Lộng Triều

Chương 4: Q.7 - Chương 4






Thức dậy, Triệu Quốc Đống nhìn người phụ nữ đang ngủ say. Trình Nhược Lâm sau khi được tình yêu tẩy rửa, cô cười rất hạnh phúc. Triệu Quốc Đống cảm thấy khá ngọt ngào.

Có thể hái một đóa hoa xinh đẹp kiêu kỳ như vậy, đó là điều mà bất cứ người đàn ông nào cũng tự hào. Trình Nhược Lâm ở trong đài truyền hình luôn kiêu kỳ, đối với người đàn ông bình thường, thậm chí là lãnh đạo trực tiếp thì cô cũng không bao giờ dao động. Mặc dù chưa gặp qua lúc cô tức nhưng vẻ u buồn của cô làm người ta không dám có suy nghĩ gì khác.

Nhưng đóa hoa xinh đẹp đó cuối cùng đã bị hắn hái được. Triệu Quốc Đống thừa nhận có thể hấp dẫn người phụ nữ này cũng có một phần do hắn là Chủ tịch huyện. Nhưng có thể bằng từng này tuổi đã lên làm Chủ tịch huyện, đây là sự khẳng định và thừa nhận với năng lực của hắn. Mà năng lực chẳng qua chỉ là một phần của sức hấp dẫn, hơn nữa chỉ có thể ôm người phụ nữ như Trình Nhược Lâm mới chứng minh được sức hấp dẫn của hắn.

Tiếng điều hòa vang lên, căn phòng luôn được giữ nhiệt độ ở tầm 26 độ, chiếc chăn mỏng đắp lên người bọn họ. Hai lần quan hệ làm Trình Nhược Lâm vừa mệt mỏi vừa thỏa mãn, đến khi hai lần lên đỉnh thì cô mới ngủ thiếp đi.

Triệu Quốc Đống nhẹ nhàng rời giường.

Chiếc chăn được vén lên lộ ra bờ mông tròn lẳn. Nhất là nhìn từ sau lưng thì thấy đường cong quyến rũ thật đẹp, đầu tiên là ở trên vai, xuống vòng eo thon nhỏ rồi đột nhiên phóng đại, bờ mông trắng nõn kết hợp với một đạo khe dài mờ ảo, đám cỏ đen bay trong đó.

Triệu Quốc Đống không nhịn được thở dài một tiếng, phụ nữ hơn tuổi đúng là khác.

Cơ thể Cù Vận Bạch cân đối mà quyến rũ làm người ta muốn chinh phục. Cơ thể Từ Xuân Nhạn càng làm người đàn ông bị quyến rũ, bộ ngực lớn làm ánh mắt đầu tiên của đàn ông luôn nhìn vào đó, mông to nếu mặc quần bó sát người thì đúng là khác lạ. Từ Xuân Nhạn chính là điển hình của người phụ nữ dụ dỗ đàn ông.

Trình Nhược Lâm trước mặt thì sao? Cô có một vẻ ưu nhã, thêm một phần u buồn, càng làm người ta không nhịn được để muốn ôm cô vào lòng mà yêu thương. Mà khi anh chính thức có cô ấy thì mới biết nó khác hẳn cảm giác ban đầu của cô. Biểu hiện trên giường của cô đủ làm anh hồn phi phách tán.

Có lẽ do cảm nhận được ánh mắt của Triệu Quốc Đống, hoặc là sau lưng hở chăn lên lạnh, Trình Nhược Lâm đang ngủ say hơi động một chút. Triệu Quốc Đống liền vội vàng đắp chăn lại cho cô.

Đi ra gian ngoài, Triệu Quốc Đống nhìn thì thấy đã là hơn 8h. Triệu Quốc Đống gọi điện cho Lâm Đan nói hôm nay mình có việc, sau đó gọi xuống lễ tân bảo mang hai phần điểm tâm lên.

Ở đây khác Ninh Uyển, nó hầu hết là có các căn phòng do các công ty lớn hoặc các tổ chức đến Ninh Lăng làm việc thuê cả năm. Mà Triệu Quốc Đống lại chọn thuê cả tầng hai của một căn nhà hai tầng. Tầng một do một công ty lớn làm việc ở Ninh Lăng thuê, tầng hai do Tập đoàn Thương Lãng thuê. Chẳng qua đã chuyển quyền sử dụng cho Triệu Quốc Đống.

Tiếng chuông cửa vang lên, nhân viên phục vụ mang điểm tâm gồm bánh bao, sữa, còn một chai nước hoa quả.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi buông tha cho kỳ nghỉ lãng mạn. Hắn viết một tờ giấy lên bàn rồi ra ngoài. Hắn đến khu buôn bán của Ninh Lăng, mua một hai bộ đồ lót 36C một đỏ một đen, đỏ xinh đẹp, đen hấp dẫn. Sau đó Triệu Quốc Đống biến mất trong ánh mắt rất hâm mộ của nhân viên bán hàng.

Khi Triệu Quốc Đống về phòng thì Trình Nhược Lâm đã dậy, cô đang buồn bực vì không biết nên mặc gì. Chiếc quần lót kia đã ẩm ướt, bây giờ dù giặt thì cũng không thể khô ngay được. Thấy Triệu Quốc Đống đi tới, Trình Nhược Lâm vô thức lấy áo của hắn che lấy người. Bên trên mặc dù đã mặc áo nhưng bên dưới không biết nên mặc gì. Nếu như chỉ mặc quần thì mặc dù không lo lộ nhưng cô lại không quen.

Khi Triệu Quốc Đống đưa hộp cho Trình Nhược Lâm, Trình Nhược Lâm xấu hổ và thấy ngọt ngào. Người đàn ông có thể chăm lo từng chi tiết nhỏ như vậy thì rất đáng giá.

Một tháng nữa là tết, Hoa Lâm liền thành điểm nóng của Ninh Lăng. Sau khi Thị ủy, Ủy ban nhân dân Thị xã phê duyệt việc thí điểm cải cách hộ khẩu thành thị, Hoa Lâm liền bắt đầu công tác tuyên truyền.

