Lộng Triều

Chương 47: Q.10 - Chương 47






- Thị trưởng Quốc Đống, anh đúng là hại người không sợ ảnh hưởng. Sao lại đề cử tôi phụ trách việc cải cách Nhà máy cơ giới?

Đặng Nhược Hiền bưng chén lên nói:

- Anh đây không phải đẩy tôi vào đống lửa sao?

- Gì mà đẩy vào lửa? Nếu là lửa thì chúng ta cùng nhảy vào. Yên tâm, chúng ta bị buộc chung nên có chết cũng chết chung.

Triệu Quốc Đống cầm chén lên nhấp một ngụm rượu Thiệu Hưng. Đặng Nhược Hiền là người Chiết Giang nên không quá thích rượi tỉnh An Nguyên, thích rượu Thiệu Hưng hơn.

- Nếu có tội thì đổ lên đầu tôi, anh còn lo gì?

- Quốc Đống, tôi biết anh có ý tốt nhưng bây giờ việc đó không dễ làm.

Đặng Nhược Hiền không phải không có hứng thú với công việc này. Phó thị trưởng phụ trách công nghiệp của Hoài Khánh từ trước đến giờ đều vào thường vụ. Khổng Kính Nguyên phải xin nghỉ phép, trên thực tế chính là tuyên bố y rời khỏi vị trí lãnh đạo Thị xã Hoài Khánh. Ai phụ trách mảng này cũng rất có thể vào thường vụ. Đặng Nhược Hiền thông qua vài con đường mà biết Triệu Quốc Đống đề cử mình với Trần Anh Lộc.

- Việc dễ còn tới lượt anh sao? Anh cho rằng Bí thư Trần để anh đi nghỉ phép sao? Anh và tôi đều là trâu kéo xe, nếu muốn nghỉ thì còn lâu.

Triệu Quốc Đống bỏ chén xuống mà nói:

- Bí thư Trần sợ rằng cũng đã nói chuyện với anh. Bí thư Trần đã trao đổi với Thị trưởng Hà, công việc của Khổng Kính Nguyên tạm thời do anh phụ trách, về phần công việc hiện nay của anh thì chưa rõ ràng, chỉ sợ trong lúc nhất thời anh phải kiêm nhiệm.

- Ừ, Bí thư Trần đã nói chuyện với tôi, Thị trưởng Hà cũng đã nói chuyện, tôi nói công việc bên này cần nhanh giao ra. Xây dựng thành thị, giao thông và đất đai đều không thể trì hoãn, nhất là bây giờ cán bộ toàn Thị xã đang nhìn chằm chằm vào khu nhà đang xây dựng, kéo dài không được.

Đặng Nhược Hiền gật đầu nói. Y biết Triệu Quốc Đống cũng đề cử Lý Trường Giang.

- Tôi cũng thấy lão Lý có thể thích hợp chia sẻ công việc này.

Triệu Quốc Đống chú ý đến chữ “thích hợp” mà Đặng Nhược Hiền nói. Biết đây là Đặng Nhược Hiền nghi ngờ việc Lý Trường Giang có thể đảm nhiệm công việc xây dựng thành thị, giao thông và đất đai, nhất là trước không có dấu hiệu gì.

- Ừ, để lão Lý là cũng được, dù sao lượng công việc của anh ta bây giờ khá ít.

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Quốc Đống, tôi thật ra cảm thấy có thể điều chỉnh như thế này, để Hứa Kiều phụ trách mảng công việc của tôi, sau đó giao việc của Hứa Kiều cho lão Lý, anh thấy sao?

Đặng Nhược Hiền nhìn Triệu Quốc Đống rồi nói. Vấn đề này vốn không nên hỏi Triệu Quốc Đống mà do hai người Trần Anh Lộc và Hà Chiếu Thành quyết định. Nhưng bây giờ Triệu Quốc Đống có quyền lên tiếng không ít với Trần Anh Lộc, thái độ của Triệu Quốc Đống sẽ ảnh hưởng đến ý kiến của Trần Anh Lộc.

