Mùa xuân đã sang đến tháng tư, nhưng Vạn Triêu Dương vẫn cảm thấy cái lạnh thấm từ lòng bàn chân đến tận xương tủy. Y có một nỗi sợ hãi phát ra từ tận thâm tâm.
Ngồi trong phòng Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị, y mờ mịt ngắm nhìn bốn phía. Bức tường đối diện treo một bộ tranh chữ viết "Hải nạp bách xuyên. Dung nãi đại", cảm giác như nét bút còn chưa ráo mực. Chẳng lẽ bản thân mình thật sự khó có thể an ổn tuổi già ở trên cái ghế Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị hay sao?
Y cầm điện thoại ra rồi lại buông xuống, do dự thật lâu mà mãi vẫn không hạ quyết tâm được. Nhưng sau suy nghĩ một chút các hậu quả, y vẫn ấn phím tiếp. Sau khi để điện thoại xuống, Vạn Triêu Dương cảm thấy tay mình run run, cả người rét lạnh, trái tim như bị đè nén, co rút mạnh, cảm giác không diễn tả nổi bằng lời. Y biết e rằng trái tim của mình đã có tật, nhưng hiện giờ mà đến bệnh viện thì có lẽ còn gặp phải nguy cơ lớn hơn nữa. Y phải gắng gượng vượt qua được cửa ải này. Sau đó, cho dù là phải lập tức rút lui cũng sẽ an toàn thôi. Nghĩ thế, y lại lấy lọ thuốc ra, nuốt mấy viên.
Ngưu Đức Phát thì xong rồi, người của Viện Kiểm sát thành phố đã đến Phòng Văn hóa mang gã đi, rất nhanh sẽ đưa quyết định tạm giam đến đây. Vạn Triêu Dương là cán bộ Ủy ban Kỷ luật kỳ cựu, nếu như Viện Kiểm sát mà đưa ra quyết định tạm giam thì cũng có nghĩa là bọn họ đã nắm giữ khá đủ chứng cứ rồi. Vốn mông Ngưu Đức Phát cũng chả sạch sẽ gì. Ở Phòng Giao thông, ngoại trừ thể loại hiếm có khó tìm như Hoàng Thiết Thần ra thì chỉ sợ ai ở đó lâu cũng khó mà có thể không ướt chân được.
Hoàng Dương cũng xảy ra chuyện. Ban Kỷ luật thanh tra thành phố tiếp nhận được thông báo, cùng người của Ban Kỷ luật thanh tra huyện bắt Hoàng Dương lại. Nghe nói là liên quan đến chuyện tiền bạc phân chia thu chi của cán bộ huyện Mã Thủ. Mấy chuyện đó vốn dĩ không liên quan gì đến mình, Ngưu Đức Phát với mình cũng chỉ là quan hệ bình thường, chưa nói được là có liên lụy gì cả. Người dân vốn phản ánh cũng rất mãnh liệt, gặp hạn cũng là bình thường thôi. Hoàng Dương mặc dù là chính mình đề cử vào chức Ủy viên khu Mã Thủ, nhưng làm gì có ai đã từng đề cử cán bộ xảy ra sự cố là phải chịu trách nhiệm chung? Thế thì thực đáng buồn cười. Vạn Triêu Dương cũng lờ đi.
Vấn đề là thời cơ xảy ra chuyện cũng thật là trùng hợp.
Chuyện Ngưu Đức Phát gian lận ở quê ở xã Đông Nam, Vạn Triêu Dương cũng thấp thoáng có biết. Đến ngay cả mình mà cũng đều có thể biết thì chẳng lẽ lại còn có thể giấu được Triệu Quốc Đống với hai con chó mà hắn nuôi là Vương Nhị Khải và Trần Lôi? Làm gì có mùi nào không ngửi ra được? Nghĩ vậy, Vạn Triêu Dương không khỏi vô cùng hối hận vì tại sao mình lại đi lầm đường lạc lối vào đó cơ chứ. Tuy rằng chỉ có hàm hồ chỉ điểm vài câu linh tinh, muốn nói cũng nói không ra được cái gì hơn cả nhưng vấn đề là đối phương căn bản là sẽ không thèm để ý đến chuyện đó. Chỉ cần nhận định là mình có làm chuyện mờ ám thì nếu hắn muốn hạ độc thủ đối phó với mình cũng là chuyện rất dễ dàng.
Vạn Triêu Dương có thể khẳng định rằng chuyện phát sinh với Ngưu Đức Phát có liên quan đến xã Đông Nam. Chuyện ở Phòng Giao thông từ mấy năm về trước, đến giờ đột nhiên lại nảy đâu ra một kẻ phản cung. Nào đâu ra chuyện hài hước như thế chứ?
Mà Hoàng Dương thì sao? Vạn Triêu Dương rùng mình một cái. Giết gà dọa khỉ! Hoàng Dương không hề nghi ngờ gì chính là con gà kia. Vạn Triêu Dương thở dài một hơi. Khỉ là loại hư hỏng, cũng không sợ, vấn đề là có phải khỉ thật không? Mùi vị chua xót chảy xuôi trong trái tim Vạn Triêu Dương có thể chịu được sao? Chìm nổi trong quan trường đã vài chục năm, nhất là sau nhiều năm như thế, lăn lộn trên vị trí Phó bí thư huyện ủy nhiều năm như thế, ai có thể hiểu rõ hơn chính mình đây? Đảng Cộng sản thực sự cần sắp xếp Đảng cộng sản - điều đó rất dễ dàng. Mình không phải là một người Đảng viên cộng sản thuần túy. Vạn Triêu Dương hiểu rõ, mà đó cũng là điều đối phương có thể cân nhắc lấy ra để uy hiếp bản thân mình.
Hiện giờ chỉ nghĩ đến mấy vấn đề này thì hầu như đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Hiện giờ Vạn Triêu Dương chỉ có thể khẩn cầu La Đại Hải có thể giúp mình một lần.
Lúc Triệu Quốc Đống nhận được điện thoại của La Đại Hải thì còn kinh ngạc, nhưng khi La Đại Hải úp úp mở mở hỏi chuyện huyện Hoa Lâm sắp xét xử hai gã cán bộ có thể để lan ra đến những người khác không thì Triệu Quốc Đống đã biết ngay ý đồ của đối phương.
