Lộng Triều

Chương 30: Q.13 - Chương 30






Triệu Quốc Đống lẳng lặng đợi, chuyện gì mà Vương Phủ Mỹ khó mở miệng đến như vậy. Triệu Quốc Đống cũng mơ hồ đoán ra được một chút.

- Mỹ ca, có phải vấn đề phụ nữ không?

Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:

- Băng tỷ biết rồi sao?

Vương Phủ Mỹ có chút giật mình khi Triệu Quốc Đống một lời đã đoán trúng. Một lúc sau y mới nói:

- Mẹ kiếp Quốc Đống, chú là CIA hay FBI vậy, chuyện gì chú cũng biết. Chẳng lẽ chuyện trên giường của anh và chị chú cũng biết?

- Chuyện đó của anh và Băng tỷ thì em nhất định không biết, nhưng em có lẽ cũng đoán được anh và cô gái kia nhất định không muốn rời nhau hả?

Triệu Quốc Đống trừng mắt nói:

- Nói đi, là tiên nữ nào có thể kéo Mỹ ca xuống nước vậy?

Vương Phủ Mỹ lúc này mới cắn răng nói ra thiên tình sử của y.

Tiếp viên hàng không hãng An Hàng, xinh đẹp. Mẹ nó chứ, Triệu Quốc Đống không khỏi nhớ đến mấy bộ phim Nhật Bản về nữ tiếp viên hàng không.

Chẳng lẽ Mỹ ca thích loại này? Nếu không được thì thuê con bé nào đó mặc đồ tiếp viên hàng không là ổn mà? Nữ tiếp viên hàng không nghe thì hay nhưng cái câu tiếp viên hơi giống với gái làng chơi.

- Cô gái đó bao tuổi rồi?

Triệu Quốc Đống chép miệng nói.

- Nhỏ hơn chú mấy tuổi, 27.

Vương Phủ Mỹ vùi đầu vào mặt. Theo Triệu Quốc Đống thấy đây là đối phương có tâm trạng khó chịu, muốn đối mặt cũng khó, muốn tránh cũng khó, ai bảo thân phận của Vương Phủ Mỹ không bình thường.

27? Mỹ ca này đúng là biết chọn, nhỏ hơn mình 16, 17 tuổi, cũng may chưa đến mức trâu già gặm cỏ non.

Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút, từ độ tuổi của cô gái này hắn cũng có thể đại khái hiểu ra suy nghĩ của Vương Phủ Mỹ.

Nếu là cô gái 22, 23 thì Vương Phủ Mỹ có thể nói rõ nỗi khổ, bù đắp một chút là giải quyết được. Nếu trên 30 thì nhất định có mục đích gì đó, nếu không là vì tiền, hoặc là muốn chức vợ Thị trưởng, như vậy có thể nghĩ biện pháp khác.

- Mỹ ca, anh định làm như thế nào?

Triệu Quốc Đống cũng không muốn an ủi mà trực tiếp nói.

- Không biết.

Triệu Quốc Đống thấy cũng bình thường, việc này ai trong cuộc cũng đâu dễ tìm biện pháp.

- Mỹ ca, anh dù sao cũng phải có suy nghĩ sơ bộ gì đó chứ? Anh cứ định để cô gái đó làm tình nhân của mình mãi sao? Hay là cô ta chỉ thích quan hệ tình nhân với anh? Đừng có nói anh muốn chia tay Băng tỷ rồi tìm mùa xuân thứ hai đó.

Vương Phủ Mỹ đúng là không biết nên trả lời sao với câu nói đầy châm chọc của hắn. Đối phương có vẻ cân nhắc ra gì đó nên mới nửa đùa nửa thật nhắc mình. Chơi có thể nhưng đừng có vượt quá mấu chốt.

- Quốc Đống, chú muốn nghe anh nói như thế nào?

Vương Phủ Mỹ hỏi lại.

Triệu Quốc Đống ngẩn ra nói:

- Mỹ ca, anh đừng nghĩ em nói đùa, anh không chơi nổi đâu.

- Quốc Đống, có một số việc thật sự đơn giản như chúng ta nghĩ sao?

Vương Phủ Mỹ thở dài một tiếng nói.

- Cũng không phức tạp như chú nghĩ, anh chỉ là nói có một số việc lún quá sâu nên khó tự rút ra được.

- Khó rút ra, khó kìm lòng hay muốn ngừng cũng không được?

Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.

- Chú nghĩ thế nào cũng được. Bây giờ anh không nghĩ đến việc ly hôn nhưng Lâm Băng, ôi ..

Vương Phủ Mỹ lắc đầu nói.

- Băng tỷ muốn ly hôn với anh, cô gái kia lại muốn kết hôn?

Triệu Quốc Đống đã dần bình tĩnh lạ. Chuyện Vương Phủ Mỹ phức tạp còn hơn hắn nghĩ. Nếu bản thân Vương Phủ Mỹ đã lún sâu vào lưới tình thì không thể trách được ai.

- Không biết, có lẽ vậy, bây giờ còn chưa lộ ra nhưng chuyện này rất khó nói.

Vương Phủ Mỹ nhún vai rồi cầm chén lên uống cạn.

- Vậy anh định làm như thế nào?

Triệu Quốc Đống hỏi.

- Không biết.

Vương Phủ Mỹ vẫn trả lời như trước.

