Liêu Vĩnh Đào tự mình đến Ninh Lăng làm Hoàng Lăng và Lục Kiếm Dân có chút giật mình. Chẳng qua Liêu Vĩnh Đào không tỏ thái độ gì với Lục Kiếm Dân, chỉ chính thức nói ra ý của Tỉnh ủy với hai người, không nhắc gì đến Triệu Quốc Đống giống như Triệu Quốc Đống chưa từng lọt vào mắt Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy.
Chỉ khi nói chuyện với Hoàng Lăng, Liêu Vĩnh Đào mới truyền đạt rõ ý của Bí thư Ninh. Điểm này làm Hoàng Lăng có chút lo lắng, nghe xong Liêu Vĩnh Đào nói, Hoàng Lăng rất tức giận.
Hắn không ngờ Lục Kiếm Dân lại giở trò sau lưng mình. Mặc dù Liêu Vĩnh Đào không nói rõ nhưng Hoàng Lăng làm chính trị nhiều năm nên biết rõ vấn đề trong đó. Chẳng qua chuyện này y chỉ có thể tạm thời để trong lòng. Nhưng Liêu Vĩnh Đào nói muốn nghiêm túc chỉnh đốn xu hướng không tốt trong quan trường Ninh Lăng, chặn những vụ việc tương tự xảy ra thì Hoàng Lăng lập tức xác nhận.
Hoàng Lăng cũng hiểu ý trong lời của Liêu Vĩnh Đào. Mục đích của người vu cáo Triệu Quốc Đống là rất rõ. Vào lúc này nếu bôi đen Triệu Quốc Đống để Triệu Quốc Đống không thể lên làm Phó thị trưởng thường trực.
Chỉ một phong thư mà muốn tìm ra người khởi nguồn là không dễ, nhưng có phương hướng thì xử lý như thế nào là vấn đề phương pháp, cũng không cần bằng chứng cụ thể. Hoàng Lăng ngầm hiểu. Nếu mượn cơ hội này vận động thì cũng là lựa chọn tốt. Không vội, từ từ sẽ có cơ hội.
Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm hiệu trưởng trường Đảng tỉnh Yến Nhiên Thiên đến khá đột ngột. Chẳng qua các học viên rất nhanh biết ý đồ tới đây của Yến Nhiên Thiên. Yến Nhiên Thiên cổ vũ mọi người phải học tập nhân vật tiêu biểu trong công tác phòng chống lụt bão vừa rồi.
Triệu Quốc Đống lập tức bị nhiều ánh mắt tập trung. Mặc dù hắn sớm chuẩn bị về tư tưởng nhưng không ngờ Yến Nhiên Thiên lại nâng mình ra.
Triệu Quốc Đống thật ra khá thoải mái, Tỉnh ủy có thể làm như vậy cũng là hiếm có, đây tương đương là biến tướng nâng hắn lên, trên tỉnh không thể cổ vũ mọi người học tập một tên tham ô mà.
Có lẽ nên dành thời gian chọn cơ hội đến nhà gặp Yến Nhiên Thiên. Mặc dù Qua Tĩnh và Yến Nhiên Thiên có vẻ mâu thuẫn nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn còn kém quá xa hai người này đi quan hệ.
Yến Nhiên Thiên khi thị sát công tác phòng chống lụt bão của Quận Tây Giang đã có ấn tượng tốt đối với hắn, chọn thời cơ thích hợp tới gặp thì sẽ có lợi. Nghĩ đến lúc trước một lời của Dương Thiên Minh mà quyết định hắn làm Thường vụ thị ủy, làm bao người trợn mắt há mồm thì đủ để trứng minh tầm quan trọng của vị Phó bí thư Tỉnh ủy phụ trách công tác tổ chức.
Nói tóm lại mấy chục ngày sau của hắn là thời gian hiếm có để nghỉ ngơi. Thoát khỏi bóng ma Ủy ban kỷ luật bao phủ, hắn có thể tự do tự tại hưởng thụ cuộc sống. Sáng chăm chú học tập, chiều tạo quan hệ, bữa tối tăng thêm ấn tượng.
Đương nhiên cơn phong ba này không vì vậy mà không có hại đối với hắn. Bởi vì hắn phát triển quá nhanh khiến nhiều người nhìn chằm chằm. Nhất là Đồ Liên Cử lần này không thành công nhưng về lâu về dài thì mình vẫn nằm trong mắt Đồ Liên Cử. Chỉ là thời cơ chưa đến hoặc tên này chưa túm được nhược điểm của mình mà thôi.
Dù hắn có thoải mái giới thiệu điều kiện gia đình nhà mình, hắn cũng sẽ bị người ta chú ý. Thương Lãng hoặc là Thiên Phu tại sao có thể phát triển nhanh như vậy, nhất định nghi ngờ hắn lợi dụng chức quyền trong tay mà giúp. Đám người kia sẽ cầm kính hiển vi mà tìm sơ hở, cũng gây phiền phức cho hắn.
Triệu Quốc Đống quyết định sẽ giới thiệu qua với Thái Chánh Dương, Hùng Chính Lâm cùng với Liễu Đạo Nguyên, đây là hành vi bất đắc dĩ. Nếu như còn tiếp tục kéo dài thì có lẽ còn mất tình cảm của mấy ông anh.
Ba người này vừa khiếp sợ còn đâu là thán phục. Mặc dù bọn họ cũng mơ hồ biết việc Triệu Quốc Đống kiếm tiền từ thị trường chứng khoán thì sau này không thể bỏ vào ngân hàng mà kiếm lãi, nhưng sau đó Triệu Quốc Đống không nói nhiều thì bọn họ cũng không hỏi nhiều. Bây giờ như một quả bom đánh mạnh vào thần kinh của bọn họ.
