Lộng Triều

Chương 43: Q.6 - Chương 43






Kỳ Dư Hồng rất buồn bực đi lại trong văn phòng. Từ tin tức mà Ủy ban kỷ luật và Viện kiểm sát đưa tới làm y rất khó chịu. Uông Minh Hi không tính là gì nhưng Thang Trung Ngọ ở sau lưng Uông Minh Hi lại không thể không suy nghĩ. Chẳng qua đi đến bước này thì y không còn đường lui.

Là Bí thư Thị ủy, y đương nhiên có nhiều con đường tin tức. Chuyện ở Huyện Hoa Lâm thì y đương nhiên rõ ràng, tranh chấp phương án ở đó liên quan tới lợi ích bao người thì Kỳ Dư Hồng hiểu rất rõ. Quan trường chú trọng là chung sống hào bình, chỉ cần không vượt qua vấn đề nguyên tắc thì mọi người đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Sau lưng Công ty Hoành Lâm tất nhiên là Mạch Gia Huy, Kỳ Dư Hồng vốn suy nghĩ chuyện ở Hoa Lâm có phải do Công ty Hoành Lâm đứng sau lưng không, nhưng suy nghĩ một chút thì thấy không có thể. Chẳng qua y đoán đây là do thế lực của chính Hoa Lâm gây ra.

Sau khi Ninh Lăng lên cấp, Mạch Gia Huy đã thu mình lại nhiều, điều này làm Kỳ Dư Hồng rất hài lòng. Duy trì bộ máy Đảng ủy và chính quyền hài hòa là rất quan trọng. Đây là chỉ tiêu xem một Bí thư có thể khống chế toàn cục không. Rất khó tin một Bí thư Thị ủy thường xuyên đấu đá với Thị trưởng lại có thể khống chế được toàn thành phố. Ở điểm này làm Kỳ Dư Hồng khá lòng với biểu hiện của Mạch Gia Huy trong thời gian này.

Nhưng Mạch Gia Huy thu mình lại có vẻ chờ điều gì đó, trong lúc nhất thời Kỳ Dư Hồng không suy đoán ra. Nhưng bây giờ Uông Minh Hi xảy ra chuyện, Kỳ Dư Hồng cảm thấy việc này nhất định có liên quan tới cầu Quế Khê.

- Bí thư Kỳ, Bí thư Mục và Viện trưởng Dư tới.

Thư ký đi vào cung kính nói.

- Mời bọn họ vào.

Kỳ Dư Hồng nói.

- ngồi đi.

Kỳ Dư Hồng ngồi xuống sô pha rồi nói:

- Tình hình thế nào?

- Lão Dư, anh nói trước bên Viện kiểm sát đi.

Mục Cương nói.

- Được, chúng tôi tra ra không ít vấn đề, đều là vấn đề từ bốn năm trước. Trước đây Viện kiểm sát Hoa Lâm cũng nhận được vài phản ánh nhưng bởi vì thiếu chứng cứ nên không thể điều tra được gì. Lúc này tài liệu tố cáo khá đầy đủ, cho nên đầu tiên tiến hành đột phá Trưởng phòng Đất đai Hoa Lâm- - Hướng Viễn Sơn, ngoài ra còn còn có Phó bí thư Đảng ủy Thị trưởng Thành Quan….

- Ngoài ra chúng tôi điều tra được khi Hướng Viễn Sơn và Phó chủ tịch Hoa Lâm bây giờ là Uông Minh Hi khi giữ chức ở thị trấn Thành Quan đã nhận hối lộ, sơ bộ xác minh là trên 200 ngàn. Có ba cán bộ cấp Phó Trưởng phòng dính vào, đã đủ để cấu thành tội phạm.

- Tình hình của Uông Minh Hi nào?

Kỳ Dư Hồng gật đầu nói.

- Rất ngoan cố, không chịu thành khẩn khai báo, xem ra y có không ít vấn đề nhưng vẫn mong có may mắn. Chẳng qua với chứng cứ chúng tôi có đủ để y vào tù 10 năm.

Dư Dương nói:

- Trong tài liệu tố cáo người này còn vài vấn đề, tôi đã giao cho Bí thư Mục.

Kỳ Dư Hồng có chút đau đầu, đây là điều khó tránh khỏi. Thời này cán bộ phạm án thường liên quan tới nhau, nhất là chuyện này có ảnh hưởng không nhỏ.

Chỉ là vấn đề này mà lộ ra thì Kỳ Dư Hồng là Bí thư Thị ủy cũng có vấn đề, không quản được cấp dưới.

- Lão Dư, Viện kiểm sát các anh độc lập phá án, theo trình tự mà tiến hành. Uông Minh Hi và nhân viên liên quan đã cấu thành tội phạm, các anh mạnh dạn phá án, điều tra triệt để.

Kỳ Dư Hồng do dự một chút rồi nói tiếp:

- Chẳng qua các anh phải suy nghĩ kỹ tâm trạng người bị điều tra, ở tình hình này bọn họ có thể nói loạn, không nên coi gió là mưa, có chứng cứ thì điều tra, không có chứng cứ thì phải phân loại, một số vấn đề nên giao cho Ủy ban kỷ luật.

Dư Dương hiểu ý gật đầu nói:

- Xin Bí thư yên tâm, Viện kiểm sát chúng tôi nhất định không bỏ qua người xấu, cũng không vu oan người tốt, sẽ chú ý đại cuộc.

Kỳ Dư Hồng hài lòng gật đầu nói:

- Ừ, anh phải đích thân chú ý vụ án này, nắm chắc tình hình vụ án.

- Xin Bí thư yên tâm.

Dư Dương đứng lên mà nói.

- Ừ, anh đi trước đi, có tình hình gì thì kịp thời báo cáo với tôi.

Kỳ Dư Hồng xua tay nói.

Dư Dương rời đi, Kỳ Dư Hồng sa sầm mặt nói:

- Lão Mục, có những ai dính vào?

- Không có nhiều, Uông Minh Hi nói liên quan tới Trâu Trì Trường, Vạn Triêu Dương, ngoài ra còn có Giang Thắng Lợi – Đại hội đại biểu nhân dân Thị xã.

Mục Cương nói:

- Đều là lời của cá nhân y, không có chứng cứ cụ thể. Viện kiểm sát đã ghi chép và chuyển cho chúng tôi.

- Lão Trâu và lão Giang có dính vào sao?

Kỳ Dư Hồng nhíu mày nói.

- Không thể nói, Uông Minh Hi nói lão Trâu có quan hệ nam nữ với Miêu Nguyệt Hoa. Miêu Nguyệt Hoa lợi dụng sức ảnh hưởng của lão Trâu ở Hoa Lâm mà giúp họ hàng nhận vài công trình. Lão Giang cũng góp cổ phần vào trong đó.

Mục Cương cười nói:

- Đừng nói việc này không có căn cứ, dù là có cũng không có gì mà.

- Anh cảm thấy trong này có vấn đề không?

Kỳ Dư Hồng nói.

- Ha ha, Bí thư Kỳ, chúng ta phải tin vào cán bộ của mình chứ? Ủy ban kỷ luật và Viện kiểm sát phá án đều theo quy định pháp luật, phải có chứng cứ, không thể tùy ý phán đoán.

Mục Cương cười nói:

- Lão Trâu rất khôn khéo, dù có nhược điểm thì có thể bị Uông Minh Hi nắm được sao?

Kỳ Dư Hồng có chút yên tâm mà nói:

- Hoa Lâm làm ăn thế nào vậy hả? Lão Trâu vừa đi đã liên tục xảy ra chuyện. La Đại Hải làm gì thế? Tôi thấy từ năm trước sang năm nay Hoa Lâm không được yên tĩnh. Tôi thấy Thị ủy nên nghiên cứu vấn đề về bộ máy Hoa Lâm.

Mục Cương cũng không tiện trả lời vấn đề này.

