Lộng Triều

Chương 30: Q.15 - Chương 30






Ngày khai giảng đầu tiên kết thúc như vậy, Triệu Quốc Đống thấy khá phong phú. Hắn quen được hai người bạn học, cảm giác cũng được.

Đến trường Đảng học chính là mong có thu hoạch. Hôm nay mặc dù không học nhưng cũng là một sân khấu để mọi người thể hiện, làm mọi người có chút ấn tượng về nhau. Tính cách hai người Ngô Nguyên Tể cùng Tôn Hiểu Xuyên có chút khác nhau nhưng Triệu Quốc Đống thấy cũng được. Có thể tới được đây thì ai cũng đều có bản lĩnh và năng lực cả.

Về phòng ngủ, Triệu Quốc Đống cảm thấy mình bây giờ rất nhàn, không phải quan tâm nhiều chuyện ở Ninh Lăng, cũng không cần cân nhắc điều chỉnh nhân sự, tất cả gác sang bên mà học tập.

Chương trình học đã được phát, Triệu Quốc Đống nhìn qua thấy khá nhiều nội dung.

Một loạt nội dung như Chiến lược phát triển Trung Quốc mạnh lên phù hợp với sự phát triển của thế giới; Vấn đề toàn cầu hóa và an toàn văn hóa quốc gia; Sự ảnh hưởng của các tập đoàn liên quốc gia đến Trung Quốc; Vấn đề Đài Loan…. Có những buổi bắt buộc phải lên lớp, có những buổi có thể tự trao đổi, thảo luận, lịch tới thư viện tìm thông tin, tất cả lịch đều kín. Còn có cả việc đi thăm các cơ quan điển hình. Triệu Quốc Đống nhìn qua và thấy trong ba tháng học này mình sẽ thu hoạch được không ít thứ.

Trong lịch cũng có tên và chức danh các giảng viên. Ngoài giảng viên của trường còn mời không ít lãnh đạo chủ yếu của cấp bộ Trung ương đến hướng dẫn. Bởi vì cán bộ đến từ nhiều nơi, có người là lãnh đạo chủ yếu của địa phương, có người là lãnh đạo các công ty trực thuộc trung ương… vì thế việc chọn chương trình học cũng là một vấn đề.

Triệu Quốc Đống vốn không muốn bật điện thoại di động nhưng hắn nghĩ vẫn nên bật tầm tiếng. Hôm nay là ngày đầu tiên đến đi học, mặc dù hắn đã yêu cầu thị xã nếu không có chuyện đặc biệt quan trọng thì không nên gọi cho hắn. Nhưng dù sao bây giờ vẫn còn vài việc chưa xác định xong, hắn không dám hoàn toàn thoát khỏi.

Triệu Quốc Đống cũng đã dặn Vân Duệ là nửa tiếng trước giờ ăn tối cùng sau bữa trưa nửa tiếng hắn sẽ bật máy, đồng thời cũng cho Vân Duệ số điện thoại phòng ngủ mình. Nếu có tình hình khẩn cấp thì Vân Duệ có thể liên lạc với hắn.

Rất tốt, gần tiếng trôi qua nhưng không ai gọi tới, Triệu Quốc Đống vừa thấy thoải mái vừa thấy có chút là lạ.

….

Trường Đảng trung ương chính là trường Đảng trung ương, trình độ có thể nói rất cao. Triệu Quốc Đống cảm thấy lãnh đạo trường Đảng Tỉnh ủy An Nguyên cần phải tới đây học tập tham khảo về cách dạy học.

Ăn tối xong, Triệu Quốc Đống xem qua lịch một chút, mọi người có thể tới phòng học lớn nghe về Văn hóa Trung Quốc. Triệu Quốc Đống đang do dự không biết có nên tới đó hay không thì điện thoại phòng ngủ vang lên. hắn có chút ngạc nhiên nghe điện, là Trầm Đông Chiêua gọi tới.

- Anh sao có số điện thoại này?

Triệu Quốc Đống khó hiểu hỏi.

- Cậu đó, lén lút lên Bắc Kinh mà cũng không báo một tiếng. Sao, tiến bộ rồi nên sợ mọi người biết hả?

Trầm Đông Chiêua cười ha hả nói:

- Trường Đảng cũng không phải nơi giam lỏng, ra ngoài một chuyến chứ?

- Trầm ca, tôi mới tới trường một hôm, bây giờ chạy ra không tiện mấy.

Triệu Quốc Đống có chút khó xử. Bây giờ đi là phải uống rượu, với tính của Trầm Đông Chiêua thì không đến 12h đêm đúng là khó có thể về được.

- Được rồi, tôi còn không biết quy định của trường Đảng sao? Ban ngày không cho phép vắng tiết, tối cũng chỉ là tự ôn tập hoặc là ngồi trao đổi, tối nay cậu nếu không có việc gì thì ra đi, Thiên Cửu vừa từ Điền Nam về.

Xem ra Trầm Đông Chiêua đang khá vui vẻ.

