Lộng Triều

Chương 36: Q.15 - Chương 36






Triệu Quốc Đống cũng không phản cảm việc lãnh đạo tỉnh thường xuyên đến Ninh Lăng kiểm tra công việc, ngược lại hắn còn hoan nghênh. Chẳng qua tính cách của hắn thì các vị trong tỉnh cũng biết, vì thế lãnh đạo tỉnh ít đến Ninh Lăng thị sát công việc.

Ví dụ như số lần Tề Hoa, Tào Ninh, Trần Anh Lộc đến Ninh Lăng là rất ít. Theo Triệu Quốc Đống nhớ thì mình làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng hơn năm mà ba vị Phó chủ tịch tỉnh này đến Ninh Lăng chỉ đến trên đầu ngón tay. Mà đến tương đối nhiều lại là phó chủ tịch thường trực tỉnh Nhâm Vi Phong, trưởng ban Tổ chức cán bộ Hàn Độ cùng với Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy – Dương Kính Quang.

Sau khi hắn lên Bắc Kinh học, tần suất các vị lãnh đạo tới Ninh Lăng đã tăng lên. Triệu Quốc Đống có chút buồn cười, hình như mình ở Ninh Lăng thì bọn họ không muốn tới nên chọn lúc mình đi thì mới tới.

Chung Dược Quân thi thoảng cũng muốn gọi điện báo cáo công việc gần đây, trong đó có cả việc hỏi về tiến triển của sân bay. Triệu Quốc Đống chỉ có thể hàm hồ nói có chút tiến triển, rất nhanh thấy hiệu quả. Nhưng kết quả đến mức như thế nào thì có trời biết. Nếu như hắn thất bại trong việc thuyết phục Tô Giác Hoa, Triệu Quốc Đống không biết mình nên làm như thế nào nữa. Chẳng lẽ mình còn phải đi gặp Lục Kiến Bang nữa sao?

Chuyện trong trường, ngoài trường đan xen nhau, mặc dù phong phú nhưng vẫn làm Triệu Quốc Đống thấy có chút áp lực. Hắn biết hạng mục sân bay không phải thoáng cái là xác định xong, bây giờ hắn chỉ biết ngồi chờ Liễu Đạo Nguyên gọi tới.

Ba ngày sau Liễu Đạo Nguyên gọi tới. Y cũng không nói nhiều mà cho Triệu Quốc Đống một số điện thoại, sau đó nhắc hắn chú ý chừng mực.

Triệu Quốc Đống biết ý của Liễu Đạo Nguyên. Có đôi noi nói thật lòng cũng cần có thời cơ. Lãnh đạo không phải là không biết gì cả, nhưng làm như thế nào để lãnh đạo vừa biết rõ điều anh cần trình bày, lại không khiến lãnh đạo phản cảm cũng cần phải suy nghĩ.



Ngô Nguyên Tể thấy Triệu Quốc Đống như đang chuẩn bị gì đó, mọi người vốn hẹn chiều đi nghe Lịch sử Đảng mà Triệu Quốc Đống cũng xin phép được nghỉ.

Triệu Quốc Đống rất có hứng thú với các tiết lịch sử Đảng, hắn tự nhận mình yếu ở mảng này nên cần học bù. Hắn còn chủ động hẹn Ngô Nguyên Tể để đi nghe, không ngờ hắn đột nhiên lại nghỉ tiết. Điều này làm Ngô Nguyên Tể có chút tò mò không biết Triệu Quốc Đống làm chuyện quan trọng gì.

Sau một thời gian tiếp xúc, Ngô Nguyên Tể thấy Triệu Quốc Đống là người dễ gần, nói chuyện thẳng thắn. Khi nói chuyện với mình về nguyên nhân phát triển của Ninh Lăng cũng nói khá chi tiết, không giống một số người còn ra vẻ dấu diếm hoặc là nói rất mơ hồ.

