Lộng Triều

Chương 37: Q.4 - Chương 37






Triệu Vân Hải nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy cũng cười rộ lên:

- Anh, anh hai cầm điện thoại di động trong tay đúng là rất oai đó.

- Được rồi, em đừng giải thích cho Đức Sơn. Thằng này bị anh đánh cho lớn, anh còn không biết nó như thế nào sao? Đây là sợ người trên đời không biết nó có tiền. Em xem đi, lần này về không biết còn ra vẻ như thế nào.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.

- Anh, anh đừng nói anh hai như vậy. Anh hai thay đổi nhiều, đến trường đều gọi em ra ngoài ăn, nói vài câu rồi đi, làm chuyện gì cũng không lộ ra. Đều do em ép mãi mới nói.

Triệu Vân Hải rất quý Đức Sơn. Lúc nó đi học thì Đức Sơn không ít lần ra mặt giúp.

- Ừ, từng tuổi này rồi còn làm mấy việc đó làm gì? Nước suối Thương Lãng chỉ để mấy anh em ta biết, bố mẹ cũng không được nói, bên ngoài càng không. Bây giờ công ty vừa mới bắt đầu phát triển, phải vùi đầu làm việc mới đúng. Em học luật kinh tế nên vừa vặn có thể tới công ty làm cố vấn.

Triệu Quốc Đống ngừng một chút rồi nói tiếp:

- Công ty này cũng có phần của em.

- Có phần của em sao?

Triệu Vân Hải có chút khó hiểu nói:

- Anh, không phải do các anh làm sao, sao có phần em?

- Công ty sáng lập do anh chia cổ phần, em và chị cả là cổ đông nhỏ, chủ yếu do Đức Sơn và Trường Xuyên phụ trách kinh doanh, anh không thích hợp tham gia nên không xen vào.

Triệu Quốc Đống nói. Thấy Triệu Vân Hải còn có chút khó hiểu, hắn nói:

- Được rồi, Vân Hải, bây giờ em cứ học cho giỏi, việc khác đừng quan tâm. Đúng, có bạn gái ở trường chưa?

Triệu Vân Hải đỏ mặt nói:

- Anh, em mới năm một nên đâu có nghĩ tới.

- Ha ha, năm một chẳng lẽ không được yêu? Ai, học đại học là thời kỳ tốt để hưởng thụ, đừng bỏ lỡ.

- Anh, sao em nghe thấy giống như cổ vũ em yêu đương vậy, trong trường cấm không cho yêu đó.

Triệu Vân Hải có chút khó hiểu vì quan điểm của Triệu Quốc Đống.

- Trường chỉ là không cho phép công khai, em lén yêu thì ai quản được. Anh không phải ủng hộ em yêu đương, mà là cam thấy tình yêu có lẽ chỉ tồn tại trong trường. Khi em vào xã hội sẽ đối mặt nhiều thứ. Mà tình cảm của em không thể không bị nhiều nhân tố của cuộc sống ảnh hưởng, đến lúc đó còn là tình yêu chính thức hay không cũng khó nói.

Triệu Vân Hải có chút khó hiểu sao ông anh mình lại có hứng thú nói chuyện này vậy nhỉ, giống như bị đả kích vậy. Hơn nữa không ngờ nói chuyện về tình cảm với mình, điều này làm Triệu Vân Hải rất lạ.

- Anh, chị cả và Lưu Thành đã kết hôn. Em nghe mẹ nói bố mẹ dự định năm nay sẽ tổ chức tiệc mừng.

Triệu Vân Hải cẩn thận nói:

- Anh, chuyện anh và chị Khổng Nguyệt dự định bao giờ?

Triệu Quốc Đống im một lúc rồi mới nói:

- Không biết.

Thấy tâm trạng Triệu Quốc Đống kém đi giống như mình nói sai, Triệu Vân Hải không dám hỏi nữa.

Triệu Vân Hải chỉ thấy mặc dù người nhà đều biết bạn gái của ông anh là Khổng Nguyệt, nhưng Khổng Nguyệt chưa chính thức xuất hiện trong nhà với thân phận bạn gái Triệu Quốc Đống. Năm ngoái Triệu Quốc Đống mời Khổng Nguyệt tới nhà ăn cơm, Khổng Nguyệt không tới, mà quan hệ của hai bên đến đâu thì chỉ có hai người bọn họ biết.

- Anh, em nghe nói Cổ Tiểu Âu thích anh?

Triệu Vân Hải biết ý nên đổi đề tài.

- Đừng nói linh tinh, Cổ Tiểu Âu mà nghe thấy thì với tính cách cô bé đó không làm loạn mới lạ.

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Có không ít người biết như vậy, em thấy cũng đúng. Hôm qua Cổ Tiểu Âu gặp em còn hỏi anh đã về chưa.

Triệu Vân Hải cười hì hì nói:

- Cổ Tiểu Âu này trông giống người mẫu nước ngoài, mà cô bé này chỉ có anh mới xứng. Bảo sao người trong nhà máy lại gọi Cổ Tiểu Âu là ngựa Tây.

Ngựa Tây? Triệu Quốc Đống thấy lời này khá mập mờ, ngựa không phải để cưỡi sao? Ngựa tây ai không muốn cưỡi? Mùi này rất được.

