Lộng Triều

Chương 45: Q.6 - Chương 45






Tập đoàn Trần Thị Quảng Châu quả nhiên có hơi dao động, khi Triệu Quốc Đống liên hệ với đối phương thì bên họ liền tỏ vẻ còn đang tiến hành cân nhắc suy xét địa điểm làm trụ sở chính của xí nghiệp. Triệu Quốc Đống liền nhận ra ngay sự do dự trong lời nói của đối phương, hắn lập tức thông qua quan hệ của mình để thay đổi tình hình.

Trong tình cảnh được lãnh đạo thị xã Ninh Lăng ra mặt mời và khu Khai phát thị xã đưa ra điều kiện khiến người khác động lòng, tập đoàn Trần Thị cũng bắt đầu cân nhắc chuyện dừng chân ở khu Khai phát thị xã, dù sao vị trí địa lý khu Khai phát thị xã cũng ưu việt hơn một ít, hơn nữa thái độ biểu hiện cũng nhiệt tình hơn, thậm chí về mặt giá cả đất đai cũng khá "thiện ý".

Nhưng ngành sản xuất nước trái cây thì có yêu cầu tương đối cao về nguyên liệu cung ứng, Hà Khẩu huyện Hoa Lâm và mấy xã tại khu Mã Thủ thì lại có sản lượng kiwi và lê hoang dại lớn. Hà Khẩu cách khu Khai phát thị xã Ninh Lăng hơn 100km, chỉ riêng một nguyên nhân này chắc chắn cũng sẽ khiến phí vận chuyển tăng lên rất nhiều. Hơn nữa phiền toái nhất chính là giống quả kiwi này lại không thể cất giữ bảo quản được, đã thế lại còn rất dễ bị hư tổn trong quá trình vận chuyển bốc vác, càng nhiều trình tự vận chuyển thì tổn hao sẽ càng tăng theo tỉ lệ thuận. Dù kiwi và lê cũng được trồng ở mấy huyện khác ở thị xã Ninh Lăng giống như bên Hoa Lâm nhưng lại phân tán linh tinh nên trong lúc nhất thời cũng khó mà hình thành quy mô hóa được, điều này cũng làm cho tập đoàn Trần Thị rất đau đầu.

Loại kiwi và lê ở huyện Hoa Lâm là loại thiên nhiên thuần chủng không bị ô nhiễm, nếu xét riêng thì bất kể là mẫu mã hay hương vị thì đều kém xa các loại kiwi mà hiện cả nước đang bắt đầu lục tục nhập giống về nhưng giàu vitamin và phẩm chất tuyệt đối không ô nhiễm thì những loại kiwi khác lại không bằng được. Đối tượng tiêu thụ chủ yếu của tập đoàn Trần Thị là Nhật Bản và Âu Mỹ cùng với các mối hàng ở Đông Nam Á, về phương diện này thì các mối hàng ở nước ngoài lại yêu cầu về không ô nhiễm hơn hẳn các mối hàng trong nước nên thị hiếu lại có đặc thù.

- Tổng giám đốc Trần, hôm nay đã quyết định xong rồi, tôi đợi ngài hạ cố tới Sheraton.

Triệu Quốc Đống cười dài rồi đặt điện thoại xuống, sắc mặt lập tức âm trầm hẳn:

- Mã Liên Bình đúng là con bê nuôi, không ngờ lại đến đào góc tường nhà chúng ta! Mai Anh Hoa là em vợ hắn không ngờ lại được trả tiền làm chủ nhiệm ủy ban kinh tế ở khu Khai phát, mẹ nó, dám bán mạng hò hét hộ khu Khai phát sao? Thị trưởng Chu không phải đã nói trước rồi sao, hạng mục này là do Hoa Lâm chúng ta kéo tới trước, hắn lại đi hò hét cổ động thay khu Khai phát, đây thật là quá không biết điều! Lòng bàn tay hay mu bàn tay thì cũng đều là thịt, huyện Hoa Lâm chúng ta không phải đang được các ngươi nuôi dưỡng sao?

