Lộng Triều

Chương 43: Q.16 - Chương 43






Điều này rất nguy hiểm, Triệu Quốc Đống cảm thấy nếu mình bị coi là như thế sẽ không tốt. Có lẽ dấu ấn đó sẽ theo mình cả đời.

Nhưng hắn không hy vọng sau khi mình đi lại khiến sự phát triển của Ninh Lăng bị ảnh hưởng. Nếu tính cách của Triệu Quốc Đống cứng rắn hơn, kiên cường hơn thì không đến mức như vậy. Nhưng bây giờ hắn không thể không nghĩ tới điểm này.

- Sao thế Quốc Đống?

Tương Uẩn Hoa thấy vẻ mặt Triệu Quốc Đống hơi khác nên kinh ngạc nói.

- Ồ, không có gì, chuyện này đúng là làm tôi có chút đau đầu.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút và thấy không cần giấu Tương Uẩn Hoa. Tương Uẩn Hoa có lẽ sẽ có vài ý kiến tốt dành cho mình.

Khi Triệu Quốc Đống nói suy nghĩ và phán đoán của mình ra, Tương Uẩn Hoa im lặng không nói.

Y không ngờ Triệu Quốc Đống đã đến mức làm cho Miêu Chấn Trung phải tới trao đổi riêng. Miêu Chấn Trung như là đối thủ trời sinh của Triệu Quốc Đống. Mà bây giờ Miêu Chấn Trung lại là Phó bí thư phụ trách Đảng đàn, ở mức độ nào đó mà nói ngoài Ứng Đông Lưu ra thì chính là Miêu Chấn Trung. Mà rất nhiều lúc Ứng Đông Lưu cũng muốn tôn trọng ý kiến của Miêu Chấn Trung.

Hơn nữa Tương Uẩn Hoa cũng hiểu lúc này quan điểm của Triệu Quốc Đống nếu như đứng ở góc độ toàn tỉnh sẽ có nhiều người cho rằng Triệu Quốc Đống có chủ nghĩa địa phương. Nếu bị Miêu Chấn Trung lợi dụng có lẽ ảnh hưởng rất xấu đến hình tượng của Triệu Quốc Đống.

- Quốc Đống, nếu cậu cảm thấy phải bỏ một trong hai chức đó thì cậu không thể bỏ vị trí nào?

Tương Uẩn Hoa hỏi thẳng.

- Phó bí thư Thị ủy.

Triệu Quốc Đống nói.

- Lý do đúng như những gì tôi vừa nói với anh.

- Vậy thì được rồi. Nếu người Miêu Chấn Trung chọn làm Phó bí thư Thị ủy, cậu có thể nhận thì cậu chủ động hoan nghênh. Nếu không thể thì cậu có thể thông qua con đường khác thỏa hiệp với Miêu Chấn Trung, đưa quyền lựa chọn vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ cho y.

Tương Uẩn Hoa nói:

- Lần này cậu không thể nắm cả hai vị trí. Nếu có thể nắm được chức Phó bí thư Thị ủy đã là dễ. Vì chắc chắn tốt nhất cậu nên sớm mời Trưởng ban Hàn hoặc là Bí thư Ứng trao đổi với Miêu Chấn Trung.

Triệu Quốc Đống tỏ vẻ tán thành quan điểm của Tương Uẩn Hoa. Lần này Miêu Chấn Trung đã có chuẩn bị, từ biểu hiện và khí thế của đối phương, hắn có thể nhận ra.



Tương Uẩn Hoa rời khỏi Ninh Lăng đã là hơn 4h chiều. Y từ chối ở lại dùng bữa tối mà tự lái xe lên An Đô.

Tương Uẩn Hoa cũng đưa ra một vài đề nghị với hắn. Trong đó có nhiều ý là hóa bị động thành chủ động, mặc dù không thể chính thức cải thiện quan hệ với Miêu Chấn Trung thì cũng phải làm cho mình thể hiện thái độ tôn trọng Miêu Chấn Trung, nhất là phải để người ở Tỉnh ủy thấy được điều này. Như vậy có thể hữu hiệu hóa giải hình tượng mơ hồ trước đây của mình.