- Tôi gọi điện tới Thị ủy Ninh Lăng, tìm thư ký của cậu, lừa y một lúc mới lấy được số phòng cậu. Mau ra đây.

Quảng Thiên Cửu đến một quân đoàn ở Tây Nam làm phó quân đoàn trưởng. Quảng Thiên Cửu thích làm chủ quản Quân đội, làm chức này coi như để rèn luyện tính cách y một chút.

Triệu Quốc Đống lúc lên Bắc Kinh cũng nói chuyện khá vui vẻ và hòa hợp với mấy người Quảng Thiên Cửu. Nhất là tính cách hào sảng của Quảng Thiên Cửu làm cho Triệu Quốc Đống thích thú. Hai người vừa gặp mà như quen từ lâu.

- Cửu ca đã về? Anh ta mới đi chưa lâu mà.

Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc. Cán bộ trong Quân đội mà muốn điều từ nơi này đến nơi khác là phải qua nhiều trình tự.

- Ừ, về Bắc Kinh có việc, Quân đội bọn họ có thể có suy nghĩ mới gì đó. Thiên Cửu về báo cáo với Quân ủy trung ương và Bộ tổng tham mưu, có lẽ là muốn tiến hành hợp tác quân sự trên đất liền với các quốc gia Đông Nam Á. Quân ủy trung ương bây giờ cũng bắt đầu thay đổi suy nghĩ, chú ý đến hoàn cảnh quốc tế biến hoá, phải có ý thức thay đổi chiến lược.

Trầm Đông Chiêua có chút hưng phấn nói:

- Nói qua không rõ đâu, cậu ra ngoài cho tôi, trường mà làm khó cậu thì bảo tôi xử lý thay.

Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng. Hắn là học viên, ngày đầu đã chuồn đi còn ra thể thống gì. Đây không phải cố ý khiêu khích kỷ luật trường sao?

- Được rồi, tôi biết rồi, cho tôi địa chỉ, tôi rất nhanh sẽ tới.

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng, cái này khó từ chối. Ai bảo mình có có cấp bậc thấp hơn bọn họ, mà hắn cũng coi bọn họ như bậc đàn anh.

Hơn nữa Triệu Quốc Đống cũng muốn nói chuyện với Quảng Thiên Cửu. Quân đoàn của Quảng Thiên Cửu đóng quân ở Côn Châu, giáp các nước Lào, Myanmar. Quân đoàn này có thể nói là khá quan trọng.

Hiện nay quan hệ giữa Trung Quốc với các nước Đông Nam Á khá phức tạp. Ví dụ như Myanmar mặc dù có quan hệ mật thiết với Trung Quốc nhưng phía bắc lại có nhiều buôn bán ma túy, có các lực lượng vũ trang chống đối khiến khu vực phiên bắc khá phức tạp. Nó khiến cho vùng biên giới của Điền Nam bị ảnh hưởng tương đối lớn, ảnh hưởng tới quan hệ của hai nước.

Lần này Quảng Thiên Cửu đột nhiên về Bắc Kinh thì xem ra quan điểm của Trung ương đối với khu vực Đông Nam Á bắt đầu có điều chỉnh. Nó khiến cho địa vị của Quân đoàn kia dần thay đổi. Triệu Quốc Đống rất tò mò vì việc này.



Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ thấy về vừa lúc trường chuẩn bị đóng cửa. Tuy thời gian ngắn một chút nhưng hắn cũng thỏa mãn. Ba tiếng nói chuyện với mọi người đã khiến hắn nhận được không ít tin tức.

Mặc dù vì tính bí mật nên Quảng Thiên Cửu không nói được nhiều chuyện công việc nhưng vẫn lộ ra vài điều.

Từ cách nói chuyện của đám người Trầm Đông Chiêua, Quảng Thiên Cửu, Triệu Quốc Đống có thể mơ hồ cảm nhận được chính sách đối ngoại của quốc gia đã dần có thay đổi. Điều này làm Triệu Quốc Đống cảm thấy hưng phấn.

Hắn biết thân phận của mình bây giờ còn kém quá nhiều để tác động được vào chính sách của quốc gia, còn chưa đủ để hắn chỉ trỏ gì đó. Đúng như lời Trầm Đông Chiêua nói, bọn họ chỉ có thể cố gắng hết sức trên cương vị của mình, cố gắng phục vụ nhân dân, làm cho quốc gia và dân tộc trở nên mạnh mẽ hơn.

Nằm trên giường, Triệu Quốc Đống không khỏi xúc động. Quảng Thiên Cửu nói đúng, mình có thể vào trường Đảng Trung ương học là một cơ hội hiếm có, rèn luyện tăng năng lực là chủ yếu, nhưng lợi dụng sân khấu này như thế nào, làm sao bắt được cơ hội để phát triển, làm cho bên trên tán thành mình, nhanh chóng đi lên vị trí quan trọng hơn chính là điều Triệu Quốc Đống cần làm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.