Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế mà suy nghĩ. Xem ra không thể qua cửa này rồi. Triệu Quốc Đống lắc đầu. Thái Chánh Dương vừa nãy nói chuyện rất nghiêm túc, xem ra bố trí hôn nhân chính trị cho mình sao? T
Nhưng mình có cần hôn nhân chính trị không? Lựa chọn một người mà mình thích hoặc nói thích hợp với mình không được sao? Triệu Quốc Đống rút bao thuốc trong ngăn kéo ra, lấy một điếu đưa lên mũi ngửi.
Thái Chánh Dương sẽ giới thiệu ai cho mình? Triệu Quốc Đống không hề có hứng thú quan tâm, bởi vì điều kiện đối phương như thế nào thì ở tâm trạng này hắn không thể nào có tình cảm được. Theo Triệu Quốc Đống thấy tình cảm phải có sét mới là tình cảm chính thức, nếu không chỉ là nói chuyện được mà thôi.
Nhưng mình có thể từ chối sao? Triệu Quốc Đống có chút buồn bực. Thái Chánh Dương và Liễu Đạo Nguyên kỳ vọng rất cao vào hắn. Mặc dù hai người không cùng một phía nhưng cùng kỳ vọng vào hắn, đều thích hắn có thể thông qua hôn nhân chính trị mà nhanh chóng phát triển hơn nữa, hoặc là nói trải đường cho hắn.
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng. Con đường chính trị muốn thành công chẳng lẽ phải hy sinh chuyện hôn nhân sao? Nếu như là người khác thì có lẽ sẽ như vậy, nhưng còn hắn thì sao?
Lắc đầu, Triệu Quốc Đống nhìn lịch thấy hôm nay là thứ tư, nghe giọng của Thái Chánh Dương thì có lẽ sẽ bố trí vào thứ bảy hoặc chủ nhật. Chuyện giới thiệu, mai mối không ngờ hắn lại gặp phải. Nghĩ tới điều này làm Triệu Quốc Đống vừa tức vừa buồn cười.
Triệu Quốc Đống vứt việc này ra ngoài mà cầm lấy một tập văn bản trên bàn. Sở công an sau khi được Bộ Công an phê chuẩn đã đồng ý tiến hành thí điểm nhập hộ khẩu cho người dân nông thôn vào thành thị. Ủy ban nhân dân tỉnh qua đó đồng ý áp dụng thí điểm xây dựng thành thị ở Thị xã Ninh Lăng.
Triệu Quốc Đống lập tức nhận được tin này và mở lại việc cải cách đăng ký thí điểm hộ tịch ở thành thị, tiến hành trước khi Ủy ban nhân dân tỉnh có văn bản ba ngày. Trong ba ngày đó Hoa Lâm tiếp nhận hơn 1300 người, trong đó hầu hết là người từ bên ngoài tới, thậm chí còn có người từ tỉnh khác tới.
Khi các huyện khác của Ninh Lăng chính thức công bố tiến hành và đưa ra các điều kiện ưu đãi thì Hoa Lâm coi như đã nhận hết những người có thể nhận. Hai khu nhà mà Công ty Hoành Lâm xây dựng bên Hà Đông bị mua sạch, các căn nhà thương mại bên Hà Tây cũng không còn một căn, nó tạo ra điểm sáng trong lịch sử về việc thí điểm xây dựng thành thị.
Theo hiệp định với Thị xã, Hoa Lâm lấy mỗi người 3000 tệ tiền xây dựng thành thị của gần chín ngàn người đăng ký, sau đó lưu lại 40%, 60% còn lại nộp lên trên.
Chẳng qua điều này đã làm Hoa Lâm cảm thấy thỏa mãn. Nhất là tiền bán đất hầu hết lưu lại cho Hoa Lâm. Mà quy hoạch thành thị bắt đầu hình thành của Hoa Lâm cũng khiến cho các người từ ngoài tới rất mong chờ.
40% tiền phí thành thị khiến tài chính của Hoa Lâm thoáng cái tăng lên 11 triệu, từng đó tương đương với 10% tài chính cả năm. Mặc dù Thị xã đã có văn bản quy định rõ ràng số tiền này chỉ có thể sử dụng vào xây dựng thành thị, nhưng cải tạo thành cũ tốn rất nhiều tiền nên nó không thể tài chính Hoa Lâm nhẹ gánh hơn. Nhưng khoản tiền này có thể tiến hành khởi động giai đoạn hai của việc cải tạo thành cũ. Thông qua việc điều chỉnh phương án một cách kịp thời, giai đoạn hai dính tới không đến 160 hộ dân và ba xí nghiệp tập thể, hơn nữa còn dọn sạch được khu đất ven cầu Quế Khê, hình thành một khu vực hành lang có thể thoải mái quy hoạch.
Theo ý tưởng của Triệu Quốc Đống thì ngoài một bộ phận dành cho nhà đầu tư khai thác và bán ra ngoài, một bộ phận còn lại dùng để làm công viên, văn hóa tập thể. Hai sân bóng nhỏ dành cho các em bé chơi, cùng với một quảng trường dành cho người đi bộ.
Triệu Quốc Đống vốn hy vọng biến cả khu này làm nơi giải trí công cộng. Nhưng tiền san nền và làm đường ở bên Hà Đông cần quá nhiều tiền. Mà anh nếu muốn thu hút các công ty tiến vào thì cũng phải đầu tư về điện, nước, điều này làm hắn phải nhịn đau bán một vài khu đất sát bờ sông ở Hà Tây ra. Hai Công ty Đại Hoa và Công ty Tam Điệp lập tức mua hai khu đất để xây dựng trụ sở làm việc của công ty tại Hoa Lâm.