Triệu Quốc Đống cũng cẩn thận suy nghĩ và thấy có phải mình quá độc không, quá tự do không? Mặc dù một lòng vì công việc nhưng theo nhiều người thấy có lẽ thành mình quá độc đoán, chuyên quyền.

Đợt quốc khánh này có khá nhiều công ty khởi công xây dựng, mấy công ty này đều mời Triệu Quốc Đống tham gia lễ khởi công nhưng hắn đã khéo léo từ chối. Chung Dược Quân cùng Lý Đại Phú, Trình Thụ Hòa đại biểu Thị ủy, Ủy ban thị xã phân biệt tham gia các nghi thức này, đây là một biểu hiện tôn trọng công ty. Nhất là ở khu công nghiệp Đông Giang sẽ có bảy công ty khởi công, ngoài bốn công ty sản xuất thiết bị điện ra còn có ba công ty sản xuất thiết bị cho mảng năng lượng mặt trời.

Chu Trọng sau khi đến Đông Giang vẫn duy trì đường hướng mà Hoắc Vân Đạt đặt ra. Hiện nay Đông Giang đang tăng cường đầu tư cho cơ sở vật chất, đồng thời cũng tìm cơ hội đưa các hạng mục lớn vào, một phần khác là trọng tâm tiến hành bồi dưỡng công ty tư nhân. ở điểm này Quận ủy, Ủy ban Đông Giang có ý kiến thống nhất. Chu Trọng dùng biểu hiện của mình khiến Giản Hồng tán thành, đây cũng là điều khiến Triệu Quốc Đống yên tâm.

Nếu so sánh thì Thôi Tú Phu làm chủ tịch Tào Tập hợp tác với Bí thư huyện ủy Cổ Bình Nguyên khó khăn hơn nhiều. Đây không phải do hai người có mâu thuẫn mà vấn đề bên Tào Tập khó khăn hơn Đông Giang nhiều. Ở tình huống này dù hai người không có quan hệ gì trước cũng cần đoàn kết lại để qua cửa ải khó khăn.

Theo thời gian mà Triệu Quốc Đống, Chung Dược Quân đặt ra cho hai người Cổ Bình Nguyên, Thôi Tú Phu, cuối sang năm Tào Tập phải có bộ mặt mới. Dù là tác phong làm việc của cán bộ hay phát triển kinh tế, xã hội đều phải có đột phá về chất. Trách nhiệm này là không hề nhỏ nhưng Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân cũng tỏ vẻ trong thời gian này Thị ủy, Ủy ban sẽ không có bất cứ ý kiến gì về công việc của Tào Tập, trao đủ quyền lực cho Huyện ủy, Ủy ban Tào Tập, thậm chí có thể suy nghĩ ý kiến việc điều chỉnh thành viên bộ máy do hai người bọn họ đưa ra.

Biểu hiện của hai người Cổ Bình Nguyên cùng Thôi Tú Phu cũng Triệu Quốc Đống khá hài lòng. Hai người cũng không có ý mới tới mà động can qua, ngược lại khá nhẫn nhịn. Một người đến các nơi tìm hiểu vấn đề cấp bách của dân chúng, một người đặt tâm trí vào việc phát triển kinh tế. Hai người sau khi nhận chức đến bây giờ gần như không có ý kiến thay đổi thành viên bộ máy.

Theo Triệu Quốc Đống thấy đây là hiện tượng tốt, nó nói rõ Cổ Bình Nguyên cùng Thôi Tú Phu có ý kiến thống nhất, biểu hiện cũng chín chắn. Dù ngay lập tức không có hiệu quả nhưng Triệu Quốc Đống tin rằng bộ mặt của Tào Tập cuối cùng sẽ thay đổi.

….

Hoắc Vân Đạt và Phan Xảo đến khách sạn Hilton đã thấy Triệu Quốc Đống ở trong này.

- Ồ, Bí thư Triệu, làm ngài phải đợi rồi.

Sang Điền Nam một thời gian làm Hoắc Vân Đạt trông gầy và đen đi không ít. Ngược lại Phan Xảo càng lúc càng trắng trẻo ra, giống như ánh nắng của Điền Nam không ảnh hưởng mấy đến da thịt của cô.

