Lộng Triều

Chương 45: Q.19 - Chương 45






- Được, tôi thích nghe câu này.

Ba Kiên Cường rất quyết đoán nhận lời, không nói câu dư thừa nào cả.

- Sau này chúng ta có chuyện gì thì trực tiếp liên lạc. Đương nhiên cậu nếu muốn đi khiêu chiến thì nhất định phải kéo tôi.

Triệu Quốc Đống cũng nở nụ cười, đây là bước đầu tiên trong hành trình khiêu chiến nhưng cũng là hành trình mạo hiểm. Hắn quyết định mạo hiểm là do quan hệ cá nhân giữa hắn và Ba Kiên Cường. Hai năm qua hai người mặc dù ít liên lạc nhưng đã từng ăn với nhau ở Bắc Kinh, Trầm Đông Chiêu cùng Quảng Thiên Cửu cũng là trung gian cho hắn.

- Ha ha, Kiên Cường, nơi này tôi không dám tới nữa đâu, quân giải phóng nhân dân đánh đâu thắng đó, tôi cảm thấy mình tốt nhất không nên tự rước nhục.

Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.

Triệu Quốc Đống cùng Ba Kiên Cường một bên đi dạo một bên nói chuyện tình hình trong và ngoài nước. Triệu Quốc Đống mới từ Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia xuống lại có hứng thú với quân sự, mà Ba Kiên Cường cũng có gia thế khác thường, hai người trong khi nói chuyện cũng có nhiều tiếng nói chung. Từ Iran gia nhập tổ chức Thượng Hải sẽ có lợi hại như thế nào, từ việc xây dựng đường ống dẫn dầu từ cảng Gwadar Pakistan về Trung Quốc….

Trước khi rời khỏi quân khu, Triệu Quốc Đống rất tùy ý hỏi về công tác tuyển cử Đại hội Đảng ở quân khu có thuận lợi không, điều này cũng làm Ba Kiên Cường ý thức được ý trong đó. Hai hôm trước thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban Tổ chức cán bộ Tề Hoa cũng tới tìm hiểu tình hình tuyển cử, bây giờ Triệu Quốc Đống lại hỏi thì đương nhiên không đơn giản.

Ba Kiên Cường thoáng suy nghĩ một chút là hiểu ngay ý của Triệu Quốc Đống.

Trưởng ban tổ chức cán bộ Tề Hoa tới quân khu tỉnh tìm hiểu công tác chuẩn bị Đại hội Đảng của quân khu, lúc ấy Ba Kiên Cường không ở quân khu mà xuống cơ sở, sau khi y về thì chính ủy quân khu chỉ nói vài câu hời hợt. Ba Kiên Cường không biết đối phương cố ý chọn lúc mình không có ở nhà rồi tới hay là trùng hợp. Mà chính ủy đi lại khá gần với Tề Hoa, như vậy làm Ba Kiên Cường phải suy nghĩ đôi chút.

Kết quả Ba Kiên Cường rất thận trọng tỏ vẻ rất tốt bao gồm cả tuyển cử cho Đại hội Đảng tỉnh.



- Ồ, Chủ tịch Quốc Đống muốn đi xem khu công nghệ cao và Huyện Giang Khẩu?

Đàm Lập Phong nhíu mày nói:

- Bí thư Kinh Sơn nói như thế nào, có đi cùng không?

- Bên Thị ủy không nói rõ chỉ nói là báo ngài chuẩn bị.

Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố khá cẩn thận nói.

- Hay là báo bên khu công nghệ cao trước một tiếng để bọn họ chuẩn bị?

Quan Kinh Sơn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:

- Không cần, ở khu công nghệ cao có gì cũng không giấu được người, đối với chủ tịch Quốc Đống mà nói càng không có bao ý nghĩa. Chủ tịch hiểu rất rõ tình hình An Đô chúng ta.

- Vậy?

Trưởng ban thư ký không biết thị trưởng định như thế nào.