Y biết Kỳ Dư Hồng có cái nhìn với La Đại Hải. La Đại Hải là người cẩu Tương Uẩn Hoa. Bây giờ Mạch Gia Huy mặc dù yên phận nhưng nếu dễ dàng động tới Tương Uẩn Hoa, vậy có thể đẩy Tương Uẩn Hoa đứng về phía Mạch Gia Huy, như vậy sẽ có lực lượng đủ mạnh. Lúc ấy chỉ sợ không phải Hoa Lâm không yên tĩnh, cả Ninh Lăng cũng không yên.

- Bí thư Kỳ, tôi cảm thấy Hoa Lâm là do vấn đề lịch sử. Lúc trước lão Trâu quá cứng rắn ở Hoa Lâm, La Đại Hải về cơ bản không có quyền lên tiếng. La Đại Hải lên chức nhưng không tạo được uy tín, trong thời gian ngắn mà liên tục điều chỉnh bộ máy cũng sẽ gây ra không ít vấn đề.

- Bây giờ hai người La Đại Hải và Triệu Quốc Đống phối hợp khá tốt. Chẳng qua trong thời gian ngắn nên có chút vấn đề cũng là không thể tránh khỏi. Tôi tin rằng theo thời gian bộ máy Hoa Lâm sẽ hợp lý. Đương nhiên Uông Minh Hi là ngoại lệ, chính xác mà nói đây là vấn đề từ trước đó.

- Hừ, lão Mục, chọn đúng thời gian mà có việc, chẳng lẽ không có chút nguyên nhân nào sao?

Kỳ Dư Hồng hừ một tiếng mà nói.

Mục Cương cười nói:

- Bí thư, Uông Minh Hi cũng nói chuyện về Công ty Mạn Thụy. Công ty Mạn Thụy lúc đầu muốn mượn việc xây dựng cầu Quế Khê mà kiếm chút tiền. Không ngờ Triệu Quốc Đống lại muốn thay đổi phương án nên liên quan tới lợi ích. Uông Minh Hi mặc dù không thừa nhận nhưng tôi có thể khẳng định việc vừa rồi có liên quan tới y. Tôi đã nói chuyện với lão Nghiêm hy vọng Cục Công an bắt tay vào điều tra.

Kỳ Dư Hồng thở dài một tiếng:

- Không biết Triệu Quốc Đống này đến Ninh Lăng là tốt hay xấu? Anh xem cậu ta mang tới bao phiền phức cho Ninh Lăng chúng ta? Nhưng nếu nói là xấu thì tôi không thể không thừa nhận mấy công ty nổi tiếng cả nước chọn Hoa Lâm thì chắc không đơn giản là may mắn chứ? Hai hôm trước tôi nghe Mã Liên Bình nói Hoa Lâm chuẩn bị có hai công ty nước hoa quả có quy mô khá lớn tiến vào đầu tư. Quy mô đầu tư mặc dù không quá lớn nhưng giải quyết được con đường tiêu thụ nông sản của nông dân. Lão Mã có vẻ rất hứng thú, còn muốn dẫn giám đốc hai công ty kia đi các huyện xem xét tình hình.

Mục Cương cũng mơ hồ biết được Kỳ Dư Hồng bỏ qua việc nhảy phiếu của Triệu Quốc Đống là do tác dụng từ trên tỉnh, không chỉ vì năng lực của Triệu Quốc Đống mà thôi. Tương Uẩn Hoa có vẻ coi trọng Triệu Quốc Đống này, chỉ là bây giờ thái độ của Kỳ Dư Hồng bắt đầu thay đổi.

- Triệu Quốc Đống đúng là có chút năng lực, dù sao cũng từ trên tỉnh xuống nên kiến thức rộng, khởi điểm cao. Các cán bộ đợt này xuống hơn hẳn lần trước. Nếu tận dụng tốt có thể xúc tiến khu vực khó khăn của Ninh Lăng chúng ta. Bí thư Kỳ, Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy và Thị ủy sắp kết thúc đợt điều tra. Đúng như ngài đoán, hầu hết là lời đồn, thậm chí là vu khống. Tôi thấy nó có liên quan lớn tới phương án xây dựng cầu Quế Khê.

Mục Cương suy nghĩ một chút rồi nói:

- Bí thư Kỳ, tôi đề nghị nên nhanh chóng để Hoa Lâm xác định phương án này, tránh cho kéo càng lâu, mâu thuẫn càng nhiều.

Kỳ Dư Hồng nhíu mày, chuyện không đơn giản. Mạch Gia Huy tỏ thái độ là do có quan hệ tới cầu Quế Khê. Kỳ Dư Hồng có thể kết luận nếu phương án cầu Quế Khê được xác định sẽ tạo thành cơn sóng gió.

- Chuyện này sợ rằng nên chờ đợt điều tra kết thúc rồi hãy bàn. Đây là việc bên Ủy ban, Thị ủy không tiện can thiệp. Nhưng việc liên quan tới công trình quan trọng của Ninh Lăng thì Thị ủy cũng nên giám sát.

Mục Cương thấy Kỳ Dư Hồng có vẻ chưa quyết định ở việc này. Mạch Gia Huy bây giờ đang nhẫn nhịn nhưng Kỳ Dư Hồng và Mục Cương đều biết Mạch Gia Huy như con rắn ngủ đông vậy, có cơ hội là cắn người ngay.

Trên tỉnh luôn hy vọng Đảng ủy và chính quyền đoàn kết, nhưng suy nghĩ này thường không thể thực hiện được.

- Bí thư Kỳ, cầu cầu Quế Khê dù sao cũng là công trình của Huyện Hoa Lâm. Mặc dù Thị xã có vẻ không ủng hộ tài chính nhưng xem ra tài chính Hoa Lâm tăng lên nhiều, tôi nghĩ nên chờ Triệu Quốc Đống về rồi tính.

Mục Cương cười nói:

- Bí thư Kỳ, ngài đừng coi thường Triệu Quốc Đống, cậu ta có đầu óc nhạy bén. Tôi nghĩ cậu ta có thể hiểu khó xử của Thị xã, biết cách giải quyết việc này, đây coi như là thử thách đối với cậu ta.

Kỳ Dư Hồng nhìn Mục Cương, xem ra đối phương biết nỗi khó xử của mình.

Dường như những mưa gió ở Hoa Lâm không hề ảnh hưởng chút nào đến việc Triệu Quốc Đống học tập ở An Đô, hiếm có khi được rảnh rỗi như vậy, dĩ nhiên là vẫn có vướng bận với bên Hoa Lâm nhưng thành phố đã đẩy hết phần của mình để cho Tào Uyên chủ trì công tác nên Triệu Quốc Đống lại càng vui vẻ thanh nhàn.

Phen phong ba và những cơn sóng dựng lên theo sau hội nghị thường vụ huyện ủy giống như tảng đá lớn ném xuống mặt hồ vốn đã không yên tĩnh, vòng gợn nước khuếch tán mọi nơi, mà ngay cả Lưu Như Hoài cũng bóng gió quan tâm đến chuyện bên Hoa Lâm, dù sao việc chủ tịch huyện bị viện kiểm sát mang đi còn bí thư huyện thì lại đang học tập nhàn nhã ở trên trường Đảng tỉnh ủy thì nhìn thế nào cũng khá đặc biệt.

Ngoại trừ phần lịch sử xây dựng cách mạng Trung Quốc có phần chán nản lúc đầu còn sau đó thì khóa học rất thú vị, nhất là khi giới thiệu về tình hình chung và kinh nghiệm phát triển kinh tế Quảng Đông, tranh luận hình thức phát triển kinh tế Tô Nam, tham khảo tình trạng phát triển kinh tế tư nhân ở Chiết Giang, tham khảo hệ thống kinh tế thị trường xã hội chủ nghĩa...Liên tiếp những bài giảng và thảo luận mang tính phương hướng nhanh chóng thôi thúc sự hứng thú của nhóm bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện vốn đang chán nản, đồng thời cũng làm cho nhóm người này cũng cảm nhận được sự khác biệt lần đào tạo này so với những lần trước.