- Đây là khu công nghiệp Chế biến tập trung, giai đoạn một có diện tích 300 mẫu, bốn nhà máy kia chiếm diện tích 180 mẫu, bây giờ đang đàm phán với hai nhà máy khác, có lẽ một khi hoàn thành thì 120 hai mươi mẫu đất còn lại sẽ được dùng hết. Số đất giai đoạn hai đang được tính toán, theo chúng tôi sẽ có quy mô 400 mẫu và thỏa mãn từ ba đến năm nhà máy chế biến tiến vào.
Hoắc Vân Đạt rất hưng phấn giới thiệu với Triệu Quốc Đống về tình hình khu công nghiệp Chế biến mới bên Hà Đông.
- Lão Hoắc, anh và lão Vi trao đổi thế nào rồi?
Triệu Quốc Đống vừa đi vừa nói.
- Tôi và Chủ tịch Vi đã trao đổi, xây dựng bên khu Hà Đông sẽ thống nhất do Ủy ban Xây dựng phụ trách, do Khu công nghiệp đề nghị bản quy hoạch với Ủy ban Xây dựng, sau khi được thông qua sẽ do Ủy ban Xây dựng, Chi nhánh điện Hoa Lâm, công ty nước sạch trao đổi, thống nhất quy hoạch rồi giao lại cho Khu công nghiệp, sau đó lại do Khu công nghiệp cung cấp cho các nhà máy.
Hoắc Vân Đạt nói:
- Như vậy có thể tránh việc nhiều đầu chỉ huy, khiến việc xây dựng không biết theo ai, đẩy nhanh tiến độ xây dựng.
- Ừ, cách này rất đúng, vừa có thể đưa đến tay các nhà máy, vừa có thể đưa ra tiêu chuẩn xây dựng nhà máy ngay từ bây giờ. Tôi đề nghị anh dành thời gian sang bên Chiết Giang tham khảo việc người ta xây dựng Khu công nghiệp như thế nào, thu hút đầu tư như thế nào. Bọn họ có kinh nghiệm tiên tiến, chúng ta có thể tham khảo.
Triệu Quốc Đống dừng lại rồi nói:
- Khi thu hút đầu tư thì bên bảo vệ môi trường phải theo sát, đây là yêu cầu bắt buộc.
Nhân viên Ủy ban Xây dựng đã mở bản quy hoạch khu Hà Đông cho Triệu Quốc Đống xem. Phía đông đại lộ Quế Khê sẽ chia khu vực Hà Đông thành hai nửa, phía nam là khu vực phát triển công nghiệp và Khu công nghiệp, phía bắc lấy hành chính làm chủ. Mà dựa theo quy hoạch thống nhất của huyện thì các khu đất cho Huyện ủy, Ủy ban huyện và các cơ quan hành chính cũng đã được chỉ định rõ ràng. Chỉ cần đợi điện, nước, san nền làm xong thì các cơ quan hành chính sẽ bắt đầu lục tục chuyển sang.
- Lão Đường, anh nhìn xem, đây là quang cảnh của Hoa Lâm chúng ta sau này. Ừ, không đúng, đây mới là một nửa, bên thành cũ chưa được vẽ vào trong này. Nhưng trung tâm hành chính và công nghiệp của Hoa Lâm sẽ đặt ở đây. Mà cầu Quế Khê sẽ nối liền trung tâm hành chính, công nghiệp, thương mại, văn hóa với nhau, đến lúc đó hai bên bờ sông Quế Khê sẽ là nơi vui chơi giải trí cho dân chúng, mà cầu và đại lộ Quế Khê chính là điểm đặc biệt trong đó.
Đường Diệu Văn cũng có chút kích động, đây đúng là một công trình quá lớn. Một huyện thành mà quy hoạch lớn như vậy, không thể không nói Triệu Quốc Đống to gan hơn trời. So sánh với quy hoạch của Hoa Lâm thì Đường Diệu Văn cảm thấy quy hoạch trung tâm văn hóa, chính trị, kinh tế của Ninh Lăng mấy năm trước là quá lạc hậu.
Điều gì làm cho Hoa Lâm chỉ trong vòng hai năm đã có thể làm ra một thành thị hoàn toàn mới, dù là phát triển kinh tế hay xây dựng thành thị đều khiến người ta có cảm giác mới lạ, điều này đáng phải suy nghĩ.
Đường Diệu Văn nhớ tới sau khi mình trúng cử về Thị ủy và gặp Bí thư Thị ủy Kỳ Dư Hồng. Bí thư Kỳ nói chuyện với y và nhắc tới việc phối hợp với Triệu Quốc Đống. Kỳ Dư Hồng không hề tiếc lời khen Triệu Quốc Đống, chỉ ra ưu điểm của Triệu Quốc Đống, đương nhiên cũng mờ mịt nói mấy điểm thiếu sót của Triệu Quốc Đống, yêu cầu Đường Diệu Văn phải có thái độ đúng đắn, xác định rõ vị trí của mình, học tập ưu điểm của Triệu Quốc Đống. Đường Diệu Văn có cảm giác Triệu Quốc Đống sẽ không ở lại Hoa Lâm này quá lâu. Nhưng hắn vừa lên làm Bí thư huyện ủy thì có thể đi đâu? Không thể lập tức lên Thị xã chứ?