Mặc dù Triệu Quốc Đống chỉ giới thiệu qua điện thoại, nhưng đám người Thái Chánh Dương tất nhiên hiểu ý của Triệu Quốc Đống. Thương Lãng cùng Thiên Phu phát triển không thể không có sách lược mà Triệu Quốc Đống đặt ra. Nhưng chỉ trong mấy năm ngắn ngủi Tập đoàn Thương Lãng từ hai bàn tay trắng trở thành tập đoàn nổi tiếng cả nước, thậm chí có thể so sánh với tập đoàn Hy vọng của Lưu gia. Mà Tập đoàn Thiên Phu cũng là lấy lớn đánh nhỏ, sau khi cải cách chỉ là một công ty mấy chục người mà bây giờ đã nhanh chóng phát triển thành đứng đầu thị trường bất động sản tỉnh An Nguyên, hơn nữa còn thò tay vào Bắc Kinh và Thượng Hải.
Hai tập đoàn này đều có thể đại biểu cho mảng phi nhà nước, nhưng bọn họ đều không ngờ hai tập đoàn này phát triển nhờ Triệu Quốc Đống bày mưu tính kế. Nhất là Chủ tịch Tập đoàn Thương Lãng Triệu Trường Xuyên lại là em ruột của Triệu Quốc Đống.
Điểm này làm Liễu Đạo Nguyên khó có thể chấp nhận, lúc đầu y làm Bí thư Thị ủy Tân Châu đã đến khảo sát Tập đoàn Thương Lãng nhưng không ngờ thanh niên trầm ổn kia lại là em ruột của Triệu Quốc Đống.
Hơn nữa sau khi y rời khỏi Tân Châu thì cũng rất chú ý tới công ty tư nhân này. Mà Tập đoàn Thương Lãng cũng phát triển đúng theo kỳ vọng của y. Bây giờ đã đến Thượng Hải, kinh doanh các lĩnh vực như nước suối, thuốc, tài chính và trí nghiệp … ngoài mảng nước suối vẫn đứng vị trí hàng đầu cả nước thì mảng thuốc cũng tăng mạnh.
Đúng như Triệu Quốc Đống nói, bởi vì Liễu Đạo Nguyên đến Tân Châu nên bọn họ mới quyết định đầu tư xây dựng nhà máy ở Huyện Thương Lãng. Mà chỉ năm ngắn ngủi đạt thành công lớn như vậy thì Liễu Đạo Nguyên không khỏi thở ngắn than dài.
Thái Chánh Dương cũng là như vậy. Thiên Phu trưởng thành thì y biết rõ. Từ một xí nghiệp xây dựng tập thể phát triển thành ngôi sao trong ngành bất động sản tỉnh An Nguyên, bây giờ tiến lên Bắc Kinh, Tây Giang, là điểm sáng trong mảng bất động sản cao cấp của cả nước.
Rất nhiều câu hỏi không thể nói hết trong điện thoai nhưng ba người đều cho rằng sau lưng Triệu Quốc Đống có hệ thống kinh tế khổng lồ như vậy thì không thể không làm người ta chú ý. Ủy ban kỷ luật nhìn chằm chằm vào là bình thường, chuyện này nên sớm cho người cần biết biết tước, như vậy mới có lợi cho sự phát triển của Triệu Quốc Đống.
Chẳng qua ai đáng được biết, phạm vi xác định như thế nào, thông qua con đường nào để truyền đến điều kiện gia đình của Triệu Quốc Đống, mở rộng quá đáng sẽ mang tới phiền phức không cần thiết.
Nói tin tức này ra với ba người Thái Chánh Dương xong, tảng đá trong lòng Triệu Quốc Đống đã rơi xuống. bây giờ vứt sang cho ba ông anh Chánh Dương, Liễu Đạo Nguyên cùng Hùng Chính Lâm, hắn lại thành người nhàn nhã.
Đám người Thái Chánh Dương bây giờ khá bận, bọn họ hẹn đợt tết về bàn việc này, giúp Triệu Quốc Đống xử lý tốt gánh nặng này, vừa muốn Triệu Quốc Đống không bị ảnh hưởng, vừa có thể phát huy tác dụng lớn nhất của tài nguyên này.
Triệu Quốc Đống cũng cân nhắc qua về Thương Lãng, Thiên Phu và công ty Quốc Toàn vẫn đang dần phát triển nếu lộ ra ánh sáng sẽ tạo ảnh hưởng như thế nào đối với hắn. Trong mắt lãnh đạo, dân chúng thậm chí đồng nghiệp sẽ thấy như thế nào thì khó đoán được. Nhưng hắn phát hiện mình dù xử lý như thế nào thì con đường chính trị và sản nghiệp gia đình cũng khó có thể cân bằng, có lẽ do ánh mắt của hắn còn hạn hẹp, có lẽ mấy ông anh đứng ở góc độ cao hơn nên có thể cởi bỏ gánh nặng giúp hắn.
Đợt tập huấn này thực ra cũng là một bước thăng chức. Về phần anh có thể tăng thêm năng lực hay không lại là một vấn đề.
Tố chất chính trị tăng lên, trao đổi kinh nghiệm công tác, ánh mắt thoáng hơn, gặp gỡ lãnh đạo các nơi là cách nhanh nhất để tiến vào trạng thái công việc.
Triệu Quốc Đống mặc dù thích cuộc sống này nhưng hắn cũng biết đó chỉ là bậc thang, rất nhiều học viên chỉ coi đây là cơ hội trao đổi kinh nghiệm và mở rộng quan hệ. 37 cán bộ cấp phó giám đốc sở tham gia đợt tập huấn đều vui vẻ, đều ra vẻ học tập chăm chú.