Hắn giới thiệu khá chi tiết về mấy vấn đề như lúc đầu làm như thế nào thu hút các nhà đầu tư tới Ninh Lăng, thay đổi tác phong làm việc như thế nào, làm như thế nào để cải thiện cơ sở vật chất.

Tập đoàn đầu tư Ninh Lăng khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dựa vào đảm bảo tài chính mà tạo ra cơn sóng xây dựng đô thị, lại dùng sự phát triển đô thị mang tới tiền lãi bù lại lỗ hổng tài chính khổng lồ. Cách làm này không phải ai cũng dám quyết tâm thực hiện. Một khi việc đầu tư xây dựng cơ sở vật chất và phát triển đô thị mang tới tiền lãi không đủ bù lại lỗ hổng tài chính thì có thể khiến tài chính toàn thị xã sụp đổ.

Vì thế cũng cần lãnh đạo chủ yếu có tầm nhìn và sự quyết đoán. Ngô Nguyên Tể tự nhận mình không thiếu quyết đoán, nhưng nếu muốn nhìn rõ tình hình như Triệu Quốc Đống, hết lòng giúp các ngành nghề mới phát triển, tạo ra vài sản nghiệp trụ cột của Ninh Lăng mà không giống như các nơi quá tham, cho xây dựng tràn lan, lôi kéo tất cả ngành nghề, đến cuối cùng không có ngành nào phát triển được hẳn hoi. Điều này Ngô Nguyên Tể tự nhận mình không bằng.

Thị xã Hồng Sơn có số dân cư không ít hơn Ninh Lăng là mấy, nhưng so sánh GDP của hai thị xã lại làm Ngô Nguyên Tể cảm thấy kinh ngạc. năm 2001, GDP của Hồng Sơn thậm chí còn cao hơn Ninh Lăng 100 triệu, nhưng đến năm 2003 thì Hồng Sơn không bằng một nửa của Ninh Lăng. Mà năm 2003 là năm phát triển nhanh nhất từ trước đến giờ của Hồng Sơn. Tuy nói điều kiện hai nơi khác nhau nhưng chỉ trong hai năm mà chênh lệch lớn đến như vậy, nó làm Ngô Nguyên Tể không khỏi bội phục.

Mặc dù cơ hội nói chuyện như vậy là không ít nhưng Ngô Nguyên Tể cũng không cho rằng mình có thể học được bao nhiêu từ đối phương. Nhưng y có thể xác định được đó chính là Triệu Quốc Đống làm việc chủ yếu cần ổn định, chính xác và quyết đoán. Khi hắn xác định một việc sẽ toàn tâm toàn ý mà làm.

- Sao, chiều có việc ư?

Ngô Nguyên Tể thuận miệng hỏi.

- Ừ, chiều tôi ra ngoài có việc, chuyện ở thị xã không thể gác lại mà.

Triệu Quốc Đống gật đầu.

- Vẫn là hạng mục sân bay?

Ngô Nguyên Tể đoán là chuyện này. Trong thời gian này Triệu Quốc Đống vẫn suy nghĩ về hạng mục đó, xem ra người này không đến phút cuối cùng sẽ không dừng.

- Ừ, tôi không chờ nổi, tôi không thể vì quốc gia muốn khống chế mà để Ninh Lăng ngồi chờ qua cơn bão được. Cũng cần phải có sự phân tích cụ thể mà.

Triệu Quốc Đống không nói nhiều, bây giờ mọi việc chưa xác định nên hắn chỉ có thể cố hết sức.

- Xem ra cậu cũng tìm được cửa rồi hả?

Ngô Nguyên Tể cũng biết người này quan hệ rộng. hai hôm trước y thấy một xe biển quân đội chạy thẳng vào trường, không có giấy ra vào nhưng bảo vệ cửa vẫn cho phép qua, xe này đưa Triệu Quốc Đống vào. Y từ miệng mấy học viên ở Bắc Kinh biết xe kia là của người ở Bộ Tổng tham mưu.