Hoàng Thiết Thần lắng nghe Triệu Quốc Đống nói ẩu nói tả mà không nói một lời nào, xem ra lần này phong ba chẳng những không thể thổi ngã hắn mà ngược lại còn khiến tác phong của hắn trở nên hung hãn tự do hơn. Hoàng Thiết Thần thậm chí còn có thể tưởng tượng được sau khi Triệu Quốc Đống kết thúc khóa học chỉ sợ sẽ có ít người sẽ khó chịu.

- Lão Hoàng, lát nữa lão tới Sheraton đặt một phòng, anh xem tiêu chuẩn rồi làm trước.

Triệu Quốc Đống tiện tay gọi điện thoại:

- Mỹ ca, đang bận à, ừ, tôi cũng bận, chủ tịch Ninh không phải muốn chúng ta nghỉ ngơi sao? Vốn có thể thoải mái một chút nhưng mà lại không được rồi, trong nhà có chuyện không bỏ được, nếu không của cải sẽ bị người khác cạy mất, ừ, có chuyện phải phiền anh một chút, tối nay phó chủ tịch Cam có bố trí gì không?

Triệu Quốc Đống ngừng lại chờ đối phương hồi âm.

Vương Phủ Mỹ vừa mới chính thức nhậm chức phó trưởng ban bí thư ủy ban nhân dân tỉnh, vừa khéo phụ trách hợp với khối công tác mà phó chủ tịch Cam được phân công quản lý.

Ý tưởng vốn định xuống bên dưới rèn luyện một phen của hắn liền rơi vào hư không, chẳng qua lấy lời của mình mà nói, đây có khả năng chỉ là một sự rèn luyện tạm thời, cùng lắm thì cuối năm sẽ đi xuống, gần đây chủ tịch Ninh yêu cầu rất nghiêm khắc các cán bộ lãnh đạo phải có kinh nghiệm công tác cơ sở nếu không thì rất khó lọt vào mắt hắn. Cho nên có không ít cán bộ vốn không muốn xuống cơ sở rèn luyện thì giờ lại đang xem xét cơ hội tìm một chỗ tốt ở bên dưới để ngồi xổm, nếu không thì sẽ không còn hi vọng để tiến lên trên.

- Không có bố trí gì à, vậy thì tốt quá, ông trời cũng giúp tôi rồi!

Triệu Quốc Đống mừng rỡ:

- Mỹ ca, anh hãy giúp đỡ một chút, tối nay tôi muốn mời sở nông nghiệp tỉnh, ủy ban khoa học kỹ thuật tỉnh và một vài lãnh đạo học viện nông nghiệp đại học An Đô. Chủ yếu là cảm tạ sự giúp đỡ bấy lâu nay và cũng muốn trao đổi tiến thêm một bước mở rộng các khu vườn thí điểm khoa học kỹ thuật nông nghiệp để hiện đại hóa ngành nông nghiệp huyện Hoa Lâm, tôi muốn mời phó chủ tịch Cam cũng đại giá quang lâm để tăng thêm vinh dự cho Hoa Lâm chúng tôi.

- Tôi có ý đồ gì à? Làm gì có ý đồ nào chứ? Ha ha, thật sự không có chuyện gì xấu cả, Mỹ ca, vẫn là anh hiểu tôi, tôi cũng không dám giấu nữa. Huyện tôi có đưa một xí nghiệp gia công trái cây từ Quảng Đông tới, chủ yếu là muốn làm nước trái cây để xuất khẩu ra bên ngoài nhưng giờ lại gặp một chút phiền toái, khu Khai phát thị xã Ninh Lăng tới đào tường khoét vách, mà lãnh đạo thị xã cũng hơi bất công, muốn để ông chủ xí nghiệp này thay đổi chủ ý dừng chân ở khu Khai phát thị xã Ninh Lăng. Anh nghĩ xem xí nghiệp mà chúng tôi vất vả mới kéo tới mà lại bị người khác tiện tay dắt đi, giống như đang chơi mạt chược vậy, tôi muốn hồ bài, đang đi được nửa đường lại bị người ta tiệt hồ, đây không phải là quất vào mặt tôi sao? Nếu trận này mà tôi thua thì còn lăn lộn ở Ninh Lăng này sao được?

