Lộng Triều

Chương 3: Q.2 - Chương 3






Kính Hải bực tức bỏ máy xuống. Trong văn phòng ngồi đầy người, hắn hút một hơi thuốc rồi nói:

- Tôi sớm bảo các anh nói nó đi đầu thú rồi còn không đi? Lần này biết rồi đến tìm tôi ư, lúc đầu tôi nói sao các người không nghe?

- Chú hai, nhà lão Tào có một thằng con trai. Ai cũng biết Công an huyện không nên vào, vào có khi không ra được mà. Không phải chỉ hy vọng qua vài năm là chuyện nó nhạt đi sao? Ai biết thằng họ Triệu lại ra tay ác như vậy?

Nói chuyện là anh rể của Kính Hải, một ông chủ nhỏ kinh doanh xe vận chuyển và máy móc nông nghiệp ở Thị trấn Giang Miếu.

- Hừ, tôi hỏi rồi, không đơn giản như vậy đâu. Cục Công an cũng hỏi tới việc này.

Kính Hải nghĩ đến Trương Đức Tài nói Cục Công an cũng quan tâm, hắn không khỏi run lên.

Chẳng lẽ Nhà máy dệt thật sự tố cáo lên tận thành phố sao? Vậy đúng là không dễ xử lý, thằng Tào Kiến này lại không muốn nói thật. Từ lời của Triệu Quốc Đống có thể thấy vấn đề của Tào Kiến rất nghiêm trọng, tội côn đồ vừa nặng vừa nhẹ.

- Hả? Chú hai, vậy chú nhất định phải nghĩ cách giúp chúng tôi. Tào Kiến nếu bị tù tám năm thì đời này của nó coi như xong.

Chị Kính Hải sợ hãi vội vàng khóc rống lên.

- Được rồi, tôi biết rồi, anh chị về đi đừng ở đây làm tôi đau đầu.

Kính Hải càng lúc càng bực bội và đuổi người nhà về.

Mấy người đó làm ồn một lúc và không đưa ra được biện pháp gì hết. Thấy Kính Hải mặt sa sầm lại thì mới từ từ rời đi.

- Lần này sợ rằng có chút phiền phức.

Công an viên của thị trấn – Hoắc Chí Vũ nói.

- Sao rồi?

Kính Hải hít sâu một hơi mà hỏi.

- Đồn công an vốn có chút mâu thuẫn với chính quyền thị trấn ta, nhưng hành động lớn như vậy dù không nói mục tiêu thì cũng phải lấy người của Phòng an ninh thị trấn. Nhưng lần này bọn họ không đề cập gì, đây là cố ý đẩy chúng tôi ra.

Hoắc Chí Vũ nhíu mày. Là cảnh sát viên, y đúng là có chút khó xử khi quan hệ giữa Đồn công an và chính quyền thị trấn không hòa hợp.

- Lần này có lẽ thực sự là yêu cầu từ bên trên ư?

Mặt Kính Hải khá khó coi, trên thực tế việc quan hệ không tốt với Đồn công an chủ yếu là do hắn. Từ sau khi La Minh Sơn xảy ra chuyện kia thì hắn liền có ý kiến với Đồn công an.

- Chủ tịch, sợ là chúng ta phải thực tế một chút mới được. Năm trước chúng ta làm căng với Đồn công an, Khâu Nguyên Phong mặc dù đi nhưng coi như lên chức. Triệu Quốc Đống lại do Khâu Nguyên Phong đề bạt lên, chỉ sợ cũng khó chịu với thị trấn. Tuy nói có mệnh lệnh cấp trên nhưng đây có phải là Đồn công an làm ra che mắt mọi người không? Vừa rồi tôi đến Đồn công an thì ngoài lão Liêu ra thì các cảnh sát khác không có đó, rõ ràng là lên Giang Khẩu. Bọn họ làm gì chứ? Không phải là mau chóng xử lý vụ án sao?

Hoắc Chí Vũ mặc dù không biết tình hình thật nhưng nhiều năm kinh nghiệm nói cho y vụ án tăng đến mức này là do Đồn công an cố ý đẩy lên cao. Cục công an và Công an huyện bình thường sẽ không tham gia.

- Anh nói Triệu Quốc Đống cố ý muốn chơi tôi?

Kính Hải có chút tức giận mà nói.

- Việc này không chắc, có lẽ bọn họ muốn nhân cơ hội xử lý hai việc kia.

Hoắc Chí Vũ suy nghĩ một chút rồi nói:

- Muốn cởi chuông phải tìm người đeo chuông. Chủ tịch, nếu muốn Tào Kiến dễ một chút thì sợ rằng phải do người Triệu Quốc Đống, nói cụ thể một chút là Triệu Quốc Đống. Người này còn trẻ đã thành người chủ trì công việc Đồn công an, không có chút bản lĩnh thì sao được?

- Cái này chẳng lẽ nói tôi đi xin xỏ nó?

Kính Hải sa sầm mặt nói.

- Chủ tịch nếu không tiện ra mặt thì để tôi đến tìm Triệu Quốc Đống xem nó có ý như thế nào?