Gần như trong một đêm có mấy trăm hộ dân có đủ điều kiện liền xếp một hàng dài trước phòng Hộ tịch – Công an huyện. Nhất là bây giờ mới chỉ là thí điểm, nó bao giờ dừng lại thì không ai biết. Điều này cho cả Hoa Lâm chấn động, ngay cả mấy huyện khác ở Ninh Lăng, thậm chí mấy huyện lân cận gần đó của Tân Châu cũng xôn xao.

Không khí rất náo nhiệt. Điện thoại tư vấn của Công an huyện không ngừng được gọi tới, nhân viên phụ trách giải thích nói đến khô miệng. Nhiều người tới như vậy làm Triệu Quốc Đống cảm thấy nó chỉ khác mỗi cảnh xếp hàng xin cấp giấy sổ đỏ sau này.

Mà khu nhà thương mại đầu tiên của Công ty Hoành Lâm xây dựng đã bị mua hết. Thời gian trước nhân viên bán hàng còn lo không bán được, bây giờ lại thành đơn giản. Rất nhiều người cầm tiền tới chỉ vì có thể mua một căn nhà.

Theo yêu cầu cơ bản của Ủy ban nhân dân Hoa Lâm về việc thí điểm, chỗ ở cố định là yêu cầu tối thiểu, mà không ít người mặc dù đã ở huyện thành nhiều năm nhưng lại chưa có căn nhà của mình. Đối với mọi người muốn mau chóng có hộ khẩu huyện thành mà nói bỏ ra vài chục ngàn mua một căn phòng cũng không có gì là khó. Giá nhà hiện nay mới chỉ có 2, 300 tệ một mét vuông là không vấn đề gì.

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi số lượng người tới đăng ký đã trên 5000 người. Nhân viên công tác luôn miệng nhắc đây là thí điểm, chính sách cuối cùng còn cần xác định mới công bố nhưng mọi người đều tỏ vẻ tin tưởng chính quyền.

Chẳng những mấy hạng mục của công ty Hoàng Lâm cùng khởi động, ngay cả công ty bất động sản Mạn Thụy ngồi im một thời gian cũng khởi động. Mà thị trường máy xúc, máy kéo của Ninh Lăng gần như có đến 80% là tiêu thụ ở Hoa Lâm. Nguyên nhân không gì khác, chỉ là do việc xây dựng thành thị cần rất nhiều nhà ở, mà xây dựng nhà lại cần máy móc.

La Đại Hải và Triệu Quốc Đống lần đầu tiên được tham gia nghe trong hội nghị Thường vụ thị ủy.

Hội nghị tiến hành nửa tiếng, nghiên cứu một vấn đề đó chính là vấn đề thí điểm xây dựng thành thị ở Huyện Hoa Lâm.

Khi Thị xã còn chưa được Ủy ban nhân dân tỉnh phê chuẩn, càng chưa bố trí hạng mục công tác này thì Huyện ủy, Ủy ban huyện Hoa Lâm đã công bố tin tức ra ngoài, khiến các giới chú ý, thậm chí Lãnh đạo tỉnh ủy cũng tự mình hỏi.

Trong hội nghị, La Đại Hải bị điểm danh yêu cầu nói rõ. Mà Triệu Quốc Đống lại được vinh dự đề cập tới ba lần. Nghiêm Lập Dân và Mục Cương mạnh mẽ phê bình, Kỳ Dư Hồng cũng nổi giận mắng ầm lên tạo thành ba tiếng sấm lớn trong Hội nghị thường ủy.

La Đại Hải cúi đầu nhưng lưng lại thẳng. Triệu Quốc Đống mặt không chút thay đổi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim không hề dao động.

Nửa tiếng đầy khó khăn làm La Đại Hải cảm thấy sự khác biệt quá lớn của Hội nghị thường vụ Huyện ủy và Thị ủy. Trong Hội nghị thường vụ Huyện ủy, y là chỉ huy nên rất nhàn, mà ở đây y như bọt biển trong cơn sóng gió.

Kỳ Dư Hồng tức giận làm La Đại Hải cảm nhận uy lực của Bí thư Thị ủy. Mặc dù y đã không còn theo đuổi về sự nghiệp nhưng bị mắng như vậy chỉ có thể lo lắng cúi đầu không nói.

Triệu Quốc Đống cũng phải thở dài một tiếng trong lòng, hắn smnc sao phải khổ như vậy? Mình nếu không cố đi thí điểm xây dựng thành thị thì đâu có nhiều việc như vậy. Chẳng qua nói đi nói lại Triệu Quốc Đống không phải là kẻ đi sau, hắn muốn đi trước.

Hội nghị thường vụ Thị ủy cuối cùng đã kết thúc.

Kỳ Dư Hồng gần như không thèm nhìn La Đại Hải và Triệu Quốc Đống mà trực tiếp cầm cốc ra ngoài. Các thường vụ nhìn La Đại Hải và Triệu Quốc Đống với vẻ đáng thương. Có người nhìn mà cười cười, có người lắc đầu thở dài một tiếng, có vẻ như không tìm ra lời nào để phê bình hoặc an ủi hai vị này nữa.

Vưu Liên Hương là người đi muộn nhất, Triệu Quốc Đống nhìn thì thấy Vưu Liên Hương rất nghiêm túc, trên trán lộ rõ vẻ nuối tiếc. Triệu Quốc Đống cười nói:

- Trưởng ban thư ký Vưu, Hoa Lâm chúng tôi lần này có phải là gây họa lớn không? Sao toàn lời mắng mà không ai nói giúp nhỉ?

- Hừ, cậu còn dám nói như vậy sao?

Vưu Liên Hương sa sầm mặt nói:

- Bí thư La, không phải tôi nói Hoa Lâm các anh, sao các anh không cho Thị xã được yên chút nào vậy? Các người biết chuyện này làm lớn như thế nào không? Ngay cả Chủ tịch Ninh cũng chú ý tới. Chủ tịch Ninh yêu cầu Bí thư Kỳ và Thị trưởng Mạch lên tỉnh báo cáo tình hình. Tại sao trên tỉnh chưa có phê duyệt mà đã làm lớn như vậy.

