Lộng Triều

Chương 34: Q.18 - Chương 34






Thực tế lúc Triệu Quốc Đống còn công tác ở Điền Nam, hai người Chu Hâm đã có ý này, chẳng qua lúc ấy Triệu Quốc Đống làm trưởng ban tổ chức cán bộ, tuy nói đầu tư vào thị xã Văn Thành là do Triệu Quốc Đống giới thiệu nhưng Hâm Đạt đầu tư vào Văn Thành là vì lợi nhuận chứ không hoàn toàn vì Triệu Quốc Đống.

Nhưng bây giờ lại khác, Triệu Quốc Đống làm phó chủ nhiệm nắm quyền to ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia. Nếu nói Triệu Quốc Đống làm trưởng ban tổ chức cán bộ chỉ có thể quyết định vận mệnh cán bộ tỉnh Điền Nam, như vậy Triệu Quốc Đống bây giờ có thể nói nắm giữ vận mệnh của bất cứ công ty, bất cứ hạng mục này. Chuyển biến này đối với một công ty như Hâm Đạt mà nói là rất khác thường.

- Hắn không giống quan chức nhà nước không sao, em tin hắn nhất định có nhược điểm. Ví dụ như anh nói hắn rất muốn có thành tích, đây có coi là nhược điểm không? Con người chỉ cần có nhu cầu thì đó chính là nhược điểm.

Chu Đạt rất kiên quyết nói.

- Không, chú nghĩ quá đơn giản rồi. Hắn đúng là muốn có thành tích nhưng là người có đầu óc. Hắn không vì chú có thể sáng tạo một ít thành tích mà bỏ qua cái khác, điểm này chú quá coi thường hắn. Từ hạng mục ở Vân Lĩnh anh có thể cảm thấy hắn nhìn như to gan, ngông cuồng nhưng lại tinh tế cẩn thận, quyết định làm gì về cơ bản đều có chút nắm chắc, hoặc là nói sức phán đoán của hắn quá kinh người.

Chu Hâm không đồng ý quan điểm của Chu Đạt.

- Nếu nói đây không phải nhược điểm hoặc nói chúng ta không thể lợi dụng nhược điểm này, vậy hắn chẳng phải là bách độc bất xâm? Em cảm thấy tiền không có sức hấp dẫn với hắn.

Chu Đạt có chút thất vọng nói.

- Tiền không hấp dẫn nhưng cái khác có thể có.

Chu Hâm nói.

- Anh cảm thấy gì sao?

Chu Đạt hơi động tâm. Tửu sắc danh lợi, tửu ở thời này không đáng nhắc tới, danh thì vừa nãy Chu Hâm đã nói không dẽ lợi dụng. Lợi, Triệu Quốc Đống không có hứng thú, như vậy có lẽ chỉ là sắc. Nhưng căn cứ biểu hiện của hắn ở An Đô thì hình như cũng không dính vào việc này mà.

Mai Oánh cùng Tô Hiểu cần sắc có sắc, cần danh có danh, vậy mà Triệu Quốc Đống lại tỏ vẻ khá lạnh nhạt giống như không thích hai cô gái kia chứ?

- Chú nói xem…

Chu Hâm cười nói.

- Phụ nữ? Hình như hắn không phải loại này mà.

Chu Đạt lắc đầu, y nhìn ra được gì đó từ vẻ mặt mập mờ của ông anh.

- Chú sao biết…

Chu Hâm hỏi lại.

- Bởi vì lần trước chúng ta kéo Mai Oánh cùng Tô Hiểu đến nhưng hắn không có phản ứng gì sao?

- Chẳng lẽ anh có phát hiện nào khác?

Chu Đạt không tin.

- Anh cẩn thận tìm hiểu về lý lịch của Triệu Quốc Đống. Chú nói đúng, người này không có tật xấu hay sở thích gì mấy. Không hút thuốc, không đánh bài, không thích tiền, chú nói con người sống trên đời phải có sở thích chứ? Nhất là làm quan càng phải có, hắn là thành hiền ư? Không có yêu thích gì sao? Anh không tin.

Chu Hâm có chút đắc ý nói.

- Công không phụ lòng người, anh cuối cùng tìm được một chút dấu vết.

- Dấu vết gì vậy?

Chu Đạt sắp bị Chu Hâm làm to đầu.

- Triệu Quốc Đống không phải không có sở thích…

Chu Hâm cười ha hả nói:

- Anh thông qua tin tức đáng tin cậy biết được Triệu Quốc Đống rất có hứng thú với phụ nữ xinh đẹp. Chú biết Trình Nhược Lâm không? Mc của chương trình Siêu cấp Show đài truyền hình kỹ thuật số tỉnh An Nguyên.

- Ừ, em cũng có chút ấn tượng, là Mc xinh đẹp của An Nguyên chúng ta, bây giờ hình như mở công ty điện ảnh.

Chu Đạt suy nghĩ mùi vị trong đó.

- Đúng là mở một công ty điện ảnh, nghe nói làm ăn rất tốt.

Chu Hâm vuốt cằm nói.

- Người phụ nữ này nghe nói dính vào Triệu Quốc Đống khi hắn làm chủ tịch Hoa Lâm, sau đó ả rời khỏi Hoa Lâm, tới An Đô phát triển. Anh đánh giá không chừng hai người này có qua lại.

- Anh, chúng ta muốn nói chính là bây giờ. Hắn có quan hệ với người phụ nữ nào không quan trọng, vấn đề là chúng ta làm như thế nào để được hắn nhận gái, để thắng được hắn?