Các giáo sư tới tham gia giảng bài ngoài một số ở trường Đảng tỉnh ủy thì còn có không ít được điều tới từ Bắc Kinh và tỉnh khác, viện khoa học xã hội Trung Quốc, đại học nhân dân Trung Quốc, đại học kinh tế đối ngoại, đại học Chiết Giang, An Nguyên, Trung Sơn, không ít người đều là khách quen tới giảng bài ở trường đảng bản địa mà lúc này đây cũng không quản xa cách ngàn dặm tới An Nguyên giảng bài. Điều này cũng đủ để thấy được sự coi trọng và chờ mong của tỉnh ủy, ủy ban nhân dân tỉnh.

- Ha ha, Quốc Đống, xem ra lần này tỉnh cũng rất chịu chi đó, nhìn mấy giáo sư tới chưa, để mời bọn họ tới giảng bài trong hai ngày chỉ e là tốn không ít tiền đó!

Nhân thời gian nghỉ ngơi giữa khóa, nhóm bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện liên quan đều vây quanh vị giáo sư giảng bài để tham khảo vấn đề, Lưu Như Hoài và Triệu Quốc Đống thì lại không tiếp cận chỗ náo nhiệt đó, Đường Toàn Định ở bàn bên cạnh Triệu Quốc Đống vốn định đi tiếp cận cho vui nhưng thấy hai người không nhúc nhích nên đành ngồi xuống.

- Lão Lưu, lão không nghe nói gì sao? Lần này chủ tịch Ninh đã hạ quyết tâm rồi, nghe nói là còn cùng với bí thư Dương để liên kết đặc biệt khóa bồi dưỡng này, chủ tịch Ninh yêu cầu vứt hết những cái không thực tế, làm sao để trong vòng hai tháng các học viên có khả năng khai thác tư duy, nâng cao tầm nhìn, có thể thực sự cảm nhận sâu sắc. Chương trình học này đều do đích thân chủ tịch Ninh và bí thư Dương tự thẩm định, ha ha, xem ra nếu chúng ta mà không tiến triển thì chủ tịch Ninh sẽ ở sau lấy roi quất vào mông chúng ta để chúng ta chạy về phía trước.

Đường Toàn Định là chủ tịch huyện Nguyên Hưng thuộc thành phố Hoài Khánh, cũng là một huyện nghèo khó điển hình, chẳng qua về mặt tổng thể thì Hoài Khánh lại tốt hơn bên Ninh Lăng. Trong toàn tỉnh thì ngoại trừ An Đô xếp cấp ba trong bốn cấp thành thị đứng đầu, Nam Hoa và Vĩnh Lương là hai thành phố đứng trên. Còn huyện Nguyên Hưng là một huyện xếp ở nửa cuối trong những huyện thuộc Hoài Khánh cai quản, tình trạng kinh tế cũng không tốt lắm.

- Trong hai năm gần đây tốc độ phát triển các vùng duyên hải càng lúc càng nhanh, khiến khoảng cách với các vùng nội địa chúng ta càng lúc càng lớn, chủ tịch Ninh là người từ bên Chiết Giang tới nên hiển nhiên rất chú ý phát triển kinh tế các vùng duyên hải. Các địa phương ở tỉnh chúng ta phát triển kinh tế rất không cân bằng, tốt thì càng tốt, xấu thì càng xấu, tôi thấy điều này cung cấp cho chúng ta một thông tin, đó là tốc độ phát triển kinh tế của một nơi quyết định tới năng lực lãnh đạo và chiến tích của nơi đó, đại khái cũng là một chỉ tiêu quan trọng nhất để lãnh đạo đề bạt trọng dụng.

Triệu Quốc Đống cười tủm tỉm nói:

- Hiện giờ GDP một thành phố ở Thẩm Quyến cũng có thể tương đương với một tỉnh ở nội địa chúng ta, ha ha, của cải đều có hiệu ứng tập trung, điều kiện kinh tế càng tốt thì hoàn cảnh đầu tư càng tốt, hiệu suất hành chính của chính quyền địa phương lại càng cao, nhìn ngược lại, hoàn cảnh và hiệu suất làm việc nâng cao sẽ trực tiếp xúc tiến đầu tư bên ngoài tăng lớn khiến cho kinh tế địa phương tăng tốc càng nhanh hơn. Cứ so sánh như vậy thì khoảng cách giữa chúng ta với vùng duyên hải càng bị cách xa, lão nói các lãnh đạo có thể không cấp bách sao?

- Không sai, tôi cũng từng qua bên Thẩm Quyến, đường phố bên đó thì về cơ bản là không có người nào rảnh rỗi, trên đường đều là người qua lại làm việc tấp nập, đến trưa chỉ ăn đơn giản một chút rồi lại đi làm tiếp, có vấn đề thì mới nói chuyện, phù hợp điều kiện thì sẽ làm. Không giống như bên chúng ta trình tự thủ tục mà chậm hai ba ngày đã coi là nhanh, chạy các hạng mục bên dưới thì chỉ riêng thủ tục phê duyệt cũng đều hơn chục ngày, mọi mặt phải chuẩn bị chu đáo, nếu không thì bảo đảm là mấy ban ngành quyền lực sẽ tìm anh kiếm chuyện, anh cứ đợi khổ sở đi.

Đường Toàn Định cũng tán đồng quan điểm của Triệu Quốc Đống:

- Cứ như vậy các nhà đầu tư dại gì mà không đầu tư ở vùng duyên hải, điều kiện giao thông tiện lợi, hiệu suất hành chính cao, cơ sở thiết bị kiện toàn, ngoại trừ một ít dựa vào tài nguyên hoặc là ngành nghề bắt buộc. Nếu đổi là tôi thì tôi cũng muốn đầu tư bên vùng duyên hải, hàng năm huyện Nguyên Hưng chúng tôi có 10 vạn lao động tới vùng duyên hải làm việc!

- Tài nguyên dựa vào loại ngành sản xuất và chính sách quốc gia hiện tại có để mở để xây dựng cơ sở thiết bị của ngành đó hay không, đầu tư bên ngoài muốn tiến vào mà cũng như không có cơ hội, đường sắt, điện lực, thông tin có để mở hay không? Tỉnh An Nguyên chúng ta xem như là đi đầu trong các tỉnh nội địa, ít nhất việc kiến thiết quốc lộ vẫn mở một rộng khe cửa cho nhà đầu tư bên ngoài, đường cao tốc An Quế và An Du không phải là do đầu tư bên ngoài khống chế cổ phần hay sao? Nghe nói lúc ấy chủ tịch Ninh đã cùng với nguyên chủ tịch tỉnh Tô dốc hết sức thúc đẩy.

Lưu Như Hoài cũng nói xen vào:

- Các ngành sản xuất dựa vào tài nguyên ở phía hạ du thì khá thoải mái nhưng ở phía thượng du thì không được như vậy.

- Hai năm nay chính sách kinh tế của quốc gia có vấn đề nhất là khi cuộc cải cách xí nghiệp quốc hữu không thành công, vốn mở ra thị trường cổ phiếu là một cơ hội rất tốt, hoàn toàn có thể khiến một xí nghiệp với quy mô bình thường nhìn thấy được triển vọng sẽ có được một nguồn vốn để làm lớn làm mạnh. Nhưng quốc gia lại coi thị trường chứng khoán là kho máu, một số xí nghiệp quốc hữu trong tình thế nguy kịch hết phương cứu chữa có thể đạt được chỉ tiêu thị trường đưa ra nhờ việc hút máu thị trường chứng khoán để duy trì và vận chuyển. Nhưng hình thức đầu tư cổ phần không phải là linh đan vạn diệu có thể chữa khỏi trăm bệnh, hơn nữa giữa cổ phần lưu thông và không lưu thông có sự ngăn cách, ha ha, nhìn những xí nghiệp đưa ra thị trường đó coi, năm thứ nhất có lãi, năm thứ hai hòa vốn, năm thứ ba tuyệt đối là lỗ to, sau đó là không gượng dậy nổi, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ khiến sự nhiệt tình của cổ đông Trung Quốc suy giảm tối đa.

