu hệ ở Tây Giang rất đoàn kết, đến khi hắn rời đi, Triệu Quốc Đống còn đưa Lô Miễn Dương lên làm Chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát Ninh Lăng. Thành tích huy hoàng này khiến Triệu Quốc Đống dù đã đi hai năm vẫn còn sức ảnh hưởng lớn ở Ninh Lăng.
Mà Triệu Quốc Đống chỉ hơn cô vài tuổi. Hơn nữa cô biết Triệu Quốc Đống xuất thân bình thường, điều này làm cô cũng là người xuất thân bình thường cảm thấy tự hào như mình thành công vậy.
- Lục Nhị, cô đúng là vừa mở miệng có thể được xưng là nói ra hoa, làm người ta nghe thấy vui vẻ. Tôi cũng không tránh thoát. Được rồi, không nói nữa, tối nay chuẩn bị ăn gì?
- Em cùng Sở Lỵ tỷ tới đây, ngày mai em có người bạn thân ở An Đô kết hôn nên em phải tới tham gia. Vì thế tối nay em phải về An Đô.
Lục Nhị lắc đầu nói.
- Ồ, hôm nay là thứ sáu rồi phải không?
Triệu Quốc Đống nhìn lịch và nói.
- Không sao, hôm nay tôi cũng định về An Đô. Như vậy chúng ta ăn ở Hoài Khánh, ăn xong cô cùng tôi về An Đô, thế nào?
- Em sao dám làm phiền ngài?
Lục Nhị có chút xấu hổ nói.
- Được rồi, bạn từ nơi xa tới mà. Lục Nhị, chúng ta cũng làm việc với nhau hơn năm, coi như là bạn phải không?
Triệu Quốc Đống nháy mắt nói:
- Ăn lẩu chứ? Lẩu cay Hoài Khánh nổi tiếng cả tỉnh đó, xuất thân từ nẩu Trùng Khánh nên ăn rất ngon. Gọi cả hai người Lệnh Hồ nữa. Tôi nhớ sau khi tôi đi khỏi Ninh Lăng vẫn nợ việc mời mọi người bữa cơm nhưng chưa thực hiện được. Lệnh Hồ này cũng không nhắc tôi, hôm nay mọi người có mặt đông đủ thì bù vậy.
Lục Nhị cảm thấy có chút ấm áp. Chuyện nhỏ như vậy mà Triệu Quốc Đống còn nhớ, chuyện đã qua hai năm, hắn làm Thị trưởng mà còn nhớ đến lời hứa nhỏ với cấp dưới, đây là điều không dễ làm được. Bảo sao Chủ nhiệm Lô hay nói tới hắn. Ngay cả nguyên Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát Lưu Như Hoài cũng rất tôn trọng hắn.
…..
Xe Buick chạy lên quốc lộ 226, Lục Nhị lặng lẽ ngồi ở ghế bên.
Quốc lộ 226 là đường chủ đạo của khu vực Tây nam tỉnh An Nguyên. Khi đường sắt An Kiềm chưa chính thức khánh thành thì quốc lộ này là con huyết mạch đối với Thiên Châu và Hoài Khánh.
Đường sắt An Kiềm cuối năm nay sẽ xây dựng xong, lúc ấy ưu thế về giao thông của Hoài Khánh càng thêm rõ ràng. Quốc lộ 226 cũng sẽ được phân tải, nhất là hiện tượng tắc đường từ Hoài Khánh đến Thiên Châu sẽ được giảm đi nhiều.
Cũng may đoạn đường từ Hoài Khánh đến An Đô của quốc lộ 226 đã được mở rộng ra bốn làn xe, mặt đường khá tốt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chỉ tầm tiếng là về tới An Đô.
- Lục Nhị, cô làm việc ở Ban quản lý Khu Khai Phát có vui không?
Triệu Quốc Đống nhìn về trước và nói.
- Rốt tốt, Bí thư Lưu cùng Chủ nhiệm Lô đều rất tốt. Em ở Ban quản lý khá vui vẻ. Vì thế trưởng ban Vưu hỏi em có muốn tới Ban Tổ chức cán bộ không, em nói tạm thời chưa tính tới. Em định làm ở Khu Khai Phát hai ba năm nữa để rèn luyện mình.
Lục Nhị thản nhiên nói.
Triệu Quốc Đống khẽ gật đầu. Đến Ban Tổ chức cán bộ là chuyện nhiều người mơ tưởng nhưng Lục Nhị lại khéo léo từ chối, mặc dù cô lúc nào cũng có thể được điều tới Ban Tổ chức cán bộ nhưng cũng nói Lục Nhị có suy nghĩ rất sâu sắc.
- Lục Nhị, làm việc ở cơ sở sẽ rèn luyện được mình, nhưng làm việc trong văn phòng cũng có ưu thế của nó. Nhiều lúc từ văn phòng đi xuống thì có ý nghĩa khác. Nói thế nào nhỉ, thường người từ trên đi xuống dễ được đồng tình hơn, dễ tạo trụ cột cho mình hơn.
Lục Nhị là cô gái thông minh, cũng giỏi chịu khổ, càng quan trọng là cô có dã tâm.
Lời của Triệu Quốc Đống làm Lục Nhị phải suy nghĩ. Cô rất coi trọng ý kiến của Triệu Quốc Đống.
- Thị trưởng Triệu, ý của ngài là em nên tới Ban Tổ chức cán bộ?
Triệu Quốc Đống đang định gật đầu nhưng đột nhiên nghĩ tới việc gì đó:
- Mai cô có việc gì không?
- Thị trưởng Triệu, có chuyện gì sao?
Lục Nhị cảm nhận được gì đó:
- Chỉ trưa mai tham gia đám cưới, chiều không có việc gì.
- Ừ, 3h chiều mai cô tới câu lạc bộ Mân Lâm Khải, ừ, mang theo áo tắm.
- Câu lạc bộ Mân Lâm Khải? Ở đâu?
Lục Nhị có chút khó hiểu nói. Cô không biết Triệu Quốc Đống đột nhiên muốn mình đi bơi làm gì. Chẳng lẽ là …? Nhưng cô lập tức vứt ngay suy nghĩ viển vông của mình.
- Đến cô sẽ biết mà, có thành công hay không là do cô.