- Ngồi đi, tôi cũng vừa mới tới. Tôi đoán chắc hai người gần tới nên gọi trước café cho cả hai.

Triệu Quốc Đống xua tay ra hiệu hai người ngồi xuống.

- Sao nhìn vẻ mặt và bộ dạng hai người khác nhau vậy? Vân Đạt vào trại tập trung còn Phan Xảo chẳng lẽ vào ở nhà địa chủ ư?

- Bí thư Triệu, xem ngài nói kìa, Thị trưởng Hoắc bây giờ đã thành Thị trưởng thì sao có thể kém được.

Phan Xảo cười nói.

- Không đúng, Vân Đạt đen như vậy, Phan Xảo, cô tới Điền Nam dù như thế nào cũng phải lấy làn da khỏe mạnh về chứ?

Triệu Quốc Đống cười trêu:

- Nếu không sao có thể hấp dẫn nữ cán bộ Ninh Lăng chúng ta sang Hồng Sơn công tác? Chúng ta cũng muốn thu hoạch nhiều mà. Một phần là về công việc, phần khác là về sức khỏe. Làn da rám nắng mạnh khỏe bây giờ đang có giá. Người bình thường phải tới Hải Nam, Thái Lan mấy chuyến mới có thể có được.

Hoắc Vân Đạt sau khi tới Hồng Sơn rất nhanh được kiêm chức Phó thị trưởng Hồng Sơn. Y khác với Đổng Bội Ân đến Ninh Lăng, Thị ủy Hồng Sơn sau khi nghiên cứu đã quyết định để Hoắc Vân Đạt làm Phó thị trưởng phụ trách công tác thu hút đầu tư và công nghiệp, đây là chức vụ thực sự, có quyền lực cao. Việc này khiến cả Hồng Sơn chấn động và tranh luận. Một Phó thị trưởng kiêm nhiệm thoáng cái phụ trách mảng này thì dù hắn từ khu vực có kinh tế phát triển tốt hơn nhưng lại không hiểu tình hình thực tế của Hồng Sơn, sao có thể đảm nhiệm? Hơn nữa hắn chỉ làm ở Hồng Sơn có một năm có khi chưa giẫm nóng chân, chưa quen thuộc tình huống đã đi rồi.

Nhưng do Bí thư thị ủy Hồng Sơn Ngô Nguyên Tể kiên quyết với ý định này nên không ai có thể phản đối được.

Phan Xảo tới Hồng Sơn được phân công làm Phó chủ tịch huyện Lâm An, hỗ trợ chủ tịch về công tác thu hút đầu tư, du lịch. Đây có thể nói là sự khiêu chiến không hề nhỏ đối với Phan Xảo.

Thị xã Hồng Sơn có tài nguyên du lịch phong phú nhưng do ở phía trung nam của tỉnh, hơn nữa lại đường giao thông khá kém nên thực tế nó ít được khai thác. Chẳng qua riêng huyện Lâm An là có điều kiện giao thông thuận lợi hơn các quận, huyện khác. Huyện trao trọng trách này cho Phan Xảo cũng là hy vọng Phan Xảo có thể mang tới chút quan niệm mới, giúp đỡ ngành du lịch của Lâm An phát triển thêm.

Đây vừa là cơ hội vừa là thử thách đối với Phan Xảo. Cơ hội là do quan niệm chú ý mảng du lịch của huyện Lâm An khá lạc hậu, thiếu quan hệ. Phan Xảo mới tới hơn nữa trước đây khi còn ở quận Tây Giang lại phụ trách chính về mảng điện ảnh, truyền hình.

Đối với hai người Hoắc Vân Đạt, Phan Xảo mà nói lúc đầu mới tới thị xã Hồng Sơn làm bọn họ thấy đây là chuyến đi mạo hiểm. Bọn họ sẽ làm việc ở Hồng Sơn một năm. Mà trong một năm đó nếu Triệu Quốc Đống rời khỏi Ninh Lăng thậm chí tỉnh An Nguyên, bọn họ về Ninh Lăng sẽ gặp cục diện xấu không biết được bố trí vào cương vị gì. Lúc ấy lãnh đạo chủ yếu cũng đã thay đổi nên có thái độ gì với hai người bọn họ?