Đường Diệu Văn biết nhược điểm của mình, nhưng cũng rõ ưu điểm của mình là học hỏi ưu điểm của người khác, có thể trong thời gian ngắn hiểu được ý tưởng của đối phương, sau đó kết hợp với ý tưởng của mình.
Khi Triệu Quốc Đống xin phép với Vưu Liên Hương, Vưu Liên Hương nói rõ với hắn là ngày kia Thị xã có hội nghị kinh tế yêu cầu hắn và Đường Diệu Văn phải tham gia, không được thiếu ai. Bí thư Kỳ sẽ tự mình phân tích trong hội nghị, hơn nữa Tỉnh ủy sẽ thông báo một loạt thay đổi nhân sự trong hội nghị này.
Triệu Quốc Đống có chút giật mình. Hắn mơ hồ biết Tương Uẩn Hoa sẽ được điều chỉnh nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Khi liên lạc với Tương Uẩn Hoa, Triệu Quốc Đống mới biết Tương Uẩn Hoa được điều lên làm Phó trưởng ban thường trực – Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy – cán bộ cấp giám đốc sở. Mà chức Phó bí thư Thị ủy của Tương Uẩn Hoa do Kim Vĩnh Kiện và Nghiêm Lập Dân tranh đoạt, tạm thời chưa rõ ai thắng.
Chuyện này làm Triệu Quốc Đống cảm thấy không vui mấy. Vị trí của Tương Uẩn Hoa là rất quan trọng đối với hắn, giúp nhiều cho sự phát triển của hắn. Tương Uẩn Hoa rời đi thì khiến cho tương lai chính trị của Triệu Quốc Đống giảm đi đôi chút. Nhất là nếu Nghiêm Lập Dân lên chức thì điều này càng nguy hiểm.
Nếu Kim Vĩnh Kiện làm Phó bí thư thì còn đỡ. Quan hệ của Triệu Quốc Đống và Kim Vĩnh Kiện là rất bình thường, nhưng không có ân oán. Chẳng qua nếu Nghiêm Lập Dân ngồi lên vị trí này có nghĩa là Lỗ Đạt sẽ thay đổi lập trường, đây không phải việc tốt đối với Huyện Hoa Lâm.
Triệu Quốc Đống thực ra không sợ Nghiêm Lập Dân, dù Nghiêm Lập Dân làm Phó bí thư Thị ủy thì y cũng không thể làm Triệu Quốc Đống cúi đầu. Chẳng qua sau này Hoa Lâm triển khai công việc sẽ gặp nhiều cản trở hơn. Phó bí thư phụ trách Đảng, đàn có thể nhúng tay nhiều vào công việc cấp huyện. Nghiêm Lập Dân mà lên, Tỉnh ủy không thể không trưng cầu ý kiến của Kỳ Dư Hồng. Điều này có nghĩa Nghiêm Lập Dân được Kỳ Dư Hồng ủng hộ, đây là điều rất phiền phức.
Ngay cả khi hắn và Kỳ Dư Hồng có quan hệ tốt nhưng trong công việc hàng ngày nếu Nghiêm Lập Dân có xung đột với hắn, Kỳ Dư Hồng tuyệt đối sẽ đứng về phía Nghiêm Lập Dân.
Ngày thứ 5, Triệu Quốc Đống nhận được tin tức chính xác. Tương Uẩn Hoa điều tới làm Phó trưởng ban thường trực – Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy. Mục Cương điều đến Thiên Châu sắp lên cấp làm Phó bí thư Tỉnh ủy, Nghiêm Lập Dân làm Phó bí thư Thị ủy Ninh Lăng. Lục Kiếm Dân – nguyên Thường vụ thị ủy Kiến Dương, Bí thư Quận ủy Cảnh Hồ điều tới làm Phó bí thư, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Thị ủy Ninh Lăng. Nguyên Chánh án Tòa án nhân dân Miên Châu – Lam Quang điều tới làm Thường vụ thị ủy, Bí thư Chính pháp Ninh Lăng.
Triệu Quốc Đống tin rằng sự thay đổi nhân sự này hầu hết cán bộ cấp huyện trở nên ở Ninh Lăng này đều biết trước một ngày hoặc nửa ngày. Chẳng qua biết là biết nhưng bọn họ chỉ có thể thản nhiên đối mặt mà thôi.
Mục Cương lên chức làm Triệu Quốc Đống có chút ngạc nhiên. Người này làm Trưởng ban tổ chức cán bộ đúng là giấu mình, khi làm Phó bí thư Thị ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật cũng càng giấu sâu hơn, bình thường hiếm khi y xuất hiện. Chẳng qua một năm qua một vị thường vụ huyện ủy Phong Đình cùng một vị Phó chủ tịch huyện Thương Hóa đã bị Ủy ban kỷ luật Thị ủy bắt, mặc dù ra mặt là cán bộ khác nhưng ai có thể bỏ qua Mục Cương đứng sau lưng.
10h sáng họp là do Thị ủy sắp xếp cho phù hợp với các huyện xa nội thành. Xa như Hoa Lâm và Thương Hóa thì phải hơn hai tiếng mới tới.
Triệu Quốc Đống và Đường Diệu Văn đúng 9h40 thì tới được phòng hội nghị Thị ủy. Bởi vì lần này không đồng chí lãnh đạo chủ yếu Thị ủy nên không có quy mô quá lớn.