Các học viên cũng chia làm mấy vòng tròn theo sự phát triển kinh tế của địa phương. Các cơ quan cấp tỉnh và Thành phố An Đô đi lại với nhau. Học viên mấy nơi Miên Châu, Kiến Dương cùng với Tân Châu, Lam Sơn đi lại với nhau, sau đó là các nơi khác cũng xếp theo nhóm kinh tế mà tụ tập.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống khá đặc biệt một chút. Hắn từng ở Giang Khẩu, lại từ Sở Giao thông xuống Ninh Lăng, bây giờ lại làm ở Ninh Lăng.
Phải nói đợt tập huấn này có trình độ cao hơn đợt tập huấn lần trước hắn tham gia nhiều. Ít nhất giảng viên hướng dẫn có trình độ cao hơn, ít nhất đứng trên lớp học có thể đứng nói nửa tiếng không hết vấn đề, vẫn có thể hấp dẫn các học viên. Phải biết rằng các cán bộ lên chức cán bộ cấp phó giám đốc sở đều là có năng lực, muốn làm bọn họ phục là không dễ.
- Cái gì là xã hội tiểu khang? Có thể rất nhiều điều chỉnh ngồi đây không hiểu hàm nghĩa thực sự của từ này. Mặc dù Trung ương luôn nói xây dựng xã hội Tiểu Khang, nhưng rốt cuộc cái gì là xã hội Tiểu Khang?
Một giảng viên trên 30 tuổi rất tự tin đứng trước mặt các cán bộ mà nói.
- Từ Tiểu Khang vốn xuất phát từ Thi kinh, Tiểu Khang là một hình thức xã hội lại xuất phát từ Lễ ký của thời Tây Hán. Trong Lễ Ký viết con đường lớn là thiên hạ làm chủ, chọn hiền tài có năng lực, giảng tín nghĩa, con người không chỉ vì bản thân mà vì xã hội….
- Nói cách khác đó là mục tiêu và hình thức phát triển của xã hội. Địa vị của Tiểu Khang chỉ thấp hơn “Đại đồng”, trăm ngàn năm qua nó đã thấm nhuần vào suy nghĩ trong dân tộc chúng ta, muốn đông đảo quần chúng nhân dân thoát khỏi cuộc sống khó khăn, đương nhiên sự theo đuổi đó chưa bao giờ thành sự thật.
- Quốc gia chúng ta phát triển với mục tiêu là Xã hội chủ nghĩa, điểm này khá trừu tượng nên Tiểu Khang là thứ thực tế hơn. Đây là điều đầu tiên mà đồng chí Đặng Tiểu Bình khi gặp thủ tướng Nhật Bản đã đưa ra, sau đó từng bước đưa ra quy hoạch về xã hội Tiểu Khang của Trung Quốc chúng ta.
- Năm 1987, Đại hội Đảng 13 đã chính thức xác định mục tiêu này, sau đó trong các hội nghị quan trọng của Đảng đều không ngừng phong phú và hoàn thiện quy hoạch về mục tiêu xã hội Tiểu Khang, hơn nữa cũng đưa ra một loạt chính sách nhằm vào đó.
- Thứ nhất chính là cao độ coi trọng công tác nông nghiệp và nông thôn …
Triệu Quốc Đống nhìn một chút đống sách trên bàn rồi bỏ bút xuống, hai tay khoanh tròn chăm chú lắng nghe. Hắn không quá thích ghi chép vì hắn cho rằng ghi chép không phải cách học tập tốt. Nếu chỉ chăm chú ghi chép sẽ quên những đề tài mà giảng viên nói bên ngoài, Triệu Quốc Đống cho rằng đó mới là tinh hoa. Cho nên hắn thường chăm chú nghe, nếu cần ghi thì hắn thà ghi một chút mà thôi.
Mấy vấn đề này không phải là điều cán bộ thích, nhưng đây chỉ là bộ khung, sau đó cán bộ tự do phát biểu.
Giảng viên này cũng có chút bản lĩnh, hoàn toàn không cần giấy tờ chuẩn bị trước, chỉ cần hứng trí là nói, nghĩ đâu nói đó. Hơn nữa đám người này mặc dù không phải quan chức nhưng luôn ở trong giới tri thức, tổ chức các cuộc hội thỏa, nguồn tin phát ra rất nhiều.
Xây dựng xã hội Tiểu Khang là điều mà Trung ương đã xác nhận, làm như thế nào nhanh chóng thực hiện mục tiêu Tiểu Khang một cách khoa học là công tác trung tâm mà Đảng ủy, chính quyền các nơi càng lúc càng chú ý.
- Lão Hoa, Nam Hoa nếu thực hiện mục tiêu Tiểu Khang thì anh là Phó thị trưởng có ý tưởng gì?
Tiếng chuông vang lên, giảng viên cầm sách rồi cùng mấy cán bộ Lam Sơn, Kiến Dương đi ra.
- Ý tưởng thì nhiều nhưng chứng thực lại rất khó khăn.
Phó thị trưởng Hoa Trọng Hỉ Thành phố Nam Hoa dựa lưng vào ghế mà nói.
- Nam Hoa là Thị xã mạnh về nông nghiệp, sản xuất công nghiệp bây giờ mới bắt đầu khởi sắc. xã hội Tiểu Khang lấy trọng tâm là nông thôn. Nơi có sản xuất công nghiệp phát triển đến trình độ nhất định thì cả tài chính hay phương tiện trụ cột đều đầy đủ, thực hiện nông thôn theo xã hội Tiểu Khang thì cũng có chút tự tin, nhưng Nam Hoa tôi không được. Ừ, tôi thấy Ninh Lăng cũng không dễ làm.