Nhưng sau khi đến Hồng Sơn, bọn họ đã nhanh chóng dung nhập vào công việc. Bọn họ đến Hồng Sơn không phải là kiêm nhiệm mà là gánh vác trọng trách. Ví dụ như Hoắc Vân Đạt bây giờ phụ trách mảng thu hút đầu tư, công nghiệp giao thông, đây gần như là công việc chỉ thấp hơn Phó thị trưởng thường trực.

Công việc của Phan Xảo cũng không nhẹ nhàng gì. Ở Hồng Sơn mà phụ trách công tác thu hút đầu tư thì có thể nói đây là việc có ảnh hưởng đến tương lai phát triển của một nơi. Có thể nói chính quyền huyện Lâm An giao công tác thu hút đầu tư cho Phan Xảo chính là việc tin tưởng cô đến từ nơi phát triển hơn, thậm chí còn giao thêm cho cô nhiệm vụ phụ trách mảng du lịch.

Triệu Quốc Đống nhìn Hoắc Vân Đạt, Phan Xảo khá lâu, đến khi hai người ngồi xuống hắn mới nói:

- Cảm thấy thế nào?

- Bí thư Triệu, ngài hỏi tôi và Thị trưởng Hoắc cảm thấy sao với cốc café này hay là hỏi công việc của chúng tôi bên Hồng Sơn?

Phan Xảo hỏi lại. Làm Phó chủ tịch huyện hơn tháng khiến tính cách rụt rè, nội hướng của cô dần thay đổi.

- Cô nói xem? Phan Xảo, trước hết nói về cảm giác của cô đi. Nói thật tôi rất muốn biết tình hình công việc, cuộc sống của các vị ở bên Hồng Sơn, điện thoại khó có thể nói hết được mà.

Triệu Quốc Đống rất có hứng thú nhìn Phan Xảo. Hơn tháng làm cho cô ta thay đổi không ít.

-Bí thư Triệu, công việc của tôi trong hơn tháng qua chỉ có thể dùng từ mệt để hình dung.

Phan Xảo nói rất dễ dàng nhưng giọng điệu lại không như vậy.

- Tôi đặt cho mình mục tiêu là trong một tháng đầu sẽ tìm hiểu tình hình cơ bản của Lâm An, đưa ra mục tiêu và kế hoạch trong công việc của bản thân. Nói đơn giản chính là căn cứ tình hình phát triển kinh tế hiện nay của Lâm An mà chọn đúng mục tiêu thu hút đầu tư, xây dựng điểm cơ bản để thu hút đầu tư, chọn hướng phát triển ngành du lịch.

- Ừ, mục tiêu rõ ràng, thái độ chính xác, vậy là đủ rồi.

Triệu Quốc Đống gật đầu nói. Phan Xảo đến Lâm An không khác gì khi hắn tới Huyện Hoa Lâm, đều là bắt đầu từ hai bàn tay trắng.

- Bí thư Triệu, ngài đừng nói tôi làm tốt. Tôi lần này về là có mục đích, nếu không tôi đúng là không dám về. Trần Cẩm Tài cùng Hướng Quân không dám về vì cảm thấy ngài tạo cho bọn họ áp lực quá lớn trước khi đi. Tôi và Thị trưởng Hoắc lấy hết can đảm mới dám về đó.

Phan Xảo nói.

- Ồ, có mục đích mới tới à, hơn nữa nói rất thẳng? Không phải là muốn nhờ nhà mẹ trợ giúp gì đó chứ?

Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:

- Cán bộ Ninh Lăng sang đó không phải hy vọng các vị thành nơi để truyền máu sang mà hy vọng các vị thành nơi tạo máu.

- Bí thư Triệu, dù như vậy ngài cũng phải cho chúng tôi chút động lực mới được chứ, không thể nào chúng tôi vừa đi đã bị bỏ rơi ngay được.

Phan Xảo yêu kiều cười nói.