Vạn Triêu Dương bị ép cho sợ hãi phải xin tha thứ rồi.
Triệu Quốc Đống vốn không có dự tính đối phó với Vạn Triêu Dương. Điều đó có thể dẫn đến sự rung động trong giới chính trị ở Hoa Lâm, thậm chí có thể dẫn đến các loại bề trên của thế hệ Trâu Trì Thường và La Đại Hải, cũng sẽ không dễ dàng có động tác tùy tiện đối phó với một cán bộ cấp cục trưởng.
Trên thực tế, Vạn Triêu Dương cũng coi như là người tương đối sạch sẽ. Đương nhiên, sự sạch sẽ này cũng chỉ là tương đối mà thôi. Chính trị cần thì có thể phóng đại sự sạch sẽ đó lên ở dưới kính hiển vi và vi khuẩn bệnh độc lập tức sẽ hiện rõ lên đủ để đập vào mắt người ta giai đoạn ung thư về tư tưởng.
Điện thoại của La Đại Hải mang đến thông tin làm cho Triệu Quốc Đống rất là thư thái. Nhổ bỏ Ngưu Đức Phát, sau đó lợi dụng Hoàng Dương gõ Vạn Triêu Dương một cái, làm cho y hiểu ra được hành động châu chấu đá xe là ngây thơ buồn cười đến mức nào. Đã đạt được mục đích, hắn cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt với kẻ địch như thế. Điều kiện tiên quyết là người với người đừng có khinh nhau quá đáng.
Sự kiện quần chúng xã Đông Nam biểu tình cũng không đến nỗi ồn ã như người ta tưởng mà chỉ khẽ làm xúc động thần kinh mẫn cảm của những người khác thôi. Một người bị phạt đi lao động công ích, hai người bị giam giữ vì gây mất trật tự trị an. Nguyên nhân đều rất đơn giản, xảo trá vơ vét tài sản, ép buộc giao dịch. Tuy nhiên vẫn chưa cấu thành hành vi phạm tội, xét thấy sẽ tạo thành ảnh hưởng tương đối nghiêm trọng cho nên áp dụng xử phạt lao động công ích đối với kẻ cầm đầu. Để lại hai gã đó để tạo hiệu quả tốt trong số đám người nhảy lên nhảy xuống này.
Đương nhiên, Vương Nhị Khải cũng đại diện cho Huyện ủy và Ủy ban Nhân dân huyện, chính thức ngồi lại cùng đại biểu quần chúng của xã Đông Nam, gấp rút đàm phán; đưa ra câu trả lời thuyết phục cho mấy vấn đề mà bọn họ đưa ra cho huyện.
Vương Nhị Khải đặc biệt còn ra vẻ vô tình có xen lẫn cách nói chuyện tục tằn, làm cho đại biểu của quần chúng theo bản năng có cảm giác kính phục và sợ hãi, cảm giác như câu trả lời thuyết phục của Vương Nhị Khải tựa như là quyết định cuối cùng hoặc là như là quyết định không thể trì hoãn được. Sau một hồi tuyên bố và hứa hẹn, hội nghị chấm dứt trong sự than thở thì thầm của các đại biểu. Nhất là khi Vương Nhị Khải nước miếng bay tung tóe trình bày rằng huyện sẽ bỏ ra ba trăm nghìn để xây dựng một nhà máy xử lý nước thải. Ý tưởng tốt đẹp như thế, cứ như là nước mà nhà máy xử lý nước thải xử lý ra sẽ còn sáng láng sạch sẽ tốt cho sức khỏe hơn cả nước khoáng vậy.
Đương nhiên đây cũng không phải chỉ là ý tưởng mà là sự tính toán thật sự của huyện. Có điều, một khoản đầu tư lớn như thế lại được ưu tiên dùng cho việc xây dựng thì lại càng giống như là tạo điều kiện công ích vậy, khó tránh khỏi sẽ làm cho rất nhiều người hoài nghi. Đừng nói là dân chúng của xã Đông Nam, đến cả cán bộ huyện và dân thành phố cũng có thái độ hoài nghi với việc này. Hoắc Vân Đạt tiến hành đàm phán với mấy xí nghiệp sản xuất kia vô cùng gian nan. Tuy rằng có một vài doanh nghiệp cũng nhìn thấy sự phản cảm của dân chúng, nhưng ỷ lại vào việc huyện tìm mọi cách hoan nghênh bọn họ đến đầu tư vào Hoa Lâm, hơn nữa lại còn ký kết hợp đồng rồi, cho nên bọn họ cực kỳ dũng cảm, tuy rằng đồng ý đầu tư một phần trong lĩnh vực chống ô nhiễm, nhưng còn chênh lệch với ý tưởng của huyện một khoản rất lớn.
Có điều, sau khi Hoắc Vân Đạt lộ ra đòn sát thủ là hội nghị thường vụ huyện ủy sẽ nghiên cứu một bản tóm tắt về hội nghị thì thái độ của một vài doanh nghiệp đã bắt đầu mềm đi. Theo quyết định trong bản tóm tắt hội nghị thường ủy của huyện Hoa Lâm đã đưa ra, huyện ủy Hoa Lâm kiên trì một nguyên tắc trên con đường phát triển ngành công nghiệp chế biến và sản xuất, đó là: chính sách tài nguyên và ưu đãi ưu tiên duyệt những doanh nghiệp có cân nhắc đến việc bảo vệ môi trường. Các doanh nghiệp đầu tư bảo vệ môi trường khắc phục ô nhiễm sẽ được liệt vào dạng đối tượng ưu tiên xét duyệt. Mà Hoắc Vân Đạt cũng nửa úp nửa mở tỏ ý rằng huyện sắp có thêm hai doanh nghiệp sản xuất quy mô lớn, nếu các xí nghiệp gia nhập trước không muốn có nhượng bộ ở phương diện này thì sau này, các điều kiện ưu đãi sẽ ưu tiên cân nhắc cho hai xí nghiệp quy mô lớn sắp tới.