- Lão Hoa, có điều kiện thì phải lên, không có điều kiện thì sáng tạo điều kiện. Sản xuất công nghiệp Nam Hoa hai năm qua phát triển rất nhnha, tôi thấy cũng không chậm hơn Vĩnh Lương là bao, cứ tiếp tục như vậy thì ba, năm năm sau sẽ có hiệu quả càng tốt hơn nữa.
Hoa Trọng Hỉ này cũng là người thành thật, trước đó cũng có hỏi Triệu Quốc Đống có thể xử lý tốt việc kia không, điều này cũng làm Triệu Quốc Đống cảm kích.
- Bă, năm năm? Lúc ấy anh và tôi ở đâu? Bây giờ lãnh đạo chỉ vì trước mắt, không tạo được thành tích thì trong đủ hội nghị sẽ bị mắng, điểm danh phê bình.
Hoa Trọng Hỉ lắc đầu nói:
- Ý tưởng của Trung ương thì tốt, chính sách chung không sai nhưng thực hiện ở địa phương thì rất khó khăn. Nhất là khu vực Trung tây thiếu hụt tài chính, muốn trên tỉnh ủng hộ cũng không thực thế, phải dựa vào chính mình. Nhưng thực tế khó khăn khiến anh không thể không cúi đầu.
Triệu Quốc Đống cười cười không nói gì. Hoa Trọng Hỉ này thì hắn cũng hiểu. Y từ Bí thư huyện ủy huyện nghèo nhất Nam Hoa đi lên, cũng là người tạo được thành tích cụ thể.
Huyện Nghiễm Thọ không chỉ là huyện có số dân lớn nhất Nam Hoa, xa Nam Hoa nhất so với các nơi khác, vốn dựa vào tiền trợ cấp. Nhưng sau khi Hoa Trọng Hỉ đến đây thì đã cùng Chủ tịch huyện chạy quanh để đẩy người của Nghiễm Thọ ra ngoài lầm thuê, điểm này Hoa Trọng Hỉ đã làm được. Hàng năm Nghiễm Thọ có ít nhất hơn 400 ngàn người ra ngoài làm thuê, được xưng là huyện có người ra ngoài lớn nhất tỉnh.
Ngoài ra còn một điểm là làm đường, điểm này cũng tương tự như khi Triệu Quốc Đống mới tới Hoa Lâm. Chẳng qua Hoa Trọng Hỉ không có quan hệ về mảng này như Triệu Quốc Đống, cũng nghĩ vài cách như nông dân đóng góp sức lao động, ví dụ ra ngoài xin tài trợ, nhất là nhằm vào những nhà kinh doanh của huyện ra ngoài làm ăn, ví dụ như giảm tiền lương, thưởng của cán bộ trong huyện để làm đường. Ở điểm này y bị lên án, cũng vì vậy mà lúc được chọn làm Phó thị trưởng đã có nhiều ý kiến phản đối.
Có thể ngồi vào vị trí này thì ít nhiều cũng có bản lĩnh và chỗ dựa.
- Quốc Đống, anh có dự định gì không?
Hoa Trọng Hỉ đổi đề tài.
- Tôi còn có thể làm gì chứ?
Triệu Quốc Đống nói:
- Tùy từng nơi cụ thể mà áp dụng, phá vỡ trở ngại về giao thông là quan trọng nhất.
- Cậu đừng giả vờ với tôi, tôi không hỏi cái này mà hỏi cậu có ý gì về việc điều chỉnh sắp tới không?
Hoa Trọng Hỉ khẽ vỗ vai Triệu Quốc Đống rồi nói.
- Tôi? Bây giờ không biết, tôi bây giờ chỉ là một Thường vụ thị ủy, hội nghị chỉ có thể giơ tay một chút mà thôi, đến nghe một chút là được.
Triệu Quốc Đống nửa đùa nửa thật mà nói.
- Hừ, cậu còn giả vờ với tôi. Tôi thấy cậu không giả vờ được bao lâu nữa đâu. Kim Vĩnh Kiện của Ninh Lăng đã lên Sở Bảo vệ môi trường tỉnh làm phó giám đốc, vị trí cũng để đó cho cậu, cậu còn giả vờ với tôi ư?
Hoa Trọng Hỉ trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống.
- Hả?
Triệu Quốc Đống có chút giật mình kêu lên.
Triệu Quốc Đống không nghĩ Kim Vĩnh Kiện đi nhanh như vậy.
Bên Ninh Lăng vẫn chưa có tin tức gì truyền tới, Hoa Trọng Hỉ này đúng là có tin tức nhạy bén. Triệu Quốc Đống thấy tên này suốt ngày ở lớp học mà lại thông linh như vậy, học ở trường mà có thể biết được điều chỉnh nhân sự trong tỉnh.
- Anh cũng đang nhìn vào vị trí này hả?
Triệu Quốc Đống phản ứng rất nhanh mà nói.
- Ừ, cũng nghĩ đến chẳng qua rất nhanh phải bỏ. Tổ chức sẽ không bỏ qua cơ hội vắt kiệt sức lao động của anh. Tôi mới lên được gần năm thì dựa vào gì mà để tôi lên cơ quan thuộc tỉnh uống trà? Cho nên phải đàng hoàng dâng hiến tuổi xuân ở Nam Hoa.
Hoa Trọng Hỉ không giấu mà thản nhiên nói.
- Hiến dâng tuổi thanh xuân? Anh còn mà dâng hiến sao? Ha ha.
Triệu Quốc Đống không quên đả kích một phen.