- Đúng, xí nghiệp Quảng Đông này cũng có bối cảnh bên Malaysia, có thể coi như là xí nghiệp hợp doanh đi, bọn họ chuẩn bị đầu tư trong nội địa, cho nên tôi thông qua người quen giới thiệu dẫn bọn họ tới Hoa Lâm chúng tôi. Bọn họ cảm thấy tài nguyên kiwi và lê ở Hoa Lâm rất phong phú cho nên rất có hứng thú. Ài, anh cũng biết thương nhân bên Quảng Đông này đều thuộc loại tuyệt đối phục tùng cấp trên, cảm thấy có được sự ủng hộ của lãnh đạo bên trên thì việc buôn bán sẽ thuận lợi nhiều, huyện chúng tôi cấp bậc thấp hơn một chút, lãnh đạo thị xã chỉ cần mời gọi là bọn họ đã cảm thấy không nỡ, cho nên...

- Yên tâm, Mỹ ca, tôi là người như vậy sao? Phó chủ tịch Cam có đến thì chỉ cần gắp thức ăn, nói hai câu cổ vũ rồi ra về, không cần quản tới cái khác, còn đâu để tôi xử lý là được. Đám thương nhân này chỉ cần thấy được bên trên tôi có người hơn nữa còn thấy lãnh đạo tỉnh rất quan tâm tới sự phát triển của Hoa Lâm, cộng thêm điều kiện ở Hoa Lâm chúng tôi rõ ràng thích hợp xây dựng xí nghiệp hơn. Tổng hợp cả hai điều này lại thì có thể cân bằng với hứa hẹn và áp lực bên thị xã.

- Ừ, được, tôi chờ điện thoại của anh, Mỹ ca, nhất định phải giúp người anh em chuyện này, Hoa Lâm khó khăn, kéo được một xí nghiệp như vậy tới cũng không dễ dàng gì.

Triệu Quốc Đống cười cúp điện thoại.

Mấy phút đồng hồ sau, Vương Phủ Mỹ gọi điện thoại lại nói phó chủ tịch Cam đồng ý dự tiệc nhưng vì tối còn có hoạt động khác nên thời gian tham dự sẽ không lâu. Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy vừa lòng thỏa ý, có thể được lãnh đạo tỉnh ra mặt cũng quá đủ ý nghĩa rồi.

- Thiết Thần, anh đi đặt chỗ đi, bên tôi có điện thoại.

Sự thoải mái tựa nhiên của Triệu Quốc Đống khiến Hoàng Thiết Thần mở rộng tầm mắt, không nói tới việc chỉ trong vòng 10' Triệu Quốc Đống đã giải quyết xong lãnh đạo sở nông nghiệp tỉnh và ủy ban khoa học kỹ thuật tỉnh, mà hắn còn có thể mời được một vị phó chủ tịch tỉnh tới dự tiệc, bản sự này chỉ e là một phó thị trưởng cũng không dễ dàng làm được, cán bộ từ bên trên xuống dưới đích thực là có ưu thế trời sinh trong phương diện này, đây không phải là điều mà cán bộ bên dưới có thể dễ đạt được.

Khi Trần Tượng Sơn và Trần Thiện Thủy đến Sheraton thì đã là 6h chiều, mặc dù có chút áy náy đối với vị chủ tịch huyện Triệu thiết yến này nhưng Trần Tượng Sơn vẫn có khuynh hướng thiết lập nhà máy tại khu Khai phát Ninh Lăng, đứa cháu hắn thì lại một lòng một dạ muốn xây dựng nhà máy ở Hoa Lâm vì thế hai người có phần không thoải mái.

- Thiện Thủy, chuyện này nghe chú, điều kiện Hoa Lâm thì tốt nhưng Ninh Lăng là thị xã còn Hoa Lâm chỉ là một huyện, lãnh đạo thị xã lên tiếng thì huyện hắn có thể làm gì chứ? Còn không phải là phục tùng sao, nội địa Trung Quốc rất xem trọng cái nhìn, nếu không dù cháu có bản lĩnh, năng lực nhưng mà lại không phục tùng lãnh đạo thì cuối cùng chỉ có ngã xuống, minh bạch chưa?