Hoắc Chí Vũ biết Kính Hải không thể mất mặt nên chủ động nói.

- Như vậy làm phiền anh. Xem ra tôi cũng nên chú ý một chút.

Kính Hải rất khó nói được câu như vậy, đây là do quan hệ với Hoắc Chí Vũ tốt nên y mới nói thế.

- Đúng, anh không phải nói bọn họ không ở Đồn công an sao?

- Bọn họ về rồi. Tôi sẽ lên Đồn công an xem sao. Tôi không tin Triệu Quốc Đống vừa lên chức liền không coi Thị trấn Giang Miếu chúng ta vào đâu, tốt xấu gì Đồn công an cũng trên địa bàn Thị trấn Giang Miếu mà.

Hoắc Chí Vũ vừa đi ra vừa nói:

- Không nể mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật, nếu muốn triển khai công việc thì tốt xấu gì cũng phải nể mặt chính quyền thị trấn mà.

Đám người Triệu Quốc Đống bận đến bốn giờ chiều mới về Giang Miếu. Không ngoài suy đoán của Triệu Quốc Đống, đám lưu manh này cũng có chút quan hệ và chỗ dựa, do không chuẩn bị tư tưởng nên bị bắt và lập tức mất tinh thần. Mấy tên đều khai ra hành vi vi phạm pháp luật của mình, thậm chí Triệu Quốc Đống còn hỏi ra được vài thứ mới.

Tào Kiến thoáng cái lộ ra nhiều chứng cứ. Chẳng những người trong đám bạn khai hành vi vi phạm pháp luật của nó, hơn nữa chính là đám Trương Bảo Lai cũng khai về hắn.

Do chứng cứ và cách thẩm vấn của cảnh sát, Tào Kiến không thể chống lại. Ngoài việc khai chặn đường sàm sỡ gái còn khai ra cả việc sau khi uống rượu say liền hiếp gái.

Vụ án này không ngờ xảy ra trong nhà cũ của Kính Hải. Mặc dù Kính Hải không biết nhưng điều này làm Triệu Quốc Đống vui vẻ. Đây là vũ khí đối phó Kính Hải.

Sau khi bố trí Hạ Hồng Hải lập tức về Giang Miếu xác minh vụ việc, Triệu Quốc Đống cũng cố ý ở lại Giang Khẩu để trì hoãn thời gian.

Lúc này Triệu Quốc Đống mới thấy không có phương tiện liên lạc là rất không ổn. Nếu có máy nhắn tin thì Hạ Hồng Hải sau khi hoàn thành tài liệu có thể báo cáo cho hắn, mà bây giờ hắn phải đứng ở phòng Trị an đợi Hạ Hồng Hải gọi lên.

Cũng may Hạ Hồng Hải và Viên Chấn Dũng làm việc khá nhanh, trong thời gian ngắn đã hoàn thành nhiệm vụ. Bây giờ Triệu Quốc Đống đang ngồi trên xe Jeep của phòng Trị an mà về Giang Miếu.

Sau khi đọc tài liệu, Triệu Quốc Đống cũng có ý tưởng. Bây giờ xử lý Tào Kiến đã không có vấn đề gì. Hiếp gái đã là một cái án lớn đối với nó, như vậy việc sàm sỡ nữ công nhân Nhà máy dệt không đáng là bao. Nếu thực sự xử lý thì khiến Tào Kiến ở tù tầm mười năm cũng không khó.

- Hồng Hải, anh chỉnh sửa tài liệu. Chứng cứ về Tào Kiến về cơ bản đã đủ, phải mau chóng báo cáo với phòng Thẩm tra để đưa sang Viện kiểm sát. Lần này thằng Tào Kiến khó thoát rồi.

Triệu Quốc Đống ngồi trong văn phòng Trưởng đồn, hắn phát hiện mình càng lúc càng thích cảm giác sung sướng do quyền lực mang tới. Bảo sao ai cũng nói đàn ông thích nắm giữ quyền lực không kém gì được ôm một cô gái xinh đẹp.

- Nếu như thế này mà còn không đẩy nó vào tù thì Đồn công an chúng ta đúng là chẳng có tác dụng gì.

Hạ Hồng Hải cũng vui vẻ mà nói:

- Sếp Triệu, chẳng qua vụ án hiếp dâm này nên giao cho Đội cảnh sát hình sự làm mà.

- Không cần, đây là do chúng ta thẩm vấn Tào Kiến mà có, Đội cảnh sát hình sự cũng không thể nói gì. Nếu trên Phòng có ý kiến thì tôi phụ trách, anh chỉ cần mau chóng đưa vụ án ra khởi tố là được.

Triệu Quốc Đống vung tay lên nói.

- Được.

Hạ Hồng Hải gật đầu đứng lên.

- Đúng, Hoắc Chí Vũ ở đây cả buổi sáng, chiều cũng tới đây hai lần xem ra muốn gặp anh.

- Ừ tôi biết. Kính Hải không tiện ra mặt nên chỉ có thể phiền Hoắc Chí Vũ mà thôi. Bảo Bí thư Lưu kéo dài thời gian, tôi phải xử lý xong việc đã.

Triệu Quốc Đống cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.