- Anh phải nói để thân xác già ở thâm sơn mới đúng.
- Quốc Đống, cậu nói chuyện quá ác, người ở cơ sở chẳng lẽ phải ở cơ sở cả đời sao? Chẳng lẽ khi về già không được lên tỉnh thành sao?
Hoa Trọng Hỉ nửa thật nửa giả nói.
- Anh sống và phát triển ở cơ sở thì tốt nhất ở tại cơ sở đi.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Được rồi, tôi không thể so được với cậu vì cậu còn trẻ, cậu có thể bỏ cuộc sống sung sướng ở An Đô.
Hoa Trọng Hỉ hừ một tiếng rồi nói:
- Đó là do cậu có tiền đồ xa, cậu nhìn vào mục tiêu xa hơn. Đừng ra vẻ mình giống Khổng Phồn Sâm trước mặt tôi. Đảng ta có nhiều cán bộ như Khổng Phồn Sâm nhưng tuyệt đối không phải là cậu.
Bị đối phương nói như vậy làm Triệu Quốc Đống á khẩu. Hắn thấy Hoa Trọng Hỉ này có chút thú vị, tuổi không nhỏ nhưng nói chuyện khá khôi hài.
- Lão Hoa, chúng ta cùng chung số mạng mà.
Triệu Quốc Đống cười cười rất gian xảo.
Hoa Trọng Hỉ đúng là hâm mộ tên trẻ hơn mình 20 tuổi này. Mình gần 50 mới tới chức Phó thị trưởng, mà Triệu Quốc Đống này sắp làm Phó thị trưởng thường trực, đây là sự khác nhau giữa người với người.
Triệu Quốc Đống này không ngừng gặp phong ba, lúc trước có lời đồn là tham ô nhưng lại rất bình tĩnh làm Hoa Trọng Hỉ kết luận đối phương tự tin, tuyệt đối vượt qua kiểm tra. Kết quả đúng là như vậy, Yến Nhiên Thiên tự mình tới phát biểu làm mọi việc thay đổi hẳn. Bây giờ Kim Vĩnh Kiện lên sở Bảo vệ môi trường, vị trí này không phải dành cho Triệu Quốc Đống thì cho ai?
Chưa đầy 30 đã làm Phó thị trưởng thường trực, lúc trước ai có thể nghĩ tới?
….
Chẳng qua chuyện không phải như mọi người nghĩ. Học ở trường Đảng một tháng, Triệu Quốc Đống không nhận được tin chính thức từ Ninh Lăng thông báo. Chẳng qua Hội nghị thường ủy xác nhận xem ai làm Bí thư Quận ủy Tây Giang thì Triệu Quốc Đống cũng phải dành thời gian về tham gia.
Kim Vĩnh Kiện chính thức lên sở Bảo vệ môi trường làm phó giám đốc. Theo Triệu Quốc Đống thấy với tuổi và thành tích của Kim Vĩnh Kiện thì có thể đến cơ quan vừa dễ dàng vừa có quyền lực dần tăng lên thì cũng ổn.
Không khí Hội nghị thường ủy lần này rất dễ dàng. Các thường vụ thấy Triệu Quốc Đống đều tỏ vẻ thân thiết, nói hy vọng hắn sớm học xong về gánh vác trách nhiệm giống như vị trí của Kim Vĩnh Kiện vốn là dành cho Triệu Quốc Đống.
Hội nghị thường ủy cuối cùng xác định Tằng Lệnh Thuần làm Bí thư Quận ủy Tây Giang; Tông Kiến làm Phó bí thư Quận ủy, quyền Chủ tịch quận.
Tằng Lệnh Thuần làm Bí thư Quận ủy là tất nhiên. Sau khi Liêu Vĩnh Đào đến Ninh Lăng trao đổi với Hoàng Lăng, Hoàng Lăng cũng đã lên tỉnh gặp Triệu Quốc Đống. Hoàng Lăng, Vưu Liên Hương và Triệu Quốc Đống thảo luận về người làm Bí thư Quận ủy Tây Giang. Triệu Quốc Đống không thể đảm nhiệm chức vụ này nãy. Triệu Quốc Đống và Hoàng Lăng cũng thấy Tằng Lệnh Thuần là thích hợp nhất. Vưu Liên Hương thấy tính cách Tằng Lệnh Thuần không quá cứng rắn nhưng bây giờ cô lại không thấy ai thích hợp hơn.
Chẳng qua khi chọn người làm Chủ tịch Quận Tây Giang thì ba người không chính thức thảo luận. Không ngờ Triệu Quốc Đống về tham gia Hội nghị thường ủy thì Tông Kiến lại được Hoàng Lăng, Thư Chí Cao và Nghiêm Lập Dân đồng ý, không biết tên này dùng con đường nào mà thuyết phục được Hoàng Lăng.
- Nghiêm Lập Dân đã dùng hết tâm trí để thuyết phục Bí thư Hoàng để Tông Kiến đến Tây Giang.
Vưu Liên Hương nằm trong nước, chiếc khăn khoác trên người cũng được thả cho nó rơi vào trong nước, da thịt trắng nõn mơ hồ lộ ra bên dưới bộ bikini.
- Để Tông Kiến đến Tây Giang cũng là việc tốt, nếu không Giản Hồng sao có thể làm Chánh văn phòng Thị ủy.
Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Giản Hồng đang ở bên Vưu Liên Hương không nói gì.
- Giản Hồng, cách mạng chưa thành công, đồng chí còn cần cố gắng nhiều. Tôi thấy hai vị Phó trưởng ban thư ký kia đều nhìn chằm chằm vào vị trí này, phải lấy lòng Vưu tỷ một chút, nếu không mát xa cho Vưu tỷ, làm Vưu tỷ ra mặt tranh thủ hộ chị với Bí thư Hoàng.