Triệu Quốc Đống mặc dù mới nhận chức Bí thư huyện ủy nhưng cũng quen thuộc với mấy hội nghị này. Sau khi Kỳ Dư Hồng yêu cầu hàng tháng Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện đều phải tham gia hội nghị kinh tế của Thị ủy, hắn và các vị lãnh đạo huyện khác bắt đầu quen thuộc. Hội nghị kết thúc các vị đồng nghiệp thường mời nhau.
Lưu Như Hoài có chút hâm mộ nhìn Triệu Quốc Đống cười cười, nói nói đi vào phòng hội nghị. Thằng này không đơn giản, việc lần đó không đánh ngã được hắn, còn làm hắn xoay người làm Chủ tịch huyện một năm đã thành Bí thư huyện ủy.
Quan hệ cá nhân giữa Hoắc Vân Đạt và Lưu Như Hoài khá tốt. Khi Hoắc Vân Đạt về Khuê Dương liền ngồi nói chuyện với Lưu Như Hoài về Triệu Quốc Đống. Hoắc Vân Đạt đánh giá Triệu Quốc Đống là đầy dã tâm, to gan, tư tưởng thoáng, có can đảm thả quyền.
Thí điểm hộ khẩu trong thành thị khi tỉnh chưa có chính sách mà Triệu Quốc Đống đã dám chỉ thị Huyện Hoa Lâm đi trước, còn xác định tiêu chuẩn thu phí xây dựng thành thị, chủ động đưa ý kiến thí điểm của bọn họ thông qua Ủy ban nhân dân Thị xã báo cáo lên Ủy ban nhân dân tỉnh, tạo thành ấn tượng người đi đầu, khiến trên tỉnh sau đó khi ra chính sách đã tham khảo nhiều kinh nghiệm từ Hoa Lâm.
Khi các huyện thành khác chỉ thu được mấy trăm người nhưng Huyện Hoa Lâm lại hấp dẫn được gần 9000 người, chỉ riêng số tiền phí thành thị thu được đã khiến tài chính Hoa Lâm thêm được rất nhiều. Càng không cần nói từng đó người mua nhà tại huyện thành Hoa Lâm.
Trên thực tế chín ngàn người đăng ký thì không chỉ có từng đó. Một nhà nhiều thì năm sáu người, ít thì hai ba người đến sống ở thành thị.
Căn cứ thiết kế của Công an huyện Hoa Lâm, chỉ trong nửa năm dân cư thường trú ở Hoa Lâm đã tăng lên trên 20 ngàn. Mà các căn nhà thương mại được xây dựng lập tức bị mua hết, điều này khiến cho số tiền tài chính từ thuế của Hoa Lâm tăng mạnh. Công an huyện Hoa Lâm cũng xin Huyện ủy, Ủy ban huyện tăng biên chế, thỏa mãn điều kiện tình hình an ninh trật tự càng lúc càng phức tạp.
Tất cả mấy điều này đều bắt nguồn từ hành vi to gan của Triệu Quốc Đống. Mặc dù La Đại Hải và Triệu Quốc Đống bị mắng một trận tơi bời trong Hội nghị thường vụ Thị ủy, nhưng nó đã mang tới biến hoá rõ ràng. Việc bị ăn mắng lại khiến cả La Đại Hải và Triệu Quốc Đống lên chức. La Đại Hải gần tới tuổi lại được lên làm Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân Thị xã, mà Triệu Quốc Đống mới chưa đầy 27 tuổi đã làm Bí thư huyện ủy.
Người thành công nhất định có chỗ hơn người, đây là kết luận của Lưu Như Hoài với Triệu Quốc Đống.
Gần như là quy định ngầm, phòng hội nghị Thị ủy bố trí theo nguyên tắc, ở giữa dành cho lãnh đạo các quận, huyện, hai bên là các lãnh đạo cơ quan trực thuộc Thị xã. Lần này ngồi rất chỉnh tề, mới 9h50 mà bên dưới đã kín chỗ.
Huyện Hoa Lâm và Khuê Dương ngồi cạnh nhau, Triệu Quốc Đống cũng bắt tay Bí thư huyện ủy Khuê Dương – Tiêu Phượng Minh.
- Tiêu ca, hôm nay chắc không đến lượt hai huyện chúng ta phải không?
Triệu Quốc Đống mời Tiêu Phượng Minh một điếu Trung Hoa, một bên châm thuốc. Tiêu Phượng Minh không quá quen thuộc với Triệu Quốc Đống, nhưng vẫn hài lòng với thái độ này của hắn.
- Ha ha, chú em, lần này phải xem tâm trạng của Bí thư Kỳ như thế nào, lần này có hai cán bộ xuống, trên tỉnh đúng là nghĩ Ninh Lăng chúng ta không ai. Tâm trạng Bí thư Kỳ sao vui được. Nghe nói vị Bí thư Lục kia năm nay mới 36, hơn nữa làm Thường vụ thị ủy Kiến Dương chưa đầy 2 năm. Ha ha, 34 tuổi đã là cán bộ cấp phó giám đốc sở, chú em, xem ra chỉ có cậu vượt qua lịch sử này thôi.
- Tiêu ca, chủ tịch tỉnh Ninh mới 38 tuổi đã là cấp phó bộ. Ha ha, Bí thư Lục dù lợi hại cũng kém hơn Chủ tịch Ninh.
Triệu Quốc Đống dựa người vào ghế mà nói:
- Tiêu ca cũng đừng trêu tôi như vậy. Tôi sao có thể so sánh với lãnh đạo thành phố phát triển như Bí thư Lục? Tôi chỉ là nhặt được chỗ tốt nhờ Chủ nhiệm La lên chức mà thôi.