La Đại Hải không nói gì. Trên thực tế lúc trước Triệu Quốc Đống định làm như vậy thì La Đại Hải cũng có chút do dự. Tuy nói y không hy vọng tiến thêm trong chính trị, nhưng chuyện này nếu làm lớn thì không chừng sẽ bị xử lý. Nhưng Triệu Quốc Đống lại nói chim dậy sớm có sâu ăn, hơn nữa nghĩ tới lợi ích từ tiền phí thành thị và tiền bán đất, La Đại Hải liền cắn răng làm.

Hội nghị thường vụ Huyện ủy cũng có ý kiến phản đối, chẳng qua ai cũng biết chuyện này có nguy hiểm, có loạn thì Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện gánh chịu cơ mà. Vì thế bọn họ cũng ủng hộ.

Chẳng qua khi số người vượt trên 5000, ngay cả La Đại Hải và Triệu Quốc Đống đều giật mình. Chỉ riêng tiền phí thành thị đã thu được năm triệu, đám người ở Công an huyện cũng mỏi tay vì viết thủ tục. La Đại Hải và Triệu Quốc Đống đều lo lắng, tiền thì nhiều, nếu có thể làm theo suy nghĩ thì tiền này có thể tăng lên gấp đôi. Nhưng nếu làm không được, hoặc là tỉnh có chỉ tiêu hạn chế thì sao? Tiền này lấy thì dễ nhưng muốn trả lại thì không dễ như vậy.

Khi sắp mất khống chế, huyện liền quyết định tạm dừng đăng ký, một đám người từ bên ngoài chạy tới muốn làm không được đồng ý, hơn nữa xu thế càng lúc càng rõ ràng. Rất nhanh có hơn ngàn người tụ tập yêu cầu huyện tiếp tục nhận đăng ký. Do tình hình sắp mất khống chế nên huyện đành phải mở cửa trở lai. Chẳng qua chuyện đến nước này Triệu Quốc Đống và La Đại Hải biết có giấu cũng không được. Vì thế bọn họ chuẩn bị báo cáo lên Thị xã, nhưng tỉnh đã thông báo thành lập tổ công tác điều tra tìm hiểu.

Mà Cục Công an Thị xã cũng nhanh chóng phái lực lượng cảnh sát đến hỗ trợ Hoa Lâm khống chế tình hình. Cũng may hơn ngàn người kia được đăng ký liền im chuyện.

- Ha ha, Trưởng ban thư ký Vưu, chuyện này cũng trách chúng tôi. Lúc ấy nghĩ rằng Thị xã trình lên tỉnh là dễ được phê chuẩn cho nên chúng tôi sớm làm. Chuyện này …

Triệu Quốc Đống ra vẻ hối hận nhưng Vưu Liên Hương biết tên này to gan lớn mật. La Đại Hải thì thành thật, đầu óc cũng không đến mức như vậy, trừ tên Triệu Quốc Đống này thì ai có thể làm vậy. Chỉ là không biết người này dụ dỗ La Đại Hải như thế nào mà La Đại Hải lại chấp nhận để bị lợi dụng.

- Triệu Quốc Đống, đừng đóng kịch trước mặt tôi. Có gì thì cậu nói với Bí thư Kỳ đi.

Vưu Liên Hương xua tay nói:

- Chuyện này hai người tự mình đi đến nói chuyện với Bí thư Kỳ đi.

Thấy Vưu Liên Hương rời đi, La Đại Hải và Triệu Quốc Đống nhìn nhau. La Đại Hải thấy Triệu Quốc Đống không thèm để ý liền có chút lo lắng nói:

- Quốc Đống, chuyện này cậu thấy nên làm như thế nào? Mai Bí thư Kỳ tựu cùng Thị trưởng Mạch lên tỉnh báo cáo, chuyện này xem ra chúng ta hơi nóng lòng.

- Ha ha, Bí thư La đừng nghĩ chuyện phức tạp như vậy. Nếu có vấn đề lớn thì chúng ta sớm bị bắt rồi, sao còn để chúng ta ngồi đây. Điều này chứng minh một vấn đề đó là chuyện không lớn, Bí thư Kỳ chẳng qua chỉ mượn vấn đề mà phát huy thôi.

- Mượn vấn đề phát huy? Cậu có ý gì?

La Đại Hải nói.

- Bí thư La không nghe thấy câu cuối cùng của Trưởng ban thư ký Vưu sao, chuyện này phải tìm Bí thư Kỳ mà. Tôi thấy chúng ta đây là làm áo cho người rồi.

La Đại Hải suy nghĩ một chút rồi nói:

- Cậu nói là Bí thư Kỳ chú ý khoản tiền chúng ta thu? Chẳng lẽ là cái này?

- Bí thư La, anh chẳng lẽ đánh giá lãnh đạo cao đến mức vậy sao? Thu tài chính của cả Thị xã là bao nhiêu? Hơn hai trăm triệu, ha ha, theo suy nghĩ của chúng ta thì riêng tiền phí thành thị thu được đã là trên 20 triệu. 20 triệu đó, tương đương một phần mười tài chính của Thị xã. Bí thư La, chúng ta mất gì, phòng do bọn họ mua. Anh không thấy trong hội nghị Bí thư Kỳ, Bí thư Mục và Bí thư Nghiêm kẻ tung người hứng, đó là gõ chúng ta. Nhất là Bí thư Nghiêm càng mắng chúng ta, đây là ghen ghét Công an huyện Hoa Lâm thoáng cái có thêm năm sáu triệu. Chỉ khoản tiền này cũng đủ để Hoa Lâm chúng ta làm nhiều việc.

- Nói như vậy sẽ không đến lượt chúng ta sao? Vậy sao được?