Triệu Quốc Đống ngồi lên bàn học chém một cách tự nhiên:

- Cứ nhìn thị trường chứng khoán hai năm nay đang bừng bừng khí thế lại từ từ ảm đạm là đủ biết thị trường chứng khoán nước ta chưa chân chính trưởng thành, có quốc gia nào đang phát triển kinh tế tốt như thế mà thị trường chứng khoán lại mất giá không?

- Ủa?

Bùi Hoài Viễn giải đáp xong vấn đề của mấy học viên liền đi xuống:

- Tiểu Triệu, cậu cũng ở lớp học này sao?

- Giáo sư Bùi!

Triệu Quốc Đống thật không ngờ Bùi Hoài Viễn lại đến phía sau mình, vội vàng nhảy xuống, Đường Toàn Định và Lưu Như Hoài cũng vội chào, Triệu Quốc Đống nhanh miệng bổ sung:

- Tôi cũng chỉ là trà trộn vào cho có thôi.

(Nd: Nguyên văn "lạm vu sung sổ" xuất phát từ Thời chiến quốc, Tề Tuyên Vương thích nghe hợp tấu kèn vu, nên đã lập một đội nhạc công đến ba trăm người, trong đó có Nam Quách. Do biết lấy lòng Tuyên Vương nên Nam Quách được Tuyên Vương yêu quý và đãi ngộ rất trọng hậu. Sau khi Tề Tuyên Vương băng hà, Tề Mẫn Vương kế vị, chủ mới cũng thích nghe thổi kèn vu, nhưng chỉ thích nghe độc tấu kèn. Sau khi lệnh ban từng người trong ban nhạc đến thổi cho Vua nghe thì Nam Quách biến đi đâu mất. Thì ra Nam Quách không biết thổi kèn vu, mà chỉ cầm kèn lẫn trong đám hợp xướng mà thôi).

- Cậu nói tôi là Tề Tuyên Vương?

Bùi Hoài Viễn cười dí dỏm:

- Có thể vào lớp này chứng minh cậu rất nỗ lực, không có gì phải xấu hổ cả. Đúng rồi, vừa rồi tôi nghe cậu phân tích về thị trường cổ phiếu có phần chưa thỏa mãn, sao nào, cậu có ý kiến gì về thị trường chứng khoán ở nước ta hay không?

- Tôi không dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt giáo sư Bùi.

Triệu Quốc Đống vội vàng cười lắc đầu.

- Chỉ là phát biểu ý kiến cá nhân thôi, mỗi người đều có cái nhìn riêng của mình mà, điều này cũng không có gì lạ.

Bùi Hoài Viễn hiển nhiên rất coi trọng ý kiến của nhóm bí thư, chủ tịch huyện đến từ cơ sở, có thể nghe được quan điểm của đám lãnh đạo cơ sở này cũng là một cơ hội hiếm có.

Thấy Bùi Hoài Viễn rất nghiêm túc, Triệu Quốc Đống cũng không hề đắn đo:

- Giáo sư Bùi, vừa rồi tôi cũng nói, thị trường chứng khoán nước ta đã mất đi chức năng vốn có của nó. Ở các quốc gia phương Tây nhất là nước Mỹ, thị trường chứng khoán là một nền tảng vốn tài chính, chỉ số Dow Jones và NASDAQ đại biểu cho nền công nghiệp truyền thống và mới nổi, chỉ cần anh có sáng tạo có tiềm lực có triển vọng, có công năng cơ bản của xí nghiệp hiện đại thì anh có thể nhận được sự duy trì vốn nhờ thị trường chứng khoán để nhanh chóng lớn mạnh. Nhưng thị trường chứng khoán nước ta thì lại hoàn toàn tương phản, những xí nghiệp quốc hữu đang hấp hối không còn tương lai đã trở thành gánh nặng cho chính quyền địa phương, vì muốn vứt bỏ gánh nặng này nên dễ dàng cấp những chỉ tiêu thường thường để lên thị trường cho những xí nghiệp này, sau một phen chuyên tâm "đóng gói" rồi trang điểm cho lên sân khấu. Một hai năm sau lại tiêu hao hết số vốn quay vòng từ thị trường chứng khoán rồi lại rơi vào vứt bỏ, bị tổn thương là cổ đông và lòng tin vào thị trường chứng khoán. Còn những xí nghiệp có tiềm lực trưởng thành, kịp thời duy trì tài chính lại bởi vì thiên kiến của thể chế và chính phủ cầm quyền nên thường thường không thể đạt được tư cách đưa ra thị trường, siết chết cơ hội phát triển trưởng thành của bọn họ, mà trong khi đó những xí nghiệp này là đối tượng tốt nhất để đưa ra thị trường.

Bùi Hoài Viễn gật gật đầu ý bảo Triệu Quốc Đống tiếp tục.

Hắn cũng đồng ý với cái quan điểm này, thậm chí còn đưa ra quan điểm cung cấp lên một ít tạp chí chuyên ngành nhưng mà cũng không đạt được sự ủng hộ bản chất, chẳng qua quan điểm của chủ tịch tỉnh Ninh Pháp tình cờ lại trùng với Thái Chính Dương đã được điều nhiệm làm phó chủ tịch ủy ban hợp tác kinh tế và thương mại quốc gia, hiện tại Bùi Hoài Viễn thường xuyên nghiên cứu thảo luận vấn đề thành lập chế độ xí nghiệp hiện đại và cải cách xí nghiệp quốc hữu. Hai người rất tâm đầu ý hợp nên mỗi lần Thái Chính Dương trở về An Đô thì ba người lại cùng nhau ngồi một chỗ.

Hắn cũng có chút ấn tượng về Triệu Quốc Đống một phần cũng bởi vì Thái Chính Dương, tuy rằng đánh giá khá tốt về cái nhìn của Triệu Quốc Đống nhưng cũng tưởng là do Triệu Quốc Đống thường xuyên ở cùng với Thái Chính Dương, nhưng giờ nghe thấy quan điểm của Triệu Quốc Đống dường như đã vượt ra khỏi phạm trù tham khảo của hắn và Thái Chính Dương cho nên hắn rất muốn nghe cái nhìn ở cấp độ sâu hơn của người này.

- Thị trường chứng khoán Trung Quốc cũng có thể giống với những thị trường chứng khoán khác, cần phải nền tảng về tài chính cho những xí nghiệp có tiềm lực trưởng thành, đồng thời cải cách thể chế lưu thông cổ phiếu và phi lưu thông cổ phiếu đã không còn phù hợp với trào lưu phát triển, nhanh chóng làm cho cổ phiếu phi lưu thông tiến vào thị trường, sớm tiêu trừ loại quái thai có khả năng mang đến ảnh hưởng cho thị trường chứng khoán hiện đại. Xí nghiệp quốc hữu có thể tiến vào thị trường chứng khoán, xí nghiệp tập thể, xí nghiệp tư doanh cũng đều có thể, nếu quốc gia xác định xí nghiệp tư doanh tăng thêm lợi ích thì cũng chính là đã thừa nhận địa vị tồn tại của kinh tế tư doanh, bọn họ đương nhiên cũng có thể lưu thông tài chính trên thị trường chứng khoán, thị trường tài chính và thị trường chứng khoán đều không nên kỳ thị, ngược lại nên ủng hộ cơ chế linh hoạt vì xí nghiệp tư doanh.

Quan điểm khá rõ ràng của Triệu Quốc Đống khiến Bùi Hoài Viễn hết sức tán thưởng, một cán bộ cơ sở còn trẻ tuổi mà có thể có được cái nhìn như vậy thì thật là hiếm có, hơn nữa dễ nhận thấy là đối phương cũng đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ thì mới có được quan điểm như vậy, cái này càng khó có được.

- Ừ, Tiểu Triệu, xem ra một năm không gặp mà lại có không ít cách nhìn mới đó.