Cưỡng bức cũng được mà dùng lợi ích dụ dỗ cũng tốt, về tình cũng tốt mà về lý cũng được, Hoắc Vân Đạt vẫn phát huy đầy đủ bản lĩnh ứng xử tinh tế của y. Cứ từ từ nói chuyện với từng xí nghiệp một, đàm phán không tốt thì lại chờ thời cơ khác, liên tục như thế cho đến lúc đàm phán xong thì thôi. Có huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện làm chỗ dựa kiên cố, cũng chẳng lo mấy cái xí nghiệp này không tiếp nhận.
Nghỉ lễ mùng 1/5, thoáng cái trời đã bắt đầu dần dần chuyển sang nóng. Tâm lý của nhân dân cả nước cũng dần chuyển dời đến nghi thức long trọng của buổi lễ thế kỷ sắp tới, kỷ niệm việc Hongkong trở về với đất mẹ. Còn có hai tháng, Hongkong xa cách tổ quốc đã lâu chính thức trở về thành một thành viên trong đại gia đình tổ quốc, trở thành một đặc khu hành chính của Trung Quốc. Và Trung Quốc cũng khôi phục quyền hành xử của mình.
Triệu Quốc Đống vẫn chú ý đến tình hình kinh tế Hongkong, nhất là dao động của thị trường chứng khoán sau khi hợp nhất. Thái Lan đã gặp phải nguy cơ lớn làm cho giới tài chính với khứu giác mẫn cảm đã đánh hơi được thấy ngay hơi hướng cơn bão trước khi gió thổi mưa giông. Nhưng cuối cùng thì là vấn đề xảy ra đối với một mình Thái Lan thôi hay là toàn bộ Đông Nam Á cũng như thế, hay là toàn bộ kinh tế châu Á, thậm chí kinh tế thế giới sẽ đều tiến nhập một thời kỳ không ổn định thì về mặt lý luận cũng còn rất nhiều tranh cãi. Đương nhiên, nguy cơ này có thể lan đến gần kinh tế nội địa Trung Quốc hay không cũng rất làm cho người ta chú ý.
Triệu Quốc Đống từ trước đến giờ vẫn duy trì mối liên hệ chặt chẽ với Lôi Hướng Đông.
Lôi Hướng Đông đến Cục ổn định Tài chính đã đưa ra đề xuất gia tăng giám sát với thị trường kinh doanh tài chính, nhất là đề phòng các doanh nghiệp trong nước tùy tiện tham gia các thị trường tài chính quốc tế có tính phiêu lưu thật lớn như là gia nhập thị trường chứng khoán giao dịch hàng hóa kỳ hạn. Hành vi phạm quy của doanh nghiệp Chu Dã ở Hồ Nam trên thị trường giao dịch kim loại màu London bị phát hiện ra, trong nước đã xử trí quyết đoán mà tổn thất vẫn còn trên ba trăm triệu. Nhưng như thế đã là trong cái rủi còn có cái may rồi bởi nếu cứ tiếp tục đùa với lửa thì tổn thất vượt quá một hai tỷ cũng là chuyện rất bình thường.
Ở Cục Ổn định Tài chính, Lôi Hướng Đông liên tiếp đưa ra các cảnh báo, nhất là tập hợp những người có cùng chí hướng tiến hành phân tích tương đối sâu sắc về tình hình diễn biến của kinh tế Đông Nam Á, bao gồm cả kinh tế Hongkong, xác định luồng vốn lưu động quốc tế sẽ quấy lên gợn sóng ở Đông Nam Á. Hơn nữa, cũng đưa ra các tính toán và biện pháp đối với những phiêu lưu và nguy cơ mà hệ thống tài chính trong nước và các thực thể kinh tế sẽ có nguy cơ gặp phải, cũng là để cho các cấp trên có chút nhận thức.
- Hướng ca, anh đã giúp Chu Dã vãn hồi tổn thất khổng lồ như thế, chẳng lẽ người ta vẫn chưa thăng quan tiến chức cho anh à?
Triệu Quốc Đống đặt điện thoại ở đầu vai, nghiêng đầu ép tai xuống, vừa dựa vào ghế salon cười nói.
- Ha ha, lãnh đạo có tính toán trong lòng. Huống chi, anh đến Cục ổn định Tài chính làm Phó Cục trưởng đã là đề bạt đặc biệt rồi. Một việc như thế cứ coi như là để chặn miệng những kẻ bên dưới đi. Trong đám người đó đều là cao thủ tàng long ngọa hổ cả, sinh viên các trường có tiếng quá nhiều, các anh tài kiêu hãnh du học thành tài từ nước ngoài trở về chỗ nào cũng có, anh đột nhiên được tăng chức cao, rất lắm người không phục.
Lôi Hướng Đông đáp lại.
- Là lừa hay là ngựa thì lôi ra dắt thử chẳng phải là sẽ biết hay sao?
Triệu Quốc Đống cũng hừ nhẹ một tiếng.
- Hiện giờ ở trong nước có lắm người lạc quan lắm. Chỉ thấy kinh tế trong nước và lượng dự trữ ngoại hối có tốc độ tăng trưởng cao chứ có nhìn thấy đủ loại nguy cơ đằng sau sự tăng trưởng kinh tế đó đâu. Nếu như chỉ tăng dự trữ ngoại hối không thôi thì lại là thái quá. Kinh tế phát triển nhanh là chuyện tốt mà, theo đuổi GDP cao cũng không sai, nhưng bên trên quốc gia dường như không nhìn thấy những đau buồn âm thầm ở phía sau đó thì phải?
Triệu Quốc Đống chép miệng đưa ra lời bình thoải mái như thiên mã hành không.
Trung ương cũng đã chú ý đến vấn đề này. Một số tập đoàn rất nổi tiếng đã phá sản. mặc dù đây không phải là tập đoàn nhà nước khổng lồ nhưng cũng đại biểu cho một trào lưu mới. Trung ương cũng chuyển dần sự chú ý sang kinh tế tư nhân. Quốc vụ viện đã phái một tổ điều tra chuyên môn điều tra và phân tích mấy công ty điển hình xem làm như thế nào đi vào khó khăn. Ngân hàng nhân dân cũng phái nhân viên đến tham gia xem rốt cuộc đa nguyên hóa là con đường phát triển hay là mạo hiểm?
Trong lời nói của Lôi Hướng Đông đã lộ rõ vài phần tự tin mà khi ở tỉnh An Nguyên y không có được, giọng nói cũng thể hiện tầm nhìn cao hơn. Điều này làm Triệu Quốc Đống phải nghĩ vị trí khác biệt nên ánh mắt cũng khác hẳn, nói chuyện cũng lớn hơn.