Tiêu Phượng Minh không lên tiếng mà chỉ ngồi hút thuốc, chẳng qua Lưu Như Hoài lại nói:
- Bí thư Triệu, cậu cũng đừng khiêm tốn như vậy. Khuê Dương tôi bây giờ đuổi theo Hoa Lâm không kịp thở. Hoa Lâm mà cứ đi như vậy thì Tào Tập và Thổ Thành sẽ sớm bị vượt qua.
- Ha ha, anh đừng cho tôi không biết là các anh đang đàm phán với tập đoàn Long Thinh. Nếu hạng mục này xác định thì không phải đầu tư trên 100 triệu sao? Mẹ kiếp có tài nguyên thiên nhiên đúng là tốt, ai bảo huyện anh có than bùn, sản lượng và chất lượng đều tốt. Tập đoàn Long Thịnh xếp top 3 trong ngành này ở khu vực Trung Tây chúng ta. Hơn nữa Tập đoàn Đông Năng cũng xây dựng một trạm điện ở Khuê Dương, hai hạng mục này cộng lại vượt qua Tây Giang cũng là trong tầm tay.
Triệu Quốc Đống nhỏ giọng nói. Hai người Tiêu Phượng Minh và Lưu Như Hoài khó hiểu nhìn nhau. Nếu nói tập đoàn Long Thịnh đầu tư ở Khuê Dương thì là bình thường, nhưng Tập đoàn Đông Năng vừa mới mới bắt đầu khảo sát ở thung lũng Nguyệt - Khuê Dương thì sao tên Triệu Quốc Đống này lại biết.
Chẳng qua thung lũng này kéo dài vài chục Km, qua vài huyện, chọn đâu chưa dám xác định. Nhưng Khuê Dương là nơi có vị trí tốt nhất, chỉ là chuyện này không phải vị trí tốt là được, còn có nhiều nhân tố ảnh hưởng. Khuê Dương vẫn cố giữ bí mật vì đề phòng lộ ra sẽ dẫn tới điều gì đó không ổn.
Lưu Như Hoài có chút xấu hổ nuốt nước bọt. Y có thể cảm nhận ra trong mắt Tiêu Phượng Minh có vẻ tức giận. Lúc ấy tiếp đón tập đoàn tới khảo sát khá kín tiếng, thậm chí xe cũng đổi biển, thứ nhất tránh cho nơi khác chú ý, giữ bí mật với các huyện. Ở huyện chỉ có vài người biết, đúng là không ngờ Triệu Quốc Đống lại biết.
- Bí thư Triệu, cậu từ đâu biết được tin này? Sao chúng tôi lại không biết?
- Lưu ca, anh và Tiêu ca đừng giả vờ trước mặt tôi. Yên tâm, thủy điện sẽ không tới Hoa Lâm đâu. Ha ha, về tin tức ở đâu thì phải giữ bí mật.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ha ha, Bí thư Triệu có thể lộ chút tin được không?
Tiêu Phượng Minh và Lưu Như Hoài nhìn nhau và nói.
- Lưu ca, tin này tôi có được từ nhân viên cao cấp của tập đoàn, chỉ là ngẫu nhiên nên biết mà thôi. Yên tâm, tôi sẽ kín miệng.
Tiêu Phượng Minh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nghe nói Triệu Quốc Đống này có chỗ dựa cực mạnh, có lẽ có quan hệ rộng.
- Bí thư Triệu, việc này mới bắt đầu đàm phán, cũng là do Bí thư Tiêu Khuê Dương chúng tôi thông qua một quan hệ trên tỉnh mà giới thiệu được, tạm thời không nên kinh động mọi người, cũng là muốn đợi có chút tin tức rõ ràng mới báo cáo với Thị ủy. Cho nên mời Bí thư Triệu giữ kín hộ chút. Ha ha.
Lưu Như Hoài cũng hiểu lo lắng của Tiêu Phượng Minh. Chuyện này Khuê Dương không nói ra là do sợ trên Thị xã sẽ nghiêng về bên nào đó, đối xử bất công. Cho nên Khuê Dương mới đợt chuyện xác định sơ bộ mới báo cáo với Thị xã, nhưng làm như vậy lại sợ có lãnh đạo nào đó ý kiến.
- Tôi hiểu mà, Tiêu ca, Lưu ca coi như nợ tôi một bữa cơm.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.
Ba người đang nói chuyện thì trên đài Chủ tịch đã bắt đầu có người tiến vào. Đầu tiên chính là Trưởng ban thư ký Thị ủy Vưu Liên Hương. Cô trực tiếp đi đến vị trí của mình, sau đó cô chỉnh mic, xem ra cô sẽ chủ trì hội nghị hôm nay.
Tiếp sau là Chu Xuân Tú và Mao Bình vừa đi vừa nói chuyện gì đó. Sau bọn họ là Chương Thiên Phóng và Kim Vĩnh Kiện đang cười nói về một đề tài thú vị nào đấy.
Cuối cùng là một nhóm người. Kỳ Dư Hồng và Mạch Gia Huy cùng một người đàn ông cao gầy đi vào. Bên cạnh bọn họ là hai người đàn ông xa lạ đang nói chuyện với Nghiêm Lập Dân.
- Là Trưởng ban Cừu tuyên bố, xem ra Trưởng ban Cừu có duyên với Ninh Lăng chúng ta.
Tiêu Phượng Minh nhìn vào bàn Chủ tịch mà nói.