La Đại Hải nghe vậy liền có chút không hài lòng. Trên thực tế y cũng biết chuyện này cũng không phải không thể. Đúng như Triệu Quốc Đống nói, hai người vẫn đứng đây, chỉ bị mắng tức là không vấn đề gì lớn. Bây giờ nghe Triệu Quốc Đống phân tích, La Đại Hải hiểu ra. Lần này khó khăn lắm mới kiếm được từng đó tiền, nếu bị Thị xã tịch thu thì không phải là đốt đèn cho người mù sao?

- Dnnh là không được. Chỉ là Thị xã cũng muốn nhờ một chút mà thôi.

Triệu Quốc Đống chớp chớp mắt rồi nói.

- Hừ, dù như thế nào chúng ta cũng phải có phần. Bọn họ ăn thịt phải cho chúng ta miếng canh chứ?

La Đại Hải rất kiên quyết nói:

- Chúng ta không thể tùy tiện bọn họ muốn làm gì thì làm.

- Đúng, Bí thư La, đại trương phu phải anh dũng, không thể cúi đầu.

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Quốc Đống, cậu bây giờ còn cười được, tôi phục cậu đó. Tôi chỉ còn có một năm nên không sợ. Cậu còn trẻ, không sợ Bí thư Kỳ đánh xuống địa ngục sao?

- Ha ha, Bí thư La, đâu đến mức như vậy? Chúng ta không phải vì công việc sao? Bí thư Kỳ đứng ở vị trí của chúng ta không còn làm quá hơn đó. Bí thư La, đi thôi, có phải nên đến ngả bài với Bí thư Kỳ không?

Kỳ Dư Hồng đi qua đi lại trong văn phòng. Y thậm chí còn hâm mộ và ghen ghét La Đại Hải và Triệu Quốc Đống có thể làm chuyện lớn đến như vậy.

Không thể nghi ngờ chuyện này Triệu Quốc Đống đưa ra, La Đại Hải đập bàn quyết định. Căn cứ kết quả điều tra đã có hơn 6000 người đăng ký. Theo Hoa Lâm tính toán mỗi người mua cả phòng, đóng tiền phí quản lý thành thị là 3000, vậy tổng cộng là 18 triệu, con số khổng lồ.

Đầu óc tên Triệu Quốc Đống này quá nhanh nhạy, luôn tìm được con đường kiếm tiền, hơn nữa mỗi lần đều đi trên bờ chính sách và luôn thành công. Mà La Đại Hải sau khi làm Bí thư huyện ủy cũng thay đổi hẳn, không hề ngăn cản cách làm của Triệu Quốc Đống mà còn hết sức ủng hộ. Kỳ Dư Hồng thật ra có chút khó hiểu sao lại kết hợp tốt như vậy?

Chủ tịch Ninh cũng quan tâm đến việc này làm Kỳ Dư Hồng có chút buồn bực lại có chút vui mừng. Bây giờ là phúc hay họa khó mà nói. Ít nhất theo tin y biết thì Chủ tịch Ninh có hứng thú với việc này, đương nhiên có chút tức giận với việc làm trước khi được phê chuẩn. Mà mình lại phải đi giải quyết giúp La Đại Hải và Triệu Quốc Đống. Mà cơ hội để mình báo cáo công việc trực tiếp với Chủ tịch Ninh lại không nhiều.

- Bí thư, La Đại Hải và Triệu Quốc Đống tới.

Vưu Liên Hương đi vào nói.

- Ồ, chị Vưu, hai chúng ta phải nhắc bọn họ một trận, để bọn họ ngoan ngoãn phục tùng đại cuộc, phục tùng lợi ích chung của Thị xã, đừng nghĩ bọn họ muốn làm gì thì làm.

Kỳ Dư Hồng cố làm cho mình tức giận.

La Đại Hải và Triệu Quốc Đống cuối cùng cũng từ trong phòng Kỳ Dư Hồng đi ra. Mặc dù Kỳ Dư Hồng nói rất nghiêm khắc, thiếu chút nữa mắng to nhưng bọn họ sớm đoán được, biết việc này sẽ được giải quyết dễ dàng mà. Chủ yếu là do 20 triệu kia thôi.

Chẳng qua ở trong Thị ủy nên hai người phải ra vẻ buồn bã, ủ rũ. Mãi đến khi lên xe thì hai người mới nở nụ cười.

- Quốc Đống, xong rồi.

La Đại Hải dựa lưng vào ghế mà thở phào nhẹ nhõm:

- Tuy Thị xã hơi ác nhưng cũng cho chúng ta chút canh mà uống.

- Ha ha, Bí thư La, có hai bát canh là được rồi. Tôi còn lo Bí thư Kỳ nuốt sạch của chúng ta. 40, 60%, tạm được. Tất cả công tác do chúng ta làm, Thị xã chỉ ngồi đó mà hưởng lợi, đau lòng quá. Chẳng lẽ nói chúng ta trời sinh đã là cu li?

- Được rồi, cậu đừng được lợi mà còn kêu than. 30, 70%, thậm chí thấp hơn chúng ta cũng phải chịu, chứ còn có thể làm gì?

Nghe giọng cẩu Triệu Quốc Đống, La Đại Hải cười phá lên nói.

- Mặc kệt, ít nhất năm nay chúng ta có thể yên bình. Bây giờ là chuyện trên Thị xã.

Triệu Quốc Đống đưa tay ra sau đầu rồi nói:

- Bí thư La, chúng ta đổi xe đi. Xe này của anh cũng cũ rồi. Năm nay tài chính Hoa Lâm tăng nhanh nhất Thị xã, thu nhập của nông dân cũng tăng cao nhất, trong tổng kết toàn Thị xã thì chúng ta ít nhaadts cũng được phần thưởng mà.

La Đại Hải suy nghĩ một chút rồi nói:

- Có thể suy nghĩ một chút. Xe của Huyện ủy, Ủy ban huyện vốn thiếu, có vài xe đã cũ, thời gian đi sửa còn nhiều hơn là đi đường, thêm vài xe cũng được.