- Mỹ ca, em nhắc anh một câu là phải suy nghĩ rất cẩn thận rồi hãy làm. Em không muốn đánh giá tình cảm của anh và cô gái tiếp viên hàng không kia là thật hay giả. Nhưng em phải nhắc anh thân phận của anh bây giờ đã khác, điều anh thấy chưa chắc là thật.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ kỹ rồi nói.

- Quốc Đống, chú nghĩ đầu óc anh đơn giản đến mức không thấy mấy việc này sao?

Vương Phủ Mỹ cười khổ một tiếng:

- Anh rõ mình mà, cũng biết vị trí của mình bây giờ nhưng rất nhiều chuyện không như chú nghĩ.

- Được rồi, em không nói gì về việc này nữa.

Triệu Quốc Đống giơ tay nói việc khác.

- Nếu thật sự muốn, ừ, thật sự muốn ở bên nữ tiếp viên hàng không kia cả đời, anh không thể không đối mặt với việc tương lai chính trị của mình dừng lại, thậm chí bị phá hủy, điểm này em nghĩ anh không phải không nghĩ ra. Anh định hóa giải như thế nào?

Triệu Quốc Đống rất lý trí tránh việc tranh chấp chuyện tình cảm với Vương Phủ Mỹ. Hắn muốn làm là nhắc nhở đối phương mà thôi. Vương Phủ Mỹ không phải là người vì tình cảm mà dám vứt đi mọi thứ. Hắn tin Vương Phủ Mỹ tìm mình nói chuyện thì có lẽ cũng chính là muốn phá giải việc này.

Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng, chuyện tình cảm của hắn đang yên bình nhưng nó kéo dài được bao lâu thì hắn không biết.

- Anh nếu có biện pháp thì còn cần nói chuyện với chú sao?

Vương Phủ Mỹ nói.

- Ừ, vậy anh và cô gái kia đến mức nào, tình cảm và thể xác đó ..

Triệu Quốc Đống hỏi.

- Tình cảm thì anh thấy mình về một bến đỗ mới, có thể để anh được nghỉ ngơi, có thể ngủ ngon lành. Về phần thể xác thì đối với hai người trưởng thành thì chú nói điều này rất quan trọng sao?

Vương Phủ Mỹ nói với giọng chất vấn.

- Đương nhiên, tình cảm hòa hợp là một chuyện, em nghĩ anh và Băng tỷ vốn cũng hòa hợp mà. Còn về thể xác hai người có thể hoàn toàn hòa hợp không? Đây là điểm mấu chốt để xem quan hệ hai người duy trì được bao lâu. Chồng già vợ trẻ không phải không được nhưng có một điểm rất quan trọng mà nhiều người bỏ qua không để ý, đó là cuộc sống vợ chồng không hòa hợp. Nhiều cặp chồng già vợ trẻ trước còn tốt, đó là khi sức người đàn ông vẫn còn khỏe, cho nên mới làm quan hệ vợ chồng hòa thuận. Nhưng nếu người đàn ông không khỏe thì sao?

Triệu Quốc Đống nghiêm túc nói:

- Anh hy vọng em đưa ra biện pháp và đề nghị, em đây đương nhiên muốn biết rõ tình hình. Bây giờ em là bác sĩ của anh, anh đừng có giấu diếm.

Vương Phủ Mỹ trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống, chẳng qua hắn lại không thèm để ý.

- Tốt.

- Tốt? Chỉ đơn giản như vậy? Vài ngày lần hay thích thì làm?

Triệu Quốc Đống chớp chớp mắt nói.

- Cô ta có yêu cầu đặc biệt gì với anh không, bình thường có hài lòng không…

- Đủ rồi Quốc Đống, chú đừng có ra vẻ với anh đi.

Vương Phủ Mỹ nghiến răng nghiến lợi nói tới đây thì Triệu Quốc Đống đã vội vàng dừng lại.

- Mỹ ca, em cũng không nói nhiều mà chỉ nói một câu thôi. Nếu anh không xác định thì em đề nghị anh quan sát thêm một thời gian nữa. Nếu cô gái đó thật sự yêu anh mà anh cũng không có thuốc chữa hết yêu cô ta, như vậy chờ một thời gian nữa, thậm chí tách ra một thời gian cũng tốt, cho cả hai tỉnh táo lại mà suy nghĩ. Em nghĩ nó sẽ cho hai người không gian riêng để phân tích, suy nghĩ cho đối phương. Như vậy có lẽ giúp cả hai phán đoán khách quan tình cảm của mình. Anh thấy sao?

Vương Phủ Mỹ im lặng không nói.

- Mỹ ca, em đây là thực sự suy nghĩ cho anh, cũng suy nghĩ cho cô gái kia. Nếu tình cảm cả hai đạt trình độ đó, em nghĩ không ai có thể nói gì với đề nghị của em. Còn Băng tỷ thì em nghĩ cũng là người hiểu biết, cũng sẽ có sự lựa chọn lý trí. Em chỉ lo anh và cô gái kia xúc động nhất thời nên …

Triệu Quốc Đống chưa nói xong, Vương Phủ Mỹ đã cắt ngang.

- Quốc Đống, chú nói thật lòng xem nếu chú là anh thì chú sẽ làm như thế nào?

- Em không thể nào là anh, tình hình của anh và em khác nhau cho nên chỉ có thể do chính anh làm ra, em chỉ phân tích rồi đưa ra sự lựa chọn có thể nói là lý trí nhất.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.

Vương Phủ Mỹ gật đầu nói:

- Anh biết rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.