Thư ký cẩn thận liếc nhìn vào trong phòng thì thấy khí sắc sếp vẫn như bình thường.
Từ khi chủ nhiệm Phùng dẫn theo hai người tiến vào thì sếp liền đóng kín cửa không chấp nhận bất cứ ai tới cầu kiến. Điều này làm cho thư ký khá kinh ngạc, sếp mặc dù là người nghiêm cẩn nhưng đối với người bên cạnh thì vẫn thân thiết và chiếu cố, giọng điệu dù không nặng nề nhưng thường thường chỉ cần liếc mắt một cái là cũng đủ khiến cho người đối diện không rét mà run.
Rất nhiều phương diện sếp hết sức chú trọng, ví như bình thường cửa phòng tiếp khách và phòng làm việc đều mở ra, nếu như tiếp khách hoặc là xử lý chuyện gì đó thì sẽ đóng cửa lại, đây đã trở thành thói quen định sẵn rồi, trong trụ sở tỉnh ủy đều biết quy củ này.
Chuyện sếp tự mình đóng cửa như hôm nay thì là lần đầu tiên thư ký thấy khi theo sếp từ bộ đi ra, cũng chưa bao giờ thấy vẻ mặt sếp nghiêm túc như vậy. Mà sắc mặt chủ nhiệm Phùng bên ủy ban kỷ luật tỉnh thì cũng âm u lạnh lẽo, đôi mắt bên dưới chiếc kính màu đen thi thoảng chớp chớp lại càng giống như độc xà phun độc, ánh mắt làm cho người ta phải sợ hãi.
Xảy ra đại sự rồi, khi thấy sếp đóng cửa thì thư ký liền biết có đại sự rồi, hơn nữa chắc chắn là cán bộ cao cấp gặp chuyện. Nếu là chuyện tham ăn hối lộ thì không thể thoát nổi, nếu như chuyện chỉ là không làm tròn trách nhiệm thì không cần phải có bí thư ủy ban kỷ luật xuất hiện, viện trưởng viện kiểm sát cũng đã xuất hiện, hơn nữa vấn đề này hẳn cũng nghe được từ sớm, vậy mà bây giờ ngay cả một người thân cận bên cạnh sếp như mình cũng không nghe được bất cứ tiếng động nào thì hiển nhiên đây là chuyện bí mật không thể tuyên bố được.
Chuyện gì có thể khiến chủ nhiệm Phùng tự mình dẫn người tới gặp mặt sếp, hơn nữa hai người này nhìn không giống người trong tỉnh, như vậy cũng có nghĩa là đến từ trung ương và hơn phân nửa là người cùng hệ thống với chủ nhiệm Phùng, ủy ban kỷ luật trung ương.
Người lăn lộn trong thể chế đều biết ủy ban kỷ luật trung ương ra tay thì có ý nghĩa gì, bọn họ không có khả năng vì một cán bộ cấp sở mà tự thân xuất mã, đó là chuyện của ủy ban kỷ luật tỉnh, có làm thì ít nhất cũng phải làm cán bộ cấp phó tỉnh.
Cán bộ cấp phó tỉnh? Có khả năng là ai đây?
- Mời chủ tịch Triệu vào đi.
Lăng Chính dược bình ổn tâm tình đang hỗn loạn rồi bình tĩnh nói.
Từ thời điểm nhận được cuộc điện thoại thì Triệu Quốc Đống vẫn luôn cân nhắc xem rốt cuộc là ai xảy ra chuyện đây.
Là bên tỉnh ủy hay là ủy ban nhân dân tỉnh, hay là bên đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, hội nghị hiệp thương chính trị? Đương nhiên cũng có khả năng là một cán bộ cấp phó tỉnh ở trường đại học hay xí nghiệp nhà nước, chẳng qua loại khả năng này khá nhỏ. Hùng Chính Lâm sẽ không vì một tổng giám đốc xí nghiệp hay bí thư đảng ủy, hiệu trưởng trường đại học nào đó mà cố làm ra vẻ huyền bí với mình.
