Lộng Triều

Chương 36: Q.20 - Chương 36






Thành Đô cùng Trùng Khánh đã được trung ương phê duyệt làm khu thí điểm cải cách thành phố, nông thôn, đây là khu thí nghiệm hoàn toàn mới sau Thâm Quyến, tân khu Phổ Đông, tân khu Tân Môn. Khi các “Đặc khu” khác đều chú trọng thu hút đầu tư phát triển kinh tế, coi đây là điểm vào thì Thành Đô cùng Trùng Khánh lại lựa chọn xây dựng xã hội hài hòa, nhấn mạnh thu nhỏ chênh lệch đô thị và nghiêm trọng, chênh lệch giàu nghèo, bảo vệ hoàn cảnh.

Tỉnh ủy, ủy ban tỉnh An Nguyên khóa trước cũng từng tranh thủ cho An Đô, trung ương cũng chọn An Đô làm đối tượng khảo sát nhưng cuối cùng trung ương cảm thấy điều kiện của Thành Đô cùng Trùng Khánh tốt hơn, tháng 6/2007 đã quyết định phê duyệt Thành Đô cùng Trùng Khánh làm khi thí điểm mà bỏ qua An Đô.

Mà tháng 1/2008, Quốc vụ viện lại phê duyệt quy hoạch khu kinh tế bắc bộ Quảng Tây cùng với khu kinh tế hợp tác Điền Nam – Đông Nam Á, hai quy hoạch này có tính chiến lược càng làm cho An Nguyên thấy áp lực rất lớn.

Lăng Chính Dược và Triệu Quốc Đống cuối năm trước khi lên Bắc Kinh biết được nội dung quy hoạch cụ thể của hai hạng mục này đều phải suy nghĩ không ít. Lăng Chính Dược cảm nhận chính là áp lực cực lớn. Dù sao hắn là bí thư tỉnh ủy, đã tới An Nguyên hơn năm nhưng hơn năm qua An Nguyên có ít điểm sáng về sự nghiệp phát triển kinh tế xã hội, thành tích ít. Mà lần này trung ương tiến hành điều chỉnh nhân sự chính là nhắc nhở không lặng không nhẹ.

Chung Dược Quân xếp trên Viên Chí Kiên trong các thường vụ tỉnh ủy nhìn qua không quan trọng nhưng Lăng Chính Dược lại cảm nhận được vài nhắc nhở của trung ương. Bắt kinh tế, bắt dân sinh, cuối cùng mới chính là bắt thành tích. Khảo sát của trung ương đã dần thay đổi, mấy điểm như tăng thu tài chính, thu nhập bình quân của dân chúng càng lúc càng được trung ương chú trọng, thậm chí còn vượt chú ý về GDP.

Lăng Chính Dược thậm chí từ ngoài con đường biết được Chung Dược Quân sở dĩ có thể thành thường vụ tỉnh ủy một phần do GDP Ninh Lăng vượt quá An Đô, nhưng càng quan trọng hơn chính là tăng thu bình quân đầu người của của Ninh Lăng vượt xa An Đô, hơn nữa mức độ tăng vẫn duy trì khá cao, đây là quan trọng nhất.

Điều này cũng có nghĩa sự tán thành với công việc địa phương của trung ương đã có biến hoá, phát triển kinh tế vẫn rất quan trọng, nước mạnh dân giàu từ từ chuyển thành dân giàu nước mạnh. Ở điểm này Lăng Chính Dược có thể cảm nhận được không ít điều.

Cho nên Lăng Chính Dược đang tìm kiếm điểm đột phá trong sự nghiệp phát triển kinh tế xã hội của An Nguyên, thực tế nghiêm trọng ép hắn không thể không tìm kiếm. Vì thế hắn thậm chí tiến hành thỏa hiệp với Triệu Quốc Đống. Dù sao Triệu Quốc Đống là người tạo kỳ tích Ninh Lăng, năm 2001 Ninh Lăng không bằng 1/10 của An Đô, chỉ sau sáu năm ngắn ngủi đã vượt qua An Đô, biến hoá lớn như vậy chỉ có thể dùng từ kỳ tích để hình dung. Lăng Chính Dược hy vọng Triệu Quốc Đống có thể phát huy sự bất phàm của mình.

Khi An Đô đưa ra tư tưởng quy hoạch xây dựng thành phố quốc tế, ủy ban tỉnh cũng kết hợp với tư tưởng thành phố quốc tế của thành phố An Đô mà đưa ra vành đai kinh tế An Trung, hành lang công nghiệp Miên Châu – Kiến Dương, khu kinh tế An Đông (Ô Giang), đây là tư tưởng chiến lược từ quy hoạch phát triển mười năm tới của An Nguyên.

Lăng Chính Dược rất khẳng định quy hoạch của Thành phố An Đô và ủy ban tỉnh, trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy cũng rõ ràng đưa ra phải tập trung toàn bộ lực lượng của tỉnh đảm bảo mục tiêu trung tâm tài chính, dịch vụ của An Đô tại khu vực đất liền thực hiện được, đảm bảo mục tiêu phát triển ba khối kia của tỉnh, mà đứng đầu chính là tư tưởng trung tâm tài chính, dịch vụ của An Đô.

Trên thực tế ở thời đại Ninh Pháp, Ứng Đông Lưu thì đã từng có quy hoạch về Đại An Đô, đó chính là tạo khu trung tâm Hồ Lô Châu, nhưng bây giờ thoạt nhìn khu vực Hồ Lô Châu tuy đang được xây dựng nhưng do quy mô nhỏ, năng lực phúc xạ kém, thu hút đầu tư không quá tốt khiến cho nó không đạt đến độ cao mong muốn.