Bùi Hoài Viễn mỉm cười gật đầu:

- Các cậu đều là quan phụ mẫu đến từ những huyện không phát đạt, gánh vác trọng trách phát triển địa phương. Lần này tỉnh ủy, ủy ban nhân dân tỉnh nhanh chóng tổ chức lớp bồi dưỡng chuyên đề phát triển chủ yếu là suy xét đến sự mất cân bằng trong phát triển kinh tế của tỉnh An Nguyên chúng ta, chênh lệch giữa cấp 1 và cấp 3, 4 là quá lớn. Trên thực tế ngoại trừ cơ sở thiết bị thì rất nhiều địa phương cấp 3, 4 chúng ta có điều kiện thậm chí còn vượt trội hẳn nơi cấp 1, nhất là tài nguyên thiên nhiên, sức lao động lại càng hơn, nhưng vì sao lại không phát triển được, hơn nữa khoảng cách càng lúc càng lớn. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu làm cho tỉnh ủy, ủy ban nhân dân tỉnh phải suy xét.

Lời của Bùi Hoài Viễn tuy hết sức uyển chuyển nhưng ba chủ tịch huyện ở đây đều nghe ra được hàm nghĩa ẩn giấu bên trong, xem ra cách nhìn của tỉnh ủy, ủy ban nhân dân tỉnh ủy không phải là điều kiện khách quan mà là tư tưởng chủ quan của quan chức địa phương tồn tại khoảng cách với địa phương phát đạt. Đây mới là nguyên nhân mãi không thoát khỏi vị trí thứ 3, thứ 4.

Sau khi Bùi Hoài Viễn rời đi, Đường Toàn Định và Lưu Như Hoài đều nhìn chằm chằm bóng lưng Bùi Hoài Viễn rồi than thở:

- Quốc Đống, vị giáo sư Bùi này xem ra khá kiêu ngạo, cho dù chúng ta là học sinh mà cũng chưa từng gặp một giáo sư nào có giọng điệu như vậy, có cảm giác chúng ta giống như là thuộc hạ của hắn vậy.

- Ha ha, Đường ca, Lưu ca, vị giáo sư này là một học giả kinh tế nổi danh trong nước, có thể sáng vai với Ngô Lệ, là chuyên gia hưởng thụ tiền trợ cấp đặc biệt của quốc vụ viện, ngay cả lãnh đạo tỉnh cũng hết sức tôn trọng cái nhìn của người này.

Triệu Quốc Đống cười cười:

- Trong mắt lão thì nhóm bí thư chỉ là một đám học sinh tiểu học.

- Quốc Đống, hóa ra cậu quen lão à?

Lưu Như Hoài nghe thấy lãnh đạo tỉnh cũng phải tôn trọng thì có phần mẫn cảm.

- Khi tôi đến đại học An Nguyên học thì đã có duyên gặp được giáo sư Bùi.

Triệu Quốc Đống nói khá hời hợt.

- Quốc Đống, cậu lại còn học chuyên sâu cơ à?

Đường Toàn Định mỉm cười:

- Đúng là tấm gương điển hình "Sống đến già thì học đến già, học hoài chẳng hết".

- Đường ca, thời này nếu không có một tấm bằng đại học thì có ngày bị đào thải mà cũng không biết mà.

Triệu Quốc Đống mỉm cười:

- Cho dù là trà trộn vào cho có thì cũng phải bổ sung thêm vào.

Cứ chiều thứ sau là nhóm Quế Toàn Hữu lại tới An Đô, cùng đi còn có Vương Nhị Khải, Trần Lôi, Du Minh Phú và Mễ Phong Hằng.

Vốn Triệu Quốc Đống đã sắp xếp xong xuôi từ sớm nhưng người trong huyện tới hỏi thăm nên hắn cũng đành hủy bỏ kế hoạch, dù gì cũng là gặp nhóm hàng ngũ luôn hi vọng vào mình.

Nhưng sự có mặt của Mễ Phong Hằng lại khiến Triệu Quốc Đống có chút quái lạ, tên này cũng không còn ít tuổi nếu không nói là ít tiềm năng, vậy mà hắn lại đi cùng với bọn Quế Toàn Hữu thì đúng là khá bất ngờ.

Chẳng qua lão Mễ cũng coi là một người trung thực, tuy rằng hơi lớn tuổi một chút nhưng Hà Khẩu là một khu lớn nhất huyện Hoa Lâm, quản lý 5 xã, thị trấn với hơn 10 vạn người, tài nguyên thiên nhiên cũng khá phong phú, là một nơi mà Triệu Quốc Đống rất xem trọng, giờ nếu Mễ Phong Hằng đã chủ động bày ra ý tốt thì Triệu Quốc Đống đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt.

Trong tiệc rượu thì không tránh được bàn tới những chuyện trong huyện, tuy rằng gần như cứ cách một hai ngày là Triệu Quốc Đống lại nhận được tin tức mới nhất từ Mã Bổn Quý hoặc Quế Toàn Hữu nhưng dù sao cũng là qua điện thoại nên nhiều cái cũng không có thuận tiện, đương nhiên là không thể bằng mặt đối mặt được.

- Nghe nói Uông Minh Hi hiện tại cứ cắn chặt bí thư Trâu và chủ tịch Miêu, giờ trong huyện cũng khá ồn ào huyên náo, đủ cái loại tin đồn cứ ùn ùn xuất hiện. Trên đại hội cán bộ bí thư La đã tức giận tới hai lần, yêu cầu cán bộ trong huyện không được tin vào những lời đồn vô căn cứ này.

Vương Nhị Khải vẫn cái tính nôn nóng, vốn trước đây rất oán hận Trâu Trì Trường nên giờ không tránh được đem chuyện này ra làm trò cười.

- Lão Vương, sau này đừng nói lại chuyện này, bí thư La nói đúng, cán bộ nên là người đi đầu không nghe lời đồn đại, càng không thể đi tuyên truyền lời đồn đó. Bí thư Trâu đã đi rồi, chuyện quá khứ thì cứ để nói trôi đi, chẳng lẽ anh không có sai lầm gì sao, huyện ủy mắc nợ anh bao nhiêu hả?

Triệu Quốc Đống trầm mặt xuống, Vương Nhị Khải liền ngoan ngoãn ngậm miệng không nói nữa, hai người Trần Lôi và Mễ Phong Hằng nghe thấy đều cảm thấy kỳ quái. Vương Nhị Khải và Trâu Trì Trường không hợp nhau thì toàn huyện này đều biết mà Vương Nhị Khải cũng nổi tiếng xa gần với tính ương ngạnh, ngay cả khi Trâu Trì Trường đương chức cũng không dễ dàng đụng chạm với đối phương. Nghe nói lần đấu đá duy nhất của hai người là trên cuộc thảo luận nhóm chuẩn bị đại hội Đảng, chỉ có điều những người liên quan đều nói không rõ ràng nên cũng không biết là rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, cũng bởi vậy có thể thấy được tính bướng bỉnh của Vương Nhị Khải. Giờ thấy trước mặt Triệu Quốc Đống mà Vương Nhị Khải lại có thể hết sức khéo léo nên tự nhiên khiến Trần Lôi và Mễ Phong Hằng càng thêm kính trọng Triệu Quốc Đống.

- Chủ tịch Triệu, hội nghị thường vụ đã xác định chọn phương án Trung Tuyến rồi, xem ra việc kiến thiết cầu Quế Khê sẽ nhanh chóng được bắt đầu, chỉ có điều thành phố phê duyệt không cấp tiền nên việc này khá khó khăn.

Quế Toàn Hữu vội vàng chuyển đề tài.

- Ừ, tôi cũng đã trao đổi ý kiến với chủ nhiệm Mã và phó chủ nhiệm Tiếu bên Ủy ban kế hoạch kinh tế, bọn họ đều nói hiện giờ tài chính khó khăn, không thể gánh vác thêm được, thị trưởng Mạch và phó thị trưởng Kim đều có ý này, xem ra thành phố đã hạ quyết tâm không muốn xuất tiền rồi.

Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói:

- Đợi sau khi trở về tôi sẽ cùng bí thư La lên thị ủy báo cáo chuyện này, dù sao cũng phải có ý kiến mới được, không thể có chuyện các huyện khác xây sửa cầu đường thì được duyệt cấp tiền mà đến lượt huyện Hoa Lâm chúng ta thì lại không có đồng nào, cái kiểu bên nặng bên nhẹ như vậy không thể biện minh được.

- Chủ tịch Triệu, bọn họ đều là báo tin xấu còn tin của tôi là tin tốt.

Mễ Phong Hằng cười tủm tỉm nói:

- Tập đoàn Trần Thị ở bên Triều Châu Quảng Đông có ý muốn đầu tư xây dựng nhà máy tại Hà Khẩu chúng ta, chủ yếu là lợi dụng kiwi và cây lê mọc hoang ở vài xã trấn ở Hà Khẩu để sản xuất nước ép kiwi và lê ép. Bọn họ đã khảo sát hoàn cảnh địa lý ở Hà Khẩu chúng ta và cảm thấy mấy xã, trấn ở đây rất thích hợp gieo trồng kiwi và lê, họ cũng tính hợp tác với các xã, trấn để cải tạo giống kiwi, mở rộng diện tích gieo trồng hòng hợp tác lâu dài.

- Ồ? Đã quyết định chưa?

Triệu Quốc Đống cũng biết việc này, nhiều xí nghiệp từ Quảng Đông và Phúc Kiến tới khảo sát đều là do hắn đưa tới, nhưng chỉ là ngại quy mô quá nhỏ, mấy bên đàm phán với nhau đều chẳng làm người ta hài lòng, mãi cho đến trước khi Triệu Quốc Đống tới trường Đảng học thì chuyện này vẫn còn đang trong quá trình tiếp xúc, không ngờ sau khi mình đi thì lại có tiến triển.

- Ừ, về cơ bản thì đã định rồi, ông chủ Trần vẫn hi vọng được gặp lại ngài, hắn nói rằng ngài là vị chủ tịch huyện thành tâm nhất, chuyên nghiệp nhất mà hắn được gặp khi tới An Nguyên chúng ta, có một lãnh đạo hết lòng muốn phát triển kinh tế quê nhà thì hắn yên tâm lập xí nghiệp ở Hoa Lâm chúng ta.

Lời này của Mễ Phong Hằng là nói thật, mặc dù đối phương quyết định sau khi Triệu Quốc Đống đi nhưng công tác khảo sát tiền kỳ gần như đều do một mình Triệu Quốc Đống an bài cùng đi cùng hỏi, từ đất đai, điện lực, đường xá rồi đến sự phối hợp giữa các xã, trấn, Triệu Quốc Đống đều lấy kinh nghiệm của bản thân ra làm dẫn chứng. Điều này khiến đối phương rất cảm động nhưng do vấn đề quy mô nên vẫn chưa quyết định được, mãi cho đến khi Triệu Quốc Đống rời đi thì người chủ trì bên đối phương mới từ Quảng Đông bay tới và cuối cùng quyết định.

- Tôi nghe nói chủ nhiệm Mã bên Ủy ban kế hoạch kinh tế hết sức nhiệt tình với ông chủ Trần này, sau khi bên chúng ta ký kết hạng mục này liền dẫn ông chủ Trần đi một vòng chung quanh, hi vọng ông ta có thể tăng quy mô đầu tư.

Quế Toàn Hữu nói xen vào.

- Hả?

Triệu Quốc Đống lập tức cảnh giác:

- Tên Mã Liên Bình này muốn làm gì? Hắn muốn cạy góc tường nhà chúng ta làm gì?

- Không rõ lắm, nhưng tôi biết chủ nhiệm Mã dẫn ông chủ Trần đi một vòng quanh khu Khai phát Ninh Lăng, hơn nữa buổi tối còn tới Ninh Uyển thiết yến khoản đãi ông chủ Trần.

Quế Toàn Hữu cũng cảm thấy trong chuyện này có vấn đề, nếu nói ra thì từ thời đại này đến anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, tuy rằng đều là ở Ninh Lăng nhưng khu Khai phát là do bên thành phố quản lý trực tiếp, nếu xí nghiệp này đặt ở khu Khai phát thì đám ban ngành ở thành phố lại được mặt mũi.

- Chuyện này không thể xem thường được, lão Quế, sau khi trở về hãy nói ngay với lão Hoàng, lập tức liên hệ với ông chủ Trần, nhất thiết phải giữ hắn ở lại Hoa Lâm chúng ta, khi cần tôi sẽ trở về gặp mặt và nói chuyện với ông chủ Trần! Hạng mục này nói lớn cũng không lớn, nhưng lại có thể giải quyết được đầu ra tài nguyên hoa quả từ mấy xã, trấn từ Hà Khẩu tới Mã Thủ. Những cây kiwi mọc hoang này nếu không được cải tạo thì hương vị và giá bán sẽ không bằng với loại kiwi tốt bên Thiểm Tây được, nhưng nếu dùng để chế tác thành nước ép thì không thể tốt hơn, chúng ta có thể vừa phát triển vừa cải tạo, bên Hà Khẩu cũng có thể giải quyết không ít sức lao động. Hơn nữa giống lê trồng tại nơi hoang vu hẻo lánh này cũng chỉ thông qua phương thức gia công ép thành nước trái cây thì mới có thể thực tế đi ra ngoài.

- Đúng vậy, chủ tịch Triệu, chúng tôi nghe nói kiwi và lê mọc hoang đều có thể bán được với giá tốt, dân chúng vui mừng ra mặt và đều trông cậy tới mùa thu hoạch có thể bán được nhiều tiền. Quả kiwi kia không thể để không được, chỉ hơi va chạm một cái là một hai ngày hỏng luôn, nếu có thể giao tới nhà máy thì cũng là một cách tăng thu nhập trực tiếp rồi.

Mễ Phong Hằng cũng có phần nôn nóng:

- Bên thành phố sao có thể làm như vậy? Đây không phải quá đáng quá sao?

- Lão Mễ cũng đừng quá lo lắng, hoa quả phẩm gia công cũng phải chọn địa phương, khu Khai phát Ninh Lăng cũng chẳng có gì, ông chủ người ta cũng phải nghĩ kỹ. Huống chi huyện chúng ta lại nhiệt tình, hắn muốn gì thì chúng ta đều giải quyết, sức lao động cũng có thể giải quyết, tiền lương còn thấp hơn không ít so với bên khu Khai phát kia, mà hắn lại không cần giải quyết vấn đề cư trú của nhà máy, những ưu thế, điều kiện này thì bên khu Khai phát không có khả năng bằng được.

Quế Toàn Hữu khuyên giải.

- Ừ, quốc lộ Bồng Hoa đã tiến vào giai đoạn sau cùng, một khi đường từ Hà Khẩu đến Bồng Sơn làm xong thì cũng có thể lợi dụng vùng kiwi và lê hoang ở giáp ranh Bồng Sơn với chúng ta, mấy xã, trấn ở lân cận cũng có không ít thứ này.

Vương Nhị Khải bổ sung.

Triệu Quốc Đống thật sự vẫn không yên lòng, việc này thay đổi bất thường, không thể chắc chắn lãnh đạo thành phố không ra mặt thu xếp, đến lúc đó ông chủ tư nhân này cảm thấy bên thành phố là cây đại thụ rồi sẽ thay đổi chủ ý. Huống chi khu Khai phát nếu có thể cấp nhiều điều kiện ưu đãi, vấn đề vận chuyển cũng không phải không thể khắc phục, đặt trụ sở công ty tại thành phố, còn lập phân xưởng gia công ở Hà Khẩu là xong, nhưng khoản thuế thì lại bị trôi mất

Thấy Du Minh Phú dường như vẫn có vẻ trầm mặc, Triệu Quốc Đống mỉm cười hỏi:

- Lão Du, khu du lịch núi Hốt Luân xã Kỳ Lân tiến hành đến đâu rồi? Tài chính huyện sau này sẽ trông cậy cả vào nơi này đó, trấn Mã Thủ các anh ngày sau cũng có thể dựa vào cây tiền này.