- Ồ, xem ra lần này chị không mang được mấy bảo bối về sẽ không bỏ qua. Ừ, nói đi, muốn thị xã giúp gì?

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Tôi không cần thị xã giúp mà chỉ xin nhờ Bí thư Triệu làm cầu nối cho tôi với tập đoàn Tinh Lãng. Đây là tập đoàn hàng đầu trong ngành du lịch của Trung Quốc, các hạng mục của bọn họ đều có hiệu quả kinh doanh và xã hội tốt đẹp. Tôi hy vọng công ty bọn họ có thể tới Lâm An xem một chút. Tôi tin ở đó sẽ có thứ đáng để bọn họ lưu tâm.

Phan Xảo sau khi tới thị xã Hồng Sơn đã trầm ổn hơn trước đôi chút. Trước đây cô khá câu nệ nhưng bây giờ chẳng những có thể nói chuyện khá tự tin mà còn đưa ra được yêu cầu của mình với Triệu Quốc Đống.

- Ồ, Vân Đạt, xem ra anh và Phan Xảo về đều có mục đích hả?

Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Hoắc Vân Đạt, sau đó lại nhìn Phan Xảo:

- Không vấn đề gì, tôi coi như khá quen với tập đoàn này. Hai người xác định thời gian, ngày mai thì không được, sau ngày mai buổi nào cũng được. Tôi sẽ liên hệ trước với Đào Tông Tinh cùng Đào Tông Hán để mọi người gặp ở An Đô, nói chuyện xong rồi hai người mời bọn họ tới Hồng Sơn.

Triệu Quốc Đống đáp ứng nhanh như vậy làm hai người Hoắc Vân Đạt, Phan Xảo khá vui mừng. Bọn họ biết vị Bí thư Triệu này có quan hệ rất rộng. Ở nhiều phương diện có đôi khi thái độ của hắn cũng đại biểu cho khả năng thành công một nửa của câu chuyện.

Ba người nói chuyện đến tận giờ ăn trưa rồi sang phòng ăn ngồi ăn. Phan Xảo khá hài lòng với cuộc nói chuyện này, giống như cô chính thức dung nhập vào vòng tròn của Triệu Quốc Đống. Mà nếu lúc trước cô nghe lời Bành Nguyên Hậu không tới Hồng Sơn thì có lẽ cả đời mình không thể chính thức đi vào vòng tròn đó.

..

Xe Audi từ từ chạy ra sân bay Thái Bình tiến vào đường cao tốc. Triệu Quốc Đống nhìn Lưu Nhược Đồng rồi nói:

- Bay liên tục như vậy em có mệt không?

- Vâng, em ở nhà ngủ vài tiếng rồi mới bay tiếp tới An Đô. Nói thật em thích không khí ở trong nước nên nó làm tinh thần em được vui vẻ.

Lưu Nhược Đồng co chân lên ghế, cặp chân trơn bóng lộ rõ sau đôi tất. Có thể nói tư thế này là lần đầu Triệu Quốc Đống thấy được, điều đó làm hắn khá vui mừng vì Lưu Nhược Đồng dần tự nhiên trước mặt mình.

- Là do khí hậu hay là về nước nên mới vậy?

Triệu Quốc Đống nói:

- Lần này về chắc em có thể xác định thời gian về nước công tác chứ?

- Cái này cũng không chắc, em làm việc bên đó khá thuận lợi. Nói thật em thấy tự hào. Cấp trên hỏi ý kiến em, nói tôn trọng ý kiến của em, em khá khó xử, không biết sau khi về nước cái gì sẽ chờ mình, có thể tìm được cảm giác công việc nữa hay không?

Lưu Nhược Đồng khoanh tay trước bụng, nhìn ra ngoài:

- Đời người mong muốn gì nhỉ?

- Maslow không phải đã nói đó là Sinh lý, an toàn, xã giao, tôn trọng tự thỏa mãn sao? Ba cái đầu anh nghĩ chúng ta đã đạt được, về phần Tôn trọng anh nghĩ chúng ta đang cố gắng theo đuổi. Còn vế cuối chính là nỗ lực phấn đấu cho mục tiêu của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.