- Ừ, Hứa Kiều là người không vào đảng, anh đã nghĩ tới việc này chưa?

Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.

- Bởi vì như vậy nên tôi mới thấy là thích hợp. Áp lực của lãnh đạo thì Hứa Kiều đều có thể đứng vững, hơn nữa Hứa Kiều là nữ cán bộ, lại có cá tính nên tôi thấy thích hợp.

Đặng Nhược Hiền cẩn thận suy nghĩ ý kiến của Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút. Hứa Kiều mặc dù không có nói hy vọng phụ trách mảng xây dựng thành thị và đất đai, nhưng so sánh với công việc cô đang phụ trách thì mảng xây dựng thành thị sẽ thể hiện năng lực của lãnh đạo hơn. Hai hôm trước Hứa Kiều cũng đã nói chuyện này với hắn, cũng có ý như vậy.

- Ừ, ý này rất hay, chẳng qua chỉ là ý kiến của hai chúng ta. Phải xem Bí thư Trần cùng Thị trưởng Hà nghĩ như thế nào.

Triệu Quốc Đống nói.

Đặng Nhược Hiền lúc này mới thấy yên tâm. Y lo Triệu Quốc Đống còn trẻ nên không nghe ý kiến người khác.

- Quốc Đống, việc cải cách Nhà máy cơ giới thì cậu thấy sao?

Đặng Nhược Hiền liền quay lại chủ đề chính.

- Lão Đặng, đây là việc anh cần suy nghĩ, đừng hỏi tôi.

Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng nhưng thấy Đặng Nhược Hiền nhìn chằm chằm vào mình. Triệu Quốc Đống biết đối phương nhất định muốn nghe ra ý của mình nên nói thẳng.

- Cơ giới An Vũ tuy tốt nhưng điều kiện lại quá cao nên không thể đàm phán được.

Đặng Nhược Hiền suy nghĩ một chút rồi nói.

- Ừ, cho nên sợ rằng anh phải tìm thêm đối tượng nữa, dù không hợp tác được thì cũng phải để Cơ giới An Vũ thấy có đối thủ cạnh tranh. Về phần làm như thế nào thì phải do anh, nhưng tôi thấy nếu tính lâu dài thì tốt nhất nên chọn Cơ giới An Vũ.

Sau khi biết ý của Triệu Quốc Đống, Đặng Nhược Hiền cũng thấy bình tĩnh. Hai người liền nói chuyện đến biến hoá trong Thị xã sau khi Khổng Kính Nguyên xin “nghỉ phép”

….

Bỏ được mấy chuyện đó coi như làm Triệu Quốc Đống dễ thở hơn. Chuyện cải cách Nhà máy cơ giới đã giao sang, Triệu Quốc Đống khá yên tâm và không muốn hỏi. Mã Cam Xương đã được Sở công an phát lệnh truy nã trong cả nước.

Ngồi trong xe Alto của Từ Xuân Nhạn mà Triệu Quốc Đống đổ mồ hôi như mưa.

Không gian xe Alto này vốn nhỏ lại là xe cũ nên điều hòa không chạy được, trời nóng nên hắn đúng là mệt. Triệu Quốc Đống có thể thấy Từ Xuân Nhạn đã thấm đẫm mồ hôi làm hằn cả dây áo lót.

Từ Thu Nhạn đang lái xe, cô mặc chiếc áo cộc và quần ngố bò, chẳng qua chiếc áo cũng thẫm mồ hôi.

Nghĩ đến Cù Vận Bạch và Cổ Tiểu Âu đều đi xe xịn mà hai chị em Từ Thu Nhạn đi xe cũ này, Triệu Quốc Đống đúng là có chút áy náy.

Giao xe Desert Prince cho hai chị em Từ Xuân Nhạn đi thì đúng là không thích hợp. Cù Vận Bạch mặc dù ít đi nhưng nhất định có người sẽ hỏi xe đó đi đâu. Cổ Tiểu Âu thì nhất định không đồng ý đưa xe của mình cho người khác mặc dù cô đã mua xe khác, trừ khi hắn nói xe đó đã đưa cho ai.