- Được rồi Quốc Đống, nói chuyện không đứng đắn gì cả, cần làm như thế nào thì tôi sẽ làm. Chẳng qua Giản Hồng ở văn phòng Thị ủy trong thời gian ngắn, chưa chắc có thể được. Hai vị kia đều ở văn phòng Thị ủy nhiều năm, chẳng may Bí thư Hoàng thấy bọn họ cống hiến nhiều năm thì tôi có nói cũng vô ích.
Vưu Liên Hương trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống rồi tiện tay lấy chiếc khăn khác che vai.
- Vưu tỷ nói sai rồi. Bí thư Hoàng không có tính cách đó, y dùng người đầu tiên là phải xem có thích hợp hay không, dùng người có thể làm tốt công việc hay không? Giản Hồng tuy ở Thị ủy khá ngắn nhưng tôi thấy làm việc ngăn nắp, gọn gang. Tôi nghĩ Bí thư Hoàng cũng thấy.
Triệu Quốc Đống lắc đầu ra vẻ không đồng ý với Vưu Liên Hương:
- Mọi người đều nghĩ y sẽ học Kỳ Dư Hồng là làm quen với Ninh Lăng trong một thời gian, không có hành động lớn nhưng kết quả thì sao? Y không cần biết người khác nghĩ gì, bởi vì ai muốn ngăn y cũng không được. Ngay cả Thị trưởng Thư cũng phải tạm nhũn nhường mà.
Nơi đám người Triệu Quốc Đống tới tuy không đông vì bây giờ chưa đến kỳ nghỉ, hơn nữa nhiều hồ đã được người bao. Triệu Quốc Đống sớm hỏi mà chỉ có thể chọn một nơi khá xa, nhưng cũng khó tránh khỏi có người đi ngang qua. Mặc dù không thấy gì nhưng vẫn có thể nghe thấy.
Công ty khai thác khu du lịch cũng tăng việc khai thác suối nước nóng, đã đào nhiều khu tắm, lớn có thể chứa vài chục người, nhỏ chứa hai ba người, cho nước nóng chảy vào là thu hút được nhiều người.
Đến khu du lịch Kỳ Lân Quan - - núi Hốt Luân hưởng thụ phong cảnh tự nhiên cũng không thua kém gì đến núi Phú Sỹ Nhật Bản. Đến kỳ nghỉ lễ là nơi đây đông nghịt người, toàn người đặt chỗ trước một tháng. Công ty cũng đang mở rộng về phía Huyền Âm cốc để mong thỏa mãn được nhu cầu của du khách trong và ngoài nước.
Đây cũng là nguyên nhân mà công ty muốn tăng thêm cổ phần, cùng với việc đẩy mạnh khai thác khu du lịch Kỳ Lân Quan - - núi Hốt Luân, công ty cũng sẽ khai thác hồ Thương Lãng và thung lũng Thương Lãng ở Huyện Thương Lãng.
- Quốc Đống, cậu hiểu rõ về Bí thư Hoàng đó nhỉ?
Vưu Liên Hương nhìn Triệu Quốc Đống rồi nói:
- Lần này Tiêu Phượng Minh có thể sẽ vào thường vụ, Sử Chí Hòa lại thất bại rồi.
- Ồ, lão Tiêu cuối cùng đã đánh ngã Sử Chí Hòa ư?
Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi nói:
- Vưu tỷ, đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy, không phải lỗi của tôi mà, không có quan hệ gì với tôi.
- Không phải lỗi của cậu nhưng sao có thể không quan hệ với cậu?
Vưu Liên Hương thở dài một tiếng mà nói.
- Lão Sử đúng là số khổ, tranh chức thường vụ với cậu thì bị cậu đá xuống, tranh chức Phó thị trưởng với Lỗ Năng cũng thua, lần này thấy Kim Vĩnh Kiện đi, cậu thay Kim Vĩnh Kiện thì sẽ có một chức thường vụ thiếu, không ngờ Tiêu Phượng Minh lại đi trước mà đoạt lấy khiến Sử Chí Hòa vẫn ở nguyên vị. Có lẽ cả đời Sử Chí Hòa không thể tiến thêm nữa.
Triệu Quốc Đống không còn gì để nói
Sử Chí Hòa sau lần thua Triệu Quốc Đống đã mất trạng thái và xu thế. Lúc còn Kỳ Dư Hồng thì không thấy, nhưng sau khi Hoàng Lăng đến và tỏ vẻ không hài lòng với công việc của Tào Tập, dù là thu hút đầu tư hay là phát triển kinh tế thì đều không khởi sắc.
Trụ sở dược liệu của Tào Tập vẫn đang được xây dựng, công ty dược Tam Cửu bởi vì đủ nguyên nhân mà không chính thức đầu tư xây dựng, điều này làm cho ngành sản xuất quan trọng nhất của Tào Tập bị ảnh hưởng rất lớn. Mà bây giờ khi Bí thư Thị ủy Hoàng Lăng tới khiến cho vị trí của Tào Tập trong mắt Hoàng Lăng càng giảm đi nhiều. Thậm chí Tào Tập còn xếp sau Hoa Lâm và Khuê Dương, qua đó tình của Sử Chí Hòa như thế nào thì ai cũng biết.