Lái xe Tiểu Trần đằng trước vội vàng nói:

- Bí thư La, nói thật là nên sớm đổi xe. Ngài xem Bí thư, Chủ tịch huyện bên Phong Đình cùng Thương Hóa đi xe gì? Bí thư Da bên Phong Đình đi Audi, cấp ngang với Thường vụ thị ủy. Bí thư Trương – Khuê Dương đi xe Santana2000 mới tinh. Cả Thị xã chỉ có Hoa Lâm và Thương Hóa là xe cũ kỹ chạy năm sáu năm.

La Đại Hải nhíu mày nói:

- Tiểu Trần, cậu không được nói thế, có xe cho cậu đi là được. Mấy năm trước tôi chạy xe đạp còn được cơ mà.

- Anh Trần, đi xe Audi nhưng chưa chắc đã yên tâm, có đôi khi còn thấy mình ngồi trên đống lửa đó.

Triệu Quốc Đống cười nói. Hắn và La Đại Hải nhìn nhau hiểu ý. Bì Gia Thái bây giờ đang rất khổ sở, xe Audi kia là tâm bệnh của y. Mấy chỉ tiêu kinh tế của huyện đều lạc hậu. Chẳng những Kỳ Dư Hồng mà ngay cả Mạch Gia Huy cũng phê bình kinh tế Phong Đình chậm phát triển. Điều này làm Huyện ủy, Ủy ban bọn họ đứng ngồi không yên, không chừng qua tết là điều chỉnh.

- Mua mấy xe Santana2000, chia làm hai đợt. Trước tết huyện sẽ mau hai xe.

La Đại Hải suy nghĩ một chút rồi nói. Audi quá chói mắt, giá lại đắt. Hai xe Audi đủ để mua ba xe Santana200.

- Bảo lão Hoa, lão Long sẽ điều chỉnh xe, bọn họ phải trả xe. Như vậy Ủy ban huyện cũng có đủ xe. Đúng, phân phối tài chính cuối năm có vấn đề gì không Quốc Đống?

- Không vấn đề gì lớn, chỉ cần Ủy ban nhân dân tỉnh có phê duyệt là chúng ta yên tâm. Chúng ta đeo cái tội quá lớn mà.

Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

- Ừ, Quốc Đống, còn có mấy nhà máy chế biến muốn tiến vào Hà Đông, cậu thấy sao?

La Đại Hải có chút do dự mà nói. Thời gian trước hai người có ý kiến khác nhau về vấn đề này. Mặc dù trong Hội nghị thường ủy, Triệu Quốc Đống tỏ vẻ nghiêm túc chấp hành quyết định Huyện ủy, nhưng sau trong mấy lần ký kết, khởi công của các nhà máy, Triệu Quốc Đống đều không tham gia. Bây giờ La Đại Hải lại có chút do dự vì mình đã ủng hộ mấy nhà máy chế biến kia vào Hoa Lâm.

- Ha ha, Bí thư La, lại về vấn đề cũ kỹ này sao?

Triệu Quốc Đống gãi đầu nói:

- Ý kiến của tôi không thay đổi, không chào đó nhà máy chế biến quy mô nhỏ. Bọn họ nhất định không đạt được yêu cầu về bảo vệ môi trường, nhưng huyện nếu quyết định thì tôi nghiêm túc chấp hành.

- Quốc Đống, đừng nói mấy lời đó với tôi. Tôi muốn nghe ý kiến của cậu.

La Đại Hải trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống.

- Ừ, các nhà máy chế biến này đều vì khu chăn nuôi gia súc Hoa Lâm chúng ta mà tới. Khu vực trồng cỏ của Hoa Lâm đã lan sang các huyện lân cận. Quy mô của hai nhà máy chế biến cũng không ngừng tăng lên. Mấy huyện như Thông Thành, Thương Hóa cũng bắt đầu phát triển chăn nuôi gia súc. Mà bò, cừu cũng vận chuyển cho hai công ty Đại Hoa. Có thể nói chỉ cần hai công ty này ở đây, bọn họ cũng chỉ có thể vòng quanh Hoa Lâm chúng ta, chúng ta sao phải hạ thấp tiêu chuẩn. Tôi đề nghị nếu cần thu hút nhà máy chế biến các sản phẩm từ gia súc thì phải có yêu cầu, ví dụ quy mô đầu tư là bao nhiêu, nhận bao nhiêu công nhân, quan trọng nhất chính là phải đảm bảo việc bảo vệ môi trường. Nếu không sau này chúng ta khó ăn nói với con cháu.

La Đại Hải gật đầu. Lần trước vì có thể hoàn thiện chỉ tiêu thu hút đầu tư năm 96 mà y chấp nhận thu hút mấy nhà máy kia. Nhưng bây giờ một loạt nhà máy chế biến đến, y cũng hiểu trong này có vấn đề. Vấn đề bảo vệ môi trường bây giờ thoạt nhìn không quan trọng, nhưng Triệu Quốc Đống mà đã coi trọng thì có nguyên nhân.

Y đã đọc tài liệu về ngành sản xuất này, hiểu rằng ngành sản xuất gia công này sẽ gây ô nhiễm môi trường lớn. Cho nên bây giờ La Đại Hải bắt đầu dao động.

- Ừ, xem ra vấn đề này huyện cần nghiên cứu lại. Không thể vì thu hút đầu tư mà bỏ qua vấn đề bảo vệ môi trường, như vậy sẽ không có lợi cho sự phát triển của Hoa Lâm về sau.

La Đại Hải gật đầu nói.

Theo các công việc tiến vào quỹ đạo, các con số, chỉ tiêu cũng đưa ra. Trong hội nghị tổng kết công tác kinh tế của Thị xã Ninh Lăng thì Hoa Lâm là ngôi sao chói mắt nhất.