- Như vậy đi, nếu bí thư Kinh Sơn không có thời gian thì do tôi đi cùng chủ tịch tỉnh, nếu bí thư Kinh Sơn có thời gian thì tôi và bí thư Kinh Sơn cùng tham gia. Chủ tịch Quốc Đống dù sao mới tới, trạm thứ nhất đã đến An Đô chính là coi trọng An Đô.

Quan Kinh Sơn lạnh nhạt nói:

- Anh nói với trưởng ban thư ký Mao một tiếng.

Khu công nghệ cao vẫn là nỗi đau trong lòng An Đô. Nơi đây được tỉnh ủy, ủy ban An Nguyên trình lên và được phê làm Khu khai phát công nghệ cao cấp quốc gia nhiều năm nhưng vẫn không thể hình thành ưu thế sản nghiệp. Quan Kinh Sơn sau khi làm thị trưởng cũng ra tỉnh ngoài khách sạn, cũng nghe được một ít đô thị phát triển ở khu vực duyên hải nhắc tới khu công nghệ cao An Đô đều nói là một cái giá bỏ đi, ý chính là gì cũng có thể nhét vào, không hề có ưu thế ng làm cho Quan Kinh Sơn rất xấu hổ.

Nhưng đối phương đánh giá không sai, khu công nghệ cao đúng là làm người ra rất thất vọng. Các công ty tiến vào khu công nghệ cao khá lẻ tẻ, có công ty có thực lực và năng lực nghiên cứu khoa học nhất định, cũng có nhiều công ty sản xuất công nghiệp truyền thống tốn năng lượng và gây ô nhiễm môi trường, còn có một vài công ty không có thực lực nhưng đến lấy đất. Theo Quan Kinh Sơn thấy thì khu công nghệ cao An Đô không thể so sánh với Khu khai phát Hoài Khánh.

Từ lúc lên làm thị trưởng An Đô, Quan Kinh Sơn mới coi như ý thức được tình hình thực tế của An Đô.

Thành phố tỉnh thành này có rất nhiều nơi phải điều chỉnh, hơn nữa là thành phố với dân số trên 10 triệu dân, kinh tế nhiều năm phát triển chậm, sản nghiệp trụ cột không rõ ràng, không có quy hoạch khoa học, xây dựng đô thị không có quy hoạch, lặt vặt hỗn loạn, phát triển sự nghiệp xã hội không có điêm rsangs.

Bảo sao Quan Kinh Sơn lại thở dài một tiếng sau khi mình tới, đây là cảm thấy có người có thể chia sẻ áp lực cho hắn. hai người vì thế cũng thảo luận nhiều lần ở vấn đề này, cũng nhất trí cho rằng An Đô cần phải có quy hoạch khoa học hợp lý, cũng cần kiên định đẩy mạnh sự phát triển của An Đô. Nếu không An Đô chỉ có nước bị Ninh Lăng vượt qua thậm chí còn xuất hiện tình cảnh xấu hổ là bị Ninh Lăng bỏ càng lúc càng xa.

So sánh với An Đô, Hoài Khánh đúng là không ở cùng cấp độ. An Đô là thành phố cấp phó tỉnh, là trung tâm của An Nguyên nên nó không đơn giản là ảnh hưởng tới thành phố mà ảnh hưởng tới cả sự phát triển của An Nguyên.

Vừa phải kết hợp tình hình thực tế của An Đô, vừa phải tạo ra ưu thế sản nghiệp của An Đô, vừa không thể không suy nghĩ đến tác dụng cầm đầu của An Đô với An Nguyên, phải kết hợp quy hoạch chung của tỉnh nếu không sẽ được đánh giá là không có cái nhìn đại cuộc. Bảo sao Quan Kinh Sơn lúc ngồi ở vị trí này rất mệt mỏi. mặc dù hai năm qua tình hình An Đô cũng hơi khởi sắc nhưng không thể so sánh được với Ninh Lăng, Hoài Khánh, thậm chí cũng có chênh lệch lớn với không ít địa phương khác trong tỉnh.