Chu Đạt hơi nhấn mạnh một chút.

- Ừ, thắng được gì của hắn? Hữu nghị hình như quá đơn thuần, ấn tượng tốt, giải thích ủng hộ đều quá trung dung. Tín nhiệm, ừ, anh cảm thấy dùng từ này khá thích hợp.

Chu Hâmq không chú ý đến ý mà ông em muốn nói, y tiếp tục nói theo dòng suy nghĩ:

- Tin tưởng lẫn nhau, thủ đoạn này chẳng qua là để kéo gần tình cảm hai bên. Người như Triệu Quốc Đống không phải dùng phương pháp này có thể đối phú. Phụ nữ, hừ, phụ nữ đẹp hơn nữa thì sao chứ? Ngủ xong là thấy chán, đến bây giờ mà nói anh chỉ là muốn dùng phương pháp này để hóa giải sự xa lạ, chính thức quyết định quan hệ giữa chúng ta là phải dựa vào lợi ích chung. Lợi ích chung mới tạo thành tin tưởng lẫn nhau.

Chu Đạt không hiểu nổi hết ý của ông anh.

- Triệu Quốc Đống bây giờ đã lên cao, coi như là có chút quan hệ với chúng ta trước đây nhưng bây giờ chưa chắc đã có thể lọt vào mắt hắn. Chúng ta phải nhanh chóng tạo lại quan hệ, thậm chí đốt cháy hơn nữa. Tập đoàn nếu muốn lớn mạnh thêm ở trong giai đoạn hiện nay thì không có bao con đường. Thỏ hôn có ba hang, chúng ta không tính thỏ khôn nhưng cũng nên học tập, nếu không chết trong tay thợ săn cũng chết trong tay sói.

Trong mắt Chu Hâm hiện lên một tia hung ác và cố chấp. Khi đối đầu với cơ quan hành chính và công ty nhà nước, y không thẻ không lựa chọn mình phải dựa vào cơ quan hành chính, chỉ khi được cơ quan hành chính quốc gia cho phép thì mới có thể chống đối lại được các tập đoàn nhà nước khổng lồ. Phải để cho cơ quan hành chính ý thức được công ty tư nhân có sức sống mãnh liệt hơn công ty nhà nước, công ty tư nhân cũng có thể cống hiến cho xã hội, giải quyết công ăn việc làm nhiều hơn…..

Hạng mục điện phân nhôm Vân Lĩnh đã chứng minh điểm này. Nếu không được Thị xã Ninh Lăng, tỉnh An Nguyên ủng hộ mạnh thì Hoa Lữ cùng Ngũ Quáng đã sớm ăn tươi nuốt sống hạng mục này.

Vì sinh tồn không ai không thể phục tùng thực tế, người thông minh sẽ dùng nhiều thủ đoạn đe thay đổi thực tế.

Chu Hâm hy vọng mình có thể là người thông minh.



- Bà nói gì?

Khấu Linh nhướng đôi mi thanh tú, cô kinh ngạc nói làm ngay cả đồng nghiệp mới vào cũng ngạc nhiên vì biểu hiện của cô.

Điện thoại là Mễ Á gọi tới, nói Triệu Quốc Đống đã chính thức rời khỏi Điền Nam để lên Bắc Kinh, trở thành ủy viên Đảng ủy, phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển.

- Mễ Á, bà không gạt tôi đó chứ? Hắn mới đến Điền Nam bao lâu? Chưa đầy năm? Vào Bắc Kinh, có quá như vậy không?

Khấu Linh không quá tin lời Mễ Á nói, không chừng Mễ Á cảm thấy quan hệ kia của mình và Triệu Quốc Đống nên cố ý trêu mình.

Nghe nói Mễ Á nửa năm nay ở Điền Nam khá lâu, hình như quốc tế Hán Đăng có không ít nghiệp vụ ở Điền Nam. Chẳng qua Mễ Á này hình như là toàn đi theo Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống lúc làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng, quốc tế Hán Đăng đầu tư vào công ty sản xuất chất đa tinh thể Silicon ở Ninh Lăng. Bây giờ Triệu Quốc Đống đến Điền Nam làm trưởng ban tổ chức cán bộ, Mễ Á này cũng đến Điền Nam, nói là ngành công nghệ sinh học của Điền Nam rất được quỹ đầu tư mạo hiểm ưu ái. Còn tình huống thật là như thế nào thì chỉ người trong cuộc mới biết.

- Hừ, Khấu Linh, bà ngồi cạnh máy vi tính chứ, tự mà mở ra xem xem trong các lãnh đạo của Ủy ban kế hoạch phát triển có tên hắn không? Hay là trực tiếp gọi điện hỏi hắn càng đơn giản. Tôi tin hắn không cần nói dối ở vấn đề này.

Mễ Á hừ một tiếng.

Bỏ máy, Khấu Linh gần như dùng tốc độ nhanh nhất bật máy, tìm được mục tiêu theo lời Mễ Á nói. Ảnh chục của Triệu Quốc Đống có vẻ khá cũ, ánh mắt đó như đang mỉm cười với cô làm cô xuất thần. Một lúc sau Khấu Linh lấy lại tỉnh táo chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran.

Lấy máy ấn số của Triệu Quốc Đống, một cảm giác đầy quen thuộc mà lại xa lạ làm Khấu Linh thấy do dự, cuối cùng cô vẫn gọi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.