Đã có lúc hắn nghĩ rằng liệu có thể là Lưu Triệu Quốc hay không, nhưng ủy ban kỷ luật trung ương sẽ không ra tay vì một cán bộ cấp sở, dù vị trí của anh có mẫn cảm thì trừ phi dính dáng vào. Mà trước đó An Nguyên gần như đều gió êm sóng lặng.
Triệu Quốc Đống phát hiện mình không thể suy đoán được, mặc dù hắn cũng có một vài đối tượng hoài nghi nhưng thường thường đây chỉ là một hiện tượng giả tạo, chỉ có khi nào đáp án chính thức được vạch trần ra thì anh mới biết rõ được.
Đương nhiên tất cả những điều này ảnh hưởng đến mình không lớn cho lắm, bất kể như thế nào thì mình vừa mới chỉ nhậm chức được nửa năm, cho dù là chuyện phát sinh trong nửa năm này hay là trước đó thì cũng không quan hệ quá lớn với mình. Triệu Quốc Đống có đủ sự tự tin này.
Trong điện thoại thì Lăng Chính dược không nói thêm cái gì mà chỉ nói ngắn gọn hai câu, nói rằng ủy ban kỷ luật trung ương đến An Nguyên tra án, yêu cầu tỉnh hết sức phối hợp, cũng không nghe ra giọng điệu thay đổi bao nhiêu, chẳng qua càng là như thế này thì càng chứng tỏ tính nghiêm trọng của vấn đề.
- Ngồi đi, Quốc Đống, tôi nghĩ cậu cũng có thể biết phiền toái của chuyện này, một vị phó chủ nhiệm ủy ban kỷ luật trung ương tới đây rồi, ừ, căn cứ vào tình hình bọn họ nắm giữ trước mắt thì có vài vấn đề có khả năng liên quan đến một vị phó chủ tịch tỉnh của tỉnh chúng ta, ngoài ra còn có thể dính dáng đến một nhóm cán bộ.
Lời của Lăng Chính dược khá bình thản, lạnh nhạt nhưng lại có mấy phần xúc động.
- Hừ hừ, phát súng chống tham nhũng đầu tiên lại khai hỏa về nơi chúng ta, việc này quả thật khiến An Nguyên chúng ta nở mày nở mặt.
- Là ai?
Mắt Triệu Quốc Đống khẽ giật giật nhưng không hề quá kinh ngạc, khả năng có vấn đề bên tỉnh ủy là tương đối nhỏ, mà bên chính quyền chủ yếu tiến hành công tác hành chính cụ thể, khả năng tiêm nhiễm dính chàm lớn hơn rất nhiều. Chẳng qua bây giờ Triệu Quốc Đống còn chưa xác định được là ai, vấn đề xảy ra sau khi lên làm phó chủ tịch tỉnh hay là trước đó.
- Hoàng Trì Trung.
Lăng Chính dược bật thốt ra ba từ, giọng điệu tỏ ra chán ngán không nói thành lời.
- Là hắn?
Triệu Quốc Đống khá kinh hãi.
- Là chuyện mấy năm trước, vấn đề xảy ra khi hắn đảm nhiệm chức vụ ở An Đô, bất động sản Hồng Nghiệp, cậu có ấn tượng không?
Lăng Chính dược thở dài một hơi.
- Bất động sản Hồng Nghiệp? À, đó là một tập đoàn bất động sản rất danh tiếng, có không ít hạng mục ở An Đô chúng ta, có điều hai năm gần như hình như không có nghe thấy tiếng tăm gì.