An Đô muốn phát triển, cũng phải kết hợp với quan điểm của tỉnh, điểm này cả Quan Kinh Sơn và Quan Kinh Sơn đều đồng tình. Không chỉ là phải phối hợp tốt với tỉnh hơn nữa còn phải khiến một vài quy hoạch, tư tưởng của tỉnh lấy An Đô làm chung tâm, làm tỉnh đưa vào nhiều hạng mục, xây dựng cơ sở vật chất khổng lồ để thúc đẩy An Đô phát triển.

Đương nhiên điều này cũng có khó khăn, tỉnh có quan điểm của tỉnh, phải thống nhất chung trong toàn tỉnh. Nhưng hai người Quan Kinh Sơn đều cho rằng mâu thuẫn này không lớn, có thể phối hợp tốt được. Hơn nữa sự phát triển của An Đô sẽ ảnh hưởng đến khu vực xung quanh thậm chí sự phát triển của cả An Nguyên. Bây giờ hai người Quan Kinh Sơn cảm thấy lo lắng chính là tình hình trước mắt của An Đô không quá tốt, mặt khác chính là Ninh Lăng đang không ngừng gây sự muốn trở thành đứng đầu kinh tế toàn tỉnh.

GDP Ninh Lăng năm nay nhất định sẽ vượt qua An Đô. Mặc dù tốc độ tăng trưởng của Ninh Lăng năm nay không cao, mà thu nhập bình quân của dân chúng đô thị và nông thôn của Ninh Lăng năm trước cũng đã vượt qua An Đô, bây giờ khoảng cách đang không ngừng được kéo lên.

Triệu Quốc Đống làm phó bí thư tỉnh ủy, quyền chủ tịch tỉnh càng làm Quan Kinh Sơn và Quan Kinh Sơn buồn bực. Điều này nói rõ trung ương tán thành thành tích Triệu Quốc Đống đạt được ở Ninh Lăng, hơn nữa cũng thể hiện trung ương coi trọng mô hình Ninh Lăng, đây là đả kích không nhỏ với hai người Quan Kinh Sơn.

Hai người sau khi biết tin Triệu Quốc Đống thành quyền chủ tịch tỉnh cũng đã chuyên môn bàn bạc, phân tích Triệu Quốc Đống làm chủ tịch tỉnh thì sẽ mang tới ảnh hưởng như thế nào đối với sự phát triển của An Đô? Đáp án là không xác định nhưng ảnh hưởng trái chiều có thể lớn hơn.

Nhưng cục diện đó không ai có thể ngăn nổi. Thực tế mà nói An Đô nếu muốn được tỉnh ủng hộ và phối hợp thì phải được ủy ban tỉnh ủng hộ là chính. An Đô trước thường kéo khoảng cách với tỉnh, không nể mặt tỉnh mấy, mà hiện nay sự phát triển của Ninh Lăng đã đánh mạnh vào địa vị của An Đô, rất nhiều thứ đã thay đổi.

Đương nhiên Triệu Quốc Đống bây giờ làm phó bí thư tỉnh ủy, quyền chủ tịch tỉnh nên đứng ở góc độ khác, Quan Kinh Sơn chưa thể xác định cái nhìn của Triệu Quốc Đống về công việc sau đây của An Đô. Vì thế Quan Kinh Sơn và Quan Kinh Sơn cảm thấy cần hiểu được quan điểm của An Đô rồi tỏ rõ tư tưởng của An Đô, mong được Triệu Quốc Đống ủng hộ.

Điểm đầu tiên Triệu Quốc Đống đi khảo sát chính là An Đô đã chứng minh sự coi trọng của hắn với An Đô.

Quan Kinh Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ, cuộc đời là như vậy, mỗi một bước đều gặp rất nhiều vấn đề không ai có thể đoán định trước, chỉ có thể đi một bước xem một bước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.