Tháng máy lên tầng chín, đập vào mặt là không khí nho nhã khiến người ta si mê. Mặc dù Triệu Quốc Đống không thích nơi này nhưng hắn phải thừa nhận câu lạc bộ Trường An này gần như là số một ở Bắc Kinh.
Nhân viên phục vụ luôn làm cho khách cảm thấy như ở nhà, được phục vụ chu đáo, dù anh chỉ đơn thuần tới đọc sách hoặc uống chén trà đều nhận được nụ cười của nhân viên phục vụ.
- Ở đây có lẽ gặp một hai tỷ phú xuất hiện trên báo, hoặc là đạt được cơ hội để việc kinh doanh của mình tăng mạnh. Đúng là khó có thể tưởng tượng.
Lăng Tiêu lắc đầu ngồi xuống. Mặc dù hoàn cảnh ở đây khá tao nhã nhưng lại kém thần bí như bọn họ nghĩ.
- Chuyện đó không phải không có, nhưng tôi đoán chỉ là do các nhà viết tiểu thuyết nghĩ ra. Nếu một công ty hoặc một nhà kinh doanh mà làm việc bằng cảm tính như vậy thì không biết công ty của y đẫ phá sản bao lần rồi.
Triệu Quốc Đống không cho là đúng:
- Tôi chỉ có thể nói đây là một sân khấu cho anh có cơ hội gặp người anh muốn gặp, còn chuyện khác phải do chính anh cố gắng.
- Vậy mà bên ngoài luôn đưa tin giống như cứ tiến vào đây là đại biểu cho thân phận nào đó, tiền tài sẽ lao vào người. Xem ra đều là ảo tưởng của mấy người nhàm chán.
Hoắc Vân Đạt lắc đầu nói.
- Không hoàn toàn như vậy. Tôi không phải nói đây là một sân khấu sao, tìm được người hợp ý mới coi là cơ hội. Nhưng không có sân khấu này thì anh sẽ mất đi khả năng tìm cơ hội. Mỗi tháng câu lạc bộ Trường An này đều có vài hành động như tọa đàm, diễn đàn, biểu diễn và một ít tiệc rượu. Ở đây có lẽ anh sẽ tìm được cơ hội.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Bí thư Triệu, nếu như tổ chức hoạt động thu hút đầu tư ở đây một lần có phải sẽ tăng danh tiếng và sức ảnh hưởng của Ninh Lăng chúng ta không? Hoặc là có thể hấp dẫn thêm nhiều nhà đầu tư có chất lượng?
Ngụy Hiểu Lam nói.
- Ồ, ý này rất sáng tạo nhưng tôi thấy thu hút đầu tư cần phải có đối tượng xác định, mù quáng thả lưới chỉ là giai đoạn ban đầu. Tôi thấy Thổ Thành đã qua giai đoạn này rồi mà.
- Quý một Thổ Thành có tốc độ tăng trưởng đi trước Tây Giang và Hoa Lâm, chỉ kém mỗi Khu khai phát và Đông Giang.
- Bí thư Triệu, đó là do năm trước Thổ Thành phát triển kém hơn, không có gì đáng nhắc tới.
- Ừ, chị Ngụy nói đúng, Đông Giang chúng tôi cũng là như vậy. Về GDp còn không thể so sánh với mấy ông anh đi trước.
Hoắc Vân Đạt hùa theo:
- Chẳng qua Bí thư Triệu, cơn gió lốc khống chế năm nay thì chắc có mỗi Ninh Lăng chúng ta là khác biệt.
- Đúng thế, Ninh Lăng gần như là khác biệt. Bên Hoài Khánh chúng tôi cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Cũng may các hạng mục thu hút đầu tư của Quy Ninh không nằm trong phạm vi khống chế, quy mô đầu tư cũng không lớn. Nhưng mấy hạng mục ở Khu khai phát Hoài Khánh đều bị ảnh hưởng. Thị trường bất động sản trở nên khó khăn. Vì thế Bí thư Đàm và Thị trưởng Phó đều ăn ngủ không ngon.
Quế Toàn Hữu thở dài nói:
- Cơn gió lốc này không biết tới khi nào mới kết thúc đây. Nó khiến tất cả các ngành sản xuất đều phải thắt lưng buộc bụng, nhất là mấy ngành liên quan tới bất động sản càng như vậy. Bí thư Triệu, việc xây dựng khu Giang Đông có bị ảnh hưởng không?
- Không thể không có ảnh hưởng, chủ yếu là làm như thế nào tiêu trừ ảnh hưởng đó, tránh cho nó tạo ảnh hưởng đến cả nền kinh tế. Tôi cảm thấy tài chính các cấp cần phải phát huy tác dụng giảm xóc, không chỉ có hỗ trợ công ty nhà nước mà cả công ty tư nhân, giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn này. Đương nhiên điều kiện chính là các ngành phù hợp với chính sách. Còn ngành bất động sản thì tôi thấy không cần thiết, nó vốn không phải ngành có hàm lượng khoa học kỹ thuật gì, chỉ do tài chính và chính sách kết hợp, khống chế một chút cũng làm cho người ta tỉnh táo lại.