- Tốc độ tiến triển cũng coi như thuận lợi, chỉ có một ít chuyện cản đường dẫn tới chút khúc mắc, chẳng qua công tác vẫn tiếp tục làm tiếp, cần bồi thường thì bồi thường, cần thay đổi thì tôi sẽ làm giống như ở bên Đãng Khê kia, nợ vài năm không thanh toán, vất vả lắm mới có cơ hội như vậy thì sao có thể dễ dàng buông tha được? Bên trên mặc dù nói không được bồi thường nhưng các trấn, thôn có nghe không? Đều phải học chiêu này cả, nếu không công tác sẽ không thể làm được.

Du Minh Phú hầm hừ nói:

- Đổi là nơi khác thì cũng đều làm giống như vậy, chẳng qua Hoa Lâm chúng ta gặp phải cảnh này nên đành giở trò xấu mà thôi.

- Lão Du, xem ra mấy ngày xuống dưới đã cho lão không ít cảm xúc nhỉ.

Vương Nhị Khải cũng mỉm cười:

- Trước kia lão ngồi nhàn nhã vung tay múa chân trong văn phòng, giờ cho nếm thử chút mùi vị để lão hiểu được sự khó khăn của cán bộ cơ sở chúng ta, bên trên có nghìn sợi chỉ nhưng bên dưới chỉ có một cây kim, tất cả đều đâm xuống đầu xã, trấn cơ sở, mọi chuyện lão đều phải quan tâm, chỉ cần hơi không lưu ý là sẽ có sơ xuất, còn phải đề phòng có người ngáng chân nữa.

- Lão Trần, chuyện kia có tra được kết quả gì hay không?

Triệu Quốc Đống hướng ánh mắt về phía Trần Lôi.

- Thật là xấu hổ, chủ tịch Triệu, tuy chúng tôi hoài nghi Uông Minh Hi giở trò quỷ nhưng hắn lại không thừa nhận cho nên vẫn không có tiến triển.

Trần Lôi có một nhiệm vụ mà cũng không làm xong nên thực sự là nóng mặt.

- Uông Minh Hi chỉ là con cá nằm trên thớt mặc người chém giết, vậy sao phương diện này còn ngoan cố chống lại là có ý gì?

Vừa nhặt đồ ăn, Du Minh Phú vừa nói chen vào:

- Chẳng qua tôi cảm thấy mấu chốt chuyện này không phải ở vấn đề khiếu oan, phản ánh gì, trên thực tế có ai ở bên trên mà không biết khó khăn trong công tác ở bên dưới, không áp dụng phương thức như vậy thì sao có thể thu thuế nông nghiệp và cái khác, làm sao bây giờ? Tư tưởng giác ngộ của dân chúng ngày càng cao, công tác còn tốt được không? Mấu chốt là ở chỗ lãnh đạo thành phố lo lắng làm trái tâm tình của lãnh đạo tỉnh, lãnh đạo tỉnh giận cá chém thớt xuống thành phố nên tự nhiên phải có hành động để trả lời lãnh đạo tỉnh đúng không?

- Lão Du, lão đúng là hiểu rõ tâm lý lãnh đạo thành phố đó.

Vương Nhị Khải cười nói nhưng ánh mắt lại hướng về phía Triệu Quốc Đống, đám người liên quan cũng đều vô tình liếc nhìn sang Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống đương nhiên hiểu rõ mấu chốt trong chuyện này, thời gian một tháng sắp hết rồi, thành phố sẽ đem vấn đề này để báo cáo với Ninh Pháp, vận mệnh của mình còn phải xem Ninh Pháp có cái nhìn về chuyện này như thế nào. Mặc dù Kỳ Dư Hồng không phải là người tuyệt đối vâng lời cấp trên nhưng đối mặt với Ninh Pháp vừa mới nhậm chức lại khá mạnh thì tin chắc rằng hắn cũng sẽ không tiếc hi sinh một chủ tịch huyện để đổi lấy sự tán thành của Ninh Pháp.

Triệu Quốc Đống cũng có chút cảm khái, xem ra vận mệnh của mình dường như cũng không phải chỉ là chuyện của một mình mình mà liên quan đến vận mệnh của rất nhiều người. Vua nào triều thần nấy, ai cũng thích sử dụng cán bộ mà mình biết, mình thích và tâm đầu ý hợp, đó cũng không phải chỉ một câu đơn giản "dùng người không khách quan" là có thể khái quát được. (Dùng người chỉ xem xét trên quan hệ thân thiết giữa cá nhân với nhau, không đáng giá đánh đạo đức, tài năng)

Sự khác biệt giữa dùng người dựa vào quan hệ và chọn người dựa vào khả năng mới nghe thì dường như rất đơn giản nhưng đến khi chính mình gặp phải thì mới có thể lý giải được ý nghĩa sâu sắc chân chính ẩn giấu trong đó.

Anh có thể dùng cán bộ mà mình không biết rõ sao? Anh có thể dùng cán bộ mà khiến mình lo lắng sao? Anh có khả năng dùng cán bộ mà thường xuyên có phương châm đối nghịch trong công việc sao? Nếu anh xác định phương hướng, phương pháp và thái độ công tác của mình thì như vậy anh cũng chỉ có thể dùng cán bộ mà anh cho rằng thích hợp nhất, có thể lắng nghe những bất đồng ý kiến thì cũng không dễ dàng gì.

Về cơ bản có thể nói hôm nay đã chứng tỏ mình có đội ngũ đáng tin tưởng ở Hoa Lâm, dường như còn có cảm giác lôi kéo nhân mã đứng trên đỉnh núi như thời phong kiến còn sót lại. Nhưng trải qua đủ loại sức ép, Triệu Quốc Đống không thể không thừa nhận đây là một trong những thủ đoạn trực tiếp nhất để đẩy mạnh công tác của mình theo con đường riêng vào thời điểm trước mắt. Mặt khác cũng chỉ có thể lấy lợi ích để thu hút hoặc là dựa vào dựa vào mệnh lệnh hành chính để ép buộc tiến lên, nhưng mà hiệu quả về sau thì thường thường rất kém.

Lấy một ví dụ đơn giản nhất, sau khi điều chỉnh người đứng đầu khu Mã Thủ thì tiến độ công tác chắc chắn sẽ không ăn nhịp rồi, tiến độ kiến thiết khu phong cảnh cũng bị chậm lại, điều này hiển nhiên có quan hệ rất lớn đến quan niệm của người đứng đầu địa phương đó.

Khi Triệu Quốc Đống đi thị sát các thôn, trấn xung quanh khu phong cảnh thì khuyến khích các nông hộ địa phương ký hiệp đồng với công ty khu Khai phát, lấy hàng mây tre, hàng mỹ phẩm, chế phẩm từ tre trúc đầy đặc sắc của địa phương cung cấp làm vật kỷ niệm cho khu phong cảnh, đồng thời cũng khuyến khích nông hộ địa phương thống nhất với khu phong cảnh quy hoạch dựng một khu nhà hàng nhà nghỉ đặc sắc ở trên núi để bù vào những nơi trống còn thừa khi xây dựng các địa điểm du lịch xa hoa ở trong khu phong cảnh. Nhưng bí thư khu ủy khu Mã Thủ hiện giờ lại cũng không nhiệt tình với đề nghị của Triệu Quốc Đống, hắn lo lắng một khi dân chúng được cổ vũ đầu tư vào thì đến khi khu Khai phát du lịch không thuận lợi gây tổn thất dẫn tới phát sinh mâu thuẫn mới.

Sự cẩn thận chặt chẽ kiểu này thật ra phù hợp với phong cách của Ban Thanh tra Kỷ luật nhưng lại khiến Triệu Quốc Đống rất khinh thường, may là còn có Du Minh Phú và Thôi Thiên Cầm ở lại thúc đẩy thì mới tính là có động tĩnh.