Thu nhập tài chính của Hoa Lâm tăng 80% so với năm trước, thoáng cái đạt tới 80 triệu. Trong đó bốn công ty trụ cột gồm Đại Hoa, Tam Điệp, Trần Thị, Nhà máy chè Hà Khẩu đóng góp tác dụng rất quan trọng. Mà mấy ngành như xây dựng, bất động sản cũng là điểm sáng, trực tiếp khiến kinh tế Hoa Lâm phát triển mạnh.

Mà giá trị sản xuất công nghiệp của Hoa Lâm cũng nằm trong top đầu toàn tên xấu xa. Phát triển ngành chăn nuôi gia súc khiến nông dân thu nhập tăng lên nhiều.

Tốc độ tăng trưởng GDP của Hoa Lâm cũng đứng đầu Ninh Lăng. Mặc dù tổng sản lượng GDP chỉ đứng thứ năm nhưng chỉ kém Khuê Dương đứng thứ tư một chút mà thôi. Mà dựa theo xu thế này thì năm 97 thừa sức vượt qua Tào Tập cùng Thổ Thành,

Trong hội nghị, Thị trưởng Mạch Gia Huy không tiếc lời khen ngợi Hoa Lâm, điều này làm các Chủ tịch huyện khác phải nhìn hết sang La Đại Hải và Triệu Quốc Đống.

- Các điều chỉnh, phát triển dựa vào cái gì? Dựa vào thay đổi quan niệm, có chí tiến tới, phải có đầu óc, có tầm nhìn, dựa vào thay đổi tác phong làm việc, thay đổi hoàn cảnh đầu tư, dựa vào Bí thư và Chủ tịch huyện dẫn dắt toàn thể cán bộ.

- Lãnh đạo chúng ta có thói quen làm việc theo giờ, cả ngày ngồi ở trên quá khứ, không muốn tiến lên, nghĩ trên trời sẽ có vàng rơi xuống. Cải cách là đi ngược dòng nước. Ai nếu nghĩ cả ngày ngồi đó, không thay đổi quan niệm thì tôi nói rõ một điều, Thị ủy sẽ điều chỉnh kẻ đó.

Bí thư Thị ủy Kỳ Dư Hồng khi tổng kết hội nghị đã nói ra lời làm các vị lãnh đạo huyện run lên.

Các lãnh đạo ngồi trên đài đều cảm nhận rõ ràng sát khí của Kỳ Dư Hồng.

Kỳ Dư Hồng và Mạch Gia Huy tham gia hội nghị tổng kết của tỉnh về mà tâm trạng không thể vui nổi.

Theo lý thuyết Ninh Lăng mặc dù vẫn nằm trong nhóm cuối của tỉnh, nhưng nó đã kéo được khoảng cách nhất định với Thiên Châu, Thông Thành, cũng kéo lại gần hơn với Hoài Khánh. Dựa theo tốc độ phát triển hiện nay của Ninh Lăng thì trong vòng ba, năm năm là có thể vượt qua Hoài Khánh.

Nhưng Kỳ Dư Hồng có thể ở lại Ninh Lăng lâu như vậy không?

Đây là câu hỏi mà Kỳ Dư Hồng cảm nhận được sau khi đến báo cáo công việc với Ninh Pháp.

Phải nói Ninh Pháp đánh giá cao biểu hiện của Kỳ Dư Hồng, nhất là giá trị công nghiệp và GDP của Ninh Lăng năm nay tăng mạnh, vượt trên chỉ số trung bình của tỉnh. Nhưng Ninh Lăng cũng chỉ thẳng ra vấn đề ở Hoa Lâm.

Phát triển rất không cân bằng, sản xuất công nghiệp chậm phát triển, không có cây công nghiệp chủ yếu, dân chúng còn nghèo. Mấy điều này đều được Ninh Lăng nhấn mạnh và không cần tài liệu cụ thể. Có thể nói chủ tịch tỉnh Ninh Pháp đã điều tra rõ về hiện trang kinh tế từng thành phố, Thị xã.

Câu nói cuối cùng của Ninh Pháp đã chỉ rõ Kỳ Dư Hồng phải bỏ hết gánh nặng mà làm tốt công việc, phải không hề do dự khen ngợi cán bộ muốn làm việc. Khi chọn lựa cán bộ phải ưu tiên những người này. Còn đối với cán bộ có tư tưởng chậm thay đổi thì phải mạnh mẽ điều chỉnh, Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh sẽ kiên quyết ủng hộ.

Lời Kỳ Dư Hồng nói không chỉ làm Ninh Lăng xôn xao, ngay các huyện cũng chấn động.

Ngay cả La Đại Hải và Triệu Quốc Đống đều chăm chú thảo luận những lời Kỳ Dư Hồng nói trong hội nghị. Ninh Lăng vốn có bảy huyện, một quận, sau khi lên cấp chuyển thành bảy huyện hai quận. Trong bảy huyện, hai quận thì ngoài Hoa Lâm đứng đầu trong năm 96, như vậy chỉ có huyện Tào Tập duy trì tốc độ phát triển. Dù là chỉ số GDP hay là giá trị sản xuất công nghiệp chỉ thấp hơn Hoa Lâm mà thôi.

Xếp thứ ba là Đông Giang với xuất phát là hai bàn tay trắng nên coi như có chút thành tựu. Chẳng qua tổng GDP lại chỉ xếp thứ bẩy.

Ngoài ba đơn vị trên ra, mấy quận, huyện khác đều cảm thấy áp lực.

- Các con số này cụ thể, không cần phải so đo. Huyện có thể thu hút bao hạng mục, mấy nhà máy xây dựng xong thì sao có thể giấu được lãnh đạo Thị xã. Ninh Lăng luôn xếp cuối cùng của tỉnh, Bí thư Kỳ đến Ninh Lăng đã hơn ba năm nếu không có biến hoá lớn thì sao có thể được.

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Tất cả đều lấy chỉ tiêu kinh tế mà nhìn, điều này cũng khiến La Đại Hải không để ý tất cả mà lôi kéo mấy nhà máy chế biến kia vào Hoa Lâm.