- Vưu tỷ, đây không thể trách tôi. Lão Sử cũng phải kiểm điểm tư tưởng làm việc của mình. Tôi thấy lão Tiêu có đầu óc thoáng hơn lão Sử nhiều. Ý của lão Sử chỉ dừng ở ngành sản xuất dược liệu, điểm này không sai nhưng một ngành sản xuất này có thể khiến kinh tế của cả Tào Tập phát triển mạnh sao? Nhìn Khuê Dương xem, mặc dù mấy hạng mục lớn thu hút vào không thành công nhưng tôi thấy Bí thư Phượng minh và Chủ tịch Như Hoài cũng không tức giận mà nhìn vào các hạng mục vừa và nhỏ. Năm nay các hạng mục này của Khuê Dương đạt 21, tích gió thành bão, kinh tế Khuê Dương hai năm nay phát triển nhanh như vậy cũng là do sự lãnh đạo tốt của bọn họ.
Triệu Quốc Đống biết quan hệ của Vưu Liên Hương và Sử Chí Hòa khá tốt. Bây giờ thấy Tiêu Phượng Minh lên chức thì cũng có chút cảm xúc. Nhưng con đường của Sử Chí Hòa không nhiều, ánh mắt không rộng, cứ tiếp tục như vậy thì sợ chức Bí thư huyện ủy Tào Tập cũng không thể ngồi yên.
- Cho nên cậu mới kiệt lực tiến cử Lưu Như Hoài đến Khu Khai Phát thay cậu?
Vưu Liên Hương cũng nhận ra tâm trạng của mình không đúng.
- Tôi đề cử Lý Trạch Hải nhưng Bí thư Hoàng không cho ý kiến, tất nhiên là không hài lòng. Tôi đành phải đổi người. Lưu Như Hoài có tính cách mặc dù không mạnh nhưng giỏi đoàn kết đồng chí, có uy tín trong bộ máy Khuê Dương, kết hợp tốt với Tiêu Phượng Minh.
Triệu Quốc Đống nói.
- Quốc Đống, tôi thấy chức Trưởng ban tổ chức cán bộ của Chương Thiên Phóng phải do cậu làm mới đúng. Cậu đến Ninh Lăng mấy năm mà lại hiểu cán bộ Ninh Lăng như vậy?
Vưu Liên Hương trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống rồi nói:
- Ồ, mỗi người cậu đề cử đều là nhân tài, cậu nhìn người đều không phải người bình thường phải không?
- Vưu tỷ, lời này của chị đúng là chụp mũ quá nặng, tôi đâu phải như vậy? Lưu Như Hoài là người như thế nào thì chỉ thoáng tiếp xúc là biết. Lục Nhị, Bí thư Lưu đã đến Khu Khai Phát mấy hôm, cô thấy sao thì giới thiệu với Vưu tỷ một chút.
Triệu Quốc Đống thuận miệng hỏi Lục Nhị đứng bên.
- Bí thư Lưu, đó là người thân thiện, có tác phong khác Bí thư Triệu, nhưng tôi thấy Bí thư Lưu phân tích chuyện gì cũng rất cẩn thận và chính xác.
Lục Nhị có chút khẩn trương mà nói. Cô thấy Vưu Liên Hương và Triệu Quốc Đống đều khẽ nở nghiên cứu thì mới biết hai người này vừa nãy tranh cãi chỉ là đùa mà thôi.
- Vưu tỷ, Bí thư Triệu, hai người cũng đừng tranh cãi như vậy có được không? Tôi thấy Lưu Như Hoài rất nhanh tiến vào trạng thái công việc, quan hệ khá tốt với Chủ nhiệm Lô. Có Bí thư Triệu tạo trụ cột thì Khu Khai Phát rất nhanh đi vào quỹ đạo.
Giản Hồng cười nói.
- Đúng là Giản Hồng biết cách nhìn người. Chẳng qua với xu thế của Khu Khai Phát bây giờ mà Lưu Như Hoài không thừa dịp hoạt động một phen thì đúng là không làm tròn trách nhiệm. Bây giờ hàng tháng ít nhất cũng có vài công ty khu vực duyên hải đến khảo sát, tôi thấy y phải cân nhắc điều chỉnh cơ cấu, lựa chọn các công ty có quy mô, có hàm lượng khoa học kỹ thuật cao vào, cố gắng nhân rộng ưu thế ngành sản xuất thiết bị ngành điện ra toàn bộ Thị xã, đó mới là điều quan trọng nhất. Tôi cũng đã trao đổi với Lưu Như Hoài về việc này.
Triệu Quốc Đống nói xong liền nhìn Lục Nhị.
- Lục Nhị, Bí thư Như Hoài và Chủ nhiệm Miễn Dương đều được, có ấn tượng tốt đối với cô, cô cũng nên nắm bắt cơ hội. Tôi vốn cảm thấy nếu cô ở Khu Khai Phát không vui thì có thể nhờ Vưu tỷ điều cô lên văn phòng Thị ủy, nhưng tôi thấy cô ở Khu Khai Phát rèn luyện một thời gian sẽ có lợi cho sự trưởng thành.
- Chính cô cũng có thể nắm bắt cơ hội mà đề cao mình. Ngoài việc thu hút đầu tư ra thì cô cũng nên chú ý công tác phục vụ cho các công ty ở Khu Khai Phát, đây là điều rất quan trọng để bồi dưỡng tình cảm của các công ty với Khu Khai Phát, nhưng nhiều cán bộ chúng ta thường bỏ qua điểm này. Nghĩ các công ty đã đến thì không thể chuyển đi, chủ và khách đổi chỗ nên quên công tác phục vụ của mình. Đây là bệnh chung của các Khu Khai Phát. Khu Khai Phát Ninh Lăng chúng ta muốn kéo gần khoảng cách với các Khu Khai Phát khác thì nhất định phải làm tốt ở mảng này.