Triệu Quốc Đống cố gắng nhớ lại, đối với ngành bất động sản thì Triệu Quốc Đống cũng không xa lạ, động tác của Thiên Phu mấy năm nay ở An Đô không tính là lớn, tinh lực chủ yếu đặt ở các địa phương duyên hải, nhưng chung quy thì vẫn có một vài hạng mục. Có đôi khi Triệu Quốc Đống cũng chú ý đến sự phát triển của ngành bất động sản, bất động sản Hồng Nghiệp hẳn là một doanh nghiệp bất động sản mang tính khu vực, chủ yếu phát triển tại mấy tỉnh trung bộ như An Nguyên, Hồ Nam, Hồ Bắc và Hà Nam. Có một dạo cĩmg rất có danh tiếng ở An Đô nhưng đó đều là chuyện ba, bốn năm trước rồi.
- Ừ, căn cứ tình hình mà ủy ban kỷ luật phản hồi thì chắc là chuyện 3, 4 năm trước, khi đó Hoàng Trì Trung là thường vụ thị ủy, phó thị trưởng An Đô. Hiện giờ bất động sản Hồng Nghiệp xảy ra vấn đề ở tỉnh khác, dính dáng đến một nhóm người, ủy ban kỷ luật trung ương đã tìm hiểu rõ cội nguồn và đưa Hoàng Trì Trung đi rồi.
Mặt Lăng Chính dược không lộ biểu tình gì, giọng điệu đầy lạnh nhạt.
Đối với Hoàng Trì Trung thì Lăng Chính dược cũng không có ấn tượng quá sâu sắc, cũng không có quan hệ gì với hắn, một thường vụ, phó thị trưởng An Đô làm thế nào nhảy lên vị trí phó chủ tịch tỉnh An Nguyên thì hắn cũng không rõ, nhưng bên trong chắc chắn có ngọn nguồn. Hiện tại muốn tìm mấy thứ vụn vặt thì ý nghĩa không lớn, quan trọng là Hoàng Trì Trung có thể dây dưa đến nhiều người hay không, đây mới chính là vấn đề mà Lăng Chính dược lo lắng nhất.
Khi Hoàng Trì Trung đảm nhiệm thường vụ thị ủy, phó thị trưởng An Đô thì được phân công quản lý khối đất đai, xây dựng và giao thông. Lúc ấy Diêu Văn Trí đảm nhiệm thị trưởng, Tôn Liên Bình làm bí thư, sau khi Hoàng Trì Trung được thăng lên làm phó chủ tịch tỉnh thì cũng không còn được phân quản lý khối đất đai, xây dựng nữa, cho nên nói vấn đề chủ yếu hẳn là tập trung ở An Đô mới đúng. Nhưng cũng không loại trừ sau khi hắn đảm nhiệm phó chủ tịch tỉnh có xảy ra vấn đề tương tự, bây giờ còn chưa rõ rốt cuộc là cái tên Hoàng Trì Trung này xảy ra vấn đề về công trình nào, lúc ấy có người nào dính líu vào, nếu như thực sự dính dáng đến nhiều người thì chuyện chó cắn chó sẽ lan tràn ra, như vậy sẽ thật sự trở thành tai nạn đối với tỉnh ủy, ủy ban nhân dân tỉnh An Nguyên năm nay.
Cái vũng nước bất động sản này thực sự rất đục, người nào dính vào thì có thể may mắn thoát thân sạch sẽ rất ít, hầu như không có mấy, cho nên Lăng Chính dược lo rằng nếu như lúc ở vị trí phó thị trưởng An Đô mà Hoàng Trì Trung hãm quá sâu thì sẽ dính dáng rất rộng, chỉ sợ sẽ là một chấn động cực lớn đối với đảng ủy, ủy ban nhân dân thành phố An Đô năm nay. Mà liệu sau khi lên làm phó chủ tịch tỉnh thì Hoàng Trì Trung có tiếp tục gây họa hay không thì cũng là một biến số, nhất là thoạt nhìn tên Hoàng Trì Trung này biểu hiện bề ngoài thì thuộc loại người không quá sôi nổi, biết điều, thâm trầm, một khi bị vạch trần thì thường thường sẽ là một mảng thối nát, quy luật này thường đã được vô số bằng chứng chứng minh.
- Người của ủy ban kỷ luật trung ương có nói đến những người khác hay không?