- Quốc Đống, xem ra Bí thư Kỳ cũng có chút cấp bách. Trong ba nơi Thông Thành Thiên Châu Ninh Lăng thì Ninh Lăng chúng ta tốt hơn một chút. Nhưng nếu muốn tiến lên bậc trung trong tỉnh thì hơi khó khăn. Bí thư Kỳ mới tới nửa năm, một năm mà không có tiến bộ thì tỉnh còn có thể chấp nhận. Nhưng đã hơn ba năm thì anh có bản lĩnh gì là thấy ngay. Nếu không thể tiến lên thì chỉ sợ Tỉnh ủy sẽ có ý kiến.

La Đại Hải hút một hơi thuốc rồi nói:

- May là chúng ta đứng đầu nếu không xảy ra nhiều việc như vậy thì Bí thư Kỳ còn không lột da hai chúng ta mới là lạ.

- Ha ha, lãnh đạo cũng phải tùy từng người. Có lãnh đạo thích ổn định, đừng gây bất ổn cho y là được, nghèo một chút thì cũng không sao. Có lãnh đạo không thích như vậy, không sợ anh gây chuyện, chỉ sợ anh không làm việc.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:

- Bí thư Kỳ vốn cũng mong ổn định, có lẽ đó là do y mới tới không lâu. Nhưng gần năm qua GDP cũng tăng lên, các hội nghị đều nói về việc phát triển kinh tế, nên tạo hoàn cảnh tốt cho phát triển kinh tế, nếu ở tình hình này mà mọi người còn không nghe ra tức là không nhạy cảm chính trị.

- Ừ, tôi nghe Thị trưởng Kim nói bây giờ công tác kinh tế đổi thành từng quý báo cáo một lần. Bí thư Kỳ yêu cầu các Bí thư, Chủ tịch huyện nhất định phải tham gia. Ba huyện xếp sau phải viết bản kiểm điểm, đưa ra biện pháp xử lý.

La Đại Hải cười nói:

- Thời này làm lãnh đạo cũng không dễ dàng gì, mỗi lần họp ngồi đó mà sợ hãi, lãnh đạo bây giờ phê bình thường không cho ai mặt mũi, không cần biết anh tuổi cao hay thấp đều bị mắng.

- Bí thư La, Hoa Lâm chúng ta xếp đầu sợ có nhiều nơi không phục. Bí thư Lương Tào Tập đã nói trong hội nghị tổng kết huyện bọn họ rằng năm sau nhất định giành vị trí thứ nhất. Bí thư Cố - Thổ Thành nghe nói cũng yêu cầu GDP của huyện phải vọt vào top ba. Bí thư Đông Giang cũng yêu cầu GDP của huyện tăng lên 30%. Ha ha, Bí thư Kỳ nói như vậy đúng là làm người phải sợ.

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Hừ, Lương Khai Thành chỉ giỏi miệng lưỡi mà thôi. Huyện Tào Tập có mấy hạng mục lớn nhưng đều là của năm trước, chẳng lẽ năm nay có thể biến ra sao? Bên Thổ Thành còn có chút tiềm lực, nghe nói trên Sở nông nghiệp đã chọn bọn họ làm huyện thí điểm, Cố Trường Canh vì thế rất đắc ý. Không phải đòi dựa vào một hạng mục nông nghiệp mà đổi đời sao? GDP là dựa vào công nghiệp, không có công nghiệp thì đó là dựa vào đào đất mà ăn. Tôi thấy quận Đông Giang còn có thể, dù sao mới thành lập, khởi điểm thấp, muốn tăng tốc GDP và thu hút đầu tư thì có vài hạng mục là được, điểm này giống Hoa Lâm chúng ta năm trước.

La Đại Hải phân tích một chút các quận, huyện.

- Hừ, Bí thư La, nếu so sánh chẳng lẽ chúng ta còn sợ bọn họ sao?

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Nếu nói về thu hút đầu tư thì tôi không sợ. Năm nay chỉ cần Quế Khê thông xe, quy hoạch Hà Đông hoàn thành thì tôi kéo vài hạng mục tới là được mà. Hơn nữa còn có thí điểm xây dựng thành thị, chúng ta làm tuy mạo hiểm nhưng thu được một khoản lớn. Có thể khoản thu nhập lớn này tuy có nguyên nhân, nhưng cũng có nguyên nhân khác chính là có thể tiêu tốn mấy chục ngàn đến Hoa Lâm chúng ta ở, dân chúng sẽ vui vẻ mà. Nếu Hoa Lâm chúng ta cứ dùng như vậy thì gộp ít thành nhiều là được mà.

- Ừ, bây giờ chủ yếu là ở cây cầu đó. Công ty xây dựng Thái Hoa có tiến độ cũng được, tôi đã phái Lữ An Bang theo dõi sát sao, cũng yêu cầu đúng tiến độ. Cầu Quế Khê là con đường phát triển của Hoa Lâm chúng ta. Nếu như muốn biến Hà Đông thành khu vực phát triển.

La Đại Hải cũng mơ ước khu huyện thành mới được thành lập.

- Bí thư, năm nay chúng ta có mấy điểm tăng trưởng tốt. Một là Công ty Đại Hoa, Công ty Tam Điệp đã toàn diện khởi động. Nhà máy chế biến nước hoa quả của Tập đoàn Trần Thị cũng sẽ hoàn thành trong năm. Nhà máy của Tập đoàn Xán Hoàng và liên doanh giữa Công ty Dụ Thái và Nhà máy chè Hà Khẩu cũng bắt đầu tiến vào sản xuất.

Hơn nữa khu du lịch Kỳ Lân-- núi Hốt Luân cũng nghênh đón thời kỳ phát triển mạnh. Hai hôm trước tôi đi xem xung quanh Kỳ Lân quan có nhiều nhà hàng, nhà nghỉ được xây dựng. Mà rượu Bích Ngọc Nhũ cũng được tôi đề nghị nghĩ biện pháp có thể tăng quy mô chế biến không. Vì thế tăng trưởng GDP thì không huyện nào có thể vượt qua Hoa Lâm chúng ta được.