Không chỉ có Lục Nhị, thậm chí Vưu Liên Hương và Giản Hồng đều nghe ra được ý của Triệu Quốc Đống. Vưu Liên Hương và Giản Hồng đang suy nghĩ sao Triệu Quốc Đống lại nói với giọng điệu này. Lục Nhị kêu lên:
- Bí thư Triệu, lời này của ngài nên nói với Bí thư Lưu hoặc Chủ nhiệm Lô mới đúng…
- Lục Nhị, tôi nói với cô là hy vọng cô có thể chủ động đưa ra quan điểm này với lãnh đạo trong công việc hàng ngày. Điểm này là rất quan trọng cho sự phát triển của Khu Khai Phát Ninh Lăng. Lúc đầu tôi đưa ra việc tạo hoàn cảnh mềm ở Khu Khai Phát và Tây Giang, mà trung tâm của nó chính là ý thức phục vụ. Nếu như không cảm nhận được sự quan trọng của hoàn cảnh mềm với sự phát triển, như vậy không thể phát triển được.
Không đợi Lục Nhị có phản ứng, Vưu Liên Hương đã ngồi xuống, thậm chí còn không chú ý khăn tắm rơi xuống, một mảng thịt lộ ra làm Triệu Quốc Đống thấy nhiệt độ tăng lên đôi chút.
- Quốc Đống, lời cậu nói giống như là dặn dò trước khi đi là sao?
Vưu Liên Hương nhìn chằm chằm Triệu Quốc Đống mà nói.
- Vưu tỷ, đừng có như vậy được không?
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng. Vưu Liên Hương và Giản Hồng đúng là rất mẫn cảm, lời nói của hắn mà các cô cũng nhận ra được có vấn đề.
- Hừ, chuyện gì mà chẳng lẽ ngay cả Vưu tỷ cũng giấu?
Vưu Liên Hương không bỏ qua cho Triệu Quốc Đống.
- Có gì thì nói mau?
- Không, không có gì mà. Chẳng qua tôi có cảm tưởng mọi người đều nói tôi có thể thay thế Kim Vĩnh Kiện, nhưng Kim Vĩnh Kiện lên Sở bảo vệ môi trường đã một tuần mà chức Phó thị trưởng thường trực vẫn chưa xác định rõ ràng, tôi vẫn là thường vụ không có chức vụ cụ thể. Ha ha, tôi đoán có lẽ Tỉnh ủy đang có dự tính khác.
Triệu Quốc Đống cũng không giấu ba người.
- Ngoài ra tôi nghĩ qua cơn phong ba này thì tỉnh có lẽ nghĩ tôi ở Ninh Lăng làm mất lòng không ít người, có những lúc lui một bước sẽ thích hợp hơn.
- Quốc Đống, tôi không nghe ra ý của cậu, có phải là cậu sẽ không ở lại Ninh Lăng, phải đi?
Vưu Liên Hương không nhịn được nói thẳng:
- Không ở Ninh Lăng thì cậu đi đâu?
- Cái này sao tôi biết? Tôi chỉ có cảm giác này mà thôi. Hơn nữa tôi ở Ninh Lăng đã gần bốn năm, trong các thường vụ mặc dù tôi vào thời gian ngắn nhất nhưng hầu hết các thường vụ đều từ ngoài vào. Có lẽ tổ chức cảm thấy đổi hoàn cảnh sẽ thích hợp cho sự trưởng thành của tôi.
Triệu Quốc Đống không nói sai. Tương Uẩn Hoa một tuân trước đã chính thức đến Thông Thành làm Bí thư Thị ủy, có lẽ Tương Uẩn Hoa muốn thông qua Qua Tĩnh mà điều hắn tới Thông Thành. Chẳng qua việc này chỉ có thể lén trao đổi, dù sao một Phó thị trưởng thường trực thì cũng cần lãnh đạo chủ yếu của Tỉnh ủy gật đầu.
Vưu Liên Hương liền hiểu ngay mà nói:
- Cậu đến Thông Thành làm Phó thị trưởng thường trực? Tương Uẩn Hoa mời cậu sang đó?
Triệu Quốc Đống cười khổ. Phụ nữ đúng là lợi hại và nhạy cảmình. Tương Uẩn Hoa có quan hệ mặc dù tốt với hắn nhưng đã đi hai năm, Vưu Liên Hương vẫn chú ý điều chỉnh nhân sự trên tỉnh. Thông Thành đến Thông Thành làm Bí thư Thị ủy nên làm cô nghĩ ngay Triệu Quốc Đống đến Thông Thành.
- Cũng có thể, khi tôi học trên tỉnh thì Bí thư Tương đã nói chuyện với tôi và nói muốn tôi tới Thông Thành, y rất lo về phát triển kinh tế của Thông Thành, hy vọng có thể tìm người giúp mình.
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Vưu Liên Hương và Giản Hồng đều hâm mộ. Cả Hoàng Lăng và Tương Uẩn Hoa đều coi trọng Triệu Quốc Đống.
- Quốc Đống, cậu làm Vưu tỷ hâm mộ đỏ mắt đó.
Vưu Liên Hương lắc đầu nói:
- Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, Vưu tỷ không thể không phục. Chẳng qua dù cậu đi đâu thì cũng phải nhớ kỹ Vưu tỷ đó.
- Vưu tỷ, tôi sao có thể quên chị, hơn nữa rốt cuộc như thế nào thì tôi cũng không rõ, không chừng tôi vẫn ở lại Ninh Lăng.
Vưu Liên Hương khoác khăn rồi đi lên. Cô khẽ gõ đầu Triệu Quốc Đống rồi nói:
- Nhớ lời cậu đó, sau này Vưu tỷ cần cậu giúp thì không được đùn đẩy.