Triệu Quốc Đống cũng lấy sổ trong cặp ra rồi đặt lên bàn. Đường Diệu Văn ở bên cũng không nhanh không chậm lấy sổ ra.
- Bắt đầu họp, tôi tuyên bố kỷ luật hội nghị, sau đó giới thiệu một chút lịch trình hội nghị và lãnh đạo tham gia hội nghị.
Vưu Liên Hương lạnh nhạt nói.
- Sau đây xin mời Phó trưởng ban thường trực – Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Cừu Bỉnh Chính tuyên bố quyết định bổ nhiệm của Tỉnh ủy.
- Thông qua quyết định của Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, bổ nhiệm đồng chí Nghiêm Lập Dân làm Phó bí thư Tỉnh ủy Ninh Lăng, bổ nhiệm đồng chí Lục Kiếm Dân làm Phó bí thư, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Thị ủy Ninh Lăng. Bổ nhiệm đồng chí Lam Quang làm Thường vụ thị ủy, Bí thư Chính pháp Ninh Lăng.
Theo tiếng vỗ tay vang lên, Cừu Bỉnh Chính và Phó bí thư Tỉnh ủy Nghiêm Lập Dân ra khỏi hội trường. Mấy vị Lãnh đạo thị ủy còn lại ngồi xuống. Vưu Liên Hương tiếp tục tiến hành hội nghị phân tích công tác kinh tế toàn Thị xã.
Đầu tiên là do Phó thị trưởng thường trực Kim Vĩnh Kiện giới thiệu tình hình phát triển của Thị xã. Một loạt con số được Kim Vĩnh Kiện công bố. Vẻ mặt Kim Vĩnh Kiện rất bình thường, không thấy gì y có vẻ buồn bực sau khi thất bại trong cuộc tranh đoạt với Nghiêm Lập Dân.
- Xem ra Thị trưởng Kim đúng là giỏi che giấu tâm trạng.
Đường Diệu Văn nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Triệu Quốc Đống.
- Hừ, đều là nhân vật lão luyện, thất bại là chuyện thường của binh gia, một hai lần không nói rõ vấn đề.
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng.
- Tốc độ phát triển công nghiệp quý một của Thị xã hơi chậm một chút, đứng thứ 11 trong 14 thành phố, Thị xã toàn tỉnh, chỉ sợ hôm nay Bí thư Kỳ sẽ mắng người.
Đường Diệu Văn nói.
- Muốn mắng và động người phải là Thị trưởng Chu và Lưu Thế Hiên. Khu Khai Phát có ưu thế về người và địa lý mà hơn năm sao không có khởi sắc gì chứ? Không phải ỷ vào việc trực thuộc Thị xã, được vua yêu sao? Ha ha, Khu Khai Phát đúng là con cả của vua.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Bây giờ Trưởng ban thư ký tiếp nhận chức Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát, tôi muốn xem năm nay bọn họ có khởi sắc hay không.
Hoàng Côn lúc này đã thay Chu Xuân Tú mà phụ trách chức Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát. Điều này nói rõ Kỳ Dư Hồng có chút khó chịu với việc Chu Xuân Tú phụ trách mảng thu hút đầu tư và công nghiệp.
Triệu Quốc Đống thực ra rất tự tin. Quý một năm 97 của Hoa Lâm phát triển rất tốt, giá trị công nghiệp tăng mạnh, hơn nữa mức độ chênh lệch với huyện Tào Tập đứng thứ hai hơn xa so với quý tư năm 96.
Vụ đông xuân là mùa sản xuất mạnh nhất của Công ty Đại Hoa và Tam Điệp, nhà máy làm ba ca liên tục. Nhà máy chè Hà Khẩu – Dụ Thái cũng tiến vào thời kỳ sản xuất, kết hợp với ngành xây dựng liên tục tăng trưởng khiến cho Hoa Lâm đi đầu trong toàn tỉnh.
Sang quý hai nhà máy của Tập đoàn Xán Hoàng cũng tiến vào giai đoạn sản xuất thí điểm, mà nhà máy chế biến nước hoa quả của Tập đoàn Trần Thị đã chính thức đầu tư, quý hai sẽ tăng thêm mức độ, quý ba có mấy nhà máy chế biến phụ trợ lục tục đầu tư, xây dựng xong. Ưu thế của Hoa Lâm càng thêm rõ ràng.
Sau đó do Thị trưởng Mạch Gia Huy nói về sự không cân bằng giữa thu hút đầu tư và phát triển kinh tế của các huyện.
Công ty trách nhiệm hữu hạn tập đoàn Long Thịnh sắp thành lập ở Khuê Dương, xây dựng một nhà máy sản xuất than bùn có sản lượng trên trăm vạn tấn một năm, kim ngạch đầu tư trên 105 triệu, đây coi như khoản đầu tư lớn nhất của Ninh Lăng từ trước đến giờ. Làm được như vậy khiến Ninh Lăng và Khuê Dương tốn rất nhiều công sức mới được.
Huyện Thổ Thành cũng có một hạng mục lớn tiến vào, hạng mục gia công lương thực của tập đoàn Gia Lý sẽ đầu tư vào đây, quy mô cũng trên chục triệu.
Hai nhà máy chế biến ở Hoa Lâm cũng tiến vào giai đoạn hoàn thành xây dựng. Một đến từ Công ty liên doanh Trung Hàn – Sơn Đông, chỉ sản xuất các sản phẩm đồ da cao cấp, quy mô đầu tư trên năm triệu, ngoài ra là một công ty có truyền thống trong nghề, một năm xử lý trên 100 ngàn tấm da, giá trị đầu tư trên 20 triệu.
