Lộng Triều

Chương 49: Q.4 - Chương 49






Dương Thiên Bồi nhíu mày suy nghĩ. Y tin Triệu Quốc Đống nhưng không có nghĩa chuyện gì cũng đồng ý. Đúng như Triệu Quốc Đống nói đây là cơ hội nhưng cũng rất mạo hiểm. Xây dựng toàn bộ, không biết bao giờ nhận được tiền, đây không phải vụ làm ăn mà Công ty Thiên Phu dám tùy tiện nhận.

- Chú tin Cục công an thành phố có thể trả khoản tiền này? Ý của anh là có thể trả theo từng phần, nhưng 20, 30 triệu không phải con số nhỏ, đủ để làm chết nhiều công ty. Đơn vị như Cục Công an không trả thì có thể kiện sao? Dù thằng thì sau này Công ty Thiên Phu có thể đặt chân ở An Đô sao?

- Tin em đi, Cục công an thành phố không có tài chính, toàn bộ dựa vào tài chính thành phố cấp. Nhưng Đội cảnh sát giao thông lại là nơi dạy và cấp bằng lái, bảo bối đó. Anh nghĩ xem cảnh sát giao thông nắm quyền cấp phát giấy phép lái xe, nếu bọn họ làm người dạy sẽ hấp dẫn bao người học? Bây giờ một giấy phép lái xe mất tầm 2, 3 ngàn. An Đô có hơn bảy triệu người, 1% người học cũng là con số khổng lồ. Nói cách khác một khi Đội cảnh sát giao thông bắt đầu dạy lái xe, tài chính sẽ không ngừng tới.

Nghe Triệu Quốc Đống giải thích, Dương Thiên Bồi cũng động tâm. Có thể xây dựng trụ sở của đội cảnh sát giao thông và Quản lý phương tiện là cơ hội tuyệt vời mở thị trường An Đô. Hơn nữa đúng như Triệu Quốc Đống nói, nhận hai công trình này thì cơ hội của Công ty Thiên Phu sẽ là rất lớn ở đất add.

- Em nghe nói trụ sở Cục công an thành phố cũng sẽ xây trong một hai năm tới ở Khu Khai Phát Thành Đông, thành phố đã có quyết định. Ngoài ra chỉ có trụ sở Thị ủy, Ủy ban thành phố không chuyển đi, các cơ quan khác đều sẽ chuyển tới đó, điều này cũng có nghĩa trung tâm hành chính An Đô chuyển sang phía Đông, điều này có nghĩa hai ba năm tới sẽ có rất nhiều nhà cao tầng xây dựng ở đây. Công ty Thiên Phu khai pháo đầu tiên sẽ được không ít người nhìn tới.

- Điều này anh biết. Nhưng Quốc Đống, trụ sở Đội cảnh sát giao thông, Quản lý phương tiện và Giám định chất lượng cùng khởi công. Công ty ta bây giờ đã nhận người của công ty số một, kỹ thuật và cấp bậc không vấn đề gì. Thiếu chính là tài chính, chỉ có vài triệu lưu động. Nếu khởi công và muốn dừng lại là không dễ, chúng ta làm thế nào lấy khoản tiền kia?

Dương Thiên Bồi nói.

- Ha ha, đây là việc của anh, em không phải lo mà. Em chỉ giới thiệu ý nghĩa và tương lai công trình, anh phụ trách. Nếu anh thấy không thích hợp thì không làm. Chẳng qua em nhắc anh, nếu chúng ta giúp chính quyền việc lớn như vậy, có phải là Giang Khẩu cũng phải hỗ trợ tài chính cho chúng ta không? Quỹ tín dụng Giang Khẩu không nói, còn có cả các Quỹ tín dụng xã, thị trấn cho vay vài triệu được mà. Em tin anh đặt hợp đồng với Cục công an thành phố lên bàn bọn họ, bọn họ sẽ vui mừng ủng hộ.

- Đâu có đơn giản như vậy. Quỹ tín dụng có thể vay nhưng lãi quá cao, hơn nữa đám nhân viên hách dịch. Chú muốn vay tiền thì phải đút nhiều.

Dương Thiên Bồi thở dài một tiếng. Y cũng không ít quan hệ với mấy Quỹ tín dụng này, lãi cao không nói, nhưng đám nhân viên mà không lo lót thì dù hạng mục tốt đến đâu cũng không đồng ý.

- Anh đã có kinh nghiệm thì càng tốt. Bên ngân hàng xây dựng em có thể liên lạc giúp, có lẽ cũng được một khoản. Công ty Thiên Phu có thể mở cục diện ở Thành phố An Đô hay không là do anh. Tài chính không vấn đề gì, em tin có thể giải quyết.

- Chú đừng tâng anh lên, công ty mà sụp thì chú chờ nhận đống động cơ cũ kỹ đi.

Dương Thiên Bồi cười nói. Về tài chính thì Triệu Quốc Đống đã nghĩ được nhiều biện pháp. Tiền từ Nước suối Thương Lãng là rất lớn, vào mùa tiêu thụ thì tài chính hàng tháng là rất lớn.