Xem ra phải mua xe mới cho hai chị em. An Đô mùa hè rất nóng, hắn ngồi một lúc trong xe này đã khó có thể chịu đựng, càng không nói hai chị em Từ Xuân Nhạn ngồi mãi.

- Thu Nhạn, đến Thiên mã trang.

Triệu Quốc Đống nói.

- Đến đó làm gì?

Từ Xuân Nhạn có chút tò mò nói.

- Có chút việc, đi thôi.

Triệu Quốc Đống không nói nhiều.

Từ Thu Nhạn nhìn chị gái rồi lái xe qua đường Cẩm Hưng, chạy thẳng đến Thiên Mã trang.

Đây là trung tâm bán ô tô lớn nhất tỉnh An Nguyên. Mặc dù năm 99 thì thị trường ô tô không phát triển mạnh bằng những năm sau đó nhưng một bộ phận giàu có ở An Đô cũng bắt đầu mua xe. Chẳng qua bây giờ không nhiều sự lựa chọn cho mọi người, gia đình bình thường chỉ đi mấy xe sản xuất trong nước là chính, xe quan chức thường là Audi hoặc Buick, nếu không chỉ có thể chọn xe nhập khẩu.

Khi Triệu Quốc Đống bảo Từ Thu Nhạn dừng xe trước cửa hàng, hai chị em Từ Xuân Nhạn liền biết hắn muốn làm gì.

- Quốc Đống, em định làm gì? Chị đi xe này là được mà, không cần thay đâu.

Từ Xuân Nhạn thấy Triệu Quốc Đống xuống xe liền vội vàng gọi Từ Thu Nhạn xuống cùng.

- Chị có nhiều việc cần dùng tiền nhưng em lại không có việc gì cần dùng. Hơn nữa em cũng không muốn ngồi xe mà như đi xông hơi, em quyết định đổi xe khác cho chị.

Triệu Quốc Đống nghiêm túc nói.

- Quốc Đống, không cần mà.

Từ Thu Nhạn cũng khuyên.

Sau đêm đó, ba người không còn e ngại nhiều nữa. Đêm đó đã phá vỡ những trở ngại về đạo đức, mà có quan hệ sinh lý cũng khiến mọi người gần nhau hơn.

- Không cần ư? Nhiều chuyện không cần thiết nhưng có thể sống tốt thì sao lại phải ngược đãi mình?

Triệu Quốc Đống cười nói rồi khẽ vỗ vào mông Từ Thu Nhạn:

- Đi thôi, chuyện này nghe em, đừng nghe Xuân Nhạn.

Từ Thu Nhạn run lên rồi vội vàng nhìn quanh. Bây giờ là giữa trưa nên không có khách, nhân viên bán hàng cũng ngồi bên trong cho đỡ nóng.

Gần tiếng sau Từ Thu Nhạn đã đ một xe Toyota S 6 0 ra khỏi cửa hàng, xe Alto trực tiếp được để lại nhở bán hộ.

Từ Xuân Nhạn có chút không yên tâm, điều hòa bật số to làm xe nhanh chóng mát mẻ. Triệu Quốc Đống nhìn Từ Xuân Nhạn mà cười nói:

- Sao thế?

- Quốc Đống, chị cảm thấy em …

- Được rồi, hai người có phải là cảm thấy em đã làm cho hai chị em nhiều phải không? Không, em cảm thấy giữa chúng ta không nên suy nghĩ ai dành cho nhau nhiều hơn.

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng:

- Chẳng qua em cũng nghĩ chỉ cần chúng ta hạnh phúc là đủ, cái khác đều không quan trọng, phải không?

Từ Xuân Nhạn run lên mà nhìn Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống cũng rất thản nhiên nhìn cô, một tay cầm tay Từ Xuân Nhạn, tay kia đặt lên đôi vai đang run run của Từ Thu Nhạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.