Mạch Gia Huy tiến hành khen ngợi ba huyện này khiến mấy quận, huyện khác cảm thấy áp lực rất lớn. Nhất là tập đoàn Long Thịnh đầu tư trên 105 triệu ở Khuê Dương gần như bằng quy mô của vài huyện. Hạng mục này xây dựng xong sẽ có giá trị sản xuất và thuế kinh người, đủ làm cho Khuê Dương vượt lên đỉnh so với Tây Giang, Tào Tập và Thổ Thành.
Sau khi hội nghị kết thúc, mọi người lên xe đi đến Ninh Uyển ăn tiệc. Đường Diệu Văn thở dài nói:
- Bí thư Triệu, xem ra Khuê Dương đúng là đạp vào kho báu. Hạng mục này của bọn họ bằng hai năm cố gắng của chúng ta, hơn nữa hiệu quả của hạng mục này là rất lớn.
- Lão Đường, không nên nghĩ việc đơn giản như vậy. Theo tôi hiểu về hạng mục này thì than bùn không phải mới xuất hiện ở Khuê Dương, sao trước đây không có công ty nào muốn tới Khuê Dương?
Đường Diệu Văn ngẩn ra rồi nói:
- trong này còn có vấn đề gì sao?
- Nhà máy khai thác than bùn xây dựng ở thị trấn Thanh Phổ, nó nằm phía Tây Nam Khuê Dương, ở sâu trong núi, cách huyện thành Khuê Dương 45km, trong đó có 30km là đường khó đi, lại là đường núi. Như vậy hạng mục hơn một trăm vạn tấn than xây dựng ở Thanh Phổ thì điều kiện giao thông như vậy sao có thể giải quyết? Mà quốc lộ 915 của Khuê Dương còn có mấy chục Km đường xấu tới Ninh Lăng, nếu như xây dựng nhà máy ở đây thì hệ thống giao thông của Khuê Dương bây giờ sao có thể chống được hạng mục này. Điều này có nghĩa đường trong nội bộ Khuê Dương sẽ phải làm lại, như vậy khoản đầu tư sẽ là bao nhiêu? Mà nghe nói Thị xã đã hứa với tập đoàn kia rằng mấy con đường này sẽ do Thị xã và huyện phụ trách xây dựng.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng:
- Trong một hai năm mà tài chính Thị xã, huyện gánh chịu trên 20 triệu làm đường ư? Tôi cho rằng tiền thu được từ thí điểm nông dân chuyển hộ khẩu lên thành thị hầu hết được Thị xã đầu tư vào làm đường ở Khuê Dương.
Đường Diệu Văn có chút buồn bực nói:
- Mẹ nó chứ, tiền do Hoa Lâm bỏ ra nhiều nhất, chúng ta xin làm đường tới Tây Hà, người ta nói đường này cũng được, Thị xã không bỏ tiền. Vậy mà Thị xã dồn 20 triệu sang Khuê Dương là sao? Không công bằng.
- Anh đừng hy vọng tên xấu xa bỏ nhiều tiền cho Hoa Lâm chúng ta.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Như vậy cũng tốt, chúng ta đi đâu cũng có thể nói cứng mà, không có dính gì tới Thị xã, chúng ta toàn bộ dựa vào mình mà xây dựng Hoa Lâm.
- Nhưng như vậy là không công bằng. Đường từ Tân Bình đến Tây Hà chỉ có mười mấy Km mà Thị xã không hỗ trợ chút nào sao?
Đường Diệu Văn đúng là có chút tức giận, đây là do vấn đề mặt mũi.
- Đường từ Tây Hà sang Hoa Lâm là đường của riêng hai huyện, không tác dụng gì mấy với Thị xã mà. Chẳng qua con đường này lại có tác dụng lớn đối với Hoa Lâm. Thứ nhất có thể mở rộng ngành chăn nuôi gia súc ở Tân Bình sang Tây Hà, kéo nó vào phạm vi mở rộng công nghiệp của huyện ta, như vậy càng cung cấp được nhiều hàng hóa cho Công ty Đại Hoa và Tam Điệp, như vậy có thể kéo theo các ngành khác phát triển. Nói khó nghe một chút chính là phía nhà máy Tây Hà là một nơi sản sinh cho ngành công nghiệp thực phẩm của Hoa Lâm chúng ta.
Triệu Quốc Đống cười phá lên nói:
- Thứ hai con đường này mà thông sẽ khiến Triệu Quốc Đống thành trung tâm thương mại của An Đông, Tương Tây. Đi về tây có thể thông với Tào Tập, về bắc có thể lan sang Tây Hà, Thông Thành, về đông có thể ảnh hưởng tới Tương Tây, về nam có thể tiến với Bồng Hoa…
Đường Diệu Văn lặng lẽ gật đầu. Y không thể không thừa nhận tầm nhìn của Triệu Quốc Đống rất xa. Khi người ta đang nhìn chằm chằm vào GDP và nghĩ làm như thế nào để thu hút đầu tư thì hắn đã suy nghĩ tới việc lợi dụng điều kiện địa lý của Hoa Lâm, củng cố ưu thế sản nghiệp.
Mặc dù chỉ là buổi tiệc gặp mặt nhưng trên thực tế cũng là cho hai vị Lãnh đạo thị ủy mới tới quen thuộc với Bí thư, Chủ tịch huyện và các vị Cục trưởng.