- Cũng khó nói nhưng phải thử một lần xem sao.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.

- Đúng thế, cũng nên thử mà. Cậu không thử thì sao biết được hay không?

Ngô Nguyên Tể cười nói:

- Vậy tiết chiều nay chỉ có tôi đi một mình rồi, lão Tôn không thích cái này.

- Ha ha, nghe rồi tối về nói lại cho tôi, được chứ?

Triệu Quốc Đống biết Ngô Nguyên Tể rất có hứng thú với mình, Triệu Quốc Đống cũng thích tích cách của đối phương.

- Được, vậy tôi đợi.

Ngô Nguyên Tể gật đầu nói.



Triệu Quốc Đống gọi điện tới văn phòng có một nhân viên nghe, không biết đó có phải thư ký Phó Thủ tướng không? Hắn đoán không phải, chắc là vị thư ký thông qua nhân viên này liên lạc với mình. Chỉ gặp lãnh đạo mà đã phải qua vài bước. Triệu Quốc Đống thấy bình thường, dù sao chỉ cần gặp được lãnh đạo là đủ rồi.

Đến nơi, Triệu Quốc Đống có chút khẩn trương, dù sao nơi này cũng không phải ai cũng có thể vào.

- Mời anh chờ một chút.

Nhân viên công tác đưa Triệu Quốc Đống đến phòng khách. Triệu Quốc Đống thầm hạ quyết tâm, cũng cố lấy lại bình tĩnh. Hắn chưa phải chưa từng gặp Lãnh đạo trung ương mà, thậm chí còn nói chuyện khá dài.

- Anh là đồng chí Triệu Quốc Đống?

Một người đàn ông trung niên đi vào và hỏi.

- Vâng.

Triệu Quốc Đống vội vàng đứng lên.

- Ừ, còn rất trẻ. Mời anh đi bên này, Phó Thủ tướng đang đợi anh.

Người đàn ông gật đầu hài lòng. Không biết lãnh đạo nghĩ như thế nào mà dù rất bận vẫn muốn gặp người trẻ tuổi này. Chẳng qua tuổi này làm Bí thư thị ủy cũng hiếm thấy.

Vào phòng bên, Triệu Quốc Đống nhìn quanh thì thấy Tô Giác Hoa đang ngồi trên ghế đọc sách. Tô Giác Hoa bỏ sách xuống rồi nói:

- Tiểu Triệu ngồi đi. Chúng ta đã vài năm không gặp thì phải? Thật không ngờ năm trước thị xã có tốc độ tăng trưởng GDP cao nhất lại là Ninh Lăng nơi cậu làm Bí thư thị ủy. Điều này làm tôi cũng thấy tự hào.

- Phó Thủ tướng cười chê rồi. Tôi chẳng qua là gặp phải vận may mà thôi. Ninh Lăng còn quá nhiều chênh lệch với các thành phố khu vực duyên hải, còn cần phải vùi đầu phát triển mười năm, hai mươi năm nữa mới có thể bằng được bọn họ.

Triệu Quốc Đống cố làm mình đừng khẩn trương. Hắn không biết sao mình lại như vậy. Dù nói chuyện với Lục Kiến Bang thì hắn cũng không đến mức đó.

- Ồ, Tiểu Triệu, cậu quá khiêm tốn rồi. Theo tôi biết mảng kinh tế công nghiệp của Ninh Lăng hai năm qua mới phát triển, nhất là một loạt các công ty sản xuất chất đa tinh thể Silicon tiến vào Ninh Lăng, đó không phải hiện tượng ngẫu nhiên. Hơn nữa tập đoàn Fukuda cũng đầu tư vào Ninh Lăng, thời gian trước tôi sang Nhật có đến trụ sở của tập đoàn này và hỏi bọn họ. Chủ tịch tập đoàn bọn họ nói sau khi khảo sát nhiều phương diện cuối cùng xác định Ninh Lăng. Nói thế nào nhỉ, tốt chính là tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.