- Ha ha, trong này tôi nghĩ có vấn đề rất phức tạp, chỉ sợ không phải một hai vấn đề mà tạo thành. Hơn nữa bất cứ công ty, nhà máy nào cũng có vấn đề. Nhưng có một điều có thể khẳng định nguyên nhân rất quan trọng chính là không có quy hoạch lâu dài.
- Đông ca, anh ít lo chuyện không liên quan tới mình đi. Nếu như cơn suy thoái kinh tế kéo tới Trung Quốc, ừ, còn có Hongkong, anh có thể làm gì thì đó mới là điều anh nên suy nghĩ. Anh không làm được thì có thể hò hét, đưa ra ý kiến của mình, làm bên trên chú ý đến nguy cơ của nó, coi như là dự đoán đi.
- Cuộc khủng hoảng kinh tế vừa tới nhất định sẽ khiến kinh tế suy giảm, kinh tế thực thể nhất định sẽ bị đả kích, nhất là các công ty xuất nhập khẩu. Đơn hàng chủ yếu của bọn họ là nước ngoài, chỉ không biết khủng hoảng kinh tế kéo dài tới đâu mà thôi.
Lôi Hướng Đông suy nghĩ một chút mà nói:
- Mấy năm nay Trung ương vẫn dùng chính sách khống chế mạnh tay nên bọt biển về cơ bản đã kết thúc. Nếu như gặp chuyện này sẽ khiến kinh tế giảm tăng trưởng và không phù hợp với ý tưởng tăng tốc nhanh chóng của quốc gia.
- Xem ra anh xác định rất chuẩn. Một khi kinh tế giảm sút thì quốc gia sẽ lấy chính sách gì để phát triển kinh tế lên? Ra ngoài bị cản trở, có thể ảnh hưởng tới tiêu dùng trong nước không? Mấy điểm này em không biết, anh là chuyên gia trong lĩnh vực tài chính thì chắc có thể đưa ra kế sách cho Trung ương.
Triệu Quốc Đống nhắc một câu.
- Ừ, trong Ngân hàng cũng đang bàn xem làm như thế nào đối phó với nguy cơ, sau đó xử lý như thế nào rồi đưa ra một loạt đối sách. Văn bản dự thảo đã sớm truyền lên Trung ương, Trung ương cũng chú ý, gần như tuần nào bên anh cũng tiến hành phân tích, Trung ương cũng có thể triệu tập tới bất cứ lúc nào để nghe ý kiến.
Nhắc tới công việc của mình, Lôi Hướng Đông khá hưng phấn. Có thể đứng trên góc độ toàn Châu Á mà đưa ra kế sách, điểm này cũng đủ làm y tự hào.
- Ồ, Đông ca, anh nói như vậy sao tôi cảm thấy anh luôn có thể đứng ở trên cao mà chỉ điểm giang sơn vậy nhỉ?
Triệu Quốc Đống ra vẻ hâm mộ mà nói.
- Được rồi Quốc Đống, cậu đừng có mượn cơ hội mà trêu tôi. Cậu bây giờ coi như vua một cõi, bên dưới là mấy trăm ngàn dân muốn làm gì thì làm, còn không khiến tôi hâm mộ chết sao?
- Vua cũng không dễ làm đâu, không có tiền, chuyện nhiều, còn phải đấu đá, mệt lắm. Chờ lúc anh về An Đô rồi kể chi tiết.
- Ha ha, xem ra tinh thần ý chí của cậu suy sút rồi, không giống tác phong của cậu mà.
- Trong thời gian này tôi không nhiều cơ hội về An Đô, cậu cũng biết mấy tháng này không nhàn được mà. Đúng, cậu không phải nói cậu lên Bắc Kinh gặp đối tượng sao? Cậu rảnh rỗi có thể lên Bắc Kinh mà, vậy chúng ta có thời gian nói chuyện.
Lôi Hướng Đông cười nói:
- Mà đối tượng của cậu làm đâu nhỉ, lần trước nghe nhưng mà tôi quên mất rồi.
- Công tác ở Bộ Ngoại giao nhưng bóng còn không thấy đâu, nói chuyện với người thay cô ta một chút.
Triệu Quốc Đống cười nói. hắn cũng không quá để ý tới việc này, chẳng qua do Thái Chánh Dương ép nên không thể không đi.
- Có lẽ cũng giống tôi, đều muốn đóng kịch mà thôi.
- Cậu đó, không suy nghĩ đến chuyện hôn nhân sao? Dù như thế nào cũng qua bước này, cậu muốn đi trong chốn quan trường thì sớm kết hôn sẽ khiến lãnh đạo yên tâm.
Lôi Hướng Đông khuyên.
- Được rồi, không nói chuyện này nữa, tôi vẫn còn chưa nghĩ tới.
Triệu Quốc Đống cắt ngang mà nói:
- Huyện rất nhiều việc, sao còn tâm trạng mà lo mấy việc này.
- Ừ, tôi tin cậu tự có quyết định, không có việc thì lên Bắc Kinh, tôi và cậu đi quanh vài khu cho thả lỏng người.
………..
Chuyện lần trước mặc dù thành công giải quyết nhưng hắn cũng nhận được tin trong Hội nghị thường ủy, Nghiêm Lập Dân đã điểm danh phê bình Hoa Lâm thiếu sự nhạy cảm về chính trị, vì phát triển kinh tế mà tổn hại lợi ích nhân dân, nhất là bây giờ Hongkong sắp về Trung Quốc thì không nên xuất hiện nhân tố mất ổn định như vậy. Triệu Quốc Đống rất buồn bực, Nghiêm Lập Dân này mượn đề tài mà chơi mình, cũng may lúc ấy hắn đã xin nghỉ phép với Vưu Liên Hương mà về trễ một ngày.
Chẳng qua Nghiêm Lập Dân phê bình cũng có tác dụng nhất định. Đó chính là Đường Diệu Văn và Miêu Nguyệt Hoa đều cảm thấy áp lực. Cái mũ kia là quá lớn, không phải ai cũng có thể thừa nhận được. Nếu như còn phản đối thậm chí là ngăn cản việc xây dựng nhà máy xử lý nước thải thì trách nhiệm sẽ rơi vào đầu bọn họ.