Trong bữa ăn các vị Bí thư, Chủ tịch huyện và các vị Cục trưởng đều thay nhau tới mời lãnh đạo. Triệu Quốc Đống rất không muốn nhưng không thể không lên.
Các lãnh đạo chia hai bàn. Bên Thị ủy do Kỳ Dư Hồng cầm đầu ngồi một bàn, bên chính quyền Thị xã do Mạch Gia Huy cầm đầu ngồi một bàn.
Triệu Quốc Đống và Đường Diệu Văn đến bàn Thị ủy thì Nghiêm Lập Dân vừa vặn nhìn tới.
- Ồ, Bí thư huyện ủy trẻ nhất Ninh Lăng tới. Quốc Đống, cậu đúng là khó mời, phải chờ các huyện khác tới hết rồi mới tới sao?
- Ha ha, Bí thư Nghiêm không nên nói như vậy. Tôi ít tuổi, thiếu kinh nghiệm thì sao có thể so sánh với các vị lãnh đạo khác? Ngài không nên trách tôi việc nhỏ này chứ? Hai vị lãnh đạo mới tới mà Bí thư Nghiêm nói như vậy không phải làm mất hình tượng của tôi sao?
Triệu Quốc Đống có chút tức giận. Người này nói thì có lẽ có người không nghe ra, nhưng hắn lại nghe ra mánh khóe của đối phương. Cho nên hắn cũng cứng rắn đáp lại một câu. Đừng nghĩ ngồi lên trên là muốn làm gì cũng được.
Mắt Nghiêm Lập Dân lóe ra một tia tức giận rồi biến mất. Y lạnh nhạt nói:
- Quốc Đống, cậu đúng là giỏi mồm mép, cậu và Diệu Văn sẽ bắt đầu từ Bí thư Kỳ hay là Bí thư Lục?
- Ha ha, Bí thư Nghiêm, ngài bảo sao thì tôi làm vậy.
Triệu Quốc Đống cười nói.
Nghiêm Lập Dân nhíu mày rồi cười lạnh một tiếng:
- Vậy bắt đầu từ Bí thư Kỳ đi, chúng tôi chờ.
- Được. Triệu Quốc Đống cầm chén lên rồi thản nhiên nói:
- Bí thư Kỳ, Bí thư Nghiêm đã bố trí thì xin bắt đầu từ ngài. Cảm ơn Thị ủy quan tâm và ủng hộ Hoa Lâm. Hy vọng Bí thư Kỳ có thể tới Hoa Lâm xem nhiều một chút, để có thể thấy sự biến hoá của Hoa Lâm chúng tôi, đưa ra chỉ thị với Hoa Lâm.
Kỳ Dư Hồng biết Nghiêm Lập Dân và Triệu Quốc Đống không hòa hợp, chẳng qua y cũng không quá để ý. Triệu Quốc Đống mà không có ai gõ một chút thì còn không phải suốt ngày gây chuyện sao?
Triệu Quốc Đống vốn định dùng cơ hội này đâm Nghiêm Lập Dân một chút, nhưng hắn suy nghĩ mãi liền bỏ ý tưởng không lý trí này. Hắn có thể khẳng định ngày sau Nghiêm Lập Dân sẽ gây không ít phiền phức cho hắn. Nhưng hắn không sợ. Làm Bí thư huyện ủy mà sợ phiền phức thì thà đừng làm còn hơn.
So sánh với bên Thị ủy khá căng cứng, Triệu Quốc Đống ở bên chính quyền Thị xã tùy tiện hơn nhiều. Dù là Kim Vĩnh Kiện, Mạnh Uyên hay Phù Quyên đều có đánh giá tốt với Triệu Quốc Đống. Dù sao thành tích của Hoa Lâm hai năm qua là rất rõ ràng. Hơn nữa ai cũng Hoa Lâm được như vậy không thể không nhắc tới Triệu Quốc Đống.
Hội nghị kết thúc, Triệu Quốc Đống liền xin phép Vưu Liên Hương và ngồi xe chạy lên sân bay Thái Bình An Đô. Hắn lên được Bắc Kinh đã là 8, chi nhánh Hoa Bắc của Tập đoàn Thương Lãng đến đón máy bay, đưa Triệu Quốc Đống tới khách sạn Côn Lôn. Điều này làm Triệu Quốc Đống cảm thấy đây là việc tốt. Có một tập đoàn phục vụ mình như vậy đúng là có lợi.
Trước khi lên máy bay Triệu Quốc Đống đã gọi điện cho Thái Chánh Dương, Thái Chánh Dương trong thời gian này đúng là rất bận vì chuẩn bị cùng Thủ tướng sang tám nước Châu Phi.
Ngoài việc củng cố quan hệ truyền thống ra, Triệu Quốc Đống nghĩ nhất định vấn đề năng lượng là trọng điểm trong chuyến thăm của Thủ tướng tới Châu Phi. Nếu không Thái Chánh Dương bây giờ phụ trách mảng này sao có thể đi cùng.
Buổi gặp mặt bố trí vào buổi chiều thứ bảy, chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng không rõ tình hình của đối phương, điều này làm hắn có chút tức giận. Nhưng vì có Thái Chánh Dương nên hắn phải ăn mặc hẳn hoi.
Thái Chánh Dương nói Triệu Quốc Đống làm như thế nào thể hiện đủ sức hấp dẫn của đàn ông, làm đối phương chấn động, lời này làm Triệu Quốc Đống muốn ngất. Sao nó không giống gặp mặt mà như đi thị uy vậy? Chẳng lẽ đối phương có gì đặc biệt sao?