Quan điểm của Triệu Quốc Đống làm Quế Toàn Hữu có chút bất ngờ. Y không ngờ Bí thư Triệu lại ủng hộ chính sách khống chế vĩ mô này. Nhưng đối phương đề cập đến việc hỗ trợ các công ty tư nhân vượt qua cửa ải khó khăn thì đúng là khá mới mẻ. Đưa ra chính sách ưu đãi cũng tốt, giảm thuế cũng tốt đều là cách nói có từ trước, nhưng áp dụng cho công ty tư nhân vẫn còn quá ít.
Ngụy Hiểu Lam và Hoắc Vân Đạt thực ra không xa lạ với quan điểm này của Triệu Quốc Đống. Trong mấy hội nghị Triệu Quốc Đống đều đã đưa ra vấn đề này. Hắn cho rằng Trung Quốc mặc dù đang đẩy mạnh thu hút đầu tư, cũng hy vọng thu hút đầu tư nước ngoài nhưng lại thiếu giúp đỡ các công ty tư nhân địa phương, thậm chí còn có chính sách phân biệt tạo nhiều hạn chế.
…
Hoàn cảnh khu đọc sách này khá thích hợp để ba người nói chuyện, cũng hợp với người đến bàn việc làm ăn.
- Bí thư Triệu, chẳng lẽ nơi này chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Hình như không phù hợp với danh tiếng của nó thì phải?
Quế Toàn Hữu có chút thất vọng nhìn xung quanh. Mặc dù cũng có người khác nhưng không hề giống như y nghĩ là các nhân vật nổi tiếng sẽ tới đây nhiều.
- Đây chỉ là một nơi đọc sách nên nhiều người không thích nơi này. Chẳng qua ở đây có nhiều chỗ khác giải trí như có nơi tập thể hình, sân tennis, bể bơi.
Triệu Quốc Đống nhìn Quế Toàn Hữu và cười nói:
- Anh muốn thấy ai? Lý Gia Thành hay Bill Gates? Hoặc là Thành Long?
- Bí thư Triệu, ngài cũng biết chúng tôi từ nông thôn lên đây để thêm kiến thức, nếu không gặp được mấy nhân vật nổi tiếng không phải uổng chuyến đi sao?
Hoắc Vân Đạt cười hì hì nói.
- Các nhân vật lớn sẽ không dễ dàng xuất hiện như vậy đâu. Ai rảnh rỗi mà chạy đến đây làm gì? Ai cũng có công việc của mình, đương nhiên nếu gặp dịp bọn họ tham gia hoạt động nào đó thì có thể.
Triệu Quốc Đống nhún vai nói:
- Hình như hôm nay không có bố trí gì.
….
Long Ứng Hoa cùng Vương Vĩnh Hoa, Lăng Tiêu tiến vào không khỏi bị không khí ở đây làm giật mình. Mặc dù y sớm biết câu lạc bộ Trường An này vẫn được xưng đứng đầu cả nước nhưng đến bây giờ Trung Quốc không có cách nói tốt nhất, chỉ có tốt hơn. Cho nên dù là Long Ứng Hoa hay Vương Vĩnh Hoa đều bị khí thế làm chấn động.
- Tôi đã tới đây hai lần và thấy rất được. Lão Long và Lão Vương rảnh có thể tới đây nhiều một chút. Cuộc sống mà, nên có nhiều màu sắc, cứ vùi đầu vào công việc cũng không tốt mấy.
Lăng Tiêu có vẻ rất thích nơi này.
- Cục trưởng Lăng nói đúng, chúng ta có đôi khi quá cổ hủ, cũng cần phải học theo thời đại.
Vương Vĩnh Hoa là một người khá béo, chẳng qua béo là béo nhưng làm lãnh đạo tập đoàn tư nhân lớn nên trông y khá phong độ.
Chẳng qua y có chút khó hiểu tại sao Long Ứng Hoa lại chú trọng tên Lăng Tiêu kia như vậy. Đó cũng không phải vị Phó cục trưởng cục gì có thực quyền mà. Nhưng Long Ứng Hoa làm vậy nhất định có lý của nó. Vương Vĩnh Hoa đã lăn lộn nhiều năm trong thương trường nên giỏi làm theo thời thế.
- Chủ tịch Vương, anh càng có điều kiện hưởng thụ cuộc sống hơn tôi mà. Lão Long có lẽ còn cần chú ý ảnh hưởng vì ở địa phương dễ bị người nhận ra, nhưng trên Bắc Kinh thì không cần. Vì ở đây sẽ không ai chú ý anh là ai.
Lăng Tiêu cười ha hả nói. Mỗi lần vào đây y đều thấy thoải mái.
Mấy người đối diện vừa cười vừa nói đi tới, nhưng trong đó lại có một giọng mà cả Long Ứng Hoa và Lăng Tiêu đều không muốn nghe.