Bởi vì xảy ra chuyện kia nên Bí thư Thị ủy Kỳ Dư Hồng vốn quyết định việc đến thị sát Hoa Lâm liền kéo dài. Chẳng qua Triệu Quốc Đống được Vưu Liên Hương cho biết tháng năm Thị ủy sẽ tổ chức cuộc học tập cho Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện đi thăm quan, khảo sát, Hoa Lâm cũng có thể chuẩn bị.
Trung tâm học tập của Thị ủy vốn luôn nghiên cứu công tác Đảng và vấn đề phát triển, mà học ở trong đó mơ hồ nghe ra ý của lãnh đạo chủ yếu, có thể nói nếu được trung tâm tới thăm quan tức là công việc của anh được Thị ủy tán thành.
………………….
Nghiêm Lập Dân nhíu mày nhìn văn phòng Thị ủy đưa lịch trình của trung tâm chính trị Thị ủy đưa tới, đồng thời còn có nội dung đi học tập, thăm quan. Việc cải tạo thành cũ Hoa Lâm và xây dựng Khu công nghiệp chế biến không ngờ cũng có.
Nghiêm Lập Dân hừ lạnh một tiếng và mở ra, nội dung tham quan có 10 cái, Khu Khai Phát và Hoa Lâm có hai điểm, Tây Giang chỉ có một điểm, hơn nữa ăn trưa còn bố trí ở Hoa Lâm. Vưu Liên Hương này quá coi trọng Hoa Lâm.
Nghĩ đến chuyện mình phê bình Hoa Lâm liền bị Lam Quang phản đối, Nghiêm Lập Dân có chút khó chịu.
Trên thế giới này không có vấn đề gì là vô cớ. Lam Quang biết rõ hiềm khích giữa Nghiêm Lập Dân và Triệu Quốc Đống mà còn dám ra mặt trong Hội nghị thường vụ Thị ủy, điều này có nghĩa gì? Là khiêu chiến quyền uy của Phó bí thư Thị ủy hay là cảm thấy dính tới vấn đề ổn định thì y có quyền lên tiếng? Không phải, chỉ có một điều là Lam Quang và Triệu Quốc Đống đã đi lại với nhau.
Không ngờ thằng Triệu Quốc Đống này chui nhanh thật, thoáng cái đã tạo quan hệ được với Lam Quang.
Nghiêm Lập Dân bỏ văn bản xuống, quan hệ giữa Vưu Liên Hương và Triệu Quốc Đống thì y mơ hồ được biết, đều từ An Đô tới mà. Vưu Liên Hương không hòa hợp với y nhưng đi lại rất thân với Kỳ Dư Hồng, đây coi như cây cầu giữa Triệu Quốc Đống và Kỳ Dư Hồng.
Chương Thiên Phóng cũng có chút vấn đề, không biết tên này và Triệu Quốc Đống có vấn đề gì nhưng quan hệ không vừa. Từ việc ba cán bộ Hoa Lâm đưa vào danh sách và thành công làm Nghiêm Lập Dân nhìn ra vấn đề.
Khi Nghiêm Lập Dân đang suy nghĩ đến mâu thuẫn giữa mình và Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống đã cầm một chiếc hộp đi đến nhà mới của Tương Uẩn Hoa.
Tương Uẩn Hoa được phân một căn nhà hai tầng trong khu tập thể Tỉnh ủy, có diện tích hơn 50m vuông một tầng.
- Bồn thời Tuyên Đức?
Tương Uẩn Hoa trông khá thoải mái, xem ra công tác trên Ban Tuyên giáo tốt hơn ở dưới Thị xã, nhẹ nhàng hơn nhiều.
- Ha ha, Trưởng ban Tương đúng là có ánh mắt. Loại đời Tuyên Đức này không đáng giá nhưng khó được là nó được bảo tồn rất tốt, sờ vào mềm mại, cảm giác thoải mái.
Triệu Quốc Đống cười nói;
- Không chừng nó đã qua một thời lịch sử nào đó.
Tương Uẩn Hoa rất yêu thích vuốt ve thứ này. Sau khi về An Đô, Tương Uẩn Hoa thả lỏng tinh thần hơn nhiều. Mặc dù có chút mất mát vì Phó trưởng ban thường trực tuy là cán bộ cấp giám đốc sở nhưng quyền lực giảm đi nhiều. Tương Uẩn Hoa cũng không quá ham mê quyền lực nhưng quen với việc được vây quanh, bây giờ thoáng cái yên tĩnh thì có chút không quen.
Cũng may phố Quỳ Hoa cách không xa trụ sở Tỉnh ủy, chỉ mất 20 phút là tới. Lúc rảnh rỗi Tương Uẩn Hoa thường tới đó.
- Cậu kiếm được thứ này từ đâu vậy?
Tương Uẩn Hoa cầm đồ vật lên mà cẩn thận quan sát, thứ này được nghệ nhân làm rất tinh xảo.
- Trưởng ban Tương nói gì vậy, đâu có thể là nhặt được? Phải nhờ người quen đổi, hơn nữa thêm 1000 tệ cho y. Người này cũng giỏi nhìn hàng nhưng lại không thích mấy đồ thời Minh, y thích chơi tranh chữ.
Triệu Quốc Đống vội vàng lắc đầu nói.
- Ha ha, khó tin được.
Tương Uẩn Hoa cẩn thận bỏ đồ vật xuống. Y biết Triệu Quốc Đống không thiếu tiền. Mặc dù không biết điều kiện kinh tế của Triệu Quốc Đống ra sao, nhưng từ thái độ và cách tiêu pha của hắn, Tương Uẩn Hoa có thể đoán Triệu Quốc Đống không thiếu tiền, mà điều này không phải ai cũng thể hiện ra được.
- Ha ha, Trưởng ban Tương lên chức, nhiều thời gian rảnh hơn thì nên thường xuyên tới Quỳ Hoa để xem xét, thêm kiến thức.
Triệu Quốc Đống rót nước cho Tương Uẩn Hoa và cho mình.