Bởi vì có nhiều tài chính ủng hộ nên Triệu Quốc Đống mới can đảm để Trường Xuyên không kiêng nể phát triển ở bên Tân Châu, cũng mới dám để Dương Thiên Bồi nhận mấy công trình kia. Hắn thật ra vẫn lo lắng nhân viên của Công ty Thiên Phu không đủ. Nhưng Dương Thiên Bồi lại nói vấn đề này không có gì phải lo.

- Ha ha, Bồi ca, em rất yên tâm. Em tin Công ty Thiên Phu sẽ phát triển rất mạnh trong tay anh. Ánh mắt của em cùng năng lực quản lý của anh, chúng ta sẽ bất bại.

Khi chờ tin bên Ban Tổ chức cán bộ, Triệu Quốc Đống phát hiện mình đúng là rất buồn bực. Danh sách mặc dù báo lên, có lẽ Ban Tổ chức cán bộ rất nhanh sẽ phái người tới khảo sát. Tần Tự Bân cùng Lâm Băng cũng nghĩ cách giúp hắn. Nhất là Lâm Băng đã ám chỉ thông qua chồng cô làm ở Ban Tổ chức cán bộ mà hoạt động giúp. Triệu Quốc Đống không khỏi cảm ơn.

Thông qua Triệu Quốc Đống làm trung gian, Dương Thiên Bồi cuối cùng đã đến đàm phán với Cục công an thành phố. Cục công an thành phố rất vui vì có người đứng ra nhận làm.

Triệu Quốc Đống không hứng thú với việc này. Hắn tin Dương Thiên Bồi sẽ có cách lấy lợi ích Công ty Thiên Phu.

Bên công ty Nước suối Thương Lãng đã hoàn thành giai đoạn tập huấn nhân viên, bắt đầu chuẩn bị cho thời kỳ chiến tranh khi mùa hè tới. Đức Sơn đã chính thức đến Vũ Hán, chuẩn bị khai thác thị trường Lưỡng Hồ. Nước suối Thương Lãng lên đài truyền hình Trung ương khiến danh tiếng của nó xuất hiện trong cả nước, mượn cơn hội này mà chiếm lĩnh thị trường cũng là sách lược hàng đầu của công ty.

Việc đàm phán thu đất với Tân Châu đang được tiến hành. Lúc trước Tân Châu rất thất vọng với việc Nước suối Thương Lãng từ chối xây dựng tòa nhà Thương Lãng như bọn họ muốn. Nhưng công ty lại nói sẽ thuê kiến trúc sư đứng đầu cả nước về thiết kế cho trụ sở công ty kinh doanh Nước suối Thương Lãng làm bọn họ thấy hy vọng. Nếu không thể xây dựng nhà cao tầng, nhưng có thể xây dựng một công trình kiến trúc làm nhân dân cả nước chú ý thì đều tăng được sức ảnh hưởng của Tân Châu.

Mà Nước suối Thương Lãng đưa ra việc muốn nhận hơn 400 mẫu đất sát bờ Mông Hà làm Tân Châu càng thêm giật mình. Không phải bọn họ không muốn đưa khu đất này cho Nước suối Thương Lãng, trong mắt bọn họ Tân Châu chấp nhận đưa khu đất tốt hơn thế nhiều.

Nhưng nếu Nước suối Thương Lãng đưa ra yêu cầu thì bọn họ đương nhiên cho rằng đối phương có lý do chính đáng.

Triệu Quốc Đống không nghĩ nhiều tới việc này, bây giờ hắn chú ý tới cuộc khảo sát của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Nhưng Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mãi không đến khảo sát làm hắn rất lo lắng.

Chỉ là hắn không tiện lại đi hỏi Liễu Đạo Nguyên. Cũng may Lâm Băng đã thành người dò xét cho Triệu Quốc Đống. Chồng cô cũng có tin tức khá nhanh nhạy ở Tỉnh ủy. Nghe nói Lãnh đạo tỉnh ủy không hài lòng với phương án của Ban Tổ chức cán bộ, yêu cầu phải đưa các cán bộ xuống huyện xa xôi nghèo khó, hơn nữa tăng thời gian công tác lên. Tin này truyền ra làm các Sở ban ngành xao động, hỗn loạn, chỉ là phương án cuối cùng vẫn chưa được xác định mà thôi.

Triệu Quốc Đống rất nhanh phát hiện hai đối thủ cạnh tranh của mình bắt đầu dao động.

Trên thực tế sau khi sở báo ba người lên thì đã có không khí khá lạ, gặp nhau tuy cũng cười cười, gật đầu nhưng lại xa cách như kỵ sĩ vậy.

Chẳng qua bây giờ có lẽ hai người kia cũng biết tin bên Ban Tổ chức cán bộ, tinh thần kém đi nhiều. Thấy Triệu Quốc Đống cũng đều cười cười vui vẻ.

- Chú thật sự muốn xuống?

Liễu Đạo Nguyên gọi điện tới và nói:

- Tỉnh quyết định hủy bỏ việc cho cán bộ kiêm nhiệm ở An Đô, Miên Châu, Kiến Dương, Tân Châu, Lam Sơn, thời hạn công tác cũng tăng từ một lên ba năm. Hơn nữa anh nghe ý lão Phan thì cán bộ mấy sở chính sẽ xuống nơi khó khăn nhất rèn luyện. Sở Giao thông có lẽ cũng nằm trong số này.

- Ba năm?

Triệu Quốc Đống không ngờ mình vừa đi xuống là ba năm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.