- Chú hai, chúng ta là xây dựng nhà máy, chúng ta thu mua trái cây để ép nước để bán, nộp thuế đầy đủ, bọn họ quan lớn quan bé thì có là rắm gì?

Trần Thiện Thủy không cho là đúng:

- Chúng ta xây nhà máy ở Ninh Lăng thì phí chuyên chở và vận chuyển tổn hao rất lớn, không có lời nhiều!

- Là như thế này, nếu cháu không nể mặt thị xã thì kiểm dịch, công thương, thuế vụ, bảo vệ môi trường đều tìm tới cháu gây phiền toái, cái huyện của cháu có thể chống đỡ được sao? Chúng ta mà thiết lập ở thị xã thì lãnh đạo vui vẻ, ngày sau cái gì cũng dễ làm, cho vay, dùng nước, dùng điện, bảo vệ môi trường đều không thành vấn đề, sao cháu lại không suy xét tới những yếu tố này?

Trần Tượng Sơn lắc đầu:

- Chú ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm, nghe chú đi, không sai đâu.

- Vị chủ tịch huyện Triệu kia vỗ ngực cam đoan với cháu rằng nếu xây xí nghiệp ở Hoa Lâm thì nhất thiết sẽ cấp cho chúng ta điều kiện ưu đãi nhất, nếu chúng ta lên thị xã thì ngày sau việc thu mua trái cây có khả năng sẽ gặp phiền toái.

Trần Thiện Thủy nói một cách không cam lòng.

- Hừ, bên Hoa Lâm nghèo như thế, dân chúng địa phương từ lâu đã ao ước bán những trái cây này đi, chỉ cần có người thu mua thì ai có thể ngăn cản ham muốn kiếm tiền của bọn họ?

Trần Tượng Sơn nói với vẻ khinh thường.

- Chú hai, cháu có cảm giác là thiết lập xí nghiệp ở Hoa Lâm kia tốt hơn, khu Khai phát thị xã kia cũng chẳng có người nào tốt, lạnh tanh, đám người bên đó đều biết mồm mép, chẳng có gì chân thật cả.

Trần Thiện Thủy vẫn không chịu bỏ quyết định của mình, sau này kinh doanh ở đây đều do mình phụ trách, đặt ở khu Khai phát thì các phương diện từ vận chuyển đến dỡ hàng, hậu cần đều phiền toái rất nhiều, chi phí cũng tăng lên rất lớn, trong gia tộc cũng không quản những cái này mà chỉ nhìn vào công trạng của anh, cho nên về điểm này thì hắn vẫn kiên trì giữ quan điểm của mình.

- Thiện Thủy, chuyện này không cần tranh luận nữa, nếu cháu thấy áy náy với vị chủ tịch huyện Triệu kia thì lát nữa uống thêm hai chén rượu tỏ lòng là được.

Trần Tượng Sơn nhíu mày, hắn cũng không biết vì sao đứa cháu này của mình lại cố chấp như vậy.

- Chú hai, chú cũng đừng vội kết luận trước, chờ lát nữa chú gặp chủ tịch Triệu rồi nói sau được không?

Trần Thiện Thủy phồng miệng hầm hừ nói:

- Cháu cảm thấy nếu so với bên Hoa Lâm này thì đám người bên khu Khai phát kia ngoài việc mời ăn cơm uống rượu thì tỏ vẻ là nhiệt tình ra thì còn có gì chứ? Chúng ta tới dựng xí nghiệp kiếm tiền chứ không phải đến để ăn uống! Bên Hoa Lâm người ta thì từ đất đai, điện, nước cho đến sản xuất hoa quả, rồi quy hoạch sau này thì rất đáng tin cậy, hơn nữa chúng ta một vấn đề chúng ta đề xuất ra mà người ta đã vội vàng tổ chức họp cán bộ thôn, xã để giải quyết, chẳng lẽ thái độ như vậy còn không đủ tỏ thành ý sao? Phải qua lại với cán bộ địa phương như vậy, trong lòng cháu kiên định rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.