- Đúng là nhàn hơn, công tác trên tỉnh chủ yếu là đốc thúc, xem văn bản và tài liệu, lĩnh hội tinh thần Trung ương, cảm nhận thay đổi về phương hướng và đưa ra bố trí là được.
Tương Uẩn Hoa cười nói:
- Chẳng qua mới tới nên tôi còn chưa quen. Chẳng lẽ văn phòng đều yên tĩnh và nhàn như vậy sao?
- Chỉ cần quen là tốt thôi, chẳng qua chỉ sợ Trưởng ban Tương muốn nhàn cũng không được, không chừng sẽ đưa ngài xuống dưới đó.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.
- Hừ, không biết cậu lại từ đâu nghe được tin đây, không có chuyện này đâu. Tôi dự định ở lại Ban Tuyên giáo đến khi về hưu.
Tương Uẩn Hoa xua tay nói.
- Nói xem cậu có cảm tưởng gì khi làm Bí thư huyện ủy?
- Chỉ một là Phiền. Chuyện cụ thể thì ít phải lo nhưng áp lực lại lớn hơn.
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế mà nói:
- Đầu óc cả ngày không bao giờ được dừng lại. Tôi coi như hiểu rõ tại sao không ít lãnh đạo bị hói đầu. Dinh dưỡng nuôi tóc thì đã bị não lấy sạch. Tế bào não hoạt động quá nhiều.
- Ừ, Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện khác nhau. Chủ tịch huyện phụ trách việc phát triển, mà Bí thư huyện ủy phụ trách toàn cục. Không chỉ về phát triển kinh tế mà còn là xã hội ổn định, phát triển sự nghiệp.
Tương Uẩn Hoa gật đầu nói:
- Quốc Đống, Nghiêm Lập Dân vốn mâu thuẫn với tôi, cậu phải chú ý duy trì quan hệ với y. Mặc dù Kỳ Dư Hồng cũng coi trọng cậu nhưng nếu Nghiêm Lập Dân cản trở thì công tác của cậu sẽ bị ảnh hưởng.
- Trưởng ban Tương, tôi đương nhiên muốn quan hệ tốt với y, nhưng y không cho tôi cơ hội.
Triệu Quốc Đống có chút buồn bực mà nói. Nghiêm Lập Dân này đáng lẽ phải là chỗ dựa của hắn. Trước khi hắn tới Ninh Lăng thì đã có quan hệ với y, nhưng không ngờ bây giờ lại như kẻ thù vậy.
- Một vài vấn đề không phải tính nguyên tắc thì nhịn một chút đỡ rách việc.
Tương Uẩn Hoa cũng biết có mấy chuyện Triệu Quốc Đống và Nghiêm Lập Dân xung đột với nhau. Nhất là chuyện tại khách sạn Hoa Lâm đợt tết không khác gì tát vào mặt Nghiêm Lập Dân. Ở tình huống như vậy mà Triệu Quốc Đống muốn Nghiêm Lập Dân bỏ qua cho là không thể.
- Nhưng Trưởng ban Tương, nếu dính vào vấn đề nguyên tắc thì sao?
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
Tương Uẩn Hoa ngẩn ra rồi nói:
- Cậu đúng là giỏi chơi chữ.
- Trưởng ban Tương, ngài còn chưa trả lời vấn đề của tôi.
Triệu Quốc Đống nói.
- Vấn đề nguyên tắc, ha ha, dù vấn đề nguyên tắc cũng khác nhau. Y là lãnh đạo, ở vài vấn đề cậu phải chú ý phương pháp, tôi tin y cũng biết chừng mực.
Tương Uẩn Hoa lắc đầu nói.
- Vậy ư? Trong đợt đi khảo sát của Trung tâm chính trị Thị ủy, y liền gạt thẳng hai điểm của Hoa Lâm, lý do cải tạo thành cũ chưa kết thúc, không có gì đáng xem. Mà Khu công nghiệp chế biến do làm mất ổn định nên phải suy nghĩ, không nên tuyên truyền.
Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói:
- Dù nhằm vào cá nhân tôi thì thôi, nhưng y làm như vậy chính là chối bỏ công tác của toàn bộ cán bộ Hoa Lâm hai năm qua.
Tương Uẩn Hoa nhíu mày. Triệu Quốc Đống gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói, đây là rất tức giận. Triệu Quốc Đống còn trẻ nên đúng là thiếu kiên nhẫn nhưng Tương Uẩn Hoa cũng có thể hiểu. Anh toàn tâm toàn lực làm ra thành tích mà kẻ khác luôn chối bỏ, còn châm chọc anh. Triệu Quốc Đống còn trẻ sao chịu được.
Chiêu này của Nghiêm Lập Dân đúng là độc, làm Hoa Lâm mất cơ hội thể hiện, nhất là mất cơ hội thể hiện với Kỳ Dư Hồng.
Tương Uẩn Hoa gõ gõ lên mặt bàn rồi nói:
- Quốc Đống, Nghiêm Lập Dân làm như vậy thì tôi tin Kỳ Dư Hồng nhất định sẽ thấy. Mặc dù quan niệm của y là đúng nhưng Hoa Lâm hai năm qua phát triển đứng đầu Ninh Lăng mà không có điểm nào thăm quan đúng là không bình thường. Chỉ là Nghiêm Lập Dân bố trí như vậy, Kỳ Dư Hồng không thể làm y mất mặt. Đây thực ra lại tốt đối với cậu.
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng. Hắn vốn đã cẩn thận bố trí để Hoa Lâm được thể hiện mà lại bị gõ như vậy, nhưng hắn bất đắc dĩ mà. Bố trí lịch trình và điểm thăm quan là do Nghiêm Lập Dân quyết định, Vưu Liên Hương chỉ có thể đưa ra quy hoạch mà thôi.
- Cậu không nên quá chán nản, có mất thì sẽ được. Tình hình phát triển của Hoa Lâm thì Nghiêm Lập Dân sao có thể che được. Y làm như vậy tức là y hẹp hòi.
Tương Uẩn Hoa cười nói:
- Cậu bây giờ chỉ cần tạo quan hệ tốt với Kỳ Dư Hồng là được. Cậu đứng ở vị trí Bí thư huyện ủy nên Nghiêm Lập Dân không có sức ảnh hưởng quá lớn đối với cậu. Cậu muốn lên thì ngoài việc Kỳ Dư Hồng giúp cậu, cũng cần người trên tỉnh nói giúp.