Đây là sự khác biệt, nếu như là Vương Nhị Khải hoặc là Quế Toàn Hữu thậm chí Thôi Thiên Cầm làm bí thư khu ủy này thì nhất định ý kiến của mình sẽ được quán triệt vô điều kiện, cho dù là bất đồng ý kiến thì cũng có thể nhanh chóng thông suốt. Nhưng nếu người ở cấp độ này mà lại không có quan hệ gì với hắn thì hắn chỉ biết thay thế bằng người mà hắn tin cậy, chuyện này cũng chỉ có gác lại, đổi lại là anh thì anh nguyện ý dùng người mà anh tín nhiệm hay là người không quen thuộc? Anh muốn ý đồ của mình được bên dưới quán triệt thuận lợi hay là lại thực thi chậm chạp? Đáp án chẳng phải quá đơn giản sao.

Mà đám cán bộ được tin cậy thì cũng có tâm tính giống nhau, có thể công tác cùng với một lãnh đạo yêu thích mình, tác phong giống mình, lại tương đồng ý tưởng thì chưa cần nói tâm tình thoải mái mà còn thuận tiện giao lưu, bất cứ lúc nào có vấn đề là có thể nói ra để trao đổi ý kiến, nếu thực sự có mâu thuẫn thì cũng có thể cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng chứ không để dẫn tới hiểu lầm, ngăn cách, hơn nữa lãnh đạo có chuyện tốt cũng có thể suy xét đến mình. Một hoàn cảnh như vậy là khát vọng trong sự nghiệp của bất cứ ai, năng lực công tác được thừa nhận, hơn nữa thủ trưởng lại có tiền đồ vô lượng nên phần kỳ vọng này sợ là không đủ để cự tuyệt.

- Ha ha, mọi người cũng đừng lo lắng như vậy, dù gì cũng coi trọng một sự thật đó là cản đường kêu oan có tạo thành ảnh hưởng ác liệt hay không? Chưa nói tới cán bộ ban ngành phụ trách phải chịu trách nhiệm nhưng chuyện gì cũng phải phân tích cụ thể, chủ tịch Ninh cũng đã trải qua cơ sở, mặc dù không phải là ở bên An Đô chúng ta nhưng tôi thấy cơ sở nông thôn bên Chiết Giang cũng không khác là bao. Mấy thủ thuật của người bên dưới thì tôi cũng biết chút ít, đừng nói là đền bù, cái loại chuyện thất đức vào nhà nông dân ép bức dắt heo, dắt trâu đi này có ai mà không rõ chứ? Giống như lão Du nói, kết quả điều tra của ban Thanh tra Kỷ luật đều không quan trọng, ai cũng biết chuyện này không có khả năng có kết quả gì, mấu chốt là chủ tịch Ninh thấy thế nào. Chủ tịch Ninh cười trừ thì thành phố tựa nhiên qua cơn mưa gió, còn nếu chủ tịch Ninh quyết truy đến cùng thì thành phố cũng chỉ có gạt nước mắt mà chém tốt thí thôi.

Bầu không khí liền trở nên lặng im không tiếng động, mặc dù biết Triệu Quốc Đống nếu có thể hiểu rõ đến vậy thì tất sẽ có kế sách ứng phó, chỉ có điều chủ tịch Ninh đối với những người ngồi đây mà nói thì cao vời vợi, cuối cùng liệu có kế sách nào hóa giải được hay không thì không ai dám chắc.

- Yên tâm đi, nếu ngay cả cửa ải này mà tôi cũng không qua được thì tôi còn có thể ngồi đây uống trà nói chuyện cùng mọi người không?

Triệu Quốc Đống cũng không muốn tiếp tục thắt nút nữa mà dứt khoát để ổn định lòng quân.

Thái Chính Dương đã sớm xin tha thứ cho Triệu Quốc Đống, trên thực tế trong lần tiếp đãi đầu tiên thì Ninh Pháp cũng biết rõ rốt cuộc là có tin vịt gì, hết lần này tới lần khác có thể nói căn nguyên là từ chuyện bồi thường hơn nữa đều là tin đồn vô căn cứ theo kiểu ông nói gà bà nói vịt. Ninh Pháp vẫn luôn theo đuổi đạo lý không có vấn đề thì không có người mắng chửi, có người tới phản ánh vấn đề chỉ cần người đó không phải dính líu đến tham nhũng cá nhân thì đều chứng minh người đó liên quan đến chuyện này, về phần làm tốt làm xấu thì đó là vấn đề năng lực trình độ, nhưng chắc chắn còn tốt hơn so với cái loại thấy mà mặc kệ.

Thái Chính Dương nói mấy câu khiến cho Ninh Pháp biết được nội tình, có thể lọt vào mắt Thái Chính Dương hẳn cũng không phải loại phế vật. Ngược lại một chủ tịch huyện 25, 26 tuổi lại khiến Ninh Pháp có phần tò mò, cho dù ngay bản thân hắn leo lên vị trí này cũng đã gần 30, coi như là sáng tạo một trang sử mới, vậy mà không ngờ người này mới chỉ 25, 26 tuổi mà đã đi được tới bước này, tuy rằng chỉ là một chủ tịch huyện nghèo khó.

Ăn uống linh đình xong, Triệu Quốc Đống có cảm giác như say khướt, xuống Hoa Lâm hơn một năm rồi mà cũng coi như không uổng công, ngoại trừ một số chuyện thì cũng xem như đã kéo được một đám người, cùng chung chí hướng thì không chắc nhưng ít nhất đều là những người có thể tập trung lực lượng lại một chỗ.

Cũng không phải người nào cũng là tâm phúc trong mắt Triệu Quốc Đống, nếu tính Quế Toàn Hữu là một thì Du Minh Phú chỉ coi là một nửa, tuổi tác của Du Minh Phú cũng là một điều hạn chế, hơn nữa do thiếu kinh nghiệm rèn luyện ở cơ sở nên cũng khiến hắn chịu rất nhiều thiệt thòi, đành phải xem vận số của hắn một hai năm này.

Trình độ văn hóa của Vương Nhị Khải có kém một chút, tuy rằng tác phong rất phù hợp với khẩu vị của Triệu Quốc Đống nhưng người này chắc cũng chỉ có thể lăn lộn ở cán bộ cấp huyện, nếu muốn lên nữa thì hi vọng cũng không lớn.

Trần Lôi rất tốt, đáng tiếc phạm vi công tác quá chật hẹp, cũng không phải ai cũng có cơ hội thay đổi con đường đã đi mà thành công như hắn. Còn Mễ Phong Hằng cũng coi như là một nhân viên ngoại vi thôi, hắn muốn làm việc nhưng đáng tiếc là tuổi tác và năng lực đều hạn chế hắn. Có thể giao Hà Khẩu cho hắn dựa theo ý của mình cũng đã là cực hạn rồi, hay là đợi một người đứng đầu phòng ban nào đó của huyện về hưu thì đưa hắn đến đó quá độ cũng là một kết cục tốt nhất dành cho hắn.

Người duy nhất chân chính lọt vào mắt Triệu Quốc Đống cũng chỉ có Quế Toàn Hữu, làm việc kiên định tinh tế, hơn nữa năng lực lĩnh ngộ và nhận thức ý đồ không thấp, dù xuống xã phối hợp với loại nhân vật cường thế như Vương Nhị Khải mà cũng không hề mất phong cách của mình. Chỉ riêng điểm này cũng đủ để thấy người này có trí tuệ và năng lực đáng để kỳ vọng. Thậm chí Triệu Quốc Đống còn cân nhắc sau khi Uông Minh Hi xuống ngựa thì có nên bổ sung Quế Toàn Hữu vào hay không, nhưng rồi hắn nhanh chóng bỏ qua ý tưởng có phần khờ dại quá mức này, thành phố tuyệt sẽ không đồng ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.