Mà tư tưởng thành phố quốc tế An Đô chẳng những bao quát cả khu vực Hồ Lô Châu, khu công nghệ cao vào trong, hơn nữa cũng kéo cả khu vực phía bắc tiến vào, muốn biến khu vực đông bắc An Đô thành một thành phố mới, khiến nó thành động lực phát triển của An Đô. Tới đây phòng giao dịch tài sản An Đô được thành lập chính là đổ thêm nhiên liệu vào động cơ. Đây là quan điểm chung của Lăng Chính Dược và Triệu Quốc Đống, làm cho kinh tế An Đô nhanh chóng khôi phục trở lại, một lần nữa thực hiện phát triển, tái tạo huy hoàng. Vì thực hiện mục tiêu này bọn họ có thể dễ dàng tha thứ một vài hành động không phù hợp quan điểm của mình từ phía đối phương.

Theo thời gian tiến vào tháng hai, An Đô lại nghênh đón đợt tết âm lịch 2008, cả thành phố đều bao trùm trong không khí vui mừng.

Triệu Quốc Đống qua cửa sổ xe nhìn dòng người qua lại bận rộn, đi lại, mua sắm, các nhân viên đang treo cờ ở cổng cơ quan, bốn chữ “Chúc mừng năm mới” có thể thấy ở bất cứ đâu. Mặc dù An Đô cấm đốt pháo nhưng hiệu quả không tốt nên tạo áp lực không nhỏ cho ngành phòng cháy chữa cháy.

Trước tết là thời gian bận nhất nhưng có hiệu quả thấp nhất. Hầu hết thời gian đều là bị một vài công việc mang tính sự vụ vây quanh. Tham gia các loại hội nghị, thăm các khu vực đặc biệt…

Ngày 22/12 Lưu Nhược Đồng đã đến An Đô ở nhà bố mẹ Triệu Quốc Đống, dù sao thời gian Triệu Quốc Đống ở nhà rất ngắn, bình thường đều đi sớm về muộn nên cô tới nhà chồng cũng là chính xác nhất.

Lưu Nhược Đồng có thai bốn tháng nên cẩn thận hơn rất nhiều. Dù sao ở tuổi cô có thai cũng là sản phụ cao tuổi, lại là lần đầu có thai nên cẩn thận vẫn hơn. CŨng may mẹ chồng Hứa Tú Cần đã có con năm lần nên không thiếu kinh nghiệm. Qua đó quan hệ mẹ chồng, nàng dâu cũng kéo lại gần không ít.

- Sao hôm nay anh về sớm thế? Mới 3h mà, còn chưa hết giờ làm, tối không có lịch gì sao?

Thấy Triệu Quốc Đống cầm cặp vào nhà, Lưu Nhược Đồng có chút kinh ngạc.

- Ừ, bắt đầu từ 15 đến giờ tới ngày 30 có lẽ chỉ có hôm nay anh có thể ở nhà ăn cơm tối.

Triệu Quốc Đống có chút mệt mỏi bỏ cặp xuống.

- Năm trước đợt cuối năm, đầu năm còn có thể nghỉ vài ngày, năm nay anh sợ là không có chuyện tốt như vậy.

- Vậy Đức Sơn, Trường Xuyên, Vân Hải bao giờ thì về?

Lưu Nhược Đồng nhíu mày, sau khi có thai, Lưu Nhược Đồng phát hiện mình càng lúc càng thích cuộc sống gia đình, nhất là thích mọi người tụ tập, náo nhiệt, đông vui.

- Tối nay, hôm qua anh gọi cho Đức Sơn, Trường Xuyên, Vân Hải, bảo bọn nó nghĩ biện pháp về tụ tập. Bây giờ không ai thiếu ăn thiếu mặc, mọi người ăn một bữa là đủ.

Triệu Quốc Đống ngồi xuống ghế bình tĩnh nói:

- Đức Sơn vẫn ở Bắc Kinh, anh bảo nó cố về gấp. Trường Xuyên và Nguyên Tĩnh có lẽ chiều về, bên Vân Hải không vấn đề gì nhưng phải chạy quanh đi mua vé, hôm nay chắc cũng về được.

- Vậy còn Đại tỷ?

Lưu Nhược Đồng hơi tham.

- Chắc không được, anh đã liên lạc với bọn họ, bọn họ chưa đi được, hình như công ty của bọn họ cuối năm có không ít việc, nói sau 15 mới có thể về.

Triệu Quốc Đống cười cười.

- Sự nghiệp làm trọng.

Triệu gia vẫn duy trì truyền thống tụ họp mỗi đợt tết, chẳng qua truyền thống này đang bị khiêu chiến khi thành viên Triệu gia không ngừng trưởng thành. Triệu Quốc Đống hy vọng truyền thống này có thể tiếp tục duy trì, nó cần thiết để tăng tình cảm người nhà sau một năm bận rộn.

Mỗi người đều có công việc của mình.

Đức Sơn ngoài công việc của mình thì cũng là người của giới giải trí. Hắn từ chối khi Trường Xuyên đưa ra ý kiến tăng thêm phạm vi công việc, thậm chí yêu cầu Trường Xuyên sợ là phải tìm người thay thế hắn. Hắn hy vọng trong hai đến ba năm tới sẽ rút hoàn toàn khỏi tập đoàn Thương Lãng, sau đó chuyên tâm hưởng thụ cuộc sống.

Mà căn cứ mấy tờ báo giải trí đưa tin thì hòn đảo nhỏ do Đức Sơn mua ở quần đảo Bahamas đã trở thành nơi mà giới tinh anh trong làng giải trí Trung Quốc yêu thích nhất…

Mà Đức Sơn cũng vì thế được mệnh danh là người thuộc cấp cao nhất của làng giải trí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.