Điều Lăng Chính dược lo lắng cũng chính là điều Triệu Quốc Đống nghĩ tới, nếu Hoàng Trì Trung đã dám thông đồng với bất động sản Hồng Nghiệp thì sẽ không thể tránh được liên quan đến đám người phát triển bất động sản khác. Nếu như đám thương nhân bất động sản này mà kín mồm kín miệng, lấy việc luận việc thì cũng đơn giản, chỉ sợ một số lại không chịu nổi công phu "đục khoét" của đám người ủy ban kỷ luật trung ương rồi mở miệng cắn loạn, như thế chuyện sẽ biến thành đại họa.
Nếu cân nhắc từ góc độ cảm tình thì Triệu Quốc Đống cũng hi vọng ủy ban kỷ luật trung ương có thể một nhát chặt đứt, rồi nhổ tận gốc những thứ lan tràn, cũng tiện gột tẩy những bẩn thỉu. Nhưng vì chưa chính thức đảm nhiệm chủ tịch tỉnh nên Triệu Quốc Đống lại không hi vọng nhiệm kỳ của mình được bắt đầu từ tình cảnh hỗn loạn như vậy, chỉ riêng việc thu thập cục diện rối rắm này thì chắc cũng tốn không ít tinh lực.
- Hừ, miệng đám người ủy ban kỷ luật trung ương như bị khâu lại rồi, ngoại trừ tiết lộ Hoàng Trì Trung dính dáng ra thì chẳng nói thêm nửa câu nào cả. Phùng Cương cũng tỏ ra giấu kín như bưng, Quốc Đống, tôi thấy An Nguyên chúng ta lần này sẽ thành điển hình rồi.
Lăng Chính dược hừ lạnh một tiếng, nói đầy bực bội:
- Cho dù chuyện xảy ra lúc Hoàng Trì Trung ở An Đô nhưng tôi đoán cán bộ cấp sở dính líu đến cũng không phải ít. Nếu như còn liên quan đến cái khác thì chỉ e là vấn đề còn có thể nhiều hơn.
- Bí thư Lăng, như vậy sẽ ảnh hưởng rất xấu đến An Nguyên chúng ta, có nên...
Triệu Quốc Đống muốn nói lại thôi.
- Quốc Đống, cậu cho rằng lúc này ủy ban kỷ luật trung ương có bận tâm đến điều đó không?
Lăng Chính dược lạnh lùng nói:
- Cái đám người đó sẽ không cân nhắc đến sự khó xử của cậu, bây giờ bọn họ cầm thượng phương bảo kiếm, hơn nữa chúng ta cũng không tiện can thiệp, nếu không sẽ càng thêm bị động, sau này nếu có vấn đề gì thì nói không chừng sẽ có một chậu *** đổ lên đầu chúng ta đó.
- Bí thư Lăng, bây giờ mấu chốt vẫn là thăm dò rõ ràng vấn đề của Hoàng Trì Trung chỉ là đơn nhất hay là có dính dáng tới những người khác? Tôi cảm thấy chúng ta không thể cứ khoanh tay đứng nhìn như vậy được, nếu như chúng ta không tiện ra mặt thì có thể mời đồng chí Phùng Cương xem xét tình hình cụ thể rồi truyền đạt một vài ý kiến của tỉnh ủy An Nguyên chúng ta. Dù sao bây giờ đại hội đảng vừa mới kết thúc, gióng trống khua chiên đến An Nguyên chúng ta giày vò thì ảnh hưởng không tốt lắm.
Triệu Quốc Đống trầm ngâm rồi nói:
- Đương nhiên, chúng ta không phải muốn bao che ai cả, cũng tuyệt không can thiệp vào việc ủy ban kỷ luật trung ương phá án, chúng ta chỉ hi vọng có thể nắm giữ tiến độ và phạm vi dính líu kịp thời, để chúng ta có thể áp dụng biện pháp ứng phó đúng lúc, tránh để bị động quá mức.