Triệu Quốc Đống có vẻ nghe ra ý của Tương Uẩn Hoa nên vội vàng nói:
- Trưởng ban Tương, có phải trên tỉnh sẽ có hành động gì không?
- Ừ tôi nghe nói hội nghị công tác kinh tế của tỉnh đã nhấn mạnh thêm tầm quan trọng của công tác kinh tế, các Thị xã cũng từng bước suy nghĩ đưa Bí thư huyện ủy, Quận ủy của khu vực kinh tế phát triển vào Thường vụ thị ủy, tăng sự phát triển kinh tế. Ở điểm này ba thành phố Miên Châu, Kiến Dương cùng Lam Sơn đã đi trước một bước. Xem ra tỉnh có ý mở rộng ra toàn tỉnh. Lục Kiếm Dân không phải trước đó làm Thường vụ thị ủy, Bí thư Quận ủy Cảnh Hồ sao?
Tương Uẩn Hoa suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bây giờ cậu đã tạo được trụ cột, mặc dù kinh tế Hoa Lâm chỉ đạt mức thứ 5 trong Ninh Lăng, nhưng tốc độ phát triển hơn hẳn các nơi khác. Đồng thời Bí thư Quận Tây Giang Trương Thiệu Văn lại làm Kỳ Dư Hồng khó chịu. Đây là cơ hội của cậu.
- Trưởng ban Tương, ngài nói là Thị xã sẽ điều chỉnh tôi?
- Khó nói, nhưng có một điểm rõ ràng Bí thư Quý Thành Công đã ở tỉnh An Nguyên năm năm, có thể sẽ điều chỉnh trước Đại hội 15, khả năng Chủ tịch Ninh làm Bí thư là rất lớn. Mà Chủ tịch Ninh lại rất coi trọng cán bộ làm kinh tế. Nói một cách đơn giản cậu có thể khiến kinh tế một nơi phát triển, Ninh Pháp sẽ đánh giá cao cậu, nếu không sẽ rất khó khăn. Kỳ Dư Hồng đã ở Ninh Lăng hơn 3 năm, Liễu Đạo Nguyên ở Tân Châu có hai năm mà đã lên rất nhanh. Y thì sao? Kỳ Dư Hồng này còn thiếu khí phách, nếu y muốn thay đổi ấn tượng của mình trong mắt Chủ tịch Ninh Pháp thì phải làm ra gì đó bắt mắt.
Ra khỏi nhà Tương Uẩn Hoa, Triệu Quốc Đống vẫn không thể bình tĩnh được. Tương Uẩn Hoa đây là nhắc hắn phải nắm bắt cơ hội. Chẳng qua thời cơ lại tới không quá thích hợp với Triệu Quốc Đống.
Ba thành phố Kiến Dương, Miên Châu cùng Lam Sơn có tốc độ phát triển kinh tế rất nhanh, Bí thư Quận ủy nội thành thường làm Thường vụ thị ủy. Mặc dù là xếp cuối cùng trong Thị ủy nhưng vào thường vụ có nghĩa anh nằm trong những người quyết định cuối cùng, rất nhiều việc anh có thể phát biểu ý kiến.
Tỉnh ủy cảm thấy Bí thư Quận ủy của ba thành phố kia vào Thị ủy khiến kinh tế các nơi này phát triển, cho nên mới nhân rộng ra toàn tỉnh. Suy nghĩ này chính là muốn cho người lãnh đạo quận, huyện kinh tế phát triển có quyền lên tiếng hơn nữa tại các Thị xã, thúc đẩy lực lượng phát triển.
Thường vụ thị ủy, Triệu Quốc Đống liếm liếm môi. Trung Quốc là do Đảng chấp chính thì chức thường vụ có quyền lực và địa vị rất cao, có vầng sáng đó hắn không sợ Nghiêm Lập Dân chèn ép gì, cũng không e ngại các cục trên Thị xã chèn ép, có gì không công bằng hoàn toàn có thể đưa ra Hội nghị thường vụ Thị ủy.
Quyền lực luôn làm người ta ham muốn. Nghĩ đến việc Ninh Lăng sẽ có thêm một thường vụ, Triệu Quốc Đống không thể bình tĩnh nổi.
Đến khi về ký túc ở Sở Giao thông, Triệu Quốc Đống vẫn còn suy nghĩ.
Lần này về An Đô quá đáng giá. Triệu Quốc Đống đã không còn hứng thú việc trung tâm chính trị có tới Hoa Lâm không. Nó không quyết định được vận mệnh của hắn. Mặc dù Tương Uẩn Hoa nói đó là cơ hội thể hiện của Hoa Lâm, nhưng Triệu Quốc Đống hiểu dù Hoa Lâm làm tốt tới đâu thì trong mắt Kỳ Dư Hồng nó cũng không ở vị trí đứng đầu. Nếu Ninh Lăng có thể xuất hiện một vị Thường vụ thị ủy từ Bí thư Quận ủy, Huyện ủy thì hắn không phải ứng viên.
Triệu Quốc Đống cẩn thận phân tích cục diện ở Ninh Lăng.
Không thể nghi ngờ trong mấy người thì Kỳ Dư Hồng sẽ chọn Bí thư huyện ủy Tào Tập - Sử Lai Hòa. Không phải kinh tế Tào Tập tăng nhanh hơn Hoa Lâm, không phải tổng sản lượng kinh tế của Tào Tập hơn Tây Giang, mà do Sử Lai Hòa là người Kỳ hệ. Ngay khi Kỳ Dư Hồng tới Ninh Lăng, Sử Lai Hòa đã kiên định đứng về phía Tào Tập. Hai năm nay kinh tế Tào Tập phát triển cũng không làm Kỳ Dư Hồng thất vọng.
Người còn lại có thể chính là Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát – Hoàng Côn, là Phó trưởng ban thư ký Thị ủy, cũng trung thành với Kỳ Dư Hồng. Nếu không phải Vưu Liên Hương đột nhiên xuất hiện thì Hoàng Côn đã có thể thành Trưởng ban thư ký Thị ủy. Bây giờ y đến làm Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát, mặc dù hai năm nay Khu Khai Phát làm ăn bình thường nhưng lại là cửa sổ phát triển của cả Ninh Lăng.