- Quốc Đống, nên biết đủ, đảm bảo tốc độ tăng trưởng GDP và thu nhập mới là quan trọng nhất.

La Đại Hải cười nói:

- Năm nay chúng ta hợp tác rất tốt, khiến kinh tế Hoa Lâm phát triển mạnh, coi như cống hiến do dân chúng Hoa Lâm.

La Đại Hải sau đó thấy lời mình nói làm không khí hơi trầm xuống nên đổi đề tài:

- Quốc Đống, hai hôm trước tôi đến chỗ Bí thư Tương nói về Hoa Lâm chúng ta thiếu một Phó chủ tịch huyện. Bí thư Tương nói Thị ủy chưa chính thức thảo luận vấn đề này. Khả năng từ trên Thị xã phái xuống là lớn nhất. Khả năng Kính Lương hay Toàn Hữu lên là rất nhỏ.

Đây cũng là một vấn đề đau đầu. Triệu Quốc Đống đã trao đổi với La Đại Hải về việc này. Huyện nhất trí đề cử Tiền Kính Lương, nhưng Thị ủy không có câu trả lời, xem ra Thị ủy có ý đồ khác.

Triệu Quốc Đống đúng là có chút không phục. Nếu thêm một người không đồng lòng với hắn như Tào Uyên hoặc Miêu Nguyệt Hoa, như vậy năm tới lại tốn công sức hơn nữa.

Triệu Quốc Đống cũng không có nhiều tâm tư mà đấu đá nội bộ. Mặc dù bây giờ Tào Uyên có vài động tác nhưng Triệu Quốc Đống chỉ nhắm mắt làm ngơ.

Tào Uyên này kiểu gì cũng có tâm tư. Con người luôn muốn tiến bộ mà, thậm chí lôi kéo là bình thường.

- Ừ, tôi cũng đã bàn với Trưởng ban Chương về việc này. Nói là Bí thư Kỳ có ý kiến trong việc này, phải chờ Bí thư Kỳ xác định xong thì mới có thể tiến hành giải quyết việc kia. Toàn Hữu có thể lên hay không cũng không biết, nhưng Bí thư Kỳ rất có thể sẽ phái người trên Thị xã xuống.

- Vậy cậu định như thế nào?

La Đại Hải biết Quế Toàn Hữu có quan hệ mật thiết với Triệu Quốc Đống, y cũng thấy Quế Toàn Hữu là nhân tài cho nên khi Triệu Quốc Đống nói ra, y cũng đồng ý. Y đề cử cả Quế Toàn Hữu và Tiền Kính Lương lên, nhưng cấp phó huyện thì Huyện ủy chỉ có quyền đề cử, quyết định do Thị ủy, đặc biệt là Bí thư Thị ủy. Dù là Tương Uẩn Hoa hay Chương Thiên Phóng cũng không có quyền quyết định cuối cùng.

- Cố hết sức là được mà.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói. Chuyện này coi như hắn có ý đồ cũng không thể lộ ra với La Đại Hải. La Đại Hải muốn đẩy Tiền Kính Lương lên, mặc dù chưa chắc nhất định đã ở Hoa Lâm nhưng ý đồ muốn Tiền Kính Lương lên chức là rõ ràng. Bây giờ tuy Thị ủy chưa có quyết định nhưng việc này coi như xong. Quế Toàn Hữu cũng chưa chắc có thể đánh bại Tiền Kính Lương để lên chức, hoặc là có lên cũng chưa chắc ở lại Hoa Lâm.

La Đại Hải về nhà liền gọi cho Tiền Kính Lương.

- Lão Tiền, chuyện này có thể thành. Anh nghĩ biện pháp ở chỗ Bí thư Kỳ đi, tôi chỉ có thể giúp anh đến đó. Tôi thấy Triệu Quốc Đống muốn đưa Quế Toàn Hữu lên nhưng bây giờ Thị ủy chưa mở miệng nên chưa dễ thực hiện.

- Bí thư La, cảm ơn. Tôi đã hiểu. Nhưng trên Thị ủy thì mời ngài giúp một chút. Ngoài ra tôi cũng thông qua quan hệ mà biết một chút tình hình. Nghe nói Thị ủy chưa xác định điều chỉnh, nghe nói việc này còn cần chính bản thân Bí thư Kỳ xác định. Bí thư Tương và Trưởng phòng Chương cũng không quá rõ việc này. Ngoài ra tôi cũng biết tin bộ máy ba huyện Phong Đình, Thương Hóa, Thành Tam sẽ thay đổi mạnh.

Tiền Kính Lương cười nói.

- Ồ.

La Đại Hải có chút giật mình. Y biết Tiền Kính Lương có quan hệ với Trưởng phòng trên Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, có quan hệ mật thiết với Chương Thiên Phóng, có qua lại với Kỳ Dư Hồng, tin tức nhất định có. Bộ máy ba nơi kia đổi không phải động đất sao?

- Việc này không được nói linh tinh, để ở trong lòng là được.

- Tiền Kính Lương, tôi biết rồi, thực ra tôi biết Bí thư Kỳ có ấn tượng tốt đối với Hoa Lâm, đánh giá cao tinh thần làm việc của ngài.

Tiền Kính Lương cười ha hả nói.

- Ha ha, lão tiền, anh đừng khen tôi, tôi tự biết mình mà.

- Thật đó, ý của Bí thư Kỳ là nói Triệu Quốc Đống mặc dù có năng lực nhưng quá xúc động, thiếu kinh nghiệm và cái nhìn đại cuộc. Huyện Hoa Lâm còn cần phải có ngài.

- Được rồi, đừng nói nhiều như vậy, chuyện của anh thì tôi sẽ chú ý, anh cũng tự chú ý.

La Đại Hải lắc đầu. Y nghĩ đến sự kiên quyết của Triệu Quốc Đống liền thở dài một tiếng. Tuy quan hệ trong công việc có thân thiết hơn nữa nhưng khi dùng người thì mọi người đều có quan điểm của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.