Nghĩ đến Cổ Tiểu Âu, Triệu Quốc Đống lại nghĩ tới Lam Đại, Đồng Úc và Kiền San. Vốn tưởng mấy cô bé này chỉ gặp có lần nhưng lại vô tình xuất hiện trong đời hắn.

Đồng Úc không nói, Lam Đại không ngờ biết việc hắn tới Sở Giao thông, tết dương lịch còn gọi tới chúc mừng, mời hắn tới Đông Bắc chơi, xem ra cô định mời hắn tới đó để trả nợ.

Kiều San không ngờ lại biết hắn học tại chức ở đại học An Nguyên, ngay cả hành tung của hắn cũng biết. Số lần hắn đi học tuy ít vậy mà vẫn gặp được cô, điều này làm Triệu Quốc Đống thấy có chút là lạ. Chẳng qua Triệu Quốc Đống bây giờ không có tâm trạng đi trêu chọc gì cả. Mỗi lần đều khéo léo từ chối Kiều San.

Thấy Triệu Quốc Đống nghĩ đâu đâu, Triệu Vân Hải cũng chỉ có thể cùng ông anh đi trong nhà máy, ánh đèn đường thi thoảng lại nhòa đi vì cơn gió.

- Về thôi.

Đi tới cửa khu sản xuất, Triệu Quốc Đống mới trở lại hiện thực. Hắn nhìn khu nhà máy tối om.

Một tiếng bước chân vang lên. Hai anh em Triệu Quốc Đống vừa vặn đi đến chỗ rẽ và đối mặt với người kia.

- Ồ?

Triệu Quốc Đống nhìn người trước mặt, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

- Vân Hải, em về trước đi.

Triệu Vân Hải có chút kinh ngạc nhìn người đứng đằng kia, ngoài việc xác định đó là cô gái còn trẻ ra, hắn cũng không thấy rõ bộ mặt đối phương. Nhưng Triệu Quốc Đống nói như vậy, Triệu Vân Hải vội vàng gật đầu và rời đi.

- Nhạn tỷ, trực ban à?

- Bây giờ còn cần trực ban sao?

Từ Xuân Nhạn có vẻ gầy đi nhiều, Mặc dù là thời kỳ mùa đông mặc nhiều áo nhưng Triệu Quốc Đống vẫn có thể nhận ra.

- Lâu như vậy sao không gọi điện?

Triệu Quốc Đống cảm thấy hôm nay có chút khó hiểu. Từ Xuân Nhạn đứng trong bóng tối không chịu tới gần giống như né tránh hắn. Triệu Quốc Đống vừa bực mình vừa buồn cười, mình có thể ăn Từ Xuân Nhạn sao? Muốn ăn lần trước trên xe đã ăn rồi, còn cần đợi tới bây giờ sao?

- Có cần như vậy không?

Từ Xuân Nhạn đứng trong bóng tối mà thở dài nói:

- Cậu và tôi là người của hai thế giới, mặc dù ngẫu nhiên gặp nhau nhưng cũng chỉ là khách qua đường mà thôi.

Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc khi nghe Từ Xuân Nhạn nói như vậy. Từ Xuân Nhạn hôm nay sao lại nói chuyện kỳ lạ như vậy?

- Nhạn tỷ, chẳng lẽ giữa chúng ta không có chút tình nghĩa nào sao? Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn giúp chị thôi, sao chị cứ cố tránh né như vậy? Tình hình nhà máy đã như vậy, chị còn cố gắng làm gì? Chẳng lẽ nói tôi giúp chị không được ư?

Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.

- Không cần, cậu bây giờ đã khác, sao lại phải hủy tương lai vì tôi?

Giọng Từ Xuân Nhạn càng buồn hơn:

- Chúng ta có con đường đi của mình.

Triệu Quốc Đống gãi đầu, hắn không biết đối phương sao lại đột nhiên như vậy, khác hẳn lần trước. Lần trước đối phương mặc dù cũng không muốn nhận ý tốt của hắn, nhưng đâu có nói lời khó hiểu như bây giờ. Điều này làm Triệu Quốc Đống rất khó hiểu.

- Nhạn tỷ, số điện thoại của tôi không đổi, nhà máy bây giờ không được, chị và em chị ở mãi trong nhà máy cũng không phải biện pháp. Tôi nói rồi, thế giới bên ngoài rất đặc sắc, cũng không xấu như chị nghĩ, ít nhất là có tôi. Tôi nghĩ mình không làm chuyện gì quá đáng cả. Tôi chỉ hy vọng chị suy nghĩ kỹ. Nhà máy sợ rằng không duy trì được bao lâu, sớm tìm con đường sẽ tốt. Chính quyền không thể giải quyết hết mọi việc.

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng:

- Tôi về trước, chị nghĩ kỹ rồi gọi cho tôi. Tôi thấy chúng ta cần ngồi xuống nói chuyện.

Triệu Quốc Đống nhìn thật sâu người phụ nữ từng quyến rũ trái tim hắn, lắc đầu rồi rời đi.

Người phụ nữ trong bóng tối nhìn chằm chằm Triệu Quốc Đống rời đi rồi không nhịn được cười, cười như hoa nở. Thú vị quá, mình đúng là có người chị không bình thường, bảo sao có người đồn nói chị có quan hệ với Triệu Quốc Đống không ai trong nhà máy bì kịp kia. Mình còn tưởng là nói xấu chị, nhưng hôm nay có chút kỳ quái, về phải tra khảo bà chị rõ ràng mới được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.