Tương Uẩn Hoa có nói tới hai nhân tố, một là do lãnh đạo chủ yếu của Thị ủy tiến cử. Mặc dù việc này được đưa ra trong Hội nghị thường ủy nhưng Bí thư Thị ủy là người quyết định cuối cùng.
Một điều khác là trên tỉnh. Chẳng qua phạm vi trên tỉnh lại quá rộng. Là Trưởng ban tổ chức cán bộ hay là lãnh đạo chủ yếu của Tỉnh ủy?
Lãnh đạo chủ yếu Tỉnh ủy bình thường không chú ý một thường vụ bên dưới, chính xác mà nói đứng ở góc độ Bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh thì cả tỉnh có đến gần 200 cán bộ cấp giám đốc sở, mà phó giám đốc sở lại không thể kể hết. Rất nhiều Thường vụ thị ủy, Lãnh đạo tỉnh ủy không biết tên.
Ngoài Thường vụ thị ủy của An Đô ra, các nơi khác thì nhiều lắm là Bí thư Thị ủy, Thị trưởng, Phó bí thư Tỉnh ủy và Phó thị trưởng thường trực còn lọt vào mắt bọn họ.
Kỳ Dư Hồng sẽ không chọn hắn. Dù là Sử Lai Hòa hay Hoàng Côn đều làm Kỳ Dư Hồng hài lòng, điều này Triệu Quốc Đống rất tin. Càng không cần nói Nghiêm Lập Dân đứng ngoài đâm hắn, Phó bí thư Thị ủy mặc dù không có tác dụng quyết định nhưng tạo phiền phức cũng dễ.
Không được Thị ủy ủng hộ, hắn muốn lên phải nghĩ biện pháp trên tỉnh. Hơn nữa quyền quyết định là trên tỉnh, nhiều lúc Thị ủy xác định xong nhưng mà Tỉnh ủy thấy không phù hợp thì thậm chí có thể điều người từ ngoài hoặc cơ quan cấp sở tới Thị xã, lầm anh buồn bực mà phải ngậm miệng không nói. Nhất là ở nơi kinh tế chậm phát triển càng dễ xảy ra hơn nữa.
Người đại biểu mấy chữ trên tỉnh chỉ có vài người mà thôi. Phó bí thư Tỉnh ủy phụ trách Đảng đàn, Trưởng ban tổ chức cán bộ, mấy phó Trưởng ban tổ chức cán bộ, mà quyết định chính là hai người đầu. Trên cơ bản nếu hai người đầu quyết định thì đưa ra Thường vụ tỉnh ủy sẽ không bị phản đối với mấy vấn đề đơn giản này.
Nếu có vị Thường vụ tỉnh ủy nào đó có sự lựa chọn thích hợp thì bọn họ phải thông qua con đường chính thức hoặc không chính thức đưa tới Ban Tổ chức cán bộ.
Tình hình cơ bản này Triệu Quốc Đống được biết từ Liễu Đạo Nguyên và Vương Phủ Mỹ. Đối với một Thường vụ thị ủy Ninh Lăng – nơi chậm phát triển thì khó có thể khiến lãnh đạo chủ yếu của Tỉnh ủy chú ý.
Làm thế nào mới nắm bắt cơ hội này?
Triệu Quốc Đống còn không rõ tin này của Tương Uẩn Hoa đến bao giờ sẽ được chứng thực. Có thể là một vị Thường vụ tỉnh ủy nào đó đột nhiên đề ra, hay là btcbc xuống dưới xác định?
Triệu Quốc Đống ra ngoài bắt taxi chạy đến trung tâm nghệ thuật ở phía đông đường Hải Đường. Hôm nay hắn tới đây là có nhiệm vụ.
Trung tâm nghệ thuật này đã cũ kỹ, nhưng vẫn là điểm biểu diễn lớn nhất An Đô.
- Anh, sao anh lại tới đây?
Triệu Quốc Đống xuất hiện làm Đức Sơn có chút kinh ngạc.
- Anh sao không thể tới?
Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói:
- Sao, thấy anh nên sợ à?
- Không có, không có mà.
Đức Sơn vội vàng xua tay nói.
- Em chỉ hỏi một chút mà thôi.
- Sao, cô bạn gái người mẫu của chú còn phải tham gia cuộc thi loại này sao? Đây cho người mới mà.
Triệu Quốc Đống nhìn vào bức biểu ngữ mà nói.
- Ha ha, anh, em sớm chia tay cô ta rồi. Hôm nay em đại biểu Tập đoàn Thương Lãng tham gia, tới lúc ấy còn lên tặng quà.
Vẻ kỳ quái trên mặt Đức Sơn làm Triệu Quốc Đống khó hiểu. Triệu Quốc Đống thấy xe Desert Prince thì mới biết Đức Sơn ở An Đô. Theo lý trụ sở của Tập đoàn Thương Lãng đã đưa lên Thượng Hải, cao tầng của Tập đoàn Thương Lãng ở lại An Đô không lâu. Không ngờ xe thằng này lại ở đây. Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu.
- Tập đoàn Thương Lãng bỏ tiền ra tài trợ sao?
Triệu Quốc Đống cũng không nghĩ cuộc thi người mẫu có tác dụng tăng thương hiệu của Nước suối Thương Lãng. Theo hắn thấy thà bỏ tiền quảng cáo trên Cctv còn hơn, hoặc tài trợ cuộc thi thể thao còn tăng được thương hiệu.
- Ha ha, sao có thể nói như vậy anh?
Đức Sơn gãi đầu nói:
- Cuộc thi chọn người mẫu mới cũng có sức ảnh hưởng trong ngành này. Tập đoàn cho rằng tài trợ cuộc thi không mất nhiều tiền mà có thể tăng sức ảnh hưởng của Nước suối Thương Lãng trong giới giải trí, hơn nữa chúng ta đã bán ra nhân sự Tinh hoa Trường Bạch, giá rất cao, bắt đầu tiến vào các khách sạn cao cấp. Loại nước suối này rất được hoan nghênh.
Không cần duy nhất, chỉ cần đắt nhất. Triệu Quốc Đống đột nhiên nghĩ tới câu kinh điển này. Hắn cười phá lên, thời này một chai